Mấy ngày nay, tâm trạng của Cheon Yeoul cứ phải gọi là lên như diều gặp gió.
Trận chiến với Sứ Đồ, mối bận tâm lớn nhất của cô, cuối cùng cũng đã kết thúc êm đẹp.
Jung Haein nằm viện cũng đã bình phục hoàn toàn, trở lại với dáng vẻ mà cô hằng quen thuộc và mong nhớ.
Giờ đây, khi những lo lắng đã vơi đi phần nào, những ngày tháng bình yên tạm thời sẽ lại đến.
Mỗi khi cậu ấy có chuyện quan trọng, cô tuyệt đối không làm phiền hay bám riết lấy cậu.
Đó là quy tắc do chính cô đặt ra.
Thế nhưng, dạo này chuyện nọ nối tiếp chuyện kia, sức kiên nhẫn của cô cũng sắp cạn rồi.
“Hi.”
Cuối cùng, sau khi đã trút bỏ được gánh nặng trách nhiệm, toàn thân cô rạo rực một cảm giác, đã đến lúc tận hưởng, dù chỉ là một chút thôi.
Lúc Jung Haein còn nằm viện, mấy cô gái kia cứ như hẹn trước, lũ lượt mang đến đủ thứ linh dược.
Toàn là mấy thứ quý hiếm giúp tái tạo, phục hồi và tăng cường sinh lực.
Nhưng vấn đề là ở chỗ.
‘Nhìn cái đám đó xem...’
Tất cả đám linh dược đó đều có tác dụng cực kỳ hiệu quả cho một “chỗ khác”.
Cheon Yeoul liếc mắt là nhận ra ngay.
Với một người thông thạo thánh thuật và trị liệu như cô, tác dụng của mớ hỗn hợp này sẽ ra sao thì rõ như ban ngày rồi.
Giữa lúc đó, tình hình lại trùng hợp đến mức khó tin.
Yu Hana vừa hay đã bước vào đợt bế quan tu luyện.
Kang Ahrin tuy học cùng lớp, nhưng lại viện cớ tín niệm để cố gắng tránh mặt Jung Haein nhiều nhất có thể, ít nhất là khi ở Gaon.
Nghe đâu là sợ cậu ấy dính phải tin đồn với chủ tịch tập đoàn hay gì đấy.
Còn Ha Sion thì vốn khác lớp nên cũng chẳng có cớ gì để xen vào.
Hơn nữa, có vẻ như chẳng ai trong số họ biết chính xác đám linh dược này sẽ gây ra tác dụng phụ gì.
Nếu vậy thì sao nhỉ?
Chỉ có duy nhất một người có thể hưởng trọn tình huống này mà thôi.
‘Cơ hội đây rồi.’
Có lẽ sau khi tỉnh lại, đến lúc cậu ấy nhận ra nguồn năng lượng đang sục sôi trong cơ thể thì đã muộn.
Dĩ nhiên với thực lực của mình, cậu ấy có thể nhanh chóng ổn định lại dòng khí tức, nhưng cũng phải mất ít nhất một ngày.
Cheon Yeoul ơi là Cheon Yeoul, cơ hội ngàn vàng đến rồi.
Cơ hội để trở thành người đầu tiên thu hái và thưởng thức quả ngọt chín mọng một cách ngon lành nhất.
“Thánh Nữ~ Hôm nay có chuyện gì vui hay sao mà trông người phấn khởi thế ạ?”
Thấy vẻ mặt cô rạng rỡ lạ thường, một tu sĩ làm việc tại điện thờ liền tươi cười hỏi.
Cheon Yeoul khẽ nhếch môi.
“Hôm nay tôi định đi ăn một bữa thật ngon.”
“Ồ! Thật ạ?! Thánh Nữ, cho tôi theo với! Người mua cho tôi nữa nhé!”
Một phản ứng thật ngây thơ.
Dù có thể cứ thế cho qua, nhưng cô đã dứt khoát lắc đầu.
“Tuyệt đối không được.”
Nở một nụ cười ý nhị, cô nhẹ nhàng cất bước.
Con đường đến trường hôm nay sao mà sảng khoái đến lạ.
Cứ thế, trong lúc cô đang ngồi yên chờ đợi bên cạnh chỗ ngồi quen thuộc của cậu ấy, ngay góc trong cùng cạnh cửa sổ.
Soạt.
Cánh cửa mở ra và cậu ấy, người lúc nào trông cũng thật đáng yêu, bước vào.
‘Lại đây nào!’
Ngay khoảnh khắc trái tim cô tràn đầy kỳ vọng và đập lên rộn ràng...
“…?”
Jung Haein đột ngột đổi hướng.
Cậu ấy đi thẳng đến chỗ một con nhỏ nào đó có mái tóc màu gà con ốm yếu.
Biểu cảm của Cheon Yeoul liền cứng đờ. Tim cô như hẫng đi một nhịp.
Khung cảnh trước mắt bắt đầu tối sầm lại.
Nhìn cái cách cậu ấy vui vẻ chào hỏi con nhỏ đó...
Cô tuyệt vọng.
Tình huống khẩn cấp.
Xem ra sắp công cốc đến nơi rồi.
Rồi đột nhiên, ánh mắt cô dần hướng về phía trước lớp.
Đôi mắt theo bản năng tìm kiếm một người.
Kang Ahrin.
Không biết từ lúc nào, cô ấy cũng đã quay đầu nhìn về phía sau này.
Gương mặt gần như chết lặng. Đôi môi khẽ hé mở.
‘….’
Đôi mắt Cheon Yeoul nheo lại.
Ra là đều biết cả.
Không phải chỉ mình cô nhận ra.
Cô đã nhầm. Làm sao mà bọn họ không biết cho được.
Chẳng qua tất cả chỉ đang giả vờ ngây thơ mà thôi.
“Chậc.”
Cô khẽ tặc lưỡi.
***
Trời ạ, bao giờ cái tiết này mới hết đây....
Ngay lúc tôi sắp gục ngã trước cơn buồn ngủ đang ập đến.
“… Chà, đã đến giờ này rồi cơ à.”
Giáo quan Do Hanseong, người nãy giờ vẫn giảng bài với vẻ mặt như đưa đám, cuối cùng cũng lên tiếng.
Ngay khoảnh khắc ấy, những tiếng thở phào nhẹ nhõm khe khẽ vang lên từ khắp nơi.
“Buổi học hôm nay kết thúc tại đây.”
Tôi đã muốn vỗ tay hoan hô quyết định của ông ta.
Dĩ nhiên là chỉ trong đầu thôi.
“Chắc chiều nay mấy đứa năm nhất không có lịch trình gì đặc biệt, nhưng….”
Ông ta dừng lại một chút rồi đảo mắt quanh lớp.
“Những học viên tham gia chương trình cố vấn - học trò thì lại khác.”
Giáo quan Do Hanseong mỉm cười và vẫy tay.
“Những em có liên quan hãy tập trung tại hội trường trước 5 giờ chiều nhé.”
Tôi cũng đoán lờ mờ rồi.
Trận Đấu Giao Hữu.
Chắc là có chuyện liên quan đến Trận Đấu Giao Hữu.
Dù đội hình chính thức vẫn chưa được công bố, nhưng những người được ghép cặp cố vấn - học trò gần như chắc chắn sẽ chung một đội.
Đây hẳn là một sự sắp đặt có chủ đích.
Và có lẽ họ gọi chúng tôi đến để chốt đội hình.
Bây giờ là 12 giờ. Vẫn còn khối thời gian.
Một khoảng thời gian khá lỡ cỡ.
Về nhà thì lát nữa lại phải quay lại, mà đến thẳng hội trường thì lại quá sớm.
Những lúc thế này, đi ăn trưa là hợp lý nhất.
“… Khh.”
“?”
Một tiếng thở khe khẽ vang lên từ ghế bên cạnh.
Một tư thế ngủ trưa hoàn hảo.
Cô ấy đang say giấc nồng một cách ngon lành hơn bất kỳ ai.
Tôi lay nhẹ vai cô ấy.
“Dậy đi.”
“Ưm.”
Cô ấy lờ đờ hé mắt ra rồi lại nhắm nghiền lại.
“Dậy nào.”
“Hửm….”
Tôi lại lay nhẹ thêm lần nữa, cô ấy mới chịu ngồi dậy.
Mắt lim dim, tóc tai bù xù, miệng hơi hé mở.
Trông cô ấy vẫn còn ngái ngủ lắm.
Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía bục giảng.
“Vậy thì, các em đã vất vả rồi. Chúc các em có một tuần học tập hiệu quả.”
Giáo quan Do Hanseong nói lời chào cuối cùng rồi kết thúc buổi học.
Các học viên lần lượt đứng dậy, túm năm tụm ba đi ra ngoài.
Giữa lúc ấy, Yoon Chaeha vẫn ngồi đực ra với vẻ mặt ngơ ngác.
Dáng vẻ đó trông khá buồn cười, khiến tôi bất giác bật cười.
Tôi nhìn cô ấy và khẽ nói.
“Hôm nay làm hoạt động cố vấn - học trò không?”
Nghe tôi nói, mắt cô ấy chợt sáng rực lên.
“Hôm nay á?”
Có vẻ như giờ cô ấy mới tỉnh hẳn.
Hoàn toàn mơ màng, bình thường thì trông yếu ớt không chút sức sống, nhưng cứ hễ nhắc đến chủ đề yêu thích là mắt lại sáng long lanh.
Cứ như một con mèo bình thường thì nằm ườn ra như hết pin, nhưng chỉ cần vẫy đồ chơi trước mặt là bật dậy ngay lập tức...
Đúng là giống mèo thật.
“Ừ, nhưng đi ăn đã. Cậu muốn ăn gì?”
Nghe tôi hỏi, Yoon Chaeha đăm chiêu một lúc lâu rồi mới mở miệng.
“Gì cũng được.”
“Ăn mì ramen nhé?”
“Món đấy thì hơi….”
“Thế thịt lợn cốt lết?”
“… Món đó cũng không khoái lắm.”
“….”
Chẳng phải cậu vừa bảo gì cũng được sao.
“Thôi, ra ngoài đã.”
Tôi đỡ cô ấy đứng dậy rồi thuận tay nắm lấy cổ tay kéo đi.
“A….”
Ngay lúc tôi định kéo cô ấy ra khỏi cửa.
Cạch.
Một bóng người đã chặn ngay trước cửa.
“Haein à!”
Một giọng nói quen thuộc. Một tông giọng lúc nào cũng tràn đầy sức sống.
Nhìn xuống, tôi thấy Ha Sion đang cười rạng rỡ vẫy tay.
“Hôm nay cậu đến nhà ông nội với tớ chút….”
Ánh mắt cô ấy tự nhiên lướt sang bên cạnh tôi.
Nơi cổ tay Yoon Chaeha đang bị tay tôi nắm.
Và dáng vẻ tôi đang kéo Yoon Chaeha đi theo.
Nụ cười trên môi Sion vẫn rạng rỡ như cũ.
“Hôm nay chắc hơi khó rồi. Tôi có lệnh triệu tập vì Trận Đấu Giao Hữu.”
“À… vậy à?”
“Ừ, với cả hôm nay anh chị đều đến Hiệp hội cả rồi, cậu đến cũng chẳng có ai đâu. Chắc chắn không một ai luôn đấy.”
“Ừm, ra vậy. Tớ không biết thật.”
Dù Ha Sion vẫn mỉm cười, nhưng bầu không khí xung quanh đã thay đổi một cách kỳ lạ.
Một khoảng lặng ngắn ngủi trôi qua.
“À đúng rồi, Haein, đợi chút.”
Tay cô ấy hướng về phía cánh tay tôi đang nắm cổ tay Yoon Chaeha.
Rồi nắm lấy cánh tay tôi và kéo lại. Tôi đành phải buông Yoon Chaeha ra.
Sion chăm chú nhìn vào món trang sức nhỏ trên cánh tay tôi.
Vòng tay Sinh Lực. Là món quà Sion đã tặng.
“… Ừm, không sao cả.”
Cô ấy vừa lẩm bẩm vừa dùng ngón tay gõ nhẹ vào chiếc vòng.
“Sao thế?”
“Không có gì… chỉ là của tớ hơi bị quá tải? Phải nói sao nhỉ, hình như bị nạp năng lượng quá mức ấy. Tớ xem thử của cậu có bị vậy không thôi.”
… Của tôi cũng hơi quá tải thật.
Từ lúc nãy tôi đã có cảm giác cổ tay cứ nhói lên, giờ bị Sion chạm vào thế này cũng thấy hơi khó chịu.
Phải nhanh chóng làm dịu nó xuống mới được.
Tôi cẩn thận rút tay ra.
“Sion, bọn tôi chưa ăn trưa, hay là ăn cùng nhau nhé? Chaeha, cậu thấy sao?”
Cô ấy gật đầu, tỏ vẻ không mấy bận tâm.
Nhưng Sion lại khẽ lắc đầu.
“Thôi, tớ không muốn ăn lắm. Hai người ăn ngon miệng nhé.”
“Được rồi.”
Cứ như vậy, tôi bỏ lại Sion phía sau và cùng Yoon Chaeha đi đến nhà ăn.
Đang đi trên hành lang, Yoon Chaeha đột nhiên hỏi tôi.
“… Hai người là gì của nhau vậy?”
“Ai cơ? Sion à?”
“Nếu người lúc nãy ở cửa tên là Sion thì đúng rồi.”
“Là bạn thân từ nhỏ.”
“… Hết rồi?”
“Hết rồi.”
Yoon Chaeha suy nghĩ một lát rồi gật gù.
“Ừm… cảm giác đúng là như vậy….”
Trò chuyện một hồi, chúng tôi đã đến trước nhà ăn lúc nào không hay.
Xếp hàng trước Kiosk, màn hình chọn món hiện ra trước mắt.
Thực ra, tôi biết món ăn yêu thích nhất của Yoon Chaeha là gì.
Chỉ là ngay cả cô ấy cũng chưa nhận ra điều đó mà thôi.
Tôi chẳng cần đắn đo mà chọn ngay một món trên màn hình.
“Cá thu đao nướng? Tanh lắm.”
Cô ấy làm điệu bộ bịt mũi và tỏ vẻ ghê ghê. Giờ đến lượt cô ấy chọn, nhưng mà.
Tít.
Tôi lại nhẹ nhàng chọn thêm món thịt lợn cốt lết phô mai, tổng cộng là hai suất.
“…? Cậu làm gì thế…?”
“Ăn thịt lợn cốt lết phô mai đi.”
“Này, sao cậu biết tôi ăn gì mà tự tiện….”
“Tôi mua gì thì ăn nấy đi.”
Yoon Chaeha bắt đầu cằn nhằn lải nhải không ngớt phía sau.
Tôi có thể thấy má cô ấy hơi phồng lên vì dỗi.
Tôi cười khẩy rồi đi lấy đồ ăn.
Vì là giờ ăn trưa nên nhà ăn đông nghịt người.
Sau khi tìm được một chỗ ngồi thích hợp, tôi đặt phần ăn của mỗi người xuống trước mặt.
Yoon Chaeha vẫn còn cằn nhằn trong khi nhìn xuống đĩa cốt lết.
“Cái gì đây chứ.”
“Ăn ngon miệng nhé. Cố vấn mua đấy.”
“… Dù sao cũng cảm ơn, tôi sẽ ăn ngon miệng.”
Trong lúc cô ấy thở dài và lườm tôi, tôi đã cầm đũa lên gắp một miếng cá thu đao.
Rồi đút thẳng vào miệng cô ấy khi còn đang lầm bầm.
“… Ưm?!”
Đồng tử Yoon Chaeha giãn ra, đảo lia lịa.
Khi hương vị lần đầu nếm thử lan tỏa trong miệng, mọi cử động của cô ấy đều khựng lại.
Theo thiết lập, cô ấy cực kỳ ghét mùi tanh, tức là mùi của cá.
Tuy nhiên...
Sau vài giây im lặng đảo thức ăn trong miệng, cô ấy bắt đầu từ từ nhai miếng cá.
Khi miếng cá thu đao mềm mại tan ra trên đầu lưỡi, ánh mắt cô ấy liền thay đổi một cách tinh tế.
Vị ngọt thanh tao và kết cấu mềm mại lan tỏa khắp khoang miệng.
Và một hương vị tinh khiết không hề có chút mùi tanh nào.
Yoon Chaeha hé môi ra rồi lại ngậm lại.
Sau đó, cô ấy nói với một giọng rất nhỏ, gần như không thể nghe thấy.
“… Không tanh.”
Tôi biết mà.
Vị giác của cô ấy sinh ra là để ăn cá.
Chỉ là, cả đời cô ấy chưa từng nếm thử bao giờ mà thôi.
Và có lẽ nếu không phải là tôi, sau này cũng sẽ chẳng có cơ hội để ăn.
Cô ấy cầm nĩa lên, từ từ hướng về phía đĩa cốt lết của mình.
Với một chuyển động có phần chậm rãi và ngập ngừng.
Lúc đó, tôi tự nhiên đẩy đĩa của mình ra trước mặt cô ấy.
“Đổi không?”
“…?”
“Ăn cái này đi.”
“… Cũng được.”
Yoon Chaeha ngập ngừng một chút rồi rất tự nhiên lấy đĩa của tôi.
“Cảm ơn cậu.”
Cứ như vậy, hai đĩa thức ăn đã được tráo đổi.
Dù Yoon Chaeha không thể hiện ra mặt, nhưng đôi đũa của cô ấy đã bắt đầu di chuyển nhanh hơn hẳn.
Tôi lặng lẽ cắt miếng cốt lết phô mai.
Tạo ra một cái lưỡi nghiện cá bậc nhất, lại còn thêm thiết lập ghét mùi tanh…
Thật là, không biết ai đã tạo ra cái thiết lập này nữa.
Nghĩ lại vẫn thấy ác thật.
Nếu phải sống cả đời mà không biết đến hương vị này, chẳng phải là đã mất đi hơn nửa cuộc đời rồi sao?
Đúng lúc đó.
Lạch cạch.
“Này….”
“Hửm?”
“… Cái này gỡ xương kiểu gì?”
Cô ấy đã dùng đũa làm nát bét cả con cá rồi.
Đúng là thảm họa khi muốn ăn nhưng lại không biết cách gỡ xương.
“Ha.”
Tôi bật cười thành tiếng, sau đó lấy một đôi đũa mới và bắt đầu tự tay gỡ xương cá cho cô ấy.
Kiosk là một điểm bán hàng hoặc thiết bị điện tử tự phục vụ có kích thước nhỏ gọn.