“Hai tuần á?”
Vậy là hai tuần đã trôi qua trong lúc tôi bất tỉnh.
Tôi cứ ngỡ chỉ vài ngày là cùng, không ngờ lại lâu đến vậy.
Xem ra tình trạng của tôi còn nghiêm trọng hơn mình nghĩ.
“Tình hình tuyệt vọng lắm, gần như không thể cứu chữa được nữa rồi.”
Ông già trầm giọng nói.
“Tiểu thư Sophia đã cố gắng hết sức, nhưng mà….”
Dù cho đích thân tiểu thư, lãnh đạo của Paladin và cũng là một tu sĩ cấp cao, đã ra tay thi triển Thánh thuật, tình hình vẫn chẳng mấy khả quan.
Nghe đến đây, tôi mới nhận ra việc mình có thể ngồi đây nói chuyện bình thường đã là một kỳ tích.
Vì vậy, tôi hỏi.
“Vậy làm thế nào mà cháu sống được ạ?”
“Nguyệt Linh Thủy.”
Ông già điềm đạm trả lời.
“Arcadia đã cho phép sử dụng Nguyệt Linh Thủy.”
“Hả?!”
Sao tôi có thể không kinh ngạc cho được.
Nguyệt Linh Thủy.
Linh dược được ngưng tụ từ khí tức thần thánh của trăng rằm tại Điện thờ Arcadia.
Thứ chất lỏng huyền bí đó, mỗi tháng chỉ thu được đúng hai giọt.
Phải miệt mài thu thập suốt mấy mươi năm mới tích đủ một bình.
Tuyệt đối không được dùng cho bất kỳ ai ngoài Thánh Nữ và Dũng Sĩ.
Đó là phương châm của điện thờ.
Vì vậy, phe Dũng Sĩ và phe Thánh Nữ, mỗi bên sẽ sở hữu một bình.
Điều này cũng góp phần duy trì sự cân bằng quyền lực giữa hai bên.
Sức nặng của nó lớn đến nhường nào, tôi là người hiểu rõ hơn bất kỳ ai.
Và việc từ bỏ nó là một quyết định trọng đại đến mức nào.
‘Phe phái ủng hộ Thánh Nữ.’
Nếu có thế lực nào đó dùng Nguyệt Linh Thủy cho tôi, thì dĩ nhiên chỉ có thể là phe họ.
“Chưa hết đâu.”
Ông già nhắm mắt và nói tiếp.
“Chắc cậu cũng nghe chuyện ở chiến trường rồi. Gia tộc Yu thì mang đến A Hoàn Đan, còn Yeonggwang thì lôi cả bí dược gia truyền ra, đúng là có gì dùng nấy.”
Lúc này, tôi mới nhận ra những luồng khí tức xa lạ đang cuộn trào bên trong cơ thể mình.
Chúng vẫn chưa được tinh lọc mà đang sôi sục bên trong, tựa như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Nguyệt Linh Thủy đúng là có khả năng chữa trị vượt trội, nhưng chung quy nó vẫn là khí tức tự nhiên tràn đầy thần lực.
Có thể xem nó như một loại linh dược với công hiệu phi thường.
“Chắc sau khi xuất viện cậu sẽ phải vất vả một phen đấy.”
Ông già cười khẩy.
“Vì đã nhồi nhét cả đống thứ như vậy vào người. Ta đã tạm thời trấn áp những luồng khí tức hỗn loạn đó, nhưng cũng chỉ là biện pháp tạm thời thôi.”
Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu.
“Như vậy lại hay ạ.”
Nếu là sự vất vả kiểu này thì tôi luôn sẵn lòng đón nhận.
Bởi vì tôi đã được tẩm bổ toàn bằng những thứ dù có tiền cũng khó mà mua được.
Hơn nữa, Nguyệt Linh Thủy thực sự là thứ tôi chưa bao giờ dám mơ tới.
Chắc hẳn Điện thờ cũng đã phải chịu tổn thất không nhỏ. Thật may vì tôi đã xây dựng được mối quan hệ tốt đẹp với họ từ trước.
Arcadia, gia tộc Yu, Yeonggwang.
Chẳng biết từ lúc nào tôi đã có thêm vài phe phái thân hữu.
Vốn dĩ tôi đã đoán đây là những thế lực không dễ gì tạo dựng quan hệ, vậy mà bất giác đã hình thành một mối liên kết khá tốt đẹp.
Đây cũng là một tín hiệu đáng mừng.
“... Chuyện cần nói đến đây thôi.”
Ông già đứng dậy.
Tôi nhìn ông, khẽ hỏi.
“Ông về rồi ạ?”
“Tối ta sẽ cùng Sion quay lại.”
Một câu trả lời ngắn gọn.
Ông không nói thêm lời nào mà đi thẳng về phía cửa phòng bệnh.
Có lẽ hiện tại ông vẫn còn cả núi công việc phải xử lý, nhưng vẫn đích thân dành thời gian đến đây.
Đúng lúc đó, ông già dừng bước ngay trước cửa.
Ông khẽ quay đầu lại, nói bằng giọng trầm thấp.
“... Vất vả cho cậu rồi.”
Tôi giật mình, nín thở trong giây lát. Chỉ một câu nói ngắn gọn mà lại chứa đựng một sức nặng vô hình.
Một khoảng lặng trôi qua.
Rồi ông nói thêm như một điều hiển nhiên.
“Tốt nghiệp rồi thì cùng Sion đến Vanquisher đi. Ta đã chuẩn bị sẵn một chỗ rồi.”
Đây là lần đầu tiên ông già ngỏ lời chiêu mộ.
Dù đúng là giữa chúng tôi đã ngầm có một bầu không khí như vậy, nhưng khi trực tiếp nghe thành lời, cảm giác lại hoàn toàn khác.
Trong khoảnh khắc, lòng tôi dâng lên một cảm xúc khó tả.
Tôi suýt chút nữa đã rưng rưng, nhưng rồi chỉ bật cười và lắc đầu.
“Cháu sẽ suy nghĩ về việc đó.”
Ông già nhắm mắt rồi từ từ mở ra.
Khóe miệng ông khẽ nhếch lên thành một nụ cười kín đáo.
“Ta đi đây.”
Cứ như vậy, ông rời khỏi phòng bệnh.
Tôi ngả đầu ra sau và tựa vào gối.
Một tay đưa lên, nhẹ nhàng nắm rồi lại xòe ra trước trần nhà.
“Cũng không tệ.”
Rồi tôi lại bật cười khanh khách.
***
Cứ thế, tôi ngồi thử hết cái này đến cái khác trong vài giờ liền.
Tôi kiểm tra từng cảm giác trên cơ thể, khẽ chạm vào cả những luồng khí tức xa lạ bên trong.
Thông qua thiền định, tôi sắp xếp lại ma lực đang hỗn loạn, rồi từ từ thả lỏng các cơ bắp đã căng cứng để khôi phục lại cơ thể.
‘Có vẻ dần ổn hơn rồi.’
Tôi cảm nhận được cơ thể vốn nặng trĩu cách đây ít phút đang dần trở nên nhẹ nhõm hơn.
Chỉ cần điều hòa lại khí tức thêm một chút nữa, có lẽ tôi sẽ hồi phục đến mức không khác gì trạng thái bình thường.
Theo kết quả kiểm tra, trên người tôi gần như không còn chút tổn thương nào.
Vấn đề còn lại hoàn toàn thuộc về cảm giác của bản thân.
Nói cách khác, chỉ cần bệnh nhân là tôi cảm thấy không có vấn đề gì khi cử động, thì về lý thuyết là có thể xuất viện.
Dĩ nhiên, dù vậy thì bệnh viện cũng sẽ giữ tôi lại thêm vài ngày nữa.
Chắc tầm này thì ngày mai hoặc ngày kia...
Rầm!
Ui, hết cả hồn.
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở toang.
“Ai... hả?”
Người vừa đường hoàng bước vào chính là...
Kang Ahrin.
“Kang Ahrin?”
Chộp.
Kang Ahrin lao đến trong nháy mắt, hai tay ôm chầm lấy mặt tôi.
Rồi cô ấy xoay đầu tôi qua lại, dường như đang tìm kiếm gì đó.
Tựa như đang kiểm tra xem trên người tôi có còn vết thương nào không.
Vẻ mặt của Kang Ahrin cứng đờ một cách nghiêm trọng.
Sau khi tập trung săm soi làn da tôi, cô ấy đột nhiên cau mày, mở miệng.
“Cậu… chắc là ổn thật chứ?”
Ánh mắt cô ấy chạm phải mắt tôi.
Từ lúc cô ấy bước vào, tôi vẫn luôn im lặng dõi theo.
“Sao… sao cậu lại nhìn tôi như vậy?”
Kang Ahrin có vẻ bối rối, khẽ quay mặt đi.
Nhưng đôi tay đang giữ lấy mặt tôi vẫn đang siết rất chặt.
Gương mặt Kang Ahrin thoáng ửng hồng, khác hẳn vẻ thường ngày.
Soạt.
Tôi thuận thế nắm lấy tay cô ấy, kéo lại.
Rồi nhẹ nhàng ôm cô ấy vào lòng.
“May quá rồi.”
“A….”
Thật sự may mắn quá.
Cơ thể Kang Ahrin thoáng giật nảy.
Nhưng tôi không bận tâm.
Cheon Yeoul, Yu Hana, Kang Ahrin, Sion.
Bốn người họ, nếu không phải vì tôi thì vốn dĩ đã không có mặt ở chiến trường.
Do đó, có thể nói họ hoàn toàn là vì tôi mà phải đến nơi đó.
Vậy mà, những người con gái ấy lại bị Sứ Đồ bắt cóc.
‘100% là lỗi của mình.’
Tôi không thể không nghĩ như vậy.
Dù cho tôi có dốc hết sức chiến đấu, nếu họ không thể trở về— liệu lúc đó tôi có gánh nổi không?
Nhưng bây giờ. Như để xóa tan mọi lo lắng ấy.
Kang Ahrin đang đứng sờ sờ ngay trước mắt tôi, hoàn toàn lành lặn.
‘Thật may quá.’
Tôi không nghĩ có lời nào hợp hơn câu này.
Siết chặt.
“Thật sự… may mắn lắm.”
Tôi ôm chặt lấy cô ấy, nhẹ nhàng xoa lưng.
“Hức….”
Đôi môi Kang Ahrin khẽ mấp máy.
Ban đầu cô ấy còn giật mình, nhưng rồi bờ vai đang gồng cứng dần thả lỏng.
Cô ấy lặng lẽ tựa vào người tôi, chỉ còn lại tiếng thở nhẹ nhàng phập phồng.
Nhưng đúng lúc đó.
“….”
Tôi cảm thấy có gì đó là lạ.
Cứ ngỡ mình đã ôm cô ấy một cách tự nhiên.
Nhưng khi định thần lại, tôi mới nhận ra chẳng biết từ lúc nào Kang Ahrin đã dùng hai chân kẹp chặt lấy đùi tôi.
Tư thế này trông hơi kỳ, nên tôi khẽ nhúc nhích vai, cẩn thận đẩy Kang Ahrin ra.
Cô ấy bị đẩy nhẹ ra và đứng thẳng dậy.
Vì đã từng sống chung bảy ngày trong căn nhà gỗ trên núi khi thu thập Mảnh Vỡ, nên tôi và Kang Ahrin đã quen với những hành động thân mật kiểu này một cách kỳ lạ.
Thành ra nhiều lúc tôi cứ thế chấp nhận mà chẳng hề đắn đo.
Có lẽ tôi cần phải cẩn thận hơn về chuyện này.
Tôi khẽ vươn vai rồi hỏi Kang Ahrin.
“Buổi giao lưu thế nào rồi?”
“Hử?”
Một pha chuyển chủ đề rất tự nhiên.
Sau trận chiến, hai tuần đã trôi qua trong lúc tôi bất tỉnh.
Nếu vậy, buổi giao lưu vốn được dự kiến diễn ra một tuần sau khi sự việc xảy đến lẽ ra đã phải bắt đầu rồi.
Kang Ahrin như hiểu ý tôi, lắc đầu trả lời.
“Bị hoãn rồi.”
“Vậy à?”
“Cả dàn học viên top đầu của Gaon, tính cả tôi, đều bay màu hết rồi, cậu nghĩ buổi giao lưu có thể diễn ra như bình thường được sao?”
Kang Ahrin nhún vai, nói thêm.
“Chúng ta không thể thua Kallos được, đúng không? Chủ tịch đã sống chết đòi hoãn lại đấy.”
“Ra là vậy.”
Những lúc thế này, tính cách thực dụng của Chủ tịch lại phát huy tác dụng.
Kết quả như vậy cũng là may rồi.
Haizz. Muốn ra ngoài nhanh quá đi mất.
Cơ thể tôi bỗng bắt đầu ngứa ngáy.
Thực ra, nếu muốn nghỉ ngơi thì tôi vẫn có thể nghỉ thêm, nhưng công việc thì lại chất như núi.
Từ buổi giao lưu cho đến tàn dư của Ác Thần. Những việc tôi phải đích thân để mắt tới không chỉ có một hai.
Vấn đề là, nếu muốn xuất viện ngay lập tức, phía bệnh viện chắc chắn sẽ không đời nào cho phép.
Đây không phải là cái bệnh viện sẽ đóng bừa con dấu xuất viện chỉ vì bệnh nhân trông có vẻ khỏe mạnh.
Nơi này là bệnh viện Yeonggwang, nổi tiếng khắp nơi về sự tỉ mỉ đến mức nếu họ nhận mình số hai thì không ai dám nhận số một.
Nhưng mà….
‘Khoan đã.’
Bệnh viện Yeonggwang?
Tôi khẽ nheo mắt, nhìn Kang Ahrin.
Mái tóc đen nhánh tựa sóng nước và đôi mắt màu đỏ rực.
Bắt gặp ánh nhìn của tôi, Kang Ahrin nghiêng đầu thắc mắc.
Bệnh viện Yeonggwang.
Và, người có quyền lực thực sự của tập đoàn Yeonggwang, Kang Ahrin.
“Kang Ahrin.”
“Hử?”
A, giá mà được làm thủ tục xuất viện cấp tốc nhỉ.
“Cho tôi xuất viện đi.”
Nghĩ lại thì, mình đang có một cái “chìa khóa vạn năng” ngay trước mắt đây mà.
월령수 (Wol-ryeong-su/月靈水).