Nữ Chính Đã Cướp Mất Năng Lực Hồi Quy Của Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 34

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 149

Web Novel - Chương 63 - Sứ Đồ (5)

Tại Yeonggwang, nơi cuộc chiến tranh giành quyền lực giữa những anh chị em cùng cha khác mẹ diễn ra khốc liệt như một lẽ thường, cô lại là một người con út.

Ngay từ thuở bé, cuộc sống của Kang Ahrin chưa bao giờ là dễ dàng.

Khi mới lên năm tuổi.

Khi bạn bè đồng trang lứa còn đang tập đọc, tập viết, thì thứ đầu tiên cô phải học lại là những thủ đoạn chính trường và cách dùng vũ lực.

Bởi lẽ, cô là con gái thứ hai của người vợ cả, người mang trong mình dòng máu chính thống của Chủ tịch.

Việc bị các thế lực xung quanh chèn ép đã là chuyện như cơm bữa và gánh nặng đặt lên vai cô quả thực quá sức đối với một đứa trẻ.

Nhưng giữa thế giới tàn khốc đó, vẫn có một người luôn dang tay bảo vệ cô.

Anh trai của cô, Kang Yuseong.

Anh là một bức đê vững chãi che chắn mọi sóng gió.

Là một trong số ít người mà cô có thể tin tưởng và nương tựa.

Thời gian cứ thế trôi đi, cho đến một ngày nọ.

“Uwaa!”

Kang Ahrin đã lĩnh ngộ được Cương Khí Công khi tuổi đời còn rất nhỏ.

Một luồng hắc khí mềm mại tuôn chảy dọc theo đầu ngón tay. Một thành tựu đáng kinh ngạc đối với một đứa trẻ mới sáu tuổi.

Gia sư Anna vừa mừng rỡ trước thành tựu của cô bé, nhưng cũng vừa sợ hãi.

Tài năng này… quá mức xuất chúng.

Bộc lộ tài năng thiên bẩm khi còn quá nhỏ vừa là một phước lành, nhưng cũng là một tai ương.

Điều đó quá đủ để khơi dậy lòng đố kỵ của những người anh chị em khác và sẽ vô cùng nguy hiểm cho Kang Ahrin, người vẫn chưa có thế lực riêng.

“Tiểu thư… chuyện này chúng ta giữ bí mật với nhau thôi, được không?”

Vì vậy, đây là cách duy nhất mà một gia sư có thể làm.

“Ể? Tại sao ạ?”

Kang Ahrin nghiêng đầu thắc mắc.

“Ừm… nó giống như một bữa tiệc bất ngờ vậy đó. Nếu tiểu thư tiến bộ thêm chút nữa rồi cho chủ tịch xem, ngài ấy hẳn sẽ kinh ngạc lắm đấy.”

“A, ra là vậy ạ~”

Cô bé Kang Ahrin ngoan ngoãn gật đầu mà chẳng chút nghi ngờ.

Nhưng rồi cô bé nói thêm.

“Vậy thì… em chỉ nói cho anh trai biết thôi nhé? Còn với những người khác thì... suỵt~”

Cô bé đưa ngón tay lên miệng làm dấu ‘suỵt~’ rồi cười tinh nghịch.

‘Nếu là Kang Yuseong thì chắc không sao đâu nhỉ.’

Anh ruột của cô bé.

Anh ấy vốn có tấm lòng lương thiện và hơn hết, ai cũng biết người anh này yêu thương cô em gái nhỏ của mình nhường nào.

“Vâng, được.”

Anna cẩn trọng gật đầu.

Kang Ahrin như chỉ chờ có thế, liền nở một nụ cười rạng rỡ rồi lon ton chạy đi.

‘Thật đáng thương cho con bé.’

Bà cảm nhận được điều đó khi nhìn bóng lưng đang khuất dần của Kang Ahrin.

Dù đó không phải là thứ tình cảm mà một người làm thuê nên có với chủ nhân, nhưng bà không thể không nghĩ vậy.

Nơi Kang Ahrin chạy đến, chính là vòng tay của người anh trai mà cô hằng tin tưởng và noi theo.

“Anh ơi!”

Vừa đến chỗ Kang Yuseong, cô bé đã vươn tay ra hết cỡ.

Hắc khí cuộn xoáy trên đầu ngón tay bé xíu.

Cô đã đinh ninh rằng anh trai sẽ vui mừng lắm.

“Thế nào? Ngầu không anh?”

Vẫn như mọi khi.

Cô tin rằng anh sẽ xoa đầu mình và khen ‘em giỏi lắm’.

Nhưng anh không đáp lời.

Kang Ahrin từ từ ngẩng đầu lên. Gương mặt anh trai hiện ra ngay trước mắt.

Biểu cảm cứng đờ. Ánh mắt vốn luôn dịu dàng nay lại sắc lẻm đến lạ.

Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, anh đã quay về với vẻ mặt thường ngày.

“Làm tốt lắm~”

Bấy giờ, anh mới cười như mọi khi và xoa đầu cô.

Khi ấy Kang Ahrin còn chưa biết, nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ mọi chuyện đã bắt đầu từ lúc đó.

Và rồi, thời gian cứ thế trôi đi.

“Cậu bảo tôi phải tin lời đó sao?”

Đồng tử của Kang Ahrin dao động dữ dội.

“Tin đi.”

Cho đến tận lúc sắp tốt nghiệp, cô gần như đã tin tưởng mọi điều Jung Haein nói. Chẳng hiểu sao, những gì cậu ta nói ra đều đúng đến lạ.

Vì thế... dù cậu ta có nói gì đi nữa, cô cũng đã định bụng sẽ tin...

Nhưng anh trai mình là gián điệp của Ma Nhân ư?

Chỉ riêng điều đó là Kang Ahrin không tài nào tin nổi. Do vậy, cô đã giả vờ chấp nhận nhưng trong lòng vẫn đầy do dự.

Thế nhưng, lời của cậu, lần này nữa, lại chính xác đến tàn nhẫn.

Kang Yuseong, để làm vật tế cho sự hồi sinh của Ác Thần, đã thiêu rụi cả một thành phố chỉ trong chớp mắt.

Tiếng gào thét của những người dân đang tháo chạy. Những giọng nói van xin tha mạng. Những tòa nhà và con đường cháy đen thành than.

Cũng không ngoa khi nói rằng tất cả đều là ‘tác phẩm’ của Kang Ahrin.

Và rồi, hình bóng người anh trai chậm rãi bước ra từ trong biển lửa.

“A…”

Kang Ahrin, đã nhận ra mọi chuyện quá muộn.

Cuối cùng, cô mở mắt ra một lần nữa.

Một không gian vượt trên cả thời gian, lãnh địa của một Đấng Vĩ Đại. Cô có thể cảm nhận được ngay tức thì.

“Cuối cùng ta cũng gặp được ngươi.”

Một cái bóng khổng lồ chầm chậm di chuyển. Sứ Đồ đứng chắn ngay trước mặt Kang Ahrin.

Cự Thạch Tượng Balak.

Hắn chính là Ma Nhân đã cấu kết với Kang Yuseong cho đến giây phút cuối cùng.

Kẻ đã đứng sau giật dây toàn bộ thảm kịch hủy diệt này.

Ánh mắt Kang Ahrin trở nên lạnh buốt.

“Lúc ngươi đột ngột giết anh trai mình, ta đã thực sự không nói nên lời đấy.”

Balak khẽ lẩm bẩm.

“Dù gì đó cũng là con át chủ bài mà ta đã tốn công tốn sức chuẩn bị.”

Khóe miệng hắn nhếch lên thành một nụ cười khinh khỉnh. Chống đỡ cơ thể đồ sộ, hắn nặng nề cúi đầu xuống.

Nụ cười ngạo mạn và thái độ thong dong.

Hắn nhìn cô như thể đang quan sát một con sâu bọ.

Nhưng Kang Ahrin chẳng nói một lời.

“Hừm…”

Cô nhắm mắt lại, từ từ hít một hơi thật sâu.

Sau chuyện của Kang Yuseong, cô đã ngộ ra một điều.

‘Lời của Jung Haein, tuyệt đối là chân lý.’

Chân lý của thế gian này.

Dù đã quá muộn màng, nhưng đó là một sự thật không thể chối cãi.

Balak như chỉ chờ có thế, liền mở miệng.

“Tất cả là do ta làm.”

Giọng nói vang vọng như tiếng dội trong một hang động khổng lồ.

“Kẻ xúi giục anh trai ngươi quyết tâm phản bội. Kẻ đã khuếch đại cảm xúc của một tên hèn nhát chỉ biết sợ hãi khi chứng kiến tài năng của cô em gái nhỏ.”

Hắn cố tình ngưng lại một nhịp.

Như thể muốn tận hưởng phản ứng của cô, như thể đang chờ đợi một điều gì đó.

“Tất cả… là do ta.”

Nhưng cô chỉ đơn giản là từ từ giơ tay lên.

Xoẹt!

Hắc Cương Khí xé toạc hư không, chém vào một bên mặt của hắn.

Đó không phải là một đòn đánh dồn hết toàn lực. Chỉ là một chuyển động hết sức đơn giản.

Tựa như đưa tay lướt nhẹ qua một ô cửa kính.

Vậy mà lớp da cứng như đá của hắn lại bị xé toạc một cách nhẹ nhàng.

Máu đỏ sẫm rỉ ra thành một dòng mỏng, những mảnh đá vỡ vụn rơi lả tả.

“…”

Balak cảm thấy có gì đó không đúng.

Thân thể của hắn là Ma Hợp Kim do chính Đấng Vĩ Đại ban tặng.

Một thân xác bất tử được làm từ Mithril.

Không thể nào vỡ được.

Không được phép vỡ.

Nhưng giờ đây, nó đang vỡ vụn như một tảng đá tầm thường.

Cô khẽ cất lời.

Một giọng nói mềm mại và uể oải đến lạ thường.

“Tôi muốn gặp cậu.”

Thực ra cô chẳng hề để tâm đến những lời hắn nói.

Cô có tức giận khi nghe lời khiêu khích của hắn không?

Hoàn toàn không.

‘Tức giận’ là cảm xúc tiêu cực nảy sinh để đối phó khi việc thực hiện mong muốn của bản thân bị cản trở, hoặc khi bị ép buộc làm điều gì đó.

So với điều đó, việc Kang Yuseong bị Ma Nhân Hóa giờ đây chẳng còn thể khơi dậy trong cô bất kỳ cảm xúc nào nữa.

Bởi vì dục vọng của Kang Ahrin, từ một lúc nào đó, đã chỉ còn lại duy nhất một thứ.

Sự điềm tĩnh tuyệt đối.

Một sát khí mượt mà, chỉ hướng về một mục tiêu duy nhất.

Kang Ahrin lại một lần nữa giơ tay.

Hắc Cương Khí cuộn trào, chảy dọc theo đầu ngón tay cô.

Sột soạt.

Một con hắc hồ ly từ đâu đó từ từ hiện hình.

Con hồ ly trườn ra từ dưới chân cô, di chuyển theo một đường cong mềm mại như thể đang quấn quýt lấy đôi chân ấy.

Đồng tử của Kang Ahrin dần chuyển sang màu đỏ. Ánh sáng le lói yếu ớt, rồi dần lan tỏa và trở nên sâu thẳm.

Cô chậm rãi, liếm môi một cái.

Cơ thể khổng lồ của Balak run lên khe khẽ. Một cảm giác hắn chưa từng trải qua trong đời.

Bản năng động vật của hắn đang gào thét cảnh báo.

Con người trước mặt, là một sinh vật ‘có thể giết được’ mình.

Kang Ahrin từ từ giơ tay lên.

Tiếng cười của hồ ly từ đâu đó vọng lại.

Hắc khí hoàn toàn nuốt chửng cả không gian.

***

Đã bao giờ bạn cảm thấy oán hận tài năng trời cho của mình đến tột cùng hay chưa?

“Hức… hức…”

Hôm nay cũng vậy, Ha Sion đang nức nở một mình trong góc sân tập.

Sự mất tích của Seong Siwoo.

Một gánh nặng quá sức lại một lần nữa đè lên đôi vai cô.

Kang Ahrin, Cheon Yeoul, Yu Hana và cả… Seong Siwoo nữa.

Tất cả họ đều đã tiếp nhận quyền năng mang tên Mảnh Vỡ và có được sức mạnh để đối đầu với Ma Nhân.

Họ là những sự tồn tại không thể thiếu và sức mạnh của họ là tối cần thiết.

Nhưng giờ đây khi Seong Siwoo đã biến mất— gánh nặng ấy lại càng thêm trĩu nặng.

Hỡi các vị thần linh.

‘Rốt cuộc là tại sao.’

Cớ sao Người lại không cho con dù chỉ một cơ hội để tiếp nhận Mảnh Vỡ?

Cô gục mặt xuống đất, hai tay bấu chặt.

Máu rỉ ra từ đầu ngón tay.

Than thở, đau đớn, oán hận.

Nuốt tất cả những cảm xúc đó vào lòng, điều duy nhất cô có thể làm là...

Cạch.

Lại một lần nữa, nắm chặt lấy cây cung.

Luyện tập.

Một ngày nào đó.

Chỉ là nhen nhóm một ngọn lửa hy vọng rằng một ngày nào đó nó sẽ bùng cháy.

Và rồi, khi cô mở mắt ra lần nữa.

Xung quanh chìm trong một sự im lặng tuyệt đối.

Không âm thanh, không ánh sáng, không một sự tồn tại.

Một không gian tĩnh lặng đến dị thường.

Ha Sion nhận ra ngay lập tức.

Chỉ có duy nhất một Sứ Đồ thích thú với kiểu cách ma quái này.

‘Blag.’

Khoảnh khắc cô đảo mắt, một bóng người màu trắng từ từ thành hình trong bóng tối.

Một sinh vật không mắt, không mũi, không miệng.

Nhưng rõ ràng nó đang cất tiếng.

“Rất vui được gặp cô, thiếu nữ xinh đẹp.”

Giọng nói tựa như tiếng loa rè, mang theo một dư âm đầy đáng ngại.

“Xin được chính thức chào hỏi.”

Nó từ từ nghiêng người, thực hiện một động tác trông như đang hành lễ.

“Nếu để ta tự giới thiệu thì…”

Sự tồn tại đó càng lúc càng hiện ra rõ nét hơn trong không gian.

“Sứ Đồ, Bát Thạch, Blag.”

Âm thanh trống rỗng vang vọng đến tận cùng sâu thẳm.

“Chào mừng đến với không gian của ta.”

Blag cười một cách mơ hồ.

Dù không nhìn thấy biểu cảm, nhưng có thể cảm nhận rõ rằng nó đang cười.

“Bản thân ta cũng có rất nhiều điều tò mò. Nhưng… khi ngài ấy đã ban cho một không gian vĩ đại thế này, thì cũng không thể dông dài được nhỉ.”

Cùng lúc lời nó vừa dứt.

Ầm!

Không gian vô hình liền rung chuyển.

Sion không có cảm xúc gì đặc biệt.

Cô chỉ đơn thuần quét mắt nhìn xung quanh.

Bốn bề bị bao phủ bởi một lớp sương mù trắng xóa.

Blag từ từ giơ tay lên.

Và rồi.

Toạc.

Vầng trán của nó mở ra như thể bị nứt toác.

Từ nơi đó, một ‘con mắt’ xuất hiện.

Con mắt thứ ba.

Toàn bộ không gian gợn sóng và rung chuyển dữ dội.

“Cô Sion.”

Con mắt trên trán hé mở.

“Cô là ai?”

Con mắt thứ ba của Blag từ từ mở ra. Không gian vốn mờ ảo bỗng trở nên rõ nét đến lạ thường trong chốc lát.

Một tầm nhìn như thể đang nhìn thấu vào mặt trái của vạn vật.

Tất cả những kẻ bị con mắt này chiếu vào đều có chung một kết cục.

Điểm yếu bị phơi bày và từng bước tiến đến thất bại không thể tránh khỏi.

Tuy nhiên, vào khoảnh khắc con mắt đó phân tích Ha Sion.

“……”

Đầu ngón tay của Blag run lên khe khẽ.

Không thể hiểu được. Hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Tuổi của cô, mới chỉ tròm trèm hai mươi năm mà thôi.

Một người chỉ sống một quãng thời gian ngắn ngủi như vậy, không thể nào tồn tại một hồ sơ như thế này được.

Số Ma Nhân đã bị giết.

Vài nghìn?

Không phải.

Vài vạn?

Không phải.

Còn nhiều hơn thế nữa.

Đúng lúc đó.

Từ đầu ngón tay cô, một ngọn lửa đen bùng lên.

Một ngọn lửa tối tăm như vực thẳm, nhưng khí thế của nó lại tựa như thánh hỏa.

Không hiểu tại sao, nó thậm chí còn mang vẻ rất đỗi thiêng liêng.

‘Ngọn lửa Phá Ma.’

Ha Sion không thể sở hữu Mảnh Vỡ.

Cô không có được sức mạnh được chọn lựa ấy.

Vì vậy, cô đã đơn độc săn lùng Ma Nhân.

Để có thể sánh vai với họ, cô phải làm bất cứ điều gì.

Dù sao thì chết khi đi săn, hay chết dưới tay Sứ Đồ, cô cũng đâu có lựa chọn nào khác.

Ban đầu, đó là những cuộc săn lùng đầy liều lĩnh.

Nhưng theo thời gian, cô đã học được cách tiêu diệt Ma Nhân một cách hiệu quả nhất.

Những cảm giác không thể hiểu nổi dần trở nên quen thuộc.

Chuyển động của Ma Nhân, cảm giác nơi đầu ngón tay xuyên qua da thịt, cho đến cả dòng chảy của làn khói đen bốc lên.

Cô đã đọc, tích lũy và cố gắng thấu hiểu từng thứ một.

Cứ thế tiếp tục cuộc săn lùng không có hồi kết.

Cuối cùng. Nơi tận cùng của cái chết.

Cô đã thấu hiểu được bản chất, cũng như khái niệm về ‘Ma’.

Cô không được bất kỳ vị thần nào lựa chọn.

Cô không dựa dẫm vào bất kỳ sức mạnh nào.

Vậy mà.

Blag trước mắt đã trực cảm được.

Cô ấy, đối với Ma Nhân, chính là kẻ săn mồi đáng sợ nhất, là thiên địch.

Ha Sion.

Trước mắt cô, là một Sứ Đồ.

Một tình thế sinh tử.

Có thể thắng được không?

Cô tự hỏi mình, nhưng đó là một câu hỏi vô nghĩa.

Đã có lần nào cô cân nhắc khả năng rồi mới hành động đâu chứ?

Chỉ đơn giản, là làm thôi.

Soạt.

Ha Sion lặng lẽ giương cung.

Rắc rắc.

Cây cung được kéo căng đến giới hạn.

Giờ đây, là trạng thái căng cứng không thể kéo thêm được nữa.

Sứ Đồ trước mắt, suy cho cùng cũng chỉ là Ma Nhân.

Dù lớn hay nhỏ, dù mạnh hay yếu.

Cũng chẳng khác gì hàng chục vạn Ma Nhân mà cô đã tàn sát từ trước đến nay.

Giết.

Uuuuuuuuu.

Ngọn lửa cuồng nộ chảy dọc theo thân cung, tạo ra một sự tĩnh lặng đến lạ thường nơi đầu mũi tên đã gác.

Không cần phải suy nghĩ.

Không cần phải nhắm.

Chỉ đơn giản, là bắn.

Vút!

Mũi tên bung ra như thể nổ tung.

마합금 (Mahap-geum/魔合金) – Ma Hợp Kim 파마 (Pama/破魔) – Phá Ma.