Nữ Chính Đã Cướp Mất Năng Lực Hồi Quy Của Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

Web Novel - Chương 61 - Sứ Đồ (3)

Barkas bay lơ lửng lên không trung.

Quanh người hắn, những đám mây đen kịt mang đầy sấm sét bắt đầu tụ lại.

Lôi Vân. 

Hắn đột ngột mở trừng mắt.

Uỳnh uỳnh....

Không gian bắt đầu rung chuyển.

Tôi hét lên theo bản năng.

“Yukal!!!”

Yukal phản ứng ngay lập tức. Anh ta dang rộng hai tay, một pháp trận hiện ra, rồi bắt đầu lớn dần. Lớn nữa. Và lớn hơn nữa.

Pháp trận không ngừng mở rộng, tạo thành một màn chắn bao trùm toàn bộ chiến trường.

ẦMMMMMMMMMMMM!!

Một luồng sáng chói lòa lóe lên trước mắt tôi.

Vô số tia sét giăng kín bầu trời đồng loạt giáng thẳng xuống màn chắn.

“Grừuuu….”

Yukal rên lên một tiếng khổ sở.

Tay anh ta run lên bần bật, khiến màn chắn cũng rung chuyển dữ dội.

Các Paladin mấp máy môi, vội vàng niệm thánh thuật. Người phụ nữ trông như đội trưởng giơ khiên lên và tiến về phía trước.

Một luồng khí tức thần thánh bao bọc lấy màn chắn, dần dần gia cố cho nó.

Các pháp sư của đội Maengho thuộc Liên Minh cũng vào cuộc, chung tay dựng lên một lá chắn phòng ngự.

Đùng đùng đùng đùng…!

Những tia sét của Barkas liên tục oanh tạc màn chắn.

Chấn động từ những cú va đập khiến không khí cũng phải rung chuyển.

Tôi nghiến chặt răng.

Cứ thế này, nó sẽ vỡ mất.

Đầu óc tôi trống rỗng. Phải làm gì đó trước khi màn chắn tan vỡ.

Tôi dồn sức bật người khỏi mặt đất.

Thế nhưng.

Đã có người ra tay trước.

Là ông già.

Lao vút lên trời, Quyền Cương bao bọc nắm đấm của ông xé toạc những tia sét.

“Sion đâu rồi---!!”

Một tiếng gầm vang lên.

Tiếng thét như sấm dậy, trong khoảnh khắc lấn át cả tiếng sét đinh tai.

Cú lao đầy uy lực về phía Barkas đủ để khiến đòn sấm oanh tạc của hắn phải khựng lại.

ẦM!!

Cùng một tiếng va chạm kinh thiên động địa.

Ông già và Barkas lao vào nhau.

Nắm đấm ông vung ra đã bị bàn tay của Barkas tóm gọn.

Không hề nao núng, ông lập tức tung cú đấm từ tay còn lại.

Bốp!

Đầu của Barkas hơi ngửa ra sau.

Thế nhưng.

Hắn đang cười.

“Khi ‘Ngài’ ra lệnh xử lý ngươi, ta đã có chút hoài nghi.”

Barkas từ từ chỉnh lại đầu mình, rồi vặn cánh tay trái của ông già mà hắn đang giữ.

Rắc rắc!

Tiếng khớp xương bị bẻ gãy vang lên ghê rợn.

Dù vậy, sắc mặt ông già vẫn không hề thay đổi, ánh mắt ngược lại càng thêm sắc bén.

“Nhưng giờ thì ta hiểu rồi.”

Trong mắt Barkas, những tia sét dần cuộn lên.

“Quả đúng là… kẻ mạnh nhất nhân loại!”

Ngay khoảnh khắc đó, một trận hỗn chiến đã bắt đầu.

Nắm đấm và nắm đấm va vào nhau.

Ông già chớp lấy sơ hở và đồng thời tấn công Barkas.

Barkas cũng không chịu thua, di chuyển theo những tia sét để phản công.

Về tốc độ, cả hai gần như ngang cơ…

Nhưng những tia sét của Barkas lại chính xác xuyên thủng cơ thể ông già.

Trong khi đó, Quyền Cương mà ông già vung ra chỉ chém vào không khí, liền bị trường lực của Barkas chặn lại.

“Chỉ có thế thôi sao? Ta đến đây chỉ vì thế này thôi ư?”

Tiếng hét của Barkas vang vọng khắp không gian.

Ban đầu, ông già còn đỡ đòn và phản công.

Nhưng theo thời gian, Barkas ngày càng tăng tốc.

Ngược lại, chuyển động của ông già ngày một nặng nề.

Ông, đang dần kiệt sức.

Tôi nghiến chặt răng.

‘Không được.’

Ông già có thể cầm cự, nhưng không thể thắng được hắn.

Thứ quyền năng tuyệt đối mà Ác Thần ban cho chúng giống như một loại Cấm Chế, không thể bị tổn hại bằng những phương thức thông thường.

Đầu tôi như muốn nổ tung. Bàn tay đang nắm chặt cây thương cũng run lên.

Cheon Yeoul, Yu Hana, Kang Ahrin, Sion.

Những người ấy, đã bị Sứ Đồ bắt cóc.

Tôi đã không thể ngăn cản. Đã vươn tay ra ngay trước mắt, nhưng chỉ tóm được vào hư không. Khoảnh khắc các cô ấy bị kéo đi, tôi chỉ biết đứng chết trân nhìn theo.

Tôi đã nghĩ mình biết tất cả. Đã đoán được Sứ Đồ sẽ đến và tin rằng lần này mình đã chuẩn bị kỹ lưỡng.

Nhưng cuối cùng, việc gọi các cô ấy đến lại chính là đẩy họ vào chỗ chết. Lựa chọn của tôi, đã nuốt chửng bọn họ.

Liệu tôi có thể cứu được họ không?

Liệu tôi có thể đảo ngược tình thế này không?

Một cảm giác tuyệt vọng dâng trào trong tôi.

Toàn thân tôi nặng trĩu.

Thế nhưng.

[『Minh Kính Chỉ Thủy』 đang làm tâm trí bạn trở nên minh mẫn! ]

Mọi tạp niệm trong đầu tôi tan biến.

Mọi xao động trong lòng tôi lắng xuống. Tầm nhìn trở nên trong vắt, tựa mặt hồ phẳng lặng.

Khi màn sương mờ mịt tan đi.

Việc cần làm ngay bây giờ. Chỉ duy nhất điều đó hiện lên rõ ràng trên mặt hồ.

Ngay tại đây, người có thể gây sát thương thực sự lên Barkas.

Nếu không tính các Paladin.

Sự tồn tại duy nhất sở hữu sức mạnh của Mảnh Vỡ.

Chỉ có tôi.

Đầu ngón tay tôi dần nóng lên.

Máu trong người tôi như sôi lên.

Tôi hít một hơi thật sâu.

Và—

Tôi bật người khỏi chỗ đứng.

Rắc!

Mặt đất dưới chân tôi vỡ tan. Dồn toàn bộ sức mạnh cơ thể, tôi lao đi như thể xé toạc không gian.

Phong cảnh trước mắt nhòe đi trong chớp mắt. Nhưng, không chỉ có mình tôi.

“Ông già!!!!”

Cùng với tiếng hét, một quầng lửa đỏ rực bùng lên từ bên trái.

Park Gwangcheol đang bay lên cùng tôi. Cơ thể anh ta bùng cháy như một quả cầu lửa, lao vút qua không trung.

Vẻ mặt anh ta ngập tràn phẫn nộ, toàn thân tỏa ra một luồng khí thế hừng hực.

Tôi đưa mắt nhìn xuống.

Chiến trường đang bừng tỉnh.

Vanquisher, Maengho, Paladin, Cheongpungdae, tất cả đều đã trấn tĩnh lại. Các anh hùng, sau một thoáng sững sờ, đã bắt đầu hành động.

Dù họ cũng đã để vuột mất những người quan trọng, nhưng họ quyết không dừng lại.

Tôi và Park Gwangcheol cùng lao về phía hắn.

Ngay lúc đó, toàn bộ ý chí chiến đấu trên chiến trường đều hướng về một kẻ địch duy nhất.

Barkas.

Hắn từ từ nhếch mép.

Lùi lại hai bước, rồi giơ tay lên.

“Đến đây.”

Xẹttttttttttt!

Những tia sét đen kịt gào thét trên không trung. Dòng điện cuồng nộ lan ra như muốn cắt da cắt thịt.

Không hề có sự sợ hãi hay do dự.

Lao thẳng vào cơn bão sét đó—

Chúng tôi liều mình tới trước.

Trận chiến này, vốn dĩ đã bắt đầu từ lâu.

***

Cheon Yeoul mở mắt.

Sợi xích màu đỏ đang quấn quanh cổ tay cô. Gương mặt vẫn vô cảm, cô khẽ lắc cổ tay một cái.

Keng.

Cùng với tiếng kim loại va chạm, sợi xích đỏ bất lực rơi xuống đất.

Như thể sự trói buộc chằng chịt như mạng nhện kia chẳng hề có tác dụng.

Cheon Yeoul chậm rãi quan sát xung quanh.

Một ngôi đền đổ nát.

Những cây cột khổng lồ nứt mẻ, vỡ vụn. Một công trình kiến trúc mong manh đến độ có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Bầu trời nhuốm một màu tím sẫm.

Cứ như thể, dòng chảy thời gian đã ngừng lại. Mọi thứ đều rõ nét một cách kỳ quái.

Cảm giác mọi vật như ngưng đọng… và….

Ngay lúc đó.

“Chẳng phải rất đẹp sao?”

Một giọng nói ngọt lịm đến phát ngán.

Một giọng mũi vừa trêu ngươi vừa thong thả.

Cheon Yeoul quay đầu lại.

Ở đó, có một người đang lơ lửng giữa không trung.

Là Mary.

Ả ta đang trong một tư thế đầy quyến rũ, vắt chéo chân, một tay chống cằm, tay kia buông thõng, trên môi nở một nụ cười nhạt.

Mary khẽ ngoắc đầu ngón tay.

Từ đầu ngón tay ả ta, ma lực tựa như những sợi tơ đỏ lan tỏa ra.

Chúng chảy dọc theo những bức tường và cột của ngôi đền, bắt đầu bao trùm không gian này như thể đang nhuộm màu cho nó.

“Đây là không gian do chính tay ‘Ngài’ vĩ đại ban tặng đấy.”

Giọng Mary tràn ngập niềm hân hoan.

Cheon Yeoul lặng lẽ quan sát cảnh tượng đó.

“Một không gian không bị ràng buộc bởi thời gian, siêu việt trên vạn vật. Thật là… nói sao nhỉ, dùng làm cái bẫy để bắt các ngươi, kể cũng hơi phí phạm nhỉ?”

Ả ta thì thầm với giọng mũi như đang chế nhạo.

Trong không gian chứa đựng quyền năng của Ác Thần này, Sứ Đồ là bất tử.

Có thể bị đánh gục, nhưng tuyệt đối không chết. Mary không biết phải làm sao để diễn tả lòng biết ơn trước ân huệ của ‘Ngài’.

Giờ là lúc thực hiện nhiệm vụ mà ‘Ngài’ đã giao phó.

Ả ta vẫy tay, những sợi xích đỏ quanh Cheon Yeoul lại bắt đầu cựa quậy.

Từ mặt đất, từ không trung, chúng không ngừng vươn ra từ khắp mọi nơi.

Ngôi đền liền chìm trong sắc đỏ.

“Vĩnh biệt.”

Mary khẽ búng ngón tay, cất tiếng thì thầm.

Những sợi xích đỏ đồng loạt phóng lên, chực chờ nuốt chửng Cheon Yeoul.

Thế nhưng.

Vẻ mặt Cheon Yeoul vẫn không hề thay đổi.

Cô thờ ơ cúi đầu xuống.

Và rồi.

“Aha… ahahahaha!”

Cheon Yeoul phá lên cười như điên dại.

Vẻ mặt của Mary co rúm lại.

“Sức mạnh thuần khiết do thần ban tặng?”

Cheon Yeoul khẽ nói. Ánh mắt cô lạnh đi trông thấy.

“Thần của các ngươi, quả thực có trực giác tốt đấy. Ta đã tự hỏi liệu có bị phát hiện không… cuối cùng vẫn bị nhận ra.”

“Nhưng mà….”

Cô từ từ tiến lên một bước.

“Xem ra chỉ biết một mà không biết hai.”

“Gì cơ?”

Đến lúc này Mary mới cảm nhận được sự bất thường.

Sợi xích đỏ.

Sự trói buộc của thần mà ả ta trực tiếp điều khiển. Thứ đáng lẽ phải không ngừng giam cầm người phụ nữ trước mắt, lại chẳng thể tiếp cận được Cheon Yeoul.

Bất cứ nơi nào Cheon Yeoul đặt chân đến, những sợi xích đỏ đều lùi lại như thể đang né tránh.

“Chắc đó là nước đi tốt nhất trong một tình huống không thể hiểu nổi rồi.”

“Tuy nhiên.”

Cheon Yeoul vươn tay ra.

Ngay khoảnh khắc đó, không khí trong ngôi đền bỗng bị bóp méo.

“Đó, lại là một nước cờ sai lầm.”

Và rồi.

Một vết nứt nhỏ mở ra trước mắt Cheon Yeoul.

Chíp chíp.

Từ trong khe hở đó—

Những chiếc lông vũ trắng bay lả tả.

Và rồi, một chú chim nhỏ bay ra từ bên trong.

Cheon Yeoul mỉm cười dịu dàng, lặng lẽ thì thầm.

“Ừm, lâu rồi không gặp, Bạch Linh. Ta cũng nhớ ngươi lắm.”

Chú chim khẽ mổ vào mu bàn tay cô. Như thể đang xác nhận một mối nhân duyên đã có từ lâu.

Cô cũng nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên chú chim đang đậu trên tay.

Chú chim đang kêu chíp chíp, chẳng mấy chốc hóa thành một vầng sáng và hòa vào cơ thể cô.

Mary lúc này mới nhận ra.

Tại sao ‘Ngài’ lại ra lệnh phải tiêu diệt bằng được con người này.

Từ bên trong cô, một luồng khí tức nguy hiểm khôn lường bắt đầu tỏa ra.

Mary theo bản năng co người lại.

Vẻ mặt Cheon Yeoul lập tức trở nên cứng rắn.

Rầm!

Khoảnh khắc cô dậm chân, những sợi xích đỏ bao quanh ngôi đền đều cháy rụi.

Cứ như thể, cô đã tiếp nhận sức mạnh của Mảnh Vỡ.

Ngay lúc đó.

Một ngôi đền khổng lồ hiện lên sau lưng Cheon Yeoul. Quy luật của không gian được tái thiết lập.

Chủ nhân của không gian này, không còn là Mary, cũng không phải ‘Ngài’ vĩ đại kia nữa.

“Thánh Điện đã được mở.”

Cheon Yeoul bình thản tuyên bố.

Một Thánh Điện ở một đẳng cấp hoàn toàn khác với thứ cô đã từng triển khai trong trận quyết chiến với Moras trước đây.

Không gian này, là lãnh địa của thần, vượt trên cả không thời gian.

Và đó chính là nước cờ sai lầm.

Không gian do thần ban tặng này, đã vượt qua cả không thời gian.

Từ trước khi hồi quy.

Người từng vang danh là Thánh Nữ của chiến trường. Cheon Yeoul của thời điểm đó—

Đã tái lâm.

“Thần của các ngươi. Đã sai rồi.”

Cheon Yeoul vươn tay ra.

Pháp trận hiện ra trên cả hai tay cô.

Tay trái là thánh thuật.

Một ấn ký ngập tràn ánh sáng thần thánh.

Sức mạnh thuần khiết, chứa đựng quyền năng của Thánh Nữ.

Tay phải là ma thuật.

Dòng chảy ma lực lạnh lẽo và tinh xảo.

Sự điều khiển ma lực chuẩn xác đến mức chỉ pháp sư lão luyện mới làm được.

Ánh sáng và bóng tối. Trật tự và hỗn loạn.

Sự hài hòa giữa Thánh và Ma.

Đó là cảnh giới độc nhất mà sau này chỉ một mình Cheon Yeoul có thể khai phá.

Cheon Yeoul lặng lẽ cất lời.

“Nhân tiện.”

Cô ngẩng đầu lên.

Một tia sáng lạnh lẽo lướt qua đôi đồng tử.

“Ta chưa từng thua ngươi bao giờ.”

Ngay khoảnh khắc đó.

Không gian lập tức ngập tràn trong ánh sáng.

ẦMMMMMMMMMM-!!

Cuộc đối đầu giữa Sứ Đồ và Thánh Nữ đã bắt đầu.

뇌운 (Noeun/雷雲) – Lôi Vân 권강 (Gwongang/拳剛) – Quyền Cương. 백령 (Baengnyeong/白翎) – Bạch Linh.