Nữ Chính Đã Cướp Mất Năng Lực Hồi Quy Của Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 145

Web Novel - Chương 06 - Đơn Vị (3)

Càng vào sâu trong rừng, đủ loại ma thú sẽ ồ ạt kéo đến tấn công.

Nhất là lũ goblin— đám này thực chất không phải sinh vật sống, mà giống robot hay búp bê được điều khiển bằng ma lực thì đúng hơn.

Nhờ vậy mà ban giám thị có thể dễ dàng tùy chỉnh sức mạnh của chúng, thậm chí còn có thể khiến chúng mạnh hơn cả thực chiến.

Nhìn qua thì có vẻ là một bài kiểm tra dễ thở, nhưng thực tế lại chẳng đơn giản chút nào.

‘Mấu chốt nằm ở việc sắp xếp đội hình.’

Đây chính là lý do vì sao một đơn vị cần đủ cả năm thành viên.

Những đợt tấn công bất ngờ sẽ ập đến từ đúng sáu hướng cùng lúc.

Thế nên, dù cả năm người cùng phòng thủ thì vẫn sẽ có một hướng bị bỏ trống.

Đặc biệt, với đặc tính của goblin, một khi để chúng áp sát thì mọi chuyện sẽ trở nên cực kỳ phiền phức. Dù là học viên của một học viện hàng đầu, một khi bị tóm thì cũng phải vật lộn một hồi mới thoát ra được.

Cứ thế, cả thể lực lẫn thời gian đều sẽ bị vắt kiệt.

Mà đó là còn chưa kể, đấy là câu chuyện khi có đủ cả năm người.

Nếu quân số ít đi, tình thế sẽ xấu đi trông thấy.

Số hướng tấn công cần phòng thủ vẫn y nguyên trong khi người lại ít đi, nên độ khó sẽ tăng vọt vì chênh lệch lực lượng.

“Tới rồi.”

Mới vào rừng được 5 phút, quả nhiên danh tiếng của học viện hàng đầu không phải để trưng.

Các thành viên trong đội đều biết rõ mình cần làm gì.

Cả Yoon Sanghyuk và Lee Sangbong đều làm tròn vai trong trận chiến.

Tuy nhiên, quân số là năm, mà hướng tấn công lại có tới sáu.

Chắc chắn sẽ có một người phải gánh hai vị trí.

Và vai trò đó không ai khác ngoài tôi.

Nhưng nhờ có Yu Hana hỗ trợ nên phần này tôi cũng đỡ vất vả hơn.

Cô ấy phối hợp nhịp nhàng đến mức không có một sai lệch nào, cứ như thể đang điều khiển chính tay chân của tôi vậy.

‘Gì đây trời?’

Thậm chí, mỗi khi di chuyển cùng nhau, tôi còn có cảm giác cô ấy đang cố tình cợt nhả khi lặng lẽ lấn qua ranh giới phạm vi của mình.

Chuyện này cũng không gây khó chịu gì nên tôi cứ kệ và quan sát thêm.

Cứ như vậy, những đợt tấn công của lũ goblin lặp đi lặp lại.

Hễ định nghỉ một chút là chúng lại ùa vào, còn lúc căng thẳng cảnh giác thì lại im bặt. Đây rõ là chiến thuật của ban giám thị nhằm bào mòn thể lực của chúng tôi một cách vô ích.

Chuyện xảy ra ngay sau khi chúng tôi vừa xử lý xong một bầy mới.

Sau khi hạ gục con goblin cuối cùng, tôi bắt đầu thấy ngán cái trò này đến tận cổ rồi.

Tôi chống nhẹ mũi thương xuống đất để lấy lại hơi. Đúng lúc ấy, tôi nghe thấy tiếng thở hổn hển của Yoon Sanghyuk.

“H-hộc… Rốt cuộc cái trò này bao giờ mới hết đây… Quay hết cả đầu.”

Liếc mắt sang bên, tôi thấy Lee Sangbong cũng đang ngồi bệt dưới đất xoa gáy.

Tôi vừa điều chỉnh lại nhịp thở vừa quan sát xung quanh. Tiếng máy móc từ lũ goblin bị hạ gục vẫn còn lẹt xẹt đâu đây.

Trên bộ khung sắt lộ ra từ phần máy móc vỡ nát có khắc dòng chữ nhỏ “Mark. 8”.

‘Tổng cộng có 9 đợt.’

Mark 8, có nghĩa đây là đợt thứ tám.

“Chắc là sắp xong rồi.”

Tôi quay nửa đầu đáp lại Yoon Sanghyuk.

Nghe vậy, cậu ta hổn hển hỏi lại ngay.

“Thật không?”

“Ừ.”

Cậu ta mừng rỡ gật đầu rồi thở phào nhẹ nhõm.

Giờ thì có lẽ nghỉ ngơi một chút cũng không sao.

Các thành viên khác cũng lần lượt ngồi xuống hoặc dựa vào tường nghỉ ngơi.

Tôi cứ thế dựng cây thương bên cạnh, rồi lặng lẽ nhìn quanh.

‘Có ai bị thương không….’

Tôi kiểm tra xem Yoon Sanghyuk, Lee Sangbong và cả Kim Daehyun có bị thương nặng ở đâu không.

Chính lúc đó.

Trong một khoảnh khắc, tôi có cảm giác như máu trong người mình sôi lên.

Sống lưng bỗng lạnh toát một cách vô cớ, gáy tôi hơi rờn rợn.

Mấy người đồng đội trước mặt đang vội vã ra hiệu cho tôi với vẻ mặt khẩn trương.

À mà, trừ Yu Hana ra, cô ấy vẫn giữ nụ cười thản nhiên.

Vút-!

Tôi thậm chí còn chẳng cần quay đầu lại, chỉ nghiêng cây thương chéo ra sau lưng.

Cùng với tiếng ‘Keng!’, mũi tên bị đánh bật ra, cắm phập vào thân cây rồi rung lên một lúc trước khi rơi xuống.

Ngay lập tức, tôi xoay người, dồn lực từ hông xuống chân rồi phóng ngọn thương đi.

Một cú ném hoàn hảo, mượt mà như nước chảy.

Xoẹt!

Tên cung thủ goblin (robot) còn lại đang ẩn nấp lập tức bay màu.

“Aish.”

Có lẽ do chuyển động quá nhanh và đột ngột nên lưng tôi hơi nhói. Mấy pha vận động mạnh và bất ngờ thế này đúng là chẳng tốt chút nào. Bảo sao tôi không thích phóng thương cho lắm.

Quay đầu lại, tôi thấy các thành viên trong đội đều đang há hốc mồm nhìn mình.

“Woa… Cậu làm thế nào hay vậy?”

Là Kim Daehyun.

“Thì cứ thế này này, né ‘vèo’ một cái, rồi ‘phụt’ một phát là xong.”

Tên đó vừa vung vẩy tay bắt chước điệu bộ của tôi, vừa tỏ vẻ thán phục.

Yoon Sanghyuk và Lee Sangbong cũng tò mò y hệt.

“… Đó là trực quan phải không… ?”

Yoon Sanghyuk có vẻ cũng biết đôi chút. Xem ra cậu ta leo lên top đầu không phải chỉ nhờ trò lật thẻ may rủi.

‘Trực quan’, đúng như tên gọi của nó, là khả năng cảm nhận tình hình bằng cả cơ thể. Lưng, điểm mù, hay nếu luyện đến cực hạn thì thậm chí có thể cảm nhận được cả những nguy hiểm còn chưa xảy ra. Dĩ nhiên, trường hợp cuối thì hiếm lắm.

Có thể nói đó là một loại siêu giác quan.

“Cũng tương tự vậy thôi.”

Suy nghĩ của tôi đã có chút thay đổi. Giờ tôi chỉ muốn rời khỏi khu rừng này càng nhanh càng tốt.

“Chúng ta ra ngoài rồi nghỉ nhé?”

Nghe tôi nói vậy, Yoon Sanghyuk, Lee Sangbong và Kim Daehyun nhìn nhau rồi lập tức gật đầu.

Yu Hana vẫn giữ nụ cười điềm tĩnh, dường như cũng đồng ý với đề nghị của tôi mà không nói lời nào.

Tôi rút cây thương ra khỏi xác con goblin.

“Đi thôi.”

***

“Chỉ cần hạ nốt tên đó là xong!”

Kim Daehyun hét lớn.

Tôi vừa vào tư thế chuẩn bị phóng thương vào con goblin cuối cùng thì—

Ngay lập tức, Yu Hana đã lao về phía trước như một cơn gió. Một nhát chém sắc lẹm chẻ đôi con goblin ngay trong chớp mắt.

‘… Nhanh thật?’

Theo thiết lập thì Yu Hana mạnh là phải rồi. Dù gì thì cô ấy cũng nằm trong top 10 cơ mà.

Mà, mạnh thì tốt thôi.

Ngay khi con goblin cuối cùng bị tiêu diệt, khung cảnh trước mắt mờ đi rồi hiện lại, khu vực an toàn bắt đầu xuất hiện.

Chúng tôi nhanh chóng vượt qua bìa rừng.

“Đúng là vất vả thật.”

Tôi vốn không hề xem nhẹ bài kiểm tra này. Dù sao thì đây cũng là Gaon mà.

Lúc này, vị giám thị đứng giữa khu vực an toàn thấy chúng tôi liền vẫy tay.

Ông ta thông báo thứ hạng của chúng tôi bằng một giọng sang sảng.

“Hạng 2!”

Mấy thành viên còn lại— Yoon Sanghyuk, Lee Sangbong, Kim Daehyun— cả ba đã nằm xoài ra đất.

“Tuyệt vời….”

Yoon Sanghyuk và Lee Sangbong nằm bệt dưới đất giơ ngón tay cái về phía tôi.

Nếu họ cứ giữ thái độ bất hợp tác suốt trận chiến thì tôi đã tách đội hoặc mặc kệ họ luôn rồi, nhưng cuối cùng họ cũng đã làm tròn vai nên tôi không có ấn tượng xấu gì.

Kim Daehyun cũng đã làm rất tốt ở khía cạnh đó. Có thể nói cậu ta đã hoàn thành xuất sắc vai trò tanker với tính cách thẳng thắn, phóng khoáng của mình.

Chỉ có Yu Hana là vẫn đứng đó với dáng vẻ hoàn toàn bình thản.

Trông cô ấy không hề đổ một giọt mồ hôi, hơi thở cũng chẳng hề gấp gáp.

“Vất vả cho cậu rồi.”

Tôi lại gần và bắt chuyện với cô ấy một cách nhẹ nhàng.

“Nhờ có cậu hỗ trợ nên mọi việc cũng nhẹ nhàng hơn.”

Nghe vậy, cô ấy khẽ mỉm cười và hỏi lại.

“Thật ra thì tôi không giúp chắc cũng chẳng sao, phải không?”

“Ừm… làm gì có chuyện đó.”

Cô ấy nói trúng tim đen của tôi rồi.

Thật ra dù là hai hướng, ba hướng hay thậm chí cả sáu hướng thì với tôi cũng chẳng thành vấn đề.

Nhưng đúng là nhờ có sự hỗ trợ của cô ấy mà mọi việc đã suôn sẻ hơn nhiều.

“Ffft, cậu không nói dối được nhỉ?”

Yu Hana khẽ đưa tay lên che miệng, bật ra một tiếng cười duyên dáng.

“Xin lỗi, tính tôi hơi thẳng.”

Cô ấy khẽ vuốt mái tóc ra sau, rồi bất ngờ buông một câu.

“Nhưng tôi lại thích điểm đó.”

Ánh mắt nhìn thẳng vào tôi trông có vẻ rất nghiêm túc.

Có lẽ vì thế mà bầu không khí bỗng nóng lên một cách kỳ lạ. Thật là một bầu không khí khó xử.

“À, vậy sao.”

Tôi đáp lại cộc lốc.

Yu Hana dường như cũng chẳng trông chờ gì vào câu trả lời của tôi, chỉ mỉm cười nhẹ rồi nhún vai.

Nhân lúc đó, tôi quay đầu đi tìm các đội khác.

Giám thị đã nói chúng tôi hạng 2. Nghĩa là có một đội đã vào trước chúng tôi.

Tôi thấy một nhóm người đang đứng cùng nhau cách đó không xa.

Một trong năm người có vóc dáng khá cao, còn một người khác lại toát lên khí chất thánh thiện mơ hồ.

‘Đội hình thế kia về nhất là phải.’

Đó không phải đội của nhân vật chính Seong Siwoo. Tên đó bây giờ chắc vẫn chưa mạnh đến thế.

Đội về nhất chính là nhóm có Dũng Sĩ Johan và Cheon Yeoul.

Seong Siwoo không phải Dũng Sĩ. Dũng Sĩ và nhân vật chính của game này là hai người hoàn toàn khác nhau.

“Woa, có cả Dũng Sĩ lẫn ứng cử viên Thánh Nữ, về nhất là đúng rồi.”

Không biết đã dậy từ lúc nào, Yoon Sanghyuk lại gần tôi và cảm thán.

Tôi bèn hỏi khẽ cậu ta.

“Cậu quen Dũng Sĩ à?”

Yoon Sanghyuk lộ vẻ mặt có chút cay đắng.

“Biết chứ. Nhưng mà….”

Rồi cậu ta gãi đầu, tỏ vẻ ngập ngừng.

“Thôi, chậc. Chuyện này không phải để tôi nói.”

Cái thằng cha này bị sao vậy trời?

Có hai cách để làm người khác tức điên. Một là nói chuyện nửa vời.

Thấy tôi nhìn với vẻ mặt cạn lời, cậu ta giật mình đáp.

“… Không, dạo này nghe nói Dũng Sĩ với Thánh Nữ đang có xích mích.”

À….

Chuyện này cũng được đề cập trong cốt truyện game.

Chỉ là, vốn dĩ mâu thuẫn này phải nảy sinh vào khoảng thời gian tình cảm với Seong Siwoo bắt đầu chớm nở, không ngờ thời điểm lại sớm thế này.

Tôi gạt suy nghĩ sang một bên, rồi lại hướng mắt về phía đội về nhất đang đứng ở đằng xa.

Giữa nhóm người đó, ánh mắt tôi và Cheon Yeoul chạm nhau.

Cô ấy nở một nụ cười rạng rỡ, khẽ giơ một tay lên vẫy chào thật chậm. Một động tác tao nhã và chỉn chu.

Một động tác đủ rõ để có thể nhìn thấy dù ở khoảng cách xa.

“Gì thế….”

Yoon Sanghyuk dùng ngón tay vạch một đường theo ánh mắt của Cheon Yeoul, và dường như đã nhận ra điểm cuối của đường đó chính là tôi.

“Hả…?”

Tôi vội vẫy tay đáp lại lời chào của Cheon Yeoul.

Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh đang đổ dồn về phía này. Cứ thế này thì cả thiên hạ nhìn mất.

Đúng lúc đó, một ánh nhìn sắc như dao găm từ phía trước chiếu thẳng vào tôi.

Khẽ quay đầu lại, tôi thấy Johan đứng cạnh Cheon Yeoul đang nhìn tôi chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống.

Vẻ mặt cậu ta lạnh tanh, nhưng ánh mắt thì chắc chắn đang ghim chặt vào tôi.

Vốn dĩ trong cốt truyện, Johan là nhân vật có sự ám ảnh mãnh liệt đối với Cheon Yeoul.

Và sự ám ảnh đó theo thời gian sẽ càng ngày càng biến tướng theo một hướng bệnh hoạn hơn.

Thế nên cũng không phải là không thể hiểu được.

‘Nhưng mà chuyện này….’

Ủa rồi sao lại nhắm vào mình?