“A… a… a…”
Mái tóc màu bạc bết dính lại vì máu.
Vệt máu đỏ sẫm nhớp nháp kéo dài trên mặt đất, hằn theo từng lọn tóc bị lôi đi.
Mary liều mạng lết mình trên mặt đất.
Ả đang chạy trốn.
Quai hàm của ả đã vỡ nát hoàn toàn.
Miệng há hốc, chỉ có thể khó nhọc bật ra những tiếng rên rỉ yếu ớt.
Thứ duy nhất ả có thể lặp đi lặp lại chỉ là tiếng rên xiết hấp hối đầy đau đớn.
Mary hoàn toàn chìm trong sợ hãi.
Vừa chào đời đã được Đấng tối cao và toàn năng ban cho sức mạnh to lớn, suốt cuộc đời mình, ả chưa bao giờ bị dồn vào bước đường cùng thế này.
Vậy mà giờ đây.
Dù đang ở trong một không gian bất tử, tâm trí ả vẫn suy sụp trước nỗi sợ của cái chết.
Nỗi kinh hoàng nguyên thủy ấy đè nặng lên ả, khiến ả quên mất cả sự thật rằng mình là kẻ bất tử.
Tại sao.
Tại sao một con người lại có thể dồn ép ả đến mức này.
Dĩ nhiên, sức mạnh hiện tại của ả đã suy yếu đi nhiều.
Nhưng giả như có thể huy động toàn bộ sức mạnh của bản thể, liệu ả có thắng nổi cô ấy không?
Ngay cả chính Mary cũng không thể chắc chắn về điều đó.
Cheon Yeoul lúc này đang ở trong trạng thái đỉnh cao nhất của mình, thời kỳ cô được mệnh danh là Thánh Nữ chiến trường.
Một quá khứ huy hoàng, mạnh mẽ đến mức có thể sánh ngang với các Sứ Đồ.
Thế nhưng Sứ Đồ lúc này lại đang trong tình trạng không thể phát huy hết sức mạnh của bản thể.
Một kẻ như vậy thì làm sao có nổi một trận chiến ra hồn với Cheon Yeoul chứ.
Mary run rẩy chống tay xuống đất.
Ả theo phản xạ quay đầu lại.
Ở đó, một bóng người đang đứng nhìn xuống ả với ánh mắt lạnh lẽo.
Cheon Yeoul. Khắp người cô cũng đầy thương tích, nhưng so với những gì Mary phải gánh chịu thì chẳng thấm vào đâu.
“Hộc…”
Cheon Yeoul từ từ đưa mu bàn tay lên quệt vệt máu bên mép.
Vệt máu để lại một dấu đỏ mờ, chảy dọc xuống cằm cô.
Cheon Yeoul cũng biết rõ, trong không gian này, Sứ Đồ không thể chết.
Nhưng quan trọng là, nếu bị thương tổn đến mức này, chúng cũng cần một thời gian dài để hồi phục.
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc sự hồi sinh của Ác Thần sẽ bị trì hoãn theo.
Đã câu giờ được rồi.
Thế là đủ.
Ánh mắt cô lạnh đi.
Cheon Yeoul từ từ cúi xuống, túm lấy mái tóc bết máu của Mary một cách thô bạo.
“Hẹn gặp lại nhé~”
Đối với Mary, đây là câu nói mà ả không bao giờ muốn nghe nhất.
Ánh sáng lóe lên từ tay Cheon Yeoul.
Rắc!
Đầu của Mary bị đập thẳng xuống sàn thánh điện một cách không thương tiếc.
Thân thể ả ta lập tức tan thành những mảnh vỡ bóng tối.
“Ực…”
Ngay lúc đó, Cheon Yeoul cũng ôm lấy ngực.
Dù có thể triệu hồi sức mạnh của thời kỳ đỉnh cao, cơ thể hiện tại của cô vẫn chỉ là của một học viên chưa trưởng thành.
Một vật chứa quá yếu ớt để có thể dung nạp hoàn toàn sức mạnh trong quá khứ của chính mình.
Chíp chíp!
Bạch Linh khẽ kêu trên vai Cheon Yeoul, lo lắng dùng mỏ gõ nhẹ vào má cô.
“Ừm… không sao đâu… nghỉ một lát là sẽ ổn thôi…”
Một nụ cười nhẹ nở trên môi Cheon Yeoul.
Bởi nỗi đau này, so với gánh nặng mà người ấy phải gánh vác, chẳng là gì cả.
Cheon Yeoul từ từ điều hòa lại nhịp thở rồi nhắm mắt.
***
Cùng thời điểm.
Tại không gian của Đấng Vĩ Đại, một nơi vượt trên cả không gian và thời gian.
Yu Hana, người đã biến mất trong cơn gió lặng, liền mở mắt ra.
“Ta đã muốn gặp cô.”
Một giọng nói trầm sâu. Một bóng hình mờ ảo hiện ra giữa không gian rộng lớn.
Rõ ràng đang hiện hữu trước mắt, nhưng lại mơ hồ như thể không tồn tại.
Sứ Đồ Hayato.
Hắn chậm rãi bước về phía Yu Hana.
Ánh mắt không chút dao động của hắn dường như nhìn thấu tâm can cô.
“Ta đã nhận ra ngay. Cô cũng giống ta, một kẻ theo đuổi con đường võ đạo. Một thiên tài được cả gia tộc đặt trọn kỳ vọng.”
Đầu ngón tay của Hayato khẽ rung lên.
Cùng lúc đó, không gian xung quanh nhẹ nhàng vặn vẹo. Một thanh kiếm sắc bén hiện ra từ trong đó.
“Ta cũng từng đi trên con đường giống cô. Và kẻ đã chứng kiến điểm tận cùng của con đường đó, giờ đang đứng ngay trước mặt cô đây.”
Giọng nói của hắn ẩn chứa một sự tự tin đến lạ thường.
“Hôm nay cô sẽ phải bỏ mạng tại đây, nhưng trước đó, ta mong cô sẽ cho ta thấy cảnh giới mà cô đã đạt tới.”
Lời nói tuy lễ độ, nhưng ý tứ bên trong lại vô cùng đáng sợ.
“Đừng quá oán hận ta, vì suy cho cùng, điểm kết thúc của con đường đó cũng chỉ là hư vô mà thôi.”
Câu nói cuối cùng của hắn phảng phất một sự trống rỗng.
Thế nhưng, Yu Hana chỉ đứng yên tại chỗ.
Không đáp lời, cô chỉ đặt tay lên chuôi Đông Bách Kiếm vẫn còn nằm trong vỏ.
“Tốt lắm.”
Hayato cũng lộ vẻ vui mừng, chĩa kiếm về phía trước. Nhưng…
Yu Hana lại nhắm mắt, chìm vào hồi tưởng.
Đó là chuyện của quá khứ.
Cô sinh ra trong gia tộc Yu.
Và học kiếm thuật của gia tộc Yu.
Vì sinh ra là người nhà Yu nên phải cầm kiếm.
Lớn lên bằng việc vung kiếm và sống sót cũng nhờ vung kiếm.
Dù có khao khát võ đạo, nội tâm cô vẫn luôn trống rỗng.
Học mà không biết vì sao, rèn giũa mà chẳng rõ mục đích.
Cho đến một ngày.
Bởi một người.
Cô đã dần thay đổi từ lúc nào không hay.
Yu Hana, người từng như một trang giấy trắng, đã dần được tô điểm bởi bàn tay của người ấy.
Cách vung kiếm.
Cách di chuyển.
Khoảnh khắc vung kiếm, điểm nào trên vai cần thả lỏng.
Khi đặt chân xuống, cần dồn trọng tâm vào đâu.
Nếu hơi khuỵu gối, có thể lao lên nhanh hơn bao nhiêu.
Khi dừng lại, phải xoay chân thế nào để phản công ngay tức khắc.
Thậm chí là cả cách hít thở.
Từ những điều lớn lao đến những thứ nhỏ nhặt nhất. Từ một cho đến mười.
Mọi thứ đều in đậm dấu ấn của người ấy.
Và mỗi khi được chỉ dạy, trang giấy trắng của cô lại dần được lấp đầy.
Theo từng hơi thở, theo từng đường kiếm chỉ dẫn của người ấy, cô nàng đã hoàn toàn bị nhuốm màu.
Giờ đây, Yu Hana không còn là một trang giấy trắng nữa.
Một tồn tại chỉ được tô vẽ bằng màu sắc của riêng người ấy, một tồn tại hoàn toàn thuộc về người ấy.
Một con người như thế, giờ đây, đang mỉm cười.
Hơi thở nóng rực thoát ra từ đôi môi cô.
Cảm giác ấy đã trở lại.
Cô trở lại làm con người của thời điểm đó, khi đã hoàn toàn nhuốm màu của người ấy.
Đã lâu lắm rồi cô mới lại có cảm giác phấn khích và đồng điệu khi được hòa làm một với người ấy.
Yu Hana rút Đông Bách Kiếm khỏi vỏ.
Đầu ngón tay cô khẽ run lên.
Hayato quay đầu lại vì ngửi thấy hương hoa thoang thoảng đâu đây.
Nơi này là một thế giới hư không, vượt trên cả không gian và thời gian. Làm gì có hoa được chứ.
Thế nhưng, đó là cảnh giới độc nhất mà cô đã đạt tới.
『Vô Thượng Loạn Hoa』
Vũ điệu bất tận của muôn vàn đóa hoa.
Vừa lộng lẫy đến choáng ngợp, vừa hiểm nguy đến chết người.

Từ lúc nào, ảo ảnh những cánh hoa trà đỏ thẫm đã vây quanh cô.
Từng động tác của Yu Hana vừa uyển chuyển, lại vừa căng thẳng như đi trên lớp băng mỏng.
“Cái gì…!”
Hắn kinh ngạc. Không một dấu hiệu báo trước, khí thế của cô đã thay đổi trong chớp mắt.
Yu Hana nở một nụ cười ngây ngất.
“~♫”
Khi Yu Hana khẽ huýt sáo, một chú sóc nhỏ từ đâu nhảy phóc lên vai cô.
Nó dùng đôi chân trước nhỏ xíu chạm vào má cô, nhẹ nhàng cọ người.
“Chào cưng?”
Cô khẽ thì thầm.
Sứ Đồ Hayato không thể tin vào cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.
Hắn đã cống hiến cả đời mình cho võ đạo.
Vì nó, hắn đã dâng hiến cả gia tộc, địa vị, tất cả mọi thứ cho vị Đấng toàn năng ấy.
Vậy mà—
Hắn chưa từng thấy ai có thể thi triển một loại kiếm thuật tuyệt mỹ đến vậy.
Cuối cùng, hắn cũng từ từ động tay.
Không gian xung quanh méo mó, những thanh kiếm trong suốt lần lượt hiện hình.
Một vũ điệu của vô số thanh kiếm không hồi kết. Những lưỡi kiếm rung lên nặng nề, mang theo ý chí của hắn.
Thế nhưng, Yu Hana hoàn toàn không dao động. Như thể cô đã biết trước tất cả.
Đông Bách Kiếm của cô nhẹ nhàng vẽ một đường trong không trung, theo sau là những cánh hoa đỏ bay lượn trong một vũ điệu nhẹ bẫng.
Điệu kiếm vũ cuối cùng của cô.
『Vô Cực Hồng Liên』
— Đóa hồng liên mãn khai.
Những cánh hồng liên sinh ra từ hư không đã nuốt chửng toàn bộ không gian của Hayato.
Khoảnh khắc đó.
Không gian gợn lên một màu đỏ.
Xoẹt!
Toàn thân Hayato bị xé thành từng mảnh giữa cơn mưa hoa.
Hắn theo bản năng đưa hai tay lên ôm lấy cổ.
Nhưng thứ rỉ ra qua kẽ tay…
Là dòng máu đỏ tươi không ngừng tuôn chảy, tựa như những cánh hoa.
Nhắm mắt lại, cả thế giới chìm trong một màu đỏ rực. Không phải màu của máu, mà là của một vườn hoa.
“Sao… có thể…”
Hắn loạng choạng rồi khuỵu xuống.
Hắn mở miệng, như muốn hỏi.
‘Phải có chấp niệm đến mức nào, mới có thể thi triển được loại võ học đó?’
Nhưng. Hắn còn chưa kịp cất lời, ý thức đã vụt tắt.
Trong tầm nhìn cuối cùng của hắn.
Chỉ còn lại hình ảnh những cánh hoa đỏ bay lượn và một người phụ nữ đang mỉm cười ngắm nhìn chúng.
Và, chỉ còn lại hương hoa trà thoang thoảng trong gió.
무상난화 (Musang-nanhwa/無上亂花) 무극홍련 (Mugeuk-hongnyeon/無極紅蓮)