Tôi là nhân vật chính.
[Bạn là nhân vật chính của thế giới này.]
[Hãy thực thi công lý.]
Lần đầu tiên thấy dòng chữ này, tôi hoàn toàn không hiểu nó muốn nói gì.
Khi ấy tôi mới mười tuổi, ý nghĩa của mấy từ đó còn quá xa vời.
“Nhân vật chính…? Công lý…?”
Dù có vắt óc suy nghĩ, tôi cũng không tài nào hiểu được.
Tôi cứ ngỡ đó chỉ là mấy chuyện thường thấy trong truyện cổ tích hay phim hoạt hình thôi.
Ở ngôi trường làng hẻo lánh đó, thầy cô nào thấy tôi cũng mỉm cười.
“Siwoo à, con là nhất đấy.”
Còn bọn con gái bằng tuổi, cứ thấy tôi là hai má lại đỏ bừng.
Cứ đến giờ ra chơi là mọi người lại bu lấy tôi.
Tôi là trung tâm, là chuẩn mực cho mọi thứ.
Tất cả những chuyện đó, ngày qua ngày, như khắc sâu vào tâm trí tôi một điều: mình là một người đặc biệt.
[Bạn là nhân vật chính của thế giới này.]
‘Đương nhiên rồi.’
Chuyện đó là đương nhiên. Vì từ ngoại hình đến thực lực, tôi đều ăn đứt bất kỳ ai.
Đây là vận mệnh đã được định sẵn.
‘Hãy thực thi công lý ư?’
Tôi chính là công lý.
Cứ thế mười năm trôi qua, tôi tốt nghiệp thủ khoa học viện sĩ quan. Ngôi vị số một chưa bao giờ tuột khỏi tay tôi, và tôi cũng chẳng đời nào để nó tuột mất.
Một lá thư mời được gửi đến. Từ Học viện Gaon.
‘Đây rồi.’
Tôi cũng bắt đầu chán ngấy cái xó xỉnh chật hẹp như đáy giếng này rồi.
Một chốn thôn quê thế này không phải là nơi dành cho tôi.
‘Gaon.’
Gaon, học viện hàng đầu thế giới, một nơi hoàn toàn xứng tầm với tôi.
Thế nên, sau khi vào Gaon, vị thế của tôi dĩ nhiên cũng chẳng thể nào thay đổi được.
Tuy nhiên.
[Seong Siwoo]
[Xếp hạng 42]
‘Cái quái gì thế này….’
Đây là thứ hạng của mình sao? Không thể nào.
Chắc chắn có nhầm lẫn gì rồi.
Tôi chẳng hề thấy sốt ruột, nhưng hoàn cảnh xung quanh cứ không ngừng khiêu khích tôi.
‘Cứ làm thế này đi.’
Buổi thực hành theo đơn vị.
Khi tôi đưa ra chiến lược, lẽ dĩ nhiên mọi người phải tuân theo.
Đó là chuyện hết sức bình thường.
‘Ừm… nhưng cách đó có vẻ không hiệu quả lắm đâu nhỉ?’
Tôi rõ ràng đã vạch ra kế hoạch hoàn hảo, thế mà lại có đứa dám cãi lại.
Ban đầu, bực mình quá nên tôi cũng cãi lại.
Nếu là trước đây, tôi chỉ cần nói một lời là tất cả sẽ răm rắp gật đầu và dạt sang một bên.
Nhưng bọn họ không dễ dàng lùi bước.
Ngược lại, họ còn khăng khăng bảo vệ quan điểm của mình.
‘Thì… đó cũng chỉ là suy nghĩ của cậu thôi mà.’
Thật kỳ lạ.
Cái cảm giác không còn là trung tâm.
Cái cảm giác mọi người không còn hành động theo ý mình nữa.
‘Có gì đó… sai sai thì phải?’
Càng nghĩ càng thấy bực mình.
Dường như có gì đó đang trật lất một cách nghiêm trọng.
Và rồi, cái cảm giác khó chịu đó đã tìm được mục tiêu để trút lên.
‘Này bạn hiền, làm một trận cái nhỉ.’
Jung Haein.
Đúng lúc lắm. Chẳng hiểu sao cái tên này cứ khiến tôi ngứa mắt.
Hắn chắc chắn là cái bao cát xả giận tuyệt vời.
***
Chà, nhìn ánh mắt kia kìa.
Một ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
Dù trong nguyên tác, mỗi người chơi đều có sự khác biệt…
Nhưng bản chất cố hữu của nhân vật chính trong tuyến truyện gốc thường không thay đổi.
‘Lẽ ra phải là một người chân thành và chính trực chứ nhỉ.’
Phải rồi, chắc là Seong Siwoo trông thế thôi, chứ bản chất cũng vậy.
Chắc đâu đó vẫn còn sót lại một mảnh tâm hồn chính nghĩa.
… Thôi đi giùm.
Tín hiệu bắt đầu của giáo quan vẫn chưa có.
Chắc là vì hội trường vẫn chưa lấp đủ người.
Thôi thì cứ thử hỏi một câu xem.
Biết đâu lại giải quyết được bằng miệng.
“Này cậu bạn.”
‘Cậu có định vứt quách thanh kiếm đi không?’
Tôi thầm nghĩ rồi cẩn trọng bắt chuyện với cậu ta.
Trước trận đấu, cậu ta đang đứng im như tượng, trông như đang thiền vậy.
“Ai là bạn của mày.”
… Thôi bỏ đi.
Thú thật, tự dưng có thằng lạ hoắc chạy tới bảo mình vứt kiếm đi thì ai mà chẳng điên.
Đối với một Anh hùng, vũ khí là một vấn đề nhạy cảm và vô cùng quan trọng.
Dù vậy cũng đành chịu. Vận mệnh của cả thế giới đang bị đe dọa cơ mà. Không đùa đâu, thật đấy.
Thôi thì cứ theo kế hoạch B, để tay chân nói chuyện vậy.
Trong lúc đó, hội trường đã đông kín người.
Ở một góc, Yu Hana và Cheon Yeoul đang đứng đối diện nhau.
Xem ra họ là đối thủ đấu tập của nhau rồi.
‘Bên kia có vẻ vui hơn nhỉ?’
Tiếc là tôi chẳng có cơ hội hóng hớt trận đấu của họ rồi.
- Buổi đấu tập, bắt đầu!
Hiệu lệnh của giáo quan vang lên.
Chỉ một câu nói mà không khí cả hội trường lập tức căng như dây đàn.
Tôi khẽ nắm chặt vũ khí, ngẩng đầu nhìn Seong Siwoo.
Cậu ta vẫn đang ghim chặt ánh mắt sắc lẹm vào tôi.
Seong Siwoo nhắm mắt lại, từ từ vận khí.
Một dòng ma lực vàng kim chảy dọc cơ thể, rồi bắt đầu bao bọc lấy thanh thái đao.
‘Kiếm khí.’
Kiếm khí bùng lên quanh thanh thái đao, nhưng hình dạng của nó chẳng hề mượt mà.
Một hình thái lởm chởm và bất ổn. Điều đó cho thấy khả năng kiểm soát ma lực của cậu ta vẫn còn non lắm.
Ai mà thấy cảnh này chắc sẽ phải trầm trồ khen ngợi.
Vì kiếm khí đâu phải thứ mà ai cũng dùng được.
Nhưng tôi thì nhận ra.
Cậu ta chỉ đơn thuần đang thi triển kiếm thuật đã học, chứ không phải đang thực sự sử dụng ‘kiếm’.
Và Seong Siwoo, rõ ràng thuộc vế trước.
Với cơ thể bẩm sinh của nhân vật chính và lượng ma lực dồi dào, việc tạo ra kiếm khí chẳng có gì khó cả.
Tuy nhiên, đó chỉ đơn giản là việc cưỡng ép ma lực tuôn vào thanh kiếm mà thôi.
Một hành động cực kỳ phí phạm, cho thấy cậu ta chẳng hiểu gì về kiếm cả.
Sau khi vận kiếm khí, Seong Siwoo quan sát biểu cảm của tôi.
Tôi chỉ đứng yên nhìn lại, chẳng thèm vận khí.
Thấy phản ứng của tôi, cậu ta nhếch mép cười khẩy.
“Sợ rồi à? Chắc là lần đầu thấy kiếm khí nhỉ.”
Giọng cậu ta đầy tự tin, có vẻ càng chắc mẩm hơn sau khi thấy thái độ của tôi.
Ngược lại, cậu ta còn tỏ ra thong dong, bùng phát kiếm khí mạnh hơn rồi chĩa thẳng về phía tôi.
“Tao tới đây!”
Tôi không đáp lời.
Tách!
Seong Siwoo lao vút tới, lưỡi kiếm rít lên trong không khí, hung hãn bổ về phía tôi.
Keng!
Một nhát chém ngang đơn giản từ trái sang phải.
Lực dồn vào khá mạnh, nhưng quá đơn điệu. Tôi chỉ cần hơi nghiêng kiếm là hóa giải được.
Keng! Keng keng!
Seong Siwoo liên tục dồn ép, hết chém rồi lại đâm không ngừng nghỉ.
Tôi từ từ điều hòa nhịp thở, thu hết từng đường tấn công của cậu ta vào mắt.
‘Ra là kiểu này.’
Kiếm thuật của cậu ta có thể được mô tả bằng một từ duy nhất.
Vụng về.
Chỉ biết cậy sức mạnh để áp đảo đối phương, không kỹ thuật, không nguyên lý, cũng chẳng có cảm nhận.
Những đường kiếm của cậu ta chỉ toát lên sự thô kệch, gượng gạo.
“Haaaa!”
Cậu ta gầm lên, lại một lần nữa vung kiếm đầy uy lực.
Nhưng cách đối phó của tôi vẫn không đổi.
Chỉ cần di chuyển thanh kiếm một cách tinh tế là đủ để hóa giải lực tác động.
Cứ thế lặp đi lặp lại vài lần.
Sau những màn giao tranh lặp đi lặp lại, hơi thở của cậu ta ngày một gấp gáp.
Chắc do vận ma lực bừa bãi nên cậu ta trông sắp thở không ra hơi.
Dường như không nhận ra, cậu ta vẫn nhếch mép cười khinh bỉ.
“Hộc… Mày định… chạy trốn đến bao giờ?”
Tôi xoay nhẹ thanh kiếm, đẩy vũ khí của cậu ta ra.
Chắc đến lúc kết thúc rồi.
“Cậu có biết kiếm khí là gì không?”
Tôi hỏi cậu ta.
Đây không phải là một trận đấu tập.
Nó giống một buổi dạy học thì đúng hơn.
“Mày nói cái gì?”
Trước câu hỏi bất ngờ của tôi, Seong Siwoo nhíu mày hỏi lại.
“Mỗi người có một định nghĩa khác nhau, nhưng với tôi thì nó là thế này.”
“Khi vận ma lực từ cơ thể, chúng ta tạo ra một dạng đường dẫn.”
Tôi nâng kiếm lên, thật chậm rãi, để cậu ta có thể thấy rõ từng động tác.
“Và với thanh kiếm, cũng không khác gì cả.”
“Hãy coi thanh kiếm như một phần cơ thể của mình. Khi truyền ma lực vào, phải truyền một cách đều đặn và thống nhất, chứ không phải cứ thế nhồi ma lực vào một cách mù quáng.”
Vừa nói, tôi vừa từ từ vận ma lực. Nhắm mắt lại và tập trung.
Cảm giác cơ thể và thanh kiếm hợp nhất. Dù khác với thương, nhưng bản chất của chúng không hề khác biệt.
Cứ như thể khai thông một con đường trong một cơ thể hoàn toàn tắc nghẽn, tôi tạo ra một dòng chảy cho ma lực.
Và rồi, thật chậm rãi, thật đều đặn, tôi truyền ma lực vào kiếm.
Cuối cùng, một ánh sáng mờ ảo bắt đầu lóe lên từ mũi thanh thái đao, rồi nhanh chóng bao bọc lấy toàn bộ thân kiếm.
Dòng ma lực màu xám tro nhẹ nhàng bao phủ lưỡi kiếm, biến nó thành một lớp áo giáp cứng rắn.
“Có người gọi đây là Kiếm Khí Thành Cương….”
Biểu cảm của Seong Siwoo méo xệch. Một sự bối rối và giận dữ không thể tả nổi hiện rõ trên mặt cậu ta.
“… Xem ra cậu cũng biết đấy nhỉ.”
“Đừng có nói nhảm nữa!!”
Cậu ta gầm lên như không thể tin nổi rồi lao tới một lần nữa.
Tôi buông bỏ thế thủ đã duy trì từ nãy đến giờ và tiến một bước về phía cậu ta.
Một đường kiếm chéo của Seong Siwoo bổ tới.
Tôi nhẹ nhàng đưa thanh thái đao ra, thuận theo đường kiếm của cậu ta.
Chẳng cần dùng nhiều sức.
“Nhưng kiếm cương, không phải là thứ đó đâu.”
Xoẹt
Khoảnh khắc kiếm khí của cậu ta chạm vào kiếm cương của tôi, nó liền tan biến không tăm hơi, như thể bị hút cạn toàn bộ ma lực.
“Đơn giản đây mới là, kiếm khí thực sự.”
Ngay khi lưỡi kiếm của cậu ta chạm vào vũ khí của tôi, nó đã bị cắt làm đôi một cách ngọt lịm, không chút kháng cự.
Choang!
“Vậy nên, nếu cậu thấy mình không làm nổi.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta và nhẹ nhàng hạ kiếm xuống.
“Thì hãy vứt nó đi.”
