Nữ Chính Đã Cướp Mất Năng Lực Hồi Quy Của Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 31

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 142

Web Novel - Chương 66 - Nhận Thưởng (1)

Toàn bộ lực lượng chiến đấu, kể cả các Vanquisher, đều nín thở chờ đợi trước cơn bão sấm sét.

Tất cả đều trong tư thế sẵn sàng lao ra ngay khi trường lực khổng lồ kia tan biến.

“Làm ơn...”

Park Gwangcheol dán mắt vào cơn bão sấm sét trước mặt.

Nắm đấm của anh bất giác siết chặt.

Vì dòng chảy ma lực quá cuồng bạo nên tình hình bên trong hoàn toàn bị che khuất.

Xẹt xẹt xẹt!

Những tia điện phóng ra hỗn loạn khiến trận chiến phía sau cơn bão càng thêm khó lường.

Anh ta chắc chắn đã thấy ngọn kích của Haein cắm phập vào mục tiêu.

Nhưng ngay sau đó, tên Sứ Đồ đã phun ra một cơn bão sét, che khuất mọi tầm nhìn bên ngoài.

Tưởng chừng như đã trôi qua rất lâu, nhưng thực tế chỉ là một khoảnh khắc.

Đúng lúc đó.

Xèooo...

Trường lực chắn ngang tầm mắt bắt đầu tan biến.

Và cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt họ chính là Jung Haein.

Jung Haein đang siết chặt cây kích, dùng hết sức bình sinh găm mình vào thân thể tên quái vật.

Toàn thân cậu cháy đen, trông thảm thương vô cùng.

Các thành viên Vanquisher nghiến răng, dồn ánh mắt về phía kẻ đã đẩy Jung Haein vào tình cảnh này.

Thế nhưng.

Mục tiêu đó lại chẳng hề nhúc nhích. Với cây thương găm vào giữa tim, hắn chỉ đứng sừng sững.

Vụt!

Park Gwangcheol và Lee Dohyun đồng loạt ra tay.

Thanh kiếm của Lee Dohyun chém thẳng vào cổ hắn, còn cú đấm của Park Gwangcheol thì nện vào mạn sườn.

Phập.

Cảm giác như đang chém vào một cây cổ thụ mục ruỗng. Thân thể hắn không hề kháng cự, cứ thế để mặc cho kiếm và quyền đâm xuyên.

Cạch.

Cái đầu dễ dàng bị chém lìa, bay vút lên không. Vẻ bối rối thoáng qua hiện trên mặt Lee Dohyun.

Cái đầu xoay một vòng trên không rồi rơi bịch xuống đất.

Lúc này, gương mặt hắn mới hiện ra rõ mồn một.

Một khuôn mặt đông cứng. Làn da khô khốc như thể đã bị hút cạn toàn bộ hơi ẩm.

Trông như một xác ướp ngàn năm tuổi.

Làn da nứt nẻ, trông như thể chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ tan.

Và rồi.

Ngay giữa lồng ngực của cái xác đang mục rữa đó.

Một viên bảo ngọc màu đen tuyền lộ ra từ giữa những kẽ nứt.

Thình… thịch…

Nó đang đập như một trái tim sống.

Chỉ cần nhìn vào thôi cũng cảm nhận được một luồng ác ý ngập trời tuôn ra từ nó.

Một luồng khí dị thường tỏa ra, khiến không ai dám lại gần.

“Đây là… cái quái gì...”

Đứng trước cái xác lạnh ngắt, không một ai dám lên tiếng.

Và.

Thân thể Jung Haein bắt đầu rơi tự do từ trên không.

“Ơ kìa...”

“Đỡ lấy cậu ấy!”

Khi điểm tựa để găm ngọn kích biến mất, cơ thể Jung Haein mất thăng bằng và rơi xuống trong gang tấc.

Vụt!

Ông lão nhanh như chớp lao lên, đỡ lấy Jung Haein.

Ông ôm cậu vào lòng, rồi vội vàng kiểm tra hơi thở.

“Phù...”

Ông lão thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Cậu vẫn còn sống.

Nhưng tình trạng thì nguy kịch.

Ông lão xoay người trên không, bay thẳng đến chỗ các Paladin.

Cần phải cấp cứu ngay lập tức.

“Để tôi xem cho!”

Đội trưởng Paladin, Sophia, vội vã chạy tới.

Chỉ cần liếc qua cũng biết vết thương này nghiêm trọng đến mức nào.

Xem ra phải cần đến thánh thuật của một tu sĩ cấp cao mới được.

Sau khi giao Haein an toàn, ông lão liền quay lại trung tâm chiến trường.

Lee Dohyun khẽ nghiêng đầu, rồi dùng ngón tay lướt nhẹ qua cổ mình.

Đó là tín hiệu cho biết mục tiêu đã bị hạ.

“......”

Rõ ràng đây là một tin tốt. Ai ở đây cũng đã thấm thía sức mạnh của hắn bằng cả xương máu, nên việc tiêu diệt được một kẻ như vậy là một tin mừng khôn xiết.

Thế nhưng, không một ai reo hò. Chỉ có sự im lặng nặng nề bao trùm.

“Hức...”

“Tiểu thư...”

Những tiếng nức nở nghẹn ngào bật ra từ các tu sĩ Paladin và thành viên Cheongpungdae.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Họ đã biến mất trong nháy mắt.

Không một ai có thể bảo vệ được họ.

Ông lão khuỵu xuống, hai tay ôm lấy trán.

“Sion...”

Lại một lần nữa, ông đã không thể bảo vệ được cô bé.

Rõ ràng là đã hứa rồi cơ mà.

“Ta, không còn mặt mũi nào nhìn con nữa rồi...”

Mẹ của Sion, cũng là con gái của ông.

Ông lại một lần nữa có lỗi với người mà giờ đây ông còn chẳng thể gặp mặt.

Đúng lúc đó.

ẦMMMMMM!!

Cùng lúc đó, ma lực bùng nổ từ khắp nơi trên chiến trường.

Gió, bóng tối, xiềng xích.

Những dòng ma lực mang thuộc tính khác nhau bùng phát từ tứ phía.

Vị trí của chúng chính là nơi các thành viên bị bắt cóc đang ở.

Một luồng khí độc địa đồng loạt bùng phát.

“Chuẩn bị chiến đấu!!”

Ngay khi tiếng hét của ông lão vang lên, tất cả chiến binh đều đồng loạt giương vũ khí.

Nhóm Vanquisher phản ứng đầu tiên.

Trước mặt họ, một cột sáng không tiếng động vọt lên.

Làn sóng ma lực rung động khiến cột sáng chao đảo. Bọn họ cảm nhận được điều đó bằng bản năng.

Sắp có thứ gì đó xuất hiện.

Mọi người nín thở chờ đợi trong căng thẳng.

Và cuối cùng, khi cột sáng im lìm tắt lịm, để lộ ra hình bóng bên trong.

Thứ ở đó không phải là một Sứ Đồ.

Mà là Ha Sion.

Cô nằm đó, toàn thân đẫm máu và bất tỉnh nhân sự.

Trên người cô chi chít vết thương, máu tươi không ngừng chảy ra từ mũi và miệng.

Nhưng cô ấy vẫn chưa chết.

Dù mọi người ở đây đều đã lường trước tình huống xấu nhất.

Sion vẫn còn sống, cô ấy vẫn ổn.

Ông lão vội vã chạy đến kiểm tra tình trạng của Sion.

Ông bắt mạch, kiểm tra hơi thở của cô.

“Vẫn… còn sống.”

Một câu nói thốt ra đầy khó nhọc.

Ngay khoảnh khắc đó, những cảm xúc bị dồn nén như vỡ òa.

“A...”

Seong Ahra khuỵu xuống ngay tại chỗ.

Park Gwangcheol ôm trán, thở ra một hơi não nề.

Và rồi những tiếng la hét vỡ òa.

“Thánh Nữ!!”

“Tiểu thư!!”

“Phó đội trưởng!!”

Khi các cột sáng ở những nơi khác biến mất, những cô gái bị bắt cóc cũng lần lượt xuất hiện.

Tất cả bọn họ đều bị thương khá nặng, nhưng may mắn là ai nấy đều còn sống.

“Viện binh đến rồi!!”

Đúng lúc đó.

Từ phía xa, viện binh của Hiệp hội bắt đầu tràn tới.

Hàng chục, hàng trăm binh lính tràn vào chiến trường, nhanh chóng cứu chữa những người bị thương.

Lúc này, những người còn lại mới có thể thở phào. Sợi dây thần kinh căng như sắp đứt cuối cùng cũng được thả lỏng.

Cuối cùng họ cũng cảm nhận được rằng, mình đã sống sót.

Có người lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Có người ngồi bệt xuống đất, thở không ra hơi.

Và có người âm thầm chắp tay cầu nguyện.

Chiến dịch tiêu diệt quần thể Ma Nhân tại Gangneung.

Số người tử vong: 0.

Bốn Sứ Đồ, rút lui không rõ nguyên nhân.

Sứ Đồ Barkers, bị tiêu diệt.

Một chiến thắng vĩ đại chưa từng có trong lịch sử nhân loại.

Và có lẽ cũng sẽ không bao giờ lặp lại.

Trận chiến đã kết thúc với thắng lợi thuộc về loài người.

***

Tôi mở mắt.

Cảm giác mềm mại của chiếc giường lan tỏa khắp lưng.

“Ư...”

Một âm thanh khàn đặc phát ra từ cổ họng, nghe chẳng giống giọng của tôi chút nào.

Nghe cứ như tiếng kim loại ma sát vào nhau.

Chắc vì vừa mới tỉnh nên đầu óc tôi vẫn còn mơ màng, chưa nắm bắt được tình hình.

Mí mắt nặng trĩu. Đầu óc thì hỗn loạn như một mớ bòng bong.

Ký ức cuối cùng của tôi...

Là tôi đã cuộn mình lại, nín thở.

Và tôi chỉ nhớ được đến khoảnh khắc cuối cùng, khi đâm một đòn trúng tim Barkers.

Việc tôi còn sống sờ sờ ở đây có lẽ đồng nghĩa với việc tôi đã thành công... may thật.

Khoan đã.

Những người khác thì sao rồi?

Những ký ức đã quên bắt đầu ùa về. Từng chút một, rồi nhanh dần.

Rõ ràng là đã có bốn người bị bắt cóc.

Ngay cả khi tôi đã hạ được Barkers, thì việc đánh bại bốn Sứ Đồ còn lại là chuyện không tưởng.

Nếu vậy thì...

Theo phản xạ, tôi bật người dậy.

“A... chết tiệt.”

Toàn thân tôi như đang gào thét.

Các khớp xương kêu răng rắc, còn cơ bắp thì đau như muốn xé toạc ra.

Rắc.

Tôi cảm nhận được cả cơ thể đang gào lên phản đối, bảo tôi đừng có cử động nữa.

Nhưng lúc này tôi làm gì có thời gian mà nghe lời nó.

Nút gọi y tá.

Tôi vươn tay ra.

Ở gần đó, ngay trên chiếc bàn cạnh giường.

Một cái nút nhỏ màu đỏ lọt vào tầm mắt tôi.

Đầu ngón tay tôi run rẩy. Tôi từ từ lê người về phía cái nút đó.

Và rồi.

BẬP!

Cái nút bị nhấn mạnh đến mức như sắp vỡ.

Tôi cứ nằm sấp như vậy trong vài chục giây.

Lộp cộp lộp cộp.

Tiếng bước chân vội vã vọng lại từ hành lang.

Chỉ nghe tiếng bước chân thôi cũng biết là có nhiều người đang tới.

RẦM!

Cánh cửa bị đẩy ra một cách thô bạo.

Cùng lúc đó, đèn trong phòng bật sáng trưng.

Tôi phải nhắm nghiền mắt lại.

“Bệnh nhân Jung Haein tỉnh lại rồi!”

Một giọng nói vang lên ngay khi họ vừa bước vào.

Là bác sĩ mặc áo blouse trắng và các tu sĩ trị liệu.

Vài người thì kiểm tra máy móc, vài người thì tiến lại gần tôi.

“Bệnh nhân, cậu có nghe rõ không?”

Một tu sĩ huơ huơ tay trước mặt tôi.

“Bệnh nhân, thử cử động ngón tay xem nào!”

“Tôi không sao....”

Tôi còn chưa kịp dứt lời.

Tít——!

Tiếng máy móc đột nhiên réo lên inh ỏi.

Các y tá xung quanh bắt đầu di chuyển rối rít.

“A, chết tiệt...”

Cơn đau ập đến đột ngột khiến mắt tôi tối sầm lại.

Và rồi, tôi lại chìm vào bóng tối.

Khi tôi mở mắt lần nữa, người đầu tiên tôi thấy là ông già.

“Cậu ổn chứ?”

“Không ạ.”

Chẳng ổn chút nào.

Dù đã khá hơn so với lúc rạng sáng, nhưng vẫn đau chết đi được.

Tôi vừa được nghe ông lão kể lại toàn bộ sự việc.

Bốn Sứ Đồ đã bị đẩy lui.

Barkers đã bị tiêu diệt.

Không một ai tử vong.

Và quan trọng nhất là.

Các nhân vật chủ chốt đều đã trở về an toàn.

Nghe nói bây giờ mọi người đều đã bình phục và đi học lại bình thường ở học viện rồi.

Đúng là một thành quả không thể tin nổi.

“Làm thế nào mà...”

“Có vẻ như cậu đã đóng một vai trò quyết định đấy.”

Theo lời ông già kể lại thì...

Ngay sau khi tôi tiêu diệt Barkers, những vụ nổ và các cột sáng đã đồng loạt xuất hiện.

Nói cách khác, cái chết của tên đó chính là ngòi nổ kích hoạt cơ chế rút lui bắt buộc của các Sứ Đồ khác.

Ông già còn nói thêm, nếu lúc đó chỉ chậm một chút thôi thì tình trạng của những người bị bắt cóc đã nguy hiểm đến tính mạng rồi.

‘Ra là vậy.’

Vốn dĩ, việc năm Sứ Đồ xuất hiện cùng lúc đã là chuyện lạ rồi.

Việc cử Sứ Đồ đi cũng là một rủi ro lớn đối với phe Ác Thần.

Đối với chúng, Sứ Đồ không chỉ đơn thuần là tay sai.

Đó là lực lượng chiến đấu cấp thần, mang sức mạnh do chính Ác Thần ban cho.

Phái đi một lực lượng như vậy đồng nghĩa với việc trì hoãn sự hồi sinh của chính bản thân chúng.

Vì thế, khả năng cao là chúng đã tạo ra một cơ chế gắn liền với cái chết của Sứ Đồ, một cách gian lận để giảm thiểu rủi ro.

Vốn dĩ chúng không đời nào ngờ Sứ Đồ sẽ chết và phe Ác Thần cũng chẳng dại gì gánh hết rủi ro đó.

Cuối cùng, sự lựa chọn chủ quan đó đã khiến phe Ác Thần và các Sứ Đồ phải trả một cái giá rất đắt.

Một trong những quân bài chủ lực của chúng đã bị tiêu diệt, còn những tên khác thì bị buộc phải rút lui.

‘Nếu đã đến mức này thì...’

Chắc chắn trong một thời gian tới chúng sẽ không thể bén mảng đến đây được nữa. Tôi có thể đảm bảo điều đó.

Nhưng khoan đã. Một câu hỏi chợt nảy ra trong đầu tôi.

“Lão gia, chẳng phải ông nói một trong các Sứ Đồ đã chết sao?”

“Đúng vậy, đã chết.”

Ông già quả quyết đáp.

“Vậy thì, hẳn là có thứ gì đó còn sót lại chứ ạ? Kiểu như một quả cầu dính nhớp, có màu sẫm...”

Tàn dư của Ác Thần.

Nguồn gốc sức mạnh biến chúng thành những kẻ siêu việt và tạo ra các loại cấm chế.

Nếu thực sự đã ‘chết’ thì thứ đó chắc chắn phải còn sót lại.

“... Có.”

Được rồi.

Đây đúng là một món hời ngoài sức tưởng tượng.

Nếu nghiên cứu và phân tích thành công tàn dư đó, ngay cả tôi cũng không thể đoán được kết quả sẽ thế nào.

Nhưng có một điều tôi chắc chắn.

Chúng ta đã có manh mối để tìm hiểu và lợi dụng sức mạnh của phe Ác Thần.

Trong nguyên tác, nó chỉ là một vật phẩm thừa thãi kiểu chiến lợi phẩm nên chẳng có đất dụng võ, nhưng tôi luôn tin vào tiềm năng của thiết lập đó.

Bởi vì ngay cả những thiết lập mà tôi tạo ra qua loa cũng đang tồn tại và vận hành trong thế giới này.

Một thảm họa bất ngờ đã ập đến.

Nhưng tôi đã vượt qua được nó.

Và rồi, một phần thưởng không ngờ tới đã rơi vào tay tôi.

Cái tương lai mà tôi đã thấy qua thử thách.

‘Toàn bộ thành viên Vanquisher tử trận.’

Cái kết cục u ám đó.

Nhưng giờ đây, người đang ở trước mắt tôi là ông già.

Trước một kết quả đã thay đổi 180 độ so với tương lai mà tôi từng biết.

“Ha.”

Tôi bất giác mỉm cười.