Một cảm giác mệt mỏi nặng trĩu ập xuống.
Tôi chậm rãi mở mắt, gắng gượng ngồi dậy.
Và rồi vội vàng kiểm tra…
“A.”
Một buổi sáng trong lành.
Thật sự.
Hoàn toàn không có chuyện gì bất thường xảy ra cả.
Tôi bất giác thở phào nhẹ nhõm.
May thật, tình huống tệ nhất đã không xảy ra.
Trước khi đi ngủ, để đề phòng bất trắc, tôi đã tìm cách tạm thời trấn áp dương khí trong cơ thể.
Cảm giác nóng rực lan tỏa khắp người đã dịu đi đáng kể so với hôm qua.
“Chỉ là tạm thời thôi…”
Đây chỉ là biện pháp đối phó tạm thời, sớm muộn gì cũng phải tìm cách điều hòa lại cho tử tế.
Tình hình bây giờ chẳng khác nào một ngọn núi lửa chỉ chực chờ phun trào.
Tôi bước xuống giường, bắt đầu thực hiện vài động tác giãn cơ đơn giản.
Buổi sáng hôm nay có phần nhàn nhã hơn.
Dù vẫn thức dậy sớm như mọi khi, nhưng buổi tập sáng cùng Yu Hana đã không còn nữa.
Vì lúc này, cô ấy đã bắt đầu bế quan tu luyện trong mật thất của gia tộc Yu.
Vừa bật đồng hồ lên, một tin nhắn đến từ trước liền hiện ra.
[OnE]: Haein à, cậu tỉnh rồi hả? Chắc lúc cậu đọc được tin này là đã dậy rồi nhỉ? Mừng quá.
[OnE]: Khi nào tỉnh lại và thấy tin nhắn thì liên lạc với tôi qua số này nhé.
Tôi đọc tin nhắn rồi gọi lại, người bắt máy là người hầu cận của cô ấy.
Nghe bảo ngay sau khi trị liệu xong, Yu Hana đã lập tức bước vào đợt tu luyện.
‘Nhanh thật đấy.’
So với nguyên tác, thời điểm này có hơi sớm. Có lẽ trong trận chiến với Sứ Đồ, cô ấy đã lĩnh ngộ được điều gì đó chăng.
Đây là một tín hiệu đáng mừng. Không biết sẽ mất bao lâu, nhưng hy vọng cô ấy sẽ đạt được bước đột phá như ý muốn.
Tôi tắt đồng hồ.
Đã đến lúc phải lên lớp sau một thời gian dài vắng mặt rồi.
Tôi rời ký túc xá muộn hơn thường lệ một chút và thong thả dạo bước.
Cảm giác đi dạo trong khuôn viên trường giữa không khí trong lành của buổi sáng thật mới mẻ.
Sau cuộc thảo phạt Sứ Đồ, việc được quay lại với cuộc sống thường nhật này khiến tôi bất giác cảm thấy thật thấm thía.
Đúng 9 giờ sáng.
Tôi mở cửa phòng học. Ánh mắt tôi chậm rãi lướt một vòng quanh lớp.
Bên trong, bầu không khí tươi mới, đầy sức sống của các học viên vẫn y như mọi khi.
Thế nhưng, giữa khung cảnh quen thuộc ấy, có vài gương mặt lạ lẫm lọt vào tầm mắt tôi.
‘Hử?’
Hai người.
Yoon Chaeha.
Và Ju Seojun.
Ju Seojun ngồi ở bàn đầu, đang rôm rả trò chuyện với các học viên khác nên tôi nhận ra ngay.
Dáng vẻ cậu ta vừa nói vừa vỗ nhẹ vào vai bạn bè trông rất tự nhiên.
Ngược lại, Yoon Chaeha lại ngồi ở một góc gần cửa sau, một chỗ hơi xa cửa sổ.
Cô ấy đang gục mặt xuống bàn.
Dù không thấy mặt, nhưng mái tóc dài màu vàng óng đã cho tôi biết chắc chắn đó là cô ấy.
Tôi khẽ mỉm cười.
Quả nhiên, tính cách đã được thiết lập sẵn thì chạy đi đâu cho thoát.
Tôi từ từ dừng bước ngay sau lưng cô ấy.
Ngay khoảnh khắc đó, bờ vai đang buông thõng của Yoon Chaeha khẽ run lên.
“!”
Cô ấy đột ngột ngồi thẳng dậy và quay đầu về phía tôi. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Tôi cười nhẹ, khẽ vẫy tay.
“Lâu rồi không gặp.”
Hôm nay, thay vì ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ quen thuộc, tôi kéo chiếc ghế bên cạnh Yoon Chaeha ra và ngồi xuống.
“Cậu chọn lớp B à?”
Các buổi học bổ túc nhằm giúp học viên từ Kallos chuyển đến thích nghi xem ra đã kết thúc.
Giờ là lúc họ được phân vào các lớp với tư cách thành viên chính thức của Gaon.
Chắc hẳn họ có thể tự do chọn lớp và chuyên ngành dựa trên thứ hạng thành tích của mình.
Sẽ chẳng ai thắng nổi một người có mục tiêu rõ ràng như cô ấy. Có lẽ cô ấy đã giành hạng nhất rồi.
“Ừ.”
Một câu trả lời cụt lủn.
Ngay sau đó, cô ấy giơ một ngón tay lên với vẻ mặt vô cảm.
Thái độ thì khô khan đấy, nhưng rõ ràng là đang khoe khoang.
“Hạng nhất.”
Yoon Chaeha nhìn tôi chằm chằm, quét mắt từ trên xuống dưới một lượt rồi mới nhỏ giọng hỏi.
“Cơ thể cậu… ổn chứ?”
“Giờ thì ổn rồi.”
Tôi thản nhiên đáp. Yoon Chaeha ngập ngừng một lúc rồi khẽ thở dài.
“Tôi đã định đến bệnh viện.”
“Hửm?”
“Sau khi nghe tin cậu nhập viện.”
Cô ấy khẽ quay mặt đi và nói tiếp.
“Nghe nói cậu bị thương nặng vì chuyện gì đó, nhưng đến cả giáo sư cũng không rõ nên tôi đã phải vất vả lắm mới tìm được bệnh viện….”
Nhưng sao lại, tôi cảm nhận được một ánh nhìn cháy bỏng từ đâu đó.
Một cảm giác gai gáy rõ rệt.
Tôi từ từ quay đầu lại.
Chỗ ngồi quen thuộc của tôi, góc trong cùng cạnh cửa sổ.
Cheon Yeoul đang ngồi ở đó.
Với một vẻ mặt bàng hoàng.
Với ánh mắt nhìn tôi như thể cả thế giới vừa sụp đổ.
‘Sao cậu lại ngồi ở đó…?’
Lại còn với cái vẻ mặt đó nữa chứ.
Nhưng cũng đành chịu thôi. Nếu bây giờ ngồi cạnh Cheon Yeoul, tôi sẽ để ý đến cô ấy nhiều hơn mức cần thiết.
Hoàn toàn trái với ý muốn của bản thân. Đó chỉ là một phản ứng sinh lý không thể tránh khỏi do dương khí gây ra mà thôi.
Yoon Chaeha dường như cũng nhìn theo ánh mắt của tôi, liền ghé sát lại và thì thầm.
“Cậu ta chặn đường tôi ở tầng 1 đấy.”
‘Chắc vậy rồi.’
Việc cô ấy đích thân chặn đường thì có hơi lạ, nhưng đó là chuyện cần làm.
Vì tầng mà tôi nằm là nơi các thành viên bị thương của nhiều tổ chức khác nhau đang được điều trị.
Trận chiến với Sứ Đồ vẫn đang là thông tin mật, nên dù không phải là Cheon Yeoul thì nhân viên an ninh cũng sẽ chặn người lạ thôi.
Yoon Chaeha nhíu mày, kể tiếp.
“Nhưng nếu bị chặn mà chịu thua thì tôi đã chẳng cất công đến làm gì.”
Rồi cô ấy nói thêm với giọng trầm xuống.
“Thế nên tôi đã dịch chuyển tức thời lên một nơi nào đó ở tầng cao nhất.”
‘Cái gì?’
Tôi xin rút lại lời nói rằng sẽ bị nhân viên an ninh chặn lại.
“Vấn đề là ở đó… cũng có một kết giới ảo ảnh, chỉ cần lơ là một chút là có thể đi lạc vĩnh viễn. Cuối cùng tôi vẫn không thể vào được.”
Yoon Chaeha lộ rõ vẻ mặt như thể lòng tự trọng bị tổn thương.
Cô ấy khoanh tay, nhìn thẳng vào mặt tôi rồi thì thầm.
“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Một câu hỏi đi thẳng vào vấn đề.
Cũng phải thôi. Hầu như không có thông tin chính thức nào được công bố về vụ việc lần này.
“Ừm… rồi cậu sẽ sớm biết thôi.”
Tự miệng mình nói ra cũng hơi khó xử.
Dù sao thì, sớm muộn gì Hiệp hội cũng sẽ có thông báo chính thức.
Vì họ sẽ không tiết lộ toàn bộ sự thật, nên tốt nhất là tôi cứ thuận theo đó cho nhanh.
Thấy phản ứng của tôi, Yoon Chaeha có vẻ định hỏi thêm, nhưng khi tôi lắc đầu thì cô ấy liền mím môi.
Khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi trôi qua.
Cửa lớp mở ra và một vị giáo quan bước vào.
Dáng đi quen thuộc. Phong thái ung dung.
Một gương mặt đã lâu không gặp.
Là giáo quan Do Hanseong.
Tiếng xì xào của đám học viên lập tức im bặt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía bục giảng.
Ánh mắt của ông ta lướt qua lớp học một vòng, rồi dừng lại ở chỗ tôi.
“Rất vui được gặp lại các em… Ồ.”
Vị giáo quan đang nói bỗng khựng lại.
Rồi ông ta mỉm cười, nhấn mạnh từng chữ một.
“Lâu rồi không gặp nhỉ, học viên Jung Haein. Tôi đã lo lắng lắm đấy, may mà em đã bình an hồi phục.”
Sau câu nói đó, ánh mắt của các học viên lại một lần nữa dồn về phía tôi.
Ai nấy cũng đều mang vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Giáo quan Do Hanseong quan sát bầu không khí đó một lúc rồi vỗ tay hai cái để thu hút sự chú ý.
“Trước khi bắt đầu buổi học, tôi có một thông báo quan trọng cần truyền đạt.”
Các học viên đều tập trung lắng nghe.
Không giống như mọi khi, ông ta trông có vẻ phấn khích một cách kỳ lạ.
“Cuối cùng, sau bao ngày mong đợi tức khoảng 2 tuần nữa thôi, Trận Đấu Giao Hữu chính thức sẽ được tổ chức.”
Giáo quan Do Hanseong chậm rãi nói tiếp.
“Trận Đấu Giao Hữu lần này sẽ diễn ra với hai hình thức là thi đấu cá nhân và thi đấu đồng đội.”
Ông ta quay đầu, ánh mắt dừng lại ở một người.
“Lớp B chúng ta cũng có hai vị ở đây nhỉ. Vâng vâng.”
Ju Seojun mỉm cười, giơ tay vẫy vẫy.
Giáo quan Do Hanseong gật đầu rồi quay lại vấn đề chính.
“Trước hết, phần thi đấu cá nhân rất đơn giản. Đây là cuộc đối kháng một chọi một giữa tất cả những người tham gia sự kiện. Điểm mấu chốt ở đây là các trận đấu sẽ diễn ra bất kể người tham gia thuộc về đâu.”
Lời của ông ta khiến các học viên bắt đầu xì xào bàn tán.
“Nói cách khác, dù là học viên Gaon hay Kallos, bất kỳ ai tham gia sự kiện giao hữu lần này đều sẽ phải thi đấu không ngoại lệ. Kể cả khi hiện tại đang cùng thuộc một học viện.”
Đúng vậy.
Cốt lõi của Trận Đấu Giao Hữu không chỉ đơn thuần là so kè thực lực.
Giữa Gaon và Kallos, bên nào có hệ thống đào tạo vượt trội hơn?
Việc phô trương điều đó mới là mục đích chính.
Vì thế mà ngay cả học viên cùng một học viện cũng phải đối đầu với nhau.
Bởi màn trình diễn của họ sẽ được quy đổi trực tiếp thành thành tích giáo dục của hai học viện.
“Tóm lại, mục tiêu của phần thi cá nhân chỉ có một. Đó là tìm ra người mạnh nhất.”
“…….”
Yoon Chaeha ngồi cạnh tôi không có bất kỳ phản ứng nào.
Giáo quan Do Hanseong lại lên tiếng.
“Và thứ hai, là phần thi đấu đồng đội. Phần này sẽ diễn ra theo hình thức các học viên trao đổi và các học viên sở tại sẽ lập thành một đội. Vấn đề thành lập đội sẽ sớm được thông báo chi tiết.”
Vị giáo quan nhếch mép, nói tiếp.
“Và nội dung cụ thể của phần thi đồng đội, là bí mật.”
Nhưng trên đời này làm gì có bí mật.
Hoặc nếu có, thì ít nhất là đối với tôi, nó không phải là bí mật.
‘Thi đấu đồng đội….’
Cũng không có gì đặc biệt cần chuẩn bị.
Vì lần này sẽ không có cuộc đột kích của Ma Nhân, cũng chẳng có biến số nào xảy ra.
Vị giáo quan lướt qua phản ứng của đám học viên rồi nói như thể phủi tay cho qua chuyện.
“Vậy thì bây giờ, chúng ta bắt đầu buổi học thôi.”
Rõ ràng lúc giải thích về Trận Đấu Giao Hữu, ông ta còn có chút phấn khởi, thế mà vừa vào bài giảng, bầu không khí đã nhanh chóng chùng xuống.
Và người chùng xuống không chỉ có giáo quan mà còn có cả học viên.
“Xong thì gọi tôi dậy….”
Ngay khi buổi học bắt đầu, Yoon Chaeha liền gục mặt xuống bàn.
Tôi khẽ thở dài.
“A.”
“Về thủy tổ của kiếm thuật, trong giới học thuật vẫn còn nhiều ý kiến trái chiều, và trong các văn hiến cổ đại thì—”
Lời giảng của giáo quan chậm rãi vang lên.
Lâu lắm mới được nghe giảng, tôi đã nghĩ sẽ thú vị lắm.
Nhưng mà, không hề.
Rung.
Đồng hồ khẽ rung lên.
[1000_y]: Cậu không qua đây ngồi à?
[1000_y]: Sao cậu lại làm vậy ㅠㅠ
Hai tin nhắn.
Là của Cheon Yeoul.
“....”
Chắc chắn là lúc này cô ấy vẫn đang nhìn chằm chằm về phía tôi.
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ tắt màn hình đồng hồ.
시조 (sijo/始祖) – thủy tổ (người sáng lập đầu tiên).