Nữ Chính Đã Cướp Mất Năng Lực Hồi Quy Của Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

Web Novel - Chương 14 - Phần Thưởng (1)

Tôi mở bừng mắt.

Trước mắt là trần nhà cao vút.

Nơi mép khoảng không gian mênh mông, một vệt sáng yếu ớt len lỏi vào, cố gắng xua đi bóng tối.

Theo bản năng, tôi lê bước về phía luồng sáng.

Và rồi, tôi thấy những bậc thang dẫn ra ngoài, nơi luồng sáng mờ ảo kia chiếu rọi.

Một bóng người đang ngồi trên bậc thang.

Lưng người đó còng xuống, đầu cúi gằm.

Một tay cầm thương, khẽ gõ gõ vào thứ gì đó.

Thế nhưng, cho đến tận lúc nhìn thấy, tôi hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của người đó. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Im lặng, bất động, nhưng khí tức ma mị toát ra từ người đó lại lạnh buốt và sắc lẹm.

‘Đánh không lại… không.’

Một áp lực đến nghẹt thở. Đây không còn là chuyện thắng thua nữa rồi.

‘Chết là cái chắc.’

Vóc dáng người đó trong bóng tối cũng sàn sàn tôi, nhưng khí chất lại hoàn toàn áp đảo.

Tôi đứng sững tại chỗ. Tiếng tim đập thình thịch bên tai.

“Chào?”

Người đó lên tiếng.

“Ừm… rất vui được gặp, nhưng hình như cậu đến hơi sớm thì phải.”

Bóng hình đó vẫn nhòe đi, khiến tôi chẳng thể nào nhận ra được khuôn mặt.

“Là do linh dược à? Dù vậy… quả là được tẩm bổ kỹ lưỡng đấy.”

Người đó lặng lẽ đứng dậy. Từng chuyển động đều mượt mà, không một chút thừa thãi.

Tôi siết chặt cây thương đeo bên hông.

Chẳng hiểu tại sao. Đó lại là một hành động hoàn toàn theo bản năng.

Vụt-

Bóng hình ở phía xa biến mất trong chớp mắt.

Theo bản năng, tôi vung thương ra đỡ. Nhưng đã quá muộn. Cổ tôi lạnh toát. Mũi thương buốt giá đã kề sát gáy.

Người đó đã đứng ngay trước mặt tôi từ lúc nào.

Dù đã ở ngay sát bên, nhưng vẫn như cũ.

Gương mặt người đó như bị nhiễu sóng, khiến tôi không tài nào nhìn rõ.

“Xin lỗi nhé. Muốn gọi cậu dậy thì chỉ có cách này thôi.”

Và rồi, tôi cảm nhận mũi thương cắm sâu vào cổ mình.

“Hẹn gặp lại lần sau.”

Tầm nhìn của tôi tối sầm lại.

“Chắc cậu sẽ không nhớ đâu.”

***

Tôi chợt mở mắt. Cảm giác như vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ rất sâu.

Trái lại, cơ thể lại sảng khoái đến lạ. Tôi cảm thấy khoan khoái như thể vừa ngủ một giấc no nê trên chiếc giường êm ái.

Cảm giác mềm mại, ấm áp của chiếc giường lan tỏa từ sau lưng, và khi tinh thần dần tỉnh táo, khung cảnh xung quanh bắt đầu hiện rõ.

Một trần nhà xa lạ.

Bật dậy!

“Đây là đâu thế này?”

Nhìn quanh, một phòng bệnh rộng rãi và sạch sẽ đập vào mắt. Bên ngoài cửa sổ là quang cảnh những tòa nhà cao tầng san sát.

Nhìn xuống chăn, tôi thấy mình đang mặc bộ đồ bệnh nhân.

Và rồi, ký ức cuối cùng trước khi bất tỉnh mới ùa về.

‘Ngoan nào… ngoan nào… uống hết đi.’

Aiss, điên thật chứ.

Tôi vội nhắm mắt, hít một hơi thật sâu và vận ma lực.

Cảm nhận nhịp tim đập rộn ràng nơi sâu trong lồng ngực, tôi bắt đầu kiểm tra dòng chảy ma lực.

Thình thịch, thình thịch…

Theo từng nhịp tim dồn dập, tôi dần mường tượng ra các đường dẫn ma lực.

‘Gấp 3... gấp 4 lần.’

Tôi nhanh chóng nhẩm tính trong đầu.

‘Không... phải là 5 lần.’

Tốc độ, hiệu suất, và cả tổng lượng ma lực tuyệt đối. Mọi thứ đều ở một đẳng cấp khác hẳn so với trước đây.

Tôi ngừng vận ma lực, đưa tay lên day trán rồi khẽ thở dài.

“Cậu ấy đã làm cái quái gì với mình thế này….”

Linh dược này không phải cứ uống vào là sẽ có kết quả như vậy.

Đương nhiên, chỉ uống không thôi cũng có thể thấy hiệu quả. Dù gì đây cũng là linh dược trời ban, cô đọng tinh hoa đất trời hàng trăm năm.

Tuy nhiên, linh khí đất trời được ngưng tụ trong thời gian dài rất hung bạo và khó kiểm soát.

Người uống vào nếu không chịu nổi luồng khí đó sẽ ngất đi, trường hợp nghiêm trọng còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Vì vậy, nhất thiết phải có người hộ pháp. Người đó phải điều khiển ma lực một cách tinh tế để khuếch tán linh dược đến mọi ngóc ngách trong cơ thể, và điều hòa hợp lý những phần năng lượng bị dư thừa.

Thế nhưng, luồng ma lực từng cuồng bạo trong cơ thể giờ đây lại được sắp xếp một cách hiệu quả, tựa như đã được thuần hóa hoàn toàn.

… Thú thật, cô ấy làm quá mức hoàn hảo.

Cẩn thận đến mức như thể không muốn lãng phí dù chỉ một giọt linh dược nào.

Xem ra Cheon Yeoul đã thực hiện hoàn hảo toàn bộ quá trình đó.

“Ưm… cậu dậy rồi à?”

Tôi quay đầu về phía giọng nói mềm mại và có chút ngái ngủ.

Liếc mắt xuống phía dưới bên phải, tôi thấy một chiếc giường bệnh khác.

Sion đang vươn vai duỗi người trên chiếc giường ấy.

Dường như bị tiếng động của tôi làm cho tỉnh giấc, cô ấy dụi mắt rồi từ từ ngẩng đầu lên.

“À, tôi làm cậu thức giấc à? Xin lỗi nhé.”

“Ừm, không sao đâu. Đằng nào thì tớ cũng định dậy rồi…”

Oáp…

Cô ấy lấy tay che miệng, ngáp một cái thật dài.

“Sao cậu lại ở đây?”

“Mọi người bảo tớ ở lại trông chừng, nhỡ ban đêm cậu có mệnh hệ gì. Thế là tớ ở lại thôi.”

“Cảm ơn cậu.”

Trước câu trả lời ngắn gọn của tôi, Sion gật đầu. Sau đó, cô ấy từ từ đứng dậy và bắt đầu khởi động cơ thể.

Rầm!

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bệnh bật mở cùng một tiếng động nặng nề.

Một người phải hơi cúi đầu mới bước vào phòng được.

Chiều cao áp đảo gần 2 mét, mái tóc bạc được chải chuốt gọn gàng, và một vết sẹo sâu hoắm kéo dài từ cằm đến má.

Là ông già ấy.

Vừa chạm mắt tôi, ông ta khẽ nhắm lại rồi mở ra.

“Nghe tin cậu ngất xỉu nên ta đến xem sao, thấy vẫn khỏe re thế này thì đúng là ta đến công cốc rồi.”

Giọng nói trầm đục của ông ta vang vọng khắp phòng bệnh.

“Haizz, ông lại nói thế rồi. Tối qua ông cũng đến còn gì.”

Ông già ho khan một tiếng rồi đảo mắt đi nơi khác. Nhưng rồi, ánh mắt ông ta lại quay về phía tôi.

Ánh mắt ông dán chặt vào tôi, con ngươi lóe lên ánh sáng xanh lam.

Ông ta khẽ nhắm mắt rồi hỏi.

“... Rốt cuộc là cậu nhặt được thứ quái gì ở đâu mà ăn vào thế hả?”

Giọng ông già trầm thấp, nhưng chứa đựng trong đó là sự nghi hoặc và cảnh giác sâu sắc.

Tôi quay đi, khẽ thở dài.

“Cháu cũng muốn biết đây ạ.”

Ông lão từ từ tiến lại gần tôi rồi nói tiếp.

“Đứng dậy xem nào.”

Tôi rời khỏi giường.

“Nhịp tim ổn định. Còn ma lực thì…”

Đôi mắt ông ta khẽ nheo lại.

“Rất vững chắc.”

Ông già lặng lẽ thốt ra.

“Nhưng vẫn phải kiểm tra một lượt mới được.”

Tôi cũng gật đầu đồng tình.

“Phải vậy thôi ạ.”

Ông ta nhấc chiếc điện thoại nội bộ gắn cạnh giường lên và trao đổi ngắn gọn.

Cúp máy xong, ông già xoay xoay cổ tay rồi thong thả bước về phía cửa.

“Đi thôi.”

Một câu nói tựa như mệnh lệnh.

“Vâng.”

Tôi gật đầu rồi đi theo ông ta.

***

Tôi đang trên đường trở ra sau khi nghe kết quả kiểm tra.

‘Sức khỏe hoàn toàn không có vấn đề gì... Ngược lại còn khỏe quá mức cần thiết nữa, haha.’

Đó là lời của chính bác sĩ tại Bệnh viện Yeonggwang, cơ sở y tế hàng đầu Hàn Quốc. Chắc chắn không thể sai được.

‘Ta cũng nghĩ thế.’

‘May thật~’

Ông lão và Sion sau khi nghe bác sĩ giải thích xong liền dửng dưng rời đi.

Sion phải đến trường, còn ông lão vốn là người bận rộn.

Tôi cũng làm thủ tục xuất viện rồi rời khỏi bệnh viện.

‘Hả? Ai cơ ạ?’

Viện phí đã được thanh toán toàn bộ. Tôi hỏi ai đã trả nhưng họ không chịu nói.

“Là ai được nhỉ….”

Tôi không rõ lắm, nhưng có lẽ là ông lão.

Ngay khoảnh khắc bước ra khỏi cổng bệnh viện, một chiếc sedan hạng sang màu đen đập vào mắt tôi.

Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc bộ vest lịch lãm bước xuống.

Cổ áo được là phẳng phiu, cà vạt thắt một góc hoàn hảo.

‘Người của Hiệp hội.’

Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết là người của Hiệp hội.

“Thật may là cậu ‘Mukgwi’ đã bình an xuất viện. Tôi là Kim Gilgyu, Anh hùng trực thuộc Hiệp hội.”

“Nếu cậu có thời gian, không biết chúng ta có thể trao đổi một chút về Lăng mộ của Iano được không?”

“Để xem nào… tôi còn phải đến trường nữa.”

Anh ta mỉm cười nhẹ rồi cúi đầu.

“Chúng tôi đã xin phép bên Gaon rồi. Hay là hôm nay cậu cứ nghỉ một bữa cho khuây khỏa đầu óc đi?”

Dường như Hiệp hội đã đi trước một bước.

Thật ra thì tôi vốn đã định đi theo rồi.

Chỉ là làm giá một chút thôi.

“Vâng, cũng được.”

Bên trong chiếc sedan rất rộng rãi. Ghế ngồi êm ái, nội thất được trang trí sang trọng.

“Xin phép khởi hành.”

Khi xe bắt đầu lăn bánh, tôi tựa người vào ghế và nắm chặt chiếc cặp.

Cây thánh giá vẫn nằm nguyên trong đó.

“Tôi đã nghe từ ứng cử viên Thánh Nữ rồi.”

Chiếc xe chạy trên đường được vài phút, người đàn ông đang lái xe liền lên tiếng.

“Rằng người phát hiện ra Lăng mộ của Iano là cậu Jung Haein, và mọi quyền lợi đều thuộc về cậu ấy.”

“Vâng, đại loại thế.”

Anh ta nói không sai.

“... Từ tối qua, các vị khách từ Hiệp hội Anh hùng Nhật Bản đã đến và đang chờ cậu Jung Haein.”

Xem ra tin tức đã lan đến tận đó rồi.

Đối với Nhật Bản, Iano là một nhân vật mang tính biểu tượng, nên họ vội vã chạy đến cũng là điều dễ hiểu.

“... Linh dược, và cả Thánh giá của Iano nữa. Xin mạn phép hỏi cậu dự định sẽ sử dụng chúng như thế nào?”

Nhưng có lẽ cảm thấy mình đã lỡ lời, anh ta vội nói thêm.

“À tất nhiên, chúng tôi hoàn toàn tôn trọng quyền lợi trong hầm ngục của Anh hùng. Nhưng chúng tôi cần phải biết chút thông tin để việc đối phó và đàm phán với phía Nhật Bản được thuận lợi hơn, nên nếu có phần nào cậu có thể hợp tác thì….”

“Tôi ăn mất rồi.”

“Hả…?”

Tôi cũng có muốn thế đâu, nhưng chuyện đã lỡ rồi thì biết làm sao.

“Là tôi.”

Thật đấy.