Đã xác nhận xong về tàn dư.
May thật, dự đoán của tôi đã trúng phóc.
‘Tàn dư của Ác Thần.’
Có lẽ sau này, nơi đây sẽ trở thành chốn tôi thường xuyên lui tới cùng một cô gái nào đó.
Rời khỏi khu hầm chứa tàn dư, chúng tôi đi thang máy lên gần tầng cao nhất.
Phòng tiếp khách của Hiệp hội.
Một nơi chỉ mở cửa khi có các giao dịch tầm cỡ quốc gia hoặc những cuộc đàm phán với các nhân vật máu mặt.
Lần trước, nơi tôi đến vì di vật của Iano chỉ là phòng họp thôi. Đến cả lúc đó tôi cũng chẳng được bén mảng tới đây.
Vậy mà giờ đây, căn phòng quan trọng nhường ấy lại đang mở cửa chào đón chúng tôi.
Cạch.
Cánh cửa vừa mở, một mùi hương sang trọng đã ập vào mũi.
Khung cảnh phòng tiếp khách sang chảnh nhất Hiệp hội hiện ra trước mắt.
Tôi thờ ơ đảo mắt một vòng quanh phòng rồi thôi.
Đã có người ngồi sẵn ở đó.
Một người phụ nữ trong bộ vest xám lịch thiệp, mái tóc được búi gọn gàng sau gáy.
Dù không lớn tuổi lắm nhưng cô lại toát ra một phong thái chững chạc, cùng đôi mắt sắc sảo.
Là Phó Chủ tịch.
Cô ấy nhìn chúng tôi rồi từ tốn mỉm cười.
“Hai vị đã vất vả đường xa tới đây. Tôi là Park Seohee, Phó Chủ tịch của Hiệp hội Anh hùng Hàn Quốc.”
Giọng nói điềm tĩnh của cô có sức trấn an lòng người.
Có khi, chất giọng này cũng là một phần năng lực của cô ấy.
Ông già lặng lẽ ngồi xuống ghế. Tôi cũng tự nhiên ngồi vào ghế bên cạnh.
Cuộc đàm phán chính sẽ do ông già cũng như người từng trải dẫn dắt, còn tôi chắc chỉ xen vào những phần quan trọng mà thôi.
Sion không đi cùng chúng tôi.
Dù là người trong cuộc, nhưng có vẻ cô ấy lại ngại tham gia vào buổi họp này.
‘Haein, mọi chuyện nhờ cậu cả nhé.’
Sion đã giao toàn quyền quyết định cho tôi.
Cô ấy chỉ nói ngắn gọn vậy thôi rồi đi thẳng xuống quán cà phê ở tầng một.
Thế nên, cuối cùng chỉ có tôi và ông già lo liệu vụ đàm phán này.
Park Seohee khẽ hít một hơi điều chỉnh nhịp thở rồi cất lời.
“Trước tiên, trước khi vào việc. Tôi muốn một lần nữa gửi lời xin lỗi về sự cố lần này.”
Nói rồi, cô ấy đứng dậy khỏi ghế, lịch sự cúi gập người.
“Biến số phát sinh trong nhiệm vụ tiêu diệt quần thể Ma Nhân ở tỉnh Hamgyong là sự cố mà phía Hiệp hội cũng không thể lường trước được.”
Ngẩng đầu lên, cô nhìn thẳng vào mắt chúng tôi và nói tiếp.
“Vì thế, tin đồn cho rằng sự cố lần này là một âm mưu chính trị nhằm đẩy Vanquisher vào thế khó cũng không phải là sự thật….”
Tôi bất giác phì cười.
Âm mưu chính trị cơ à?
Họ mà rảnh đến mức bày ra mấy trò mèo này sao.
“Tôi biết.”
Ông già ngắt lời cô ấy.
Trước giọng nói dửng dưng của ông, ánh mắt Park Seohee thoáng dao động.
“Tôi cho rằng không cần phải suy diễn hay chỉ trích Hiệp hội chỉ vì họ không lường trước được một tình huống vô lý đến vậy.”
Ông già đan hai tay vào nhau, ngón tay thong thả gõ nhẹ lên mặt bàn.
Giọng nói trầm thấp của ông vang vọng khắp căn phòng.
“Vậy nên, điều quan trọng bây giờ là cách xử lý của Hiệp hội.”
Park Seohee điềm tĩnh gật đầu.
“Về điểm đó, tôi hoàn toàn đồng ý. Và tôi cũng không có ý định biện minh.”
Cô ấy mở tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn.
“Đầu tiên, đây là khoản phí ủy thác cho sự tham chiến của Paladin thuộc Arcadia, Maengho thuộc đội 2 của Maengju, và Cheongpungdae.”
Cô ấy vừa sắp xếp tài liệu vừa điềm tĩnh nói tiếp.
“Vốn dĩ, việc thuê thêm lính đánh thuê sẽ do đội nhận ủy thác chịu trách nhiệm, nhưng Hiệp hội công nhận rằng sự tham chiến của họ trong trận này là cần thiết. Do đó, chúng tôi xét thấy việc chi trả toàn bộ thù lao cho các thế lực này là hợp lý.”
Xử lý gọn gàng thật.
Thường thì với những nhiệm vụ khó nhằn, đội nhận ủy thác có thể tự thuê lính đánh thuê để hỗ trợ.
Nhưng thế này có nghĩa là Hiệp hội đã công nhận đây là trường hợp bất khả kháng và sẽ thanh toán toàn bộ chi phí.
Ông già chỉ lẳng lặng nhìn, không có phản ứng gì đặc biệt. Tôi cũng im lặng quan sát, chờ đợi cô ấy nói tiếp.
“… Và thứ hai.”
Park Seohee có vẻ đắn đo một chút rồi mới lên tiếng.
“Từ bây giờ sẽ là chuyện bồi thường cho sai sót của Hiệp hội và phần thưởng dành cho thành tích của mọi người.”
Cây bút Park Seohee đang cầm khẽ run lên.
“Tuy nhiên, trước khi bàn đến chuyện bồi thường… tôi muốn nói về phần thưởng trước.”
Cô ấy có hơi ấp úng khi chỉ vào một trang cụ thể trong tài liệu.
“Phần này… thật lòng mà nói, có hơi khó xử một chút.”
Tôi thấy có chút hứng thú nên cũng liếc nhìn sang.
Trên tài liệu Park Seohee đưa ra là danh sách tham gia do Cheongpungdae, Arcadia và Maengju nộp lên.
“Sau khi xác nhận, Paladin, Cheongpungdae, Maengju… tất cả các thế lực tham gia đều điền tên cậu Jung Haein vào danh sách người có công lao nhận thưởng của họ.”
Cô ấy quay sang nhìn tôi, tay day nhẹ thái dương như thể đang hơi đau đầu.
“Tôi ư?”
Tôi hỏi lại.
Tôi chậm rãi lướt mắt qua tài liệu.
Tên tôi được viết tổng cộng bốn lần.
Trong danh sách nhận thưởng của cả bốn thế lực.
“Vâng… chúng tôi đã trực tiếp xác nhận qua điện thoại với tất cả các bên….”
Cô ấy chậm rãi gật đầu.
“Tất cả đều xác nhận là đúng. Họ cho rằng vì đã đặt giá cho cậu Jung Haein trong buổi đấu thầu của Gaon, nên việc đưa cậu vào danh sách nhận thưởng là hợp lý.”
Ông già liền bật cười và tôi cũng không nhịn được mà phì cười thành tiếng.
Chuyện này có nghĩa là gì ư?
Nghĩa là cả bốn tổ chức đều đang nhắm tới tôi, và họ đang cố lấy lòng bằng cách dồn hết phần thưởng lần này cho tôi.
“Chuyện này có ý nghĩa gì thì có lẽ… cậu Jung Haein là người hiểu rõ nhất.”
Theo hệ thống, một khi đã đặt giá cho học viên nào đó tại buổi đấu thầu của Gaon, thì ngay từ khoảnh khắc ấy, họ sẽ được công nhận quyền đàm phán chính thức với học viên đó.
Xem ra các thế lực đều đánh giá rất cao thực lực của tôi.
Cũng phải thôi.
Vì chính tôi là người đã đâm ngọn kích xuyên thủng trái tim Sứ Đồ, nơi không một ai khác làm được.
Chỉ là, không ai biết về sự đặc biệt của Mảnh Vỡ mà thôi.
Park Seohee lật tài liệu sang trang khác và nói tiếp.
“Do đó, chúng tôi tôn trọng lập trường của mỗi tổ chức và quyết định sẽ tính riêng phần thưởng cho cậu Jung Haein bằng cách cộng dồn tất cả lại.”
Vị Phó Chủ tịch thận trọng nói tiếp.
“Sau khi thảo luận nội bộ, xét đến công trạng của cậu Jung Haein, Hiệp hội quyết định phần thưởng là…”
Cô ấy đưa ra một khối lập phương trong suốt, bên trong là một chiếc chìa khóa màu đỏ.
“Chúng tôi quyết định sẽ mở Công phòng của Bulgaram cho Anh hùng Jung Haein.”
Tôi đã phải rất cố gắng.
Ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy chiếc chìa khóa, tôi đã phải cố hết sức để không bật cười thành tiếng.
Nhưng trong lòng tôi lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất.
‘Bán thuốc dạo hay gì?’
Ông già cũng ánh lên vẻ hứng thú, như thể thấy tình huống này thật hay ho.
Ý của ông chắc là ‘Thật sao?’. Nhưng suy nghĩ của ông lại hoàn toàn trái ngược với tôi.
Chắc hẳn ông già đang nghĩ Hiệp hội đã đưa ra một phần thưởng cực kỳ hậu hĩnh.
Tôi dùng đầu ngón tay chạm vào khối lập phương rồi phì cười.
“Ồ… cũng được đấy nhỉ.”
Park Seohee nói thêm với giọng không chút dao động.
“Xét đến sự việc lần này, chúng tôi tin rằng đây là một phần thưởng xứng đáng. Dĩ nhiên, khoản bồi thường và tiền thưởng riêng sẽ được chi trả sau.”
Vẻ mặt cô ấy vẫn điềm tĩnh như thường.
Tuy nhiên, có lẽ vì tin chắc mọi chuyện đang diễn ra thuận lợi theo đúng tính toán, nên trông cô có vẻ khá thong dong.
Công phòng của Bulgaram. Lò rèn của người thợ rèn cuối cùng của Đại Hàn Dân Quốc, người đã hy sinh trong trận đại chiến với Ác Thần năm xưa.
Bulgaram.
Đó là lò rèn cuối cùng do ông tạo ra. Bên trong đó, những trang bị vô danh vẫn đang say ngủ trong phong ấn.
Dĩ nhiên, tôi thì biết tỏng những thứ bên trong rồi.
Tuy nhiên, công phòng đã bị phong ấn cùng với di ngôn của ông ấy.
Chỉ Hiệp hội mới có thể mở nó, bằng chiếc chìa khóa mà Bulgaram để lại cho người sáng lập đầu tiên.
Dù vậy, nó cũng rất hiếm khi được mở và kể từ lần Dũng Sĩ tiền nhiệm thử sức 20 năm trước, nó chưa từng được mở lại lần nào.
Bởi đó là ‘Thánh địa’ được tạo ra bởi một người thợ rèn dám thách thức cả lãnh địa của thần linh.
Nhưng mấu chốt là ở đây.
Công phòng không chỉ đơn thuần là một lò rèn. Đó còn là một nơi thử thách, ẩn chứa linh hồn của ông.
Nói cách khác, Hiệp hội không thể tự ý trao vũ khí, mà chỉ người được ý chí của Bulgaram còn sót lại trong công phòng lựa chọn mới có thể nhận được vũ khí của ông.
Nếu không được công nhận thì chỉ có nước ra về tay trắng.
Từ trước đến nay, chỉ có duy nhất một người được Bulgaram công nhận.
Hỏi tôi có được công nhận không ư?
‘Chắc kèo.’
Trong nguyên tác, dù thế nào đi nữa, mỗi người cũng chỉ có thể vào Công phòng của Bulgaram một lần duy nhất.
Nhưng thời điểm đó là tận cuối truyện.
Tiêu chuẩn để Bulgaram công nhận nhân vật chính chỉ có một mà thôi.
‘Sự tồn tại của Mảnh Vỡ.’
Nói cách khác, dù bây giờ mới là giai đoạn đầu truyện, nhưng tôi của hiện tại hoàn toàn có thể vượt qua.
Dù trong lòng chắc mẩm, tôi vẫn giả vờ không biết và giữ vẻ mặt dửng dưng.
Rồi buông một câu nhẹ tênh.
Với thái độ kiểu ‘Không được thì thôi, có sao đâu?’. Cố tỏ ra điềm đạm hết mức có thể như thế đó.
“Nhưng mà... phải làm sao đây? Tôi không tự tin cho lắm.”
Hàng mày của Park Seohee khẽ cau lại.
“Sao cơ?”
Tôi dùng đầu ngón tay mân mê gọng kính, khựng lại một chút.
Cũng phải thôi.
Công phòng của Bulgaram không phải là một phần thưởng đơn thuần.
Đó là một thành tựu mang tính thời đại.
Ngay khi nó được mở, một thông báo sẽ được gửi đến hệ thống trên toàn thế giới.
[Nơi ngọn lửa nuốt chửng máu tươi và sắt nóng rèn nên trái tim. Công phòng của Bulgaram cuối cùng cũng tìm kiếm chủ nhân mới.]
Ngay khoảnh khắc dòng chữ này hiện lên trước các anh hùng toàn thế giới, Hiệp hội sẽ lập tức công bố tên người đó.
Và cả thế giới sẽ chú ý, rồi hoan hô.
Nói cách khác, đối với Hiệp hội Anh hùng, việc này chẳng khác nào tuyên bố sự ra đời của một ngôi sao mới với toàn thế giới.
Thế nên, Hiệp hội chẳng có gì để mất cả.
Sự ra đời của một anh hùng thánh thần đã tung đòn kết liễu Sứ Đồ. Mục đích của họ là dùng chuyện này như một chiêu trò quảng bá.
Ngược lại, lúc này đây, có lẽ họ đang muốn bằng mọi giá phải dúi chiếc chìa khóa này vào tay tôi.
Vũ khí tối thượng.
Thử thách tối cường.
Và người duy nhất có thể sở hữu nó.
Đó là một câu chuyện đủ sức làm rung động trái tim của bất kỳ anh hùng nào.
Dù có thất bại cũng chẳng sao.
Bởi vì bản thân việc được trao cơ hội thử sức đã là một vinh dự lớn lao rồi.
Nhưng vấn đề là….
Cái thứ gọi là lòng tự tôn anh hùng đó, lại chẳng dính dáng gì đến tôi cả.
Tôi khác xa một trời một vực với cái gọi là lòng tự tôn và ham muốn danh vọng của một anh hùng.
Chắc họ nghĩ tôi sẽ phấn khích lắm khi nghe đến chữ Bulgaram, nhưng họ nhầm to rồi.
Tôi khẽ nghiêng đầu hỏi.
“Thưa Phó Chủ tịch, tôi có một điều muốn hỏi. Lần gần nhất công phòng được mở là khi nào vậy?”
“Là 20 năm trước, bởi Dũng Sĩ tiền nhiệm. Vô cùng vinh dự….”
“Ông ấy có thành công không?”
“… Chuyện đó thì không.”
“Vậy còn trước đó nữa thì sao?”
“Cũng vậy nốt.”
Tôi nở một nụ cười nhạt rồi buông lời nhẹ tênh.
“Vậy thì với chiếc chìa khóa này, rốt cuộc Hiệp hội có thể đảm bảo cho tôi được điều gì?”
Vẻ mặt của Park Seohee hơi cứng lại.
Cô ấy không trả lời.
Không, phải nói là không thể trả lời.
Công phòng của Bulgaram, mọi chuyện xảy ra bên trong đều nằm ngoài tầm kiểm soát của họ.
Hiệp hội chỉ đơn thuần là mở lối vào.
Họ chẳng thể đảm bảo cho tôi bất cứ điều gì.
Ngay cả ông già dường như cũng không ngờ tôi lại phản ứng như vậy, vẻ mặt có chút bối rối.
Vì đây là cơ hội ngàn vàng mà bất cứ anh hùng nào cũng mơ ước.
Ông lén thúc nhẹ vào sườn tôi dưới gầm bàn.
Tín hiệu như thể đang bảo ‘Thế này là được rồi còn gì?’.
Tôi cười khẽ, rồi từ từ kéo khối lập phương về phía mình.
Sau đó, tôi tung khối lập phương lên không trung rồi bắt lấy.
“Tôi sẽ nhận cái này. Không biết có được gì không, nhưng cứ thử một lần xem sao.”
Nhưng tôi không định đánh cược mạng sống của mình chỉ với thứ này.
Và Hiệp hội cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc đáp ứng yêu cầu của tôi.
Bởi vì họ có nhiều lý do cần níu kéo tôi hơn tôi cần họ.
Tôi đanh mặt lại, nói.
“Nhưng nếu xem đây là phần thưởng cho việc tiêu diệt Sứ Đồ thì….”
Ngừng lại một chút, tôi nói dứt khoát.
“Có vẻ hơi ít thì phải?”
불가람 (Bulgaram/不伽藍) – Bất Già Lam (Xét theo nghĩa gốc thì nó là chốn phi thánh địa, chốn vô thần. Còn trong bộ này thì là tên hoặc bí danh một người).