Nữ Chính Đã Cướp Mất Năng Lực Hồi Quy Của Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 34

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 149

Web Novel - Chương 64 - Sứ Đồ (6)

Keng!

Keng!

Chỉ sau vài chiêu, tôi đã thấm thía đến tận xương tủy.

Khoảng cách thực lực giữa tôi và hắn.

Hắn đã hất văng tôi bay đi hơn ba lần chỉ bằng một đòn.

Mỗi lần đối chiêu trực diện, tôi lại có cảm giác cán kích như bị hút vào khoảng không vô định.

Đầu ngón tay tôi dần tê dại.

Tiếng la hét và âm thanh va chạm vang lên từ bốn phía.

Tầm nhìn chao đảo, máu rỉ ra từ trong tai.

‘… Chết tiệt.’

Sau thử thách, tôi đã cày cuốc không biết bao nhiêu lần. Cứ ngỡ là mình cũng đã tiến bộ ít nhiều.

Mà thực tế đúng là vậy thật. Nếu không thì có lẽ tôi đã thành cái xác khô ở đây rồi.

Chỉ là, tôi nhận ra trình của mình vẫn chưa đủ để chen chân vào cuộc chiến này.

Và cái cảnh giới đạt được sau cả ngàn lần chết đi sống lại, tuyệt đối không phải thứ có thể đuổi kịp trong ngày một ngày hai.

Tôi xoay người trên không rồi bật nhảy lần nữa. Cùng lúc đó, tôi bắt đầu dệt nên những phân thân.

‘Catenaccio.’

Và nối tiếp bằng Phalanx.

Đây là đòn tấn công mạnh nhất tôi có thể tung ra lúc này.

Được ăn cả ngã về không. Phải ra tay trước khi quá muộn.

Ngay lúc Park Gwangcheol đang vật lộn níu chân Barkers để thu hút sự chú ý của hắn.

Tôi dồn hết toàn bộ sức lực, siết chặt cây kích trong tay.

Cơ thể đã thấm mệt rã rời.

Tôi nghiến răng, vận ma lực và triển khai các phân thân.

Cuối cùng, 10 mũi kích đồng loạt bao vây rồi chĩa thẳng vào Barkers.

Nhưng đúng lúc đó.

Ánh mắt sắc lẻm của hắn lóe lên, phóng thẳng về phía này.

Và rồi.

“Gàooooo!!”

Uỳnhhhhh!

Tiếng gầm sư tử của Barkers vang vọng như bão tố.

Một chấn động khổng lồ xé toạc không gian, toàn bộ phân thân đang lơ lửng trên không đồng loạt vỡ tan tành.

Những ảo ảnh vỡ vụn, chỉ để lại dư ảnh đỏ như máu rồi tan biến vào hư không.

Tôi theo phản xạ co người lại, nhưng đã quá muộn.

Làn sóng chấn động khủng khiếp ập xuống toàn thân.

“Khự….”

Tai tôi ù đi trong giây lát.

Những mảnh đá vỡ tan bay tứ tung, găm sâu vào lòng đất cùng với cơ thể tôi.

Tứ chi tê rần.

Lồng ngực như bị ép nát. Đầu óc trống rỗng. Cơn đau âm ỉ từ từ lan dọc theo từng dây thần kinh.

Ngay lúc ấy, trong tầm mắt tôi thoáng thấy Park Gwangcheol đang nôn ra máu.

Ông già cũng đang nghiến chặt môi nhận trị liệu từ một tu sĩ của Paladin.

Nhưng dường như ngay cả ma thuật trị liệu cũng khó lòng chống đỡ, hơi thở của ông vẫn dồn dập. Đây không phải là vết thương có thể chữa lành trong một sớm một chiều.

“…….”

Tôi đã hoàn toàn nhận thức được.

Sức mạnh thuần túy của tôi chỉ có thể vươn tới đây mà thôi.

Giờ là lúc phải dốc cạn mọi thứ mình đang có.

Tôi nhắm mắt, nắm chặt Catastrophe.

Hoa văn khắc chìm màu đỏ dọc theo lưỡi đao bắt đầu từ từ rực cháy.

Ngay sau đó.

[Quyền năng thứ nhất của Aldebaran, ‘Vô Đạp’, được giải phóng.]

[Quyền năng thứ hai của Aldebaran, ‘Quỷ Trảm’, được giải phóng.]

[Hãy cho ta thấy.]

Một giọng nói vang vọng đến tận xương tủy xuyên qua toàn thân tôi.

[Lý do ngươi được chọn.]

Thử thách đầu tiên.

Và sức mạnh của Aldebaran có được qua thử thách thứ hai đã thức tỉnh.

Nhưng cơ thể tôi không hề được chữa lành hay hồi phục.

Toàn thân đầy thương tích, cơ bắp đang gào thét. Khắp người đau nhức, máu đặc quánh chảy ra từ những vết rách trên da.

Dẫu vậy, tôi vẫn đứng dậy.

Hắn vẫn không thèm nhìn tôi.

Hắn chỉ đang quan sát những kẻ có khả năng trở thành mối đe dọa cho mình.

Nói cách khác, một kẻ như tôi còn chẳng đáng để hắn bận tâm.

Rầm!

Khi ấy, một thánh pháp trận thiêng liêng được mở ra trước mắt. Không phải là một thánh pháp trận hoàn hảo, mà chỉ là một sự mô phỏng.

Nhưng ý chí ẩn chứa trong đó lại tỏa sáng rực rỡ.

Toàn bộ các Paladin.

Họ bước đều từng bước, giữ vững đội hình và tiến về phía trước.

Thánh quang màu vàng kim dần lan rộng, một hoa văn thiêng liêng hiện lên dưới chân họ.

Chầm chậm, nhưng không hề dừng lại.

Cuối cùng.

Cuộc hành quân thần thánh đó đã chạm tới Barkers.

Xoẹt!!

Sấm sét bùng nổ từ đầu ngón tay của hắn.

Dòng điện màu đen tuyền đổ xuống như thác, tàn phá thánh pháp trận của các Paladin.

“Khặc...!”

Người lãnh đạo của các Paladin, đang giương khiên ở hàng đầu, nghiến chặt răng.

Bức tường thánh quang méo mó trong giây lát rồi bắt đầu rạn nứt.

“Thật ngu ngốc.”

Hắn dang một tay, khuếch đại dòng sấm sét.

Đúng lúc đó.

Sụp.

Mặt đất dưới chân hắn lún xuống.

Yukal lẩm nhẩm thần chú với giọng trầm, khắc một pháp trận xuống mặt đất.

“Qolais... sio... kal!”

Pháp trận màu đỏ được khắc xuống sàn, những bàn tay bị xiềng xích khổng lồ từ hư không lao ra, vồ lấy Barkers.

Khi pháp trận khổng lồ được kích hoạt, các pháp sư của Maengho đã lấp đầy và bổ trợ cho những điểm mù của mỗi trận pháp.

Máu túa ra từ miệng Yukal. Xem ra anh ta vẫn chưa chữa lành được thương tích từ trận chiến trước.

Xoạtttt!

Xiềng xích quấn quanh tay chân hắn và siết chặt.

“Hự!”

Thời gian để hắn giật đứt xiềng xích. Chỉ vỏn vẹn 1 giây.

Dù vậy, thế là đủ.

Từ phía sau hắn, Lee Dohyun và Seong Ahra lao tới.

Song kiếm của Lee Dohyun vẽ nên một quỹ đạo chói lòa chém ngang hông hắn, còn thiết quyền của Seong Ahra thì giáng thẳng vào sườn hắn.

Trường lực của hắn rung chuyển dữ dội.

“Lũ ruồi nhặng!”

Barkers chỉ khẽ vung tay.

Chỉ với hành động đó, tất cả các đòn tấn công đều bị vô hiệu hóa.

Một phản lực cực lớn hất văng cả hai người họ ra xa.

Nhưng, các đợt tấn công vẫn không hề ngơi nghỉ.

Vụt.

Cheongpungdae len vào kẽ hở. Binh khí của họ di chuyển nhất loạt, liên tục công phá trường lực đang rung chuyển dữ dội của hắn.

Barkers cho nổ trường lực để phòng thủ.

Cứ như đang xem một tấm lưới được đan một cách tinh xảo. Họ từ từ, và chắc chắn, siết chặt vòng vây quanh hắn.

Bắt một con cá voi khổng lồ, vốn dĩ là một việc khó khăn.

Mặc dù đây là lần đầu họ hợp sức, nhưng họ đều là những chiến binh tinh nhuệ nhất của nhân loại.

Tất cả bọn họ đều biết mình phải làm gì.

Ai nấy đều cảm nhận được bằng da bằng thịt.

Sự tồn tại mang tên Sứ Đồ này quái vật đến nhường nào.

Và, nếu không thể kết liễu dù chỉ một tên ở đây ngay lúc này, bi kịch khủng khiếp nào sẽ theo phía sau.

Vì thế, tất cả mọi lưỡi đao trên chiến trường.

Đều hướng về Barkers.

Xa luân chiến.

Như một bánh xe không ngừng lăn, họ thay nhau tấn công liên tục.

Đây không phải là một cuộc hỗn chiến đơn thuần.

Mỗi thế lực đều hoàn thành xuất sắc vai trò của mình, dồn ép kẻ địch một cách hiệu quả nhất.

Một việc mà chỉ riêng Vanquisher sẽ không bao giờ làm được. Các đội khác nhau lấp đầy những khoảng trống, liều mạng lao vào Sứ Đồ.

Sự sắp đặt mà tôi dày công chuẩn bị để thay đổi vô số tương lai đã thấy trong thử thách.

Ngay tại đây. Đã tỏa sáng.

Tôi chỉ đơn thuần ẩn mình.

Thu mình lại.

Lẩn vào trong sức nóng của chiến trường này.

Để sự tồn tại mang tên Jung Haein này bị lãng quên.

Im hơi lặng tiếng, chờ đợi thời cơ.

“…”

Đồng đội tan tác ngay trước mắt.

Bị thổi bay, bị hất văng, nôn ra máu.

Toàn thân tôi lạnh toát. Việc đứng nhìn, tuyệt đối không phải là một điều dễ chịu.

Nhưng vẫn phải làm. Để trở thành con dao găm xé toạc trường lực kia. Để trở thành con sói cắn xé ngay gáy hắn.

Càng mài giũa sắc bén, càng ẩn mình sâu hơn.

Quyền năng thứ nhất, Vô Đạp.

Catenaccio và nối tiếp bằng Phalanx.

Đây vốn là kỹ năng trên không, nếu không nhảy lên trời thì tuyệt đối không thể thi triển.

Với Vô Đạp, tôi không còn cần đến bầu trời nữa. Dù không bay lên, cũng như thể đã bay lên.

Trọng lực, giờ đây với tôi là vô nghĩa.

Quyền năng thứ hai, Quỷ Trảm.

Mũi kích của Catastrophe rung lên.

Hoa văn khắc chìm màu đỏ từ từ rực cháy. Ngọn lửa càng mạnh mẽ, tôi càng cảm nhận rõ ràng hơn.

‘Phá Tà Hiển Chính.’

Nhất định phải phá tan cái ác. Khí tức Diệt Ma của một Mảnh Vỡ ngưng tụ vào cây kích.

Rộng hơn, rộng hơn nữa. Như một đòn có thể chia cắt cả thế gian.

Kiếm cương được cường hóa dần định hình.

Quỷ Trảm.

Đúng như tên gọi, là để chém quỷ.

Tôi siết lại cây kích.

Ngẩng đầu lên và nhìn hắn.

Một cảm giác như thể, trong không gian này chỉ có tôi và hắn tồn tại, bao trùm lấy toàn thân tôi.

[『Minh Kính Chỉ Thủy』 tiến hóa thành 『Nhất Tâm Bất Loạn』.]

Nếu tôi của khi đó lĩnh ngộ được Vô Ngã Chi Cảnh, thì tôi của bây giờ chính là Nhất Tâm Bất Loạn.

Chỉ tập trung vào một thứ duy nhất.

Không phân tán, chỉ hướng về một mục tiêu duy nhất.

Thu lại sát khí, nhắm vào hắn.

Chuyển động của hắn dường như chậm lại.

Tiếng tim đập, tiếng hít thở. Tôi nghe được từng chút một. Mọi giác quan đều tập trung vào hắn.

Và.

Khoảnh khắc đó.

Hắn quay đầu lại.

Như thể kinh ngạc vì điều gì đó.

Vẻ mặt luôn ung dung của hắn méo mó đi như thể vừa chứng kiến một hiện tượng không thể lý giải.

Như thể không tài nào hiểu nổi theo lẽ thường.

“Lũ ngu này, rốt cuộc đang làm cái quái gì…!”

Cuối cùng hắn quay đầu nhìn tứ phía.

“Cả bốn, toàn bộ…?”

Gương mặt đầy nghi vấn.

Và trên người hắn, kẻ chưa từng để lộ một kẽ hở nào, một sơ hở khổng lồ đã xuất hiện.

‘Chính là lúc này.’

Thời khắc để lộ ra nanh vuốt đã được giấu kín.

Vô Đạp.

Tôi nhẹ nhàng bước tới.

Không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Không để lại bất kỳ dấu vết nào. Lập tức xâm nhập vào điểm mù.

Vốn dĩ, tôi đã đứng ở điểm mù của hắn từ nãy đến giờ.

Và điểm mù đó sẽ trở thành con đường duy nhất để giết hắn.

Lao thẳng tới. Cơ hội chỉ có một.

‘Catenaccio.’

Chừng này là không đủ.

‘Phalanx.’

Chừng này cũng không đủ. Không, chắc chắn là còn thiếu.

Quỷ Trảm.

Một kiếm cương khổng lồ màu ngọc bích dập dờn trên mũi kích.

Khí tức Diệt Ma ngưng tụ, biến thành kiếm cương.

Nếu vậy thì chiêu này, nhất định sẽ có hiệu quả.

Mũi kích của tôi lao đến như vũ bão.

Cuối cùng cũng chạm tới trường lực của hắn.

Xoẹtttttt!!

“Cái gì…!”

Thấy tôi tiếp cận mà không ai hay biết, hắn kinh hãi tột độ.

Nhưng, cùng lúc đó, trong ánh mắt ấy thoáng qua một tia an tâm.

Barkers vẫn coi tôi như một con sâu bọ.

Đó chính là lý do khiến hắn phải chết.

Trường lực vốn phải bảo vệ hắn không thể chống đỡ dù chỉ một khoảnh khắc, bị cây kích của tôi xé toạc như một tờ giấy mỏng.

Và rồi.

Phập!

Mũi kích, cuối cùng đã xuyên thủng trái tim hắn.

“Graaaaaaaaaaa!”

Tiếng thét. Tiếng gào. Tiếng hú man dại vang lên.

Hắn đưa tay ra, cố sống cố chết nắm lấy cây kích.

Một cảnh tượng quen thuộc.

Rõ ràng, lúc đó vẫn còn thiếu sót…

Nhưng lần này sẽ khác.

Ầmmmmmmmm!!

Một tia sét khổng lồ nổ tung từ tim hắn. Ánh chớp chói lòa đâm vào mắt, rung chuyển cả bầu trời.

Làn sóng lôi quang rực rỡ nuốt chửng toàn thân tôi.

Cảm giác bị thiêu đốt.

Nỗi đau cơ bắp bị xé toạc, da thịt bị lóc ra.

Tiếng gầm của sấm sét cắn xé nát thần kinh tôi.

Tuy nhiên.

Tôi không quan tâm.

“Khưuuuuuu…!”

Từ miệng tôi cũng bật ra một tiếng rên rỉ.

Dẫu thế.

Cây kích vẫn găm vào tim hắn, tuyệt đối không xê dịch một phân.

무답(Mudap/無踏) – Vô Đạp 귀참 (Gwicham/鬼斬) – Quỷ Trảm 차륜전 (Charyunjeon/車輪戰) – Xa luân chiến (chiến thuật tấn công luân phiên). 일심불란 (Il-sim-bul-lan/一心不亂) – Nhất Tâm Bất Loạn.