Nữ Chính Đã Cướp Mất Năng Lực Hồi Quy Của Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 31

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

Web Novel - Chương 70 - Nhận Thưởng (5)

Nét mặt Park Seohee thoáng chút bối rối, nhưng cô ấy đã nhanh chóng trấn tĩnh lại.

Ánh mắt cô chỉ thoáng dao động trong giây lát.

Cô nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, chỉn chu thường ngày rồi cất lời.

“Được thôi. Với chiến công tiêu diệt Sứ Đồ, tôi cho rằng việc đáp ứng yêu cầu này là hoàn toàn hợp lý.”

Park Seohee có vẻ lưỡng lự giây lát, nhưng rồi mím môi gật đầu.

“Vậy nên, về phần này, chúng tôi sẽ thảo luận nội bộ trong Hiệp hội để quyết định phần thưởng bổ sung, sau đó sẽ liên lạc lại với anh hùng Jung Haein sau.”

“Vậy cũng được.”

Tôi gật đầu đáp.

Hẳn là họ cũng biết việc đưa ra thêm phần thưởng ngay tại đây là rất khó.

Bởi nếu đồng ý quá dễ dàng, người ta sẽ nghĩ Hiệp hội vốn có thể cho nhiều hơn nhưng lại cố tình ém đi.

Chà, cũng chẳng sao.

Dù gì thì Hiệp hội cũng lắm tiền nhiều của và họ sẽ chẳng từ thủ đoạn nào để đạt được thứ mình muốn.

Đằng sau vẻ mặt vô cảm đó, chắc hẳn trong đầu cô ấy đang nhảy số điên cuồng.

‘Nên cho cái gì đây nhỉ? Phải cho thứ gì để cậu ta chịu nhận mà không lèm bèm gì nữa mới được?’

Chắc là đang vắt óc nghĩ thế.

“Vậy thì bây giờ….”

Park Seohee sắp xếp lại chồng tài liệu, vẻ mặt trông nghiêm túc hơn hẳn.

“Từ bây giờ sẽ là nội dung về việc bồi thường.”

Ánh mắt cô tự nhiên hướng về phía ông già.

Tôi ngả người ra ghế, hít một hơi nhẹ.

Phần trách nhiệm của Hiệp hội và phần của ông già để đòi lại nó.

Từ giờ, đến lượt ông già ra sân khấu rồi.

***

Tôi và ông già đang rảo bước dọc hành lang của Hiệp hội.

Cuộc đàm phán đã kết thúc. Kết quả thế này cũng… tạm ổn.

Hiệp hội xem ra đã hoàn toàn nhận thức được sai lầm của họ và giá trị của trận chiến lần này.

Sau khi xem đoạn video mà đội 2 của Maengju, Maengho, khôi phục lại, giờ họ có muốn chối cũng chẳng được.

Cuối cùng, Hiệp hội cũng phải ngoan ngoãn mở kho.

Tôi không ngờ mình lại có thể khiến họ mở kho báu của Hiệp hội nhanh đến vậy, nơi mà trong nguyên tác vốn nổi tiếng là khó vào.

Tôi khẽ mỉm cười.

Về cơ bản, Hiệp hội Hàn Quốc nhiều tiền đến mức không thể so sánh với các Hiệp hội ở thế giới khác.

Trong khi hầu hết các quốc gia quản lý Hiệp hội như một cơ quan công của chính phủ, thì Hiệp hội Hàn Quốc hoàn toàn là tư nhân.

Nó chỉ đơn giản là đang được vận hành cho đến tận ngày nay theo ý chí của người sáng lập đầu tiên.

Tuy nhiên, thứ được kế thừa không chỉ có ý chí.

Mà còn là khối di sản khổng lồ mà người sáng lập đầu tiên để lại.

Kho báu của Hiệp hội hoàn toàn ở một đẳng cấp khác so với kho báu của người sáng lập Gaon mà tôi từng ghé thăm.

Bọn họ đơn giản là siêu nhiều tiền.

Trong lúc tôi đang mải mê suy nghĩ.

“Sống đến từng này tuổi, đúng là chuyện quái gì cũng thấy được.”

Ông già vừa nhìn về phía trước vừa cất giọng trầm trầm.

“Hiệp hội hứa sẽ mở Công phòng của Bulgaram.”

Ông dừng bước, rồi từ từ quay sang nhìn tôi.

“Vậy mà lại có đứa chê bèo rồi còn đòi thêm.”

Tôi cũng dừng lại và nhìn ông già.

Tôi khẽ bật cười rồi đáp lời.

“Không đủ thì vẫn là không đủ thôi ạ.”

Trong tay tôi là một khối lập phương trong suốt có gắn một chiếc chìa khóa màu đỏ.

‘Chúng tôi sẽ thông báo phần thưởng bổ sung sớm nhất sau khi thảo luận. Tuy nhiên, Hiệp hội không có ý định thu hồi chìa khóa Công phòng. Chúng tôi cho rằng sẽ tốt hơn nếu anh hùng Jung Haein mở nó như kế hoạch ban đầu.’

Park Seohee, ngoài phần thưởng ra, đã hứa hẹn về việc mở Công phòng.

Hỗ trợ cho tương lai của một anh hùng có tiềm năng vượt trội cũng là nghĩa vụ của Hiệp hội.

Đó là lý do họ đưa ra.

Rõ rành rành rồi. Hiệp hội đang muốn tôi phải mở bằng được nơi đó.

Tôi xoay xoay khối lập phương trong suốt trong tay, khẽ nhếch mép cười.

Đúng lúc đó, ông già lên tiếng với vẻ thích thú.

“Nghe nói gần đây Arcadia đã yêu cầu Hiệp hội giao chìa khóa của Công phòng… đúng là công cốc rồi.”

Ông cười khẩy rồi tiếp tục bước đi.

Có vẻ Điện thờ đang âm thầm dốc sức nâng niu Johan lắm đây.

Nhưng tiếc một điều là.

Công phòng một khi đã mở thì sẽ đóng lại trong một khoảng thời gian nhất định.

Và thời gian để nó mở lại là….

Ít nhất 10 năm.

Tôi cũng chẳng thấy áy náy gì.

Vốn dĩ Hiệp hội cũng chẳng đời nào cho phép, mà kể cả Johan có vào được Công phòng đi nữa, thì kết cục bị Bulgaram chửi cho sấp mặt rồi tống cổ đi cũng rõ như ban ngày.

Cuối hành lang.

Hai đặc vụ mặc vest đang đứng đợi sẵn.

Trước mặt họ là một chiếc cặp sắt khổng lồ đang mở toang.

“Xin hãy đặt vào đây.”

Tôi vươn tay đặt chiếc chìa khóa vào trong cặp.

Ánh sáng đỏ lóe lên, rung nhẹ trong khối lập phương trong suốt rồi lặng lẽ chìm xuống.

Tôi không cần phải tự mình mang nó theo. Khi đến thời điểm, tôi chỉ cần đến nhận lại là được.

Tôi mỉm cười nhẹ nhàng với các đặc vụ.

“Làm phiền mọi người rồi.”

Rồi, tôi quay gót với những bước chân nhẹ tênh.

***

Sau khi đưa ông và Haein lên phòng khách, Ha Sion liền xuống quán cà phê ở tầng một.

Ngồi vào một góc, cô liếc nhìn chiếc đồng hồ thông minh đã rung liên tục từ mấy tiếng đồng hồ trước.

Thông báo cứ reo không ngớt, và ngay khi vừa mở màn hình, tin nhắn đã dội về như bom.

Cô từ từ lướt lên để xem cuộc trò chuyện bắt đầu từ đâu.

Cuộc trò chuyện bắt đầu từ buổi sáng.

[Rin]: Mọi người có đó không? Tôi có chuyện muốn nói.

[1000_y]: Ừ.

[Rin]: Mấy đứa kia thì sao?

[1000_y]: Con nhỏ gia tộc Yu đang bế quan tu luyện.

[1000_y]: Con nhỏ họ Ha thì không cần nhìn cũng biết, chắc đang nằm trên giường trong ký túc xá của Haein chứ gì.

Đầu ngón tay của Sion thoáng run lên.

Cứ tưởng mình giấu kỹ lắm, ai ngờ bị bắt bài hết cả rồi.

Nếu phải viện cớ thì cũng đã hai tuần cậu ấy bất tỉnh rồi.

Cô nhớ cậu ấy quá nên đã không kìm lòng được.

[Rin]: Ồ ra vậy… không có gì khác đâu, chỉ là lưng tôi đau quá haha.

[1000_y]: Già rồi à?

[Rin]: Cậu ấy ôm chặt đến nỗi… đúng là con trai khỏe thật đấy.

[1000_y]: ?

[1000_y]: Nói gì vậy?

[Rin]: (Ảnh)

Ngón tay Sion đang lướt màn hình bỗng khựng lại.

Vừa nhìn thấy tấm ảnh, cô liền cau mày.

“Chết tiệt…”

Một tấm ảnh.

Trong đó, Jung Haein đang ngồi trên giường bệnh và ôm Kang Ahrin.

Nhìn góc chụp thì có vẻ Kang Ahrin đã lén đưa đồng hồ ra sau lưng để chụp trộm lúc được Jung Haein ôm.

Nhưng thứ khiến Sion sôi máu không chỉ đơn giản là cái ôm.

Mà là cái tư thế và cái khoảng cách đó.

Thân mật đến mức quá đáng.

Ánh mắt của Sion lạnh đi.

‘Điên rồi sao?’

Trong ảnh, Kang Ahrin đang kẹp đùi của Jung Haein giữa hai chân mình.

Thậm chí còn tựa cằm lên vai Jung Haein với khuôn mặt ửng hồng. Một cánh tay thì đang tùy tiện sờ soạng sau lưng cậu.

[Rin]: Haein tỉnh rồi. :)

[1000_y]: Tôi đến ngay đây.

[Rin]: Không. Haein cần phải kiểm tra. Xong xuôi rồi hẵng đến.

[Rin]: Tôi sẽ chơi vui vẻ ở đây ha.

Mấy tin nhắn sau đó thì khỏi cần xem nữa.

Vì sau đó là màn độc thoại chửi rủa của ai đó.

“Chậc.”

Sion lặng lẽ thở dài, lướt màn hình xuống cuối cùng.

Cô di chuyển ngón tay, gõ một tin nhắn ngắn.

[Sion]: Haein đang trong buổi đàm phán.

Mọi hành tung của cậu ấy, trong phạm vi cho phép, đều được chia sẻ cho nhau.

Đó là chuyện thường tình. Đương nhiên là vẫn phải tôn trọng sự riêng tư của cậu.

Vì vậy, chỉ cần đến đó là đủ.

Không cần nói thêm gì nữa.

Cô tắt đồng hồ thông minh, uống một ngụm cà phê đã nguội.

Vị đắng lan tỏa trên đầu lưỡi….

Bức ảnh.

… Hòa cùng hương thơm nồng nàn trong khoang miệng….

Tấm hình đó.

“Aizz, bực mình thật sự.”

Bức ảnh đó.

Cái bố cục đó.

Cái khoảng cách đó.

Nó cứ lởn vởn mãi trong đầu cô không thôi.

‘Ai là người ôm trước? Đương nhiên là con nhỏ Kang Ahrin rồi. Haein đời nào làm vậy trước….’

Thật khó chịu.

Cuối cùng, Sion lại mở đồng hồ thông minh ra.

Lần này, không một chút do dự, cô bắt đầu gõ phím lia lịa.

***

Tít tít.

Tiếng khóa cửa vang lên nghe thật vui tai.

Tôi đã trở về ký túc xá.

Cảm giác như mới hôm qua, nhưng thực tế đã gần ba tuần trôi qua rồi.

Vừa bước vào phòng, tôi đã cảm nhận được bầu không khí quen thuộc.

Cơn mệt mỏi ập đến, tôi cứ thế lao thẳng lên giường.

“Ôi, êm quá.”

Tấm nệm mềm mại ôm trọn lấy cơ thể.

Cảm giác như mọi căng thẳng tích tụ bấy lâu nay đang dần tan biến.

“Phù….”

Tôi thở ra một hơi dài rồi hít vào.

Đến lúc này tôi mới thực sự cảm nhận được.

Rằng mình đã vượt qua một cửa ải cực lớn.

Mỗi khi hít thở chậm rãi, một mùi hương thoang thoảng lại lướt qua chóp mũi.

Một mùi hương ngọt ngào và dịu nhẹ.

Tôi đưa tay lên trán, nhắm mắt rồi lại từ từ mở ra.

Tôi định lún sâu hơn vào chiếc giường êm ái, nhưng rồi khựng lại và ngồi dậy.

Vẫn còn việc phải làm.

Tôi đứng dậy và đi về phía bàn học.

Hiện tại, bên trong cơ thể tôi là một cuộc chiến.

Các loại linh dược được hấp thụ dồn dập đang xung đột với nhau, cạnh tranh để phát huy tác dụng.

Tôi đã nhận được danh sách các loại linh dược mà mỗi tổ chức đã đổ vào người tôi trong lúc tôi bất tỉnh.

[Arcadia Nguyệt Linh Thủy]

Linh dược thần bí được cô đọng từ tinh hoa của ánh trăng. Âm khí của mặt trăng kích thích dương khí trong cơ thể, giúp tăng cường tốc độ tái tạo và phát triển tế bào một cách bùng nổ.

[Nhà họ Yu A Hoàn Đan]

Đan dược cao cấp được bào chế theo bí pháp của danh y tiền bối. Giúp tinh và huyết tuần hoàn một cách hài hòa, nâng cao năng lượng nội tại và tích lũy dương khí mạnh mẽ.

Và của Maengju….

‘Cái gì?’

“Vạn Niên Hỏa Lý??”

Tôi hoang mang kiểm tra lại danh sách.

Linh dược mà Maengju cho tôi uống là nội đan làm từ Vạn Niên Hỏa Lý sấy khô nghiền nát.

“Lấy đâu ra thứ này vậy….”

Một loài cá chép sống sót hơn ngàn năm trong suối nước nóng hoặc dung nham. Một loại thuốc bổ cực mạnh, cũng là một liều thuốc kịch độc, ngay khi uống vào sẽ khiến toàn thân huyết mạch bùng nổ, cưỡng ép đánh thức nguồn năng lượng tiềm ẩn trong cơ thể.

Nó đơn giản là một khối dương khí tinh thuần.

Đặc trưng là màu đỏ rực, không ngờ họ lại tống cho tôi thứ này.

Tôi mở cuốn cẩm nang thiết lập đặt trên bàn.

Ngay khi định kiểm tra công dụng và cách dùng của từng loại linh dược, một suy nghĩ kỳ lạ chợt lóe lên trong đầu tôi.

… Khoan đã.

Tôi lại nhìn xuống danh sách ghi ba loại linh dược.

Thông thường, khi sử dụng linh dược, việc điều chỉnh để phù hợp với định hướng phát triển của cơ thể là điều cơ bản.

Dĩ nhiên, tôi thừa nhận lần này là tình huống cấp bách. Cứu sống tôi là ưu tiên hàng đầu.

“Rốt cuộc là họ nghĩ gì mà lại tạo ra cái tổ hợp này chứ….”

Tôi day nhẹ thái dương.

Nhưng vấn đề là, thật trớ trêu thay, ba loại linh dược này không chỉ có hiệu quả vượt trội mà còn có một điểm chung.

Đó là đều dẫn đến sự gia tăng bùng nổ của dương khí….

Linh dược cực dương.

Nói cách khác, là thứ rất tốt cho đàn ông.

Mà còn là, quá tốt.

Tất nhiên, dương khí về bản chất có liên quan trực tiếp đến sinh lực và sự phục hồi.

Vì vậy, rất có khả năng đây là biện pháp được đưa ra với ưu tiên hàng đầu là sự phục hồi của tôi.

“…”

Bảo sao người cứ nóng rực cả lên.

“Không, nhưng mà thế này thì hơi….”

Trong một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất.

Tôi mường tượng ra thảm cảnh sáng mai khi không thể kiểm soát được luồng dương khí dồi dào này.

“… Mẹ kiếp.”

Tôi ôm trán, nuốt khan một tiếng.

Điên mất thôi.

Tôi biết anh em nghĩ gì (mà không thể chứng minh) nhưng từ ‘tinh’ ở đây là từ 정(jeong/精). Trong Đông Y cổ truyền thì tinh (精) đại diện cho cội nguồn sự sống và đây là thứ sinh ra huyết (血) và khí (氣), được tàng trữ trong thận. Ba yếu tố này đều giúp nuôi sống và tuần hoàn cơ thể. 만년화리 (Mannyeon Hwarli/萬年火鯉).