Vào một thời điểm chẳng thể xác định, có thể là tương lai, cũng có thể là quá khứ.
Cuộc chiến tưởng chừng như không có hồi kết.
Jung Haein và Yu Hana bị mắc kẹt giữa vòng vây của quân địch đang không ngừng ập đến.
Tứ bề thọ địch, bốn chữ này cũng chẳng đủ để diễn tả tình cảnh lúc này.
Ngay khoảnh khắc một luồng hơi lạnh buốt bất chợt lướt qua sau gáy, Yu Hana phản xạ quay đầu lại.
Vút-!
Một lưỡi dao sắc lẹm sượt ngang tầm mắt.
‘Thế là hết…’
Yu Hana tự trách mình vì chỉ lơ là trong một thoáng chốc.
Nhưng, mục tiêu của mũi dao lại không phải là cô.
Phập!
Một vết thương sâu hoắm hằn lên ngực Jung Haein, người đang tả xung hữu đột với quân địch phía trước. Cả người cậu trượt dài rồi đổ sập xuống bức tường.
“Khônggggg!!”
Tiếng hét thất thanh của Yu Hana xé toang cả không gian.
Cho đến tận lúc ngã xuống, Jung Haein vẫn không một giây nào lơ là cảnh giác.
Dù đang quét sạch kẻ địch ồ ạt xông lên từ phía trước, cậu vẫn luôn để mắt đến những đồng đội ở phía sau.
“Chuyện này… dù có trải qua bao nhiêu lần cũng không tài nào quen được…”
Jung Haein thều thào qua hơi thở đứt quãng, như thể đang ho ra cả máu.
Cậu túm lấy lỗ thủng trên ngực, cố gắng bật ra những tiếng nói tưởng chừng đã tắt lịm.
“Làm ơn, làm ơn, làm ơn…”
Yu Hana dùng đôi tay run rẩy cố gắng chặn dòng máu đang không ngừng tuôn ra.
Nhưng máu vẫn cứ len lỏi chảy ra qua kẽ tay cô.
“Yu Hana…”
Cậu gắng gượng ngẩng đầu lên.
“Tôi đã nghĩ rất nhiều… có lẽ… tôi đã sai rồi.”
“Không, đừng nói thế… làm ơn.”
- Aa!
- Aaaaaaa!
Từ phía sau, tiếng la hét của các anh hùng lần lượt ngã xuống. Kẻ địch vây hãm, phòng tuyến ngày một tan vỡ.
Jung Haein vừa gục ngã, thế trận đã nghiêng hẳn về một phía.
Cậu không chỉ đơn thuần là người đột phá tiền tuyến.
Cậu là trụ cột kiểm soát mọi tình huống, cảm nhận hiểm nguy và gồng gánh cả đội.
Ngay khi cậu biến mất, chiến trường liền chìm trong hỗn loạn.
Tất cả mọi người đều đã núp sau tấm khiên mang tên cậu.
Yu Hana nhắm nghiền mắt.
“Tôi… cũng sẽ đi theo cậu.”
Cô nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu rồi đứng dậy.
Cần có người thay thế cho tấm khiên đã sụp đổ.
Nhưng Jung Haein lại lắc đầu.
“Cậu sẽ không chết. Tuyệt đối không.”
Giọng cậu yếu ớt, nhưng lại đanh thép đến lạ thường.
Khi đó, Yu Hana đã không thể hiểu nổi những lời này.
Và ký ức này—
Chỉ là một mảnh rất nhỏ trong vô vàn ký ức về cái chết của cậu.
Chỉ là một trong số đó, mà thôi.
***
Thời gian quay ngược về ngày khai giảng.
Yu Hana lặng lẽ ngồi một góc trong giảng đường. Giữa đám học viên đang ồn ào náo nhiệt, ánh mắt cô chỉ dán chặt vào một người.
‘Kia rồi.’
Trang phục chỉnh tề, ngũ quan hài hòa. Haein ngồi ở vị trí của mình, chẳng có vẻ gì là muốn gây chú ý.
Tuy nhiên, sắc mặt cậu lại không tốt cho lắm. Một khuôn mặt đang chìm trong suy tư.
‘Lại đang một mình dằn vặt rồi đây.’
Nhìn gương mặt trầm ngâm của cậu, Yu Hana khẽ mỉm cười.
Bởi vì lần này, cô đã quyết tâm sẽ không để cậu một mình, sẽ không để cậu phải đơn độc chịu đựng nữa.
Chính lúc đó.
Cheon Yeoul tiến lại gần Jung Haein.
Với nụ cười tự nhiên trên môi, cô ấy bắt chuyện với cậu như thể đã thân quen từ lâu.
‘…Con đĩ đó.’
Yu Hana bất giác siết chặt tay.
Đầu óc cậu ấy hẳn đang rối bời, thế mà mấy con mụ tự cho mình là thánh nữ lại cứ thích lượn lờ trước mặt.
Lúc nào cũng ra cái vẻ từ bi, tiếp cận người khác như thể mình đây gánh được cả thiên hạ.
Yu Hana lặng lẽ hít một hơi thật sâu. Tạm thời cô sẽ chỉ quan sát.
Nhưng cảm xúc đó đã bùng nổ trong giờ chọn vũ khí.
Hành động ngứa mắt của Cheon Yeoul vẫn tiếp diễn ngay cả khi chọn vũ khí.
Jung Haein đang đứng trước cây thương.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn dừng lại trước nó, dáng vẻ như sắp đưa ra quyết định cuối cùng.
‘Chọn đi!’
Yu Hana thầm cổ vũ cho lựa chọn của cậu.
Lần này, cô cũng hy vọng cậu sẽ chọn cây thương.
Vì cậu chưa bao giờ sai cả.
Người sai lầm… là bọn tôi mới phải.
Thế nhưng, Cheon Yeoul lại cản trở lựa chọn đó của cậu. Thậm chí còn dùng cả vũ lực.
Dù không phải là không hiểu được, nhưng việc này đã đi quá giới hạn.
Vì vậy, Yu Hana đã ra tay.
Sau một cuộc đấu khẩu ngắn gọn với Cheon Yeoul, cô ấy lặng lẽ lùi bước.
“Tôi sẽ tự lo liệu.”
Jung Haein chỉ để lại câu nói đó rồi kiên định với lựa chọn của mình. Có lẽ dù cô không ra mặt thì kết quả vẫn sẽ như vậy.
Nhìn thấy sự quyết đoán của cậu, Yu Hana cảm thấy một luồng phấn khích kỳ lạ dâng lên từ sâu trong cơ thể, và trái tim cô đập thình thịch.
Dáng vẻ cầm thương và khí thế toát ra. Ánh mắt không chút dao động, giọng điệu dứt khoát, tất cả đều y hệt như trước.
‘Vẫn luôn như vậy…’
Cậu chưa từng thay đổi.
***
Người chọn lật bài ngửa không phải tôi, mà là Yu Hana.
“Hửm? Trả lời đi chứ.”
Gây ra chuyện động trời xong, Yu Hana lại nhìn tôi với vẻ mặt tỉnh bơ.
Tôi chỉ muốn búng cho một phát vào cái trán tinh nghịch ấy, nhưng bản năng lại gào thét can ngăn.
‘Cũng chẳng sao cả.’
Tôi vốn chẳng có ý định che giấu.
Vả lại, ông già kia cũng đâu cho tôi cơ hội mà giấu giếm.
Tôi đã nghĩ có lẽ ai đó trong đám học viên đã biết rồi.
Mà, với một người có gia thế tốt và khả năng thu thập thông tin siêu phàm như Yu Hana, việc cô ấy tìm ra tôi là ai cũng không có gì lạ.
Vậy thì việc liên tục chạm mặt trong buổi chọn vũ khí và cả lúc chạy bộ buổi sáng cũng có thể hiểu được phần nào.
Cô ấy là tiểu thư của gia tộc Yu.
Việc xây dựng quan hệ với những học viên ưu tú ở đây hẳn là một điều hiển nhiên đối với cô.
Còn chuyện của Cheon Yeoul… tuy tôi vẫn chưa rõ, nhưng có lẽ cũng tương tự Yu Hana thôi.
“Thật… thật sự cậu là ‘Mukgwi’ đó sao?”
Giọng của Yoon Sanghyuk vẫn còn run rẩy. Cậu ta vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật này.
Mukgwi.
Đó là biệt danh người ta đặt cho tôi sau khi một mình xử lý xong đợt Wave rồi đột ngột biến mất.
Biệt danh này từng rất nổi, nhưng giờ đã nguội đi đôi chút.
Thật ra tôi chưa bao giờ đột ngột biến mất cả. Chỉ là ngồi đợi cho đến khi Hiệp hội tới thôi.
Rồi khi mở mắt ra, tôi đã thành Mukgwi.
Đó là sản phẩm của việc thương mại hóa Anh hùng, của màn xây dựng hình ảnh hoàn hảo của Hiệp hội Anh hùng.
Hiệp hội đã đề nghị tôi nhập học vào Gaon và tôi đã đồng ý. Vì đó vốn là điều tôi muốn.
Đương nhiên, việc nhập học là thông tin mật.
Và lẽ dĩ nhiên, thứ hạng của tôi là.
[Không thể đo lường]
‘Haha. Cái này thì đo lường kiểu quái gì được.’
Tôi nhớ lại khuôn mặt của người phụ trách đo lường, mồ hôi nhễ nhại khi giải thích.
Lý do là vì bài kiểm tra đầu vào đã kết thúc, và tôi cũng đã vượt xa trình độ trung bình của học viên.
‘Không, nhưng cứ cho nhập học tùy tiện thế có được không? Xuất thân, học viện trước đây đều không rõ mà?’
‘Vậy thầy hiệu phó cứ thử túm bừa một học viên đi ngang qua rồi bảo em nó chặn đợt Wave cấp 5 xem.’
‘…’
Và cả bộ mặt như ngậm bồ hòn của thầy hiệu phó nữa.
Dù sao đi nữa, cho đến khi kỳ thi chính thức do trường tổ chức bắt đầu, tôi sẽ không có thứ hạng.
“Là tôi đây.”
Tôi thản nhiên đáp. Cũng chẳng cần phải giấu giếm làm gì nữa.
Một khi tin đồn đã lan ra, cố gắng phủ nhận cũng vô ích.
Yoon Sanghyuk chỉ biết chết trân nhìn tôi mà không nói nên lời.
Tôi làm như không có chuyện gì rồi quay sang nhìn Yu Hana.
“Còn về đơn vị thì…”
Yu Hana vẫn đang nhìn tôi chằm chằm.
Dường như cô ấy đang chờ đợi câu trả lời của tôi.
“Cứ đi chung với nhau hết đi. Tôi có cảm giác chúng ta nên làm vậy.”
Nghe tôi nói thế, Yu Hana nhìn tôi một lúc rồi mỉm cười.
“Ừm, được thôi.”
Cô ấy đồng ý một cách đáng ngạc nhiên.
Có vẻ như ngay từ đầu cô ấy cũng không mấy quan tâm đến việc lập đội.
“Daehyun, cậu thấy sao?”
“Tôi thì… sao cũng được.”
Kim Daehyun trả lời với vẻ mặt ngơ ngác.
Giờ thì, chỉ còn lại hai tên kia.
Yoon Sanghyuk đang nhìn tôi dò xét. Và… cái tên gì ấy nhỉ.
“Cậu tên gì?”
Cậu nam học viên đứng cạnh Yoon Sanghyuk với dáng vẻ cà lơ phất phơ giật mình trả lời.
“L… Lee Sangbong. Hạng 189.”
“Ờ, Sangbong à, Sanghyuk à. Đi chung không?”
Tôi khoác tay lên vai họ một cách tự nhiên.
Rồi mỉm cười nói thêm.
“Nếu không thích, hai cậu cứ việc đi riêng.”
““Bọn tôi sẽ đi cùng…””
Hai người họ đáp lời với vẻ mặt như đưa đám.
Nhưng làm vậy cũng là vì tốt cho bọn họ thôi.
Bản thân khu thực hành này chính là một bài kiểm tra.
Giám thị không chỉ đơn giản là chia học viên một cách ngẫu nhiên.
Tỷ lệ là 1 người top đầu, 2 người top giữa và 2 người top cuối.
Đây là một sự sắp xếp đầy chủ đích.
Những học viên nhập học với thứ hạng cao tại học viện hàng đầu thế giới này đều có lòng tự tôn cao ngất trời. Do đó, họ dễ phớt lờ ý kiến của những người ở top dưới hoặc hành động một cách áp đặt.
Điều đó tự nhiên sẽ gây ra xung đột và chia rẽ nội bộ.
‘Nhưng lòng tự tôn đâu phải chỉ có ở top đầu.’
Những học viên bị gọi là top cuối cũng đều là những nhân tài được đối đãi như báu vật ở bất cứ đâu trước khi đến đây.
Việc đột ngột bị tụt hạng và cái mác “top cuối” mang lại cho họ cảm giác bị sỉ nhục nặng nề.
Cuối cùng, thái độ áp đặt của top đầu và sự phản kháng của top cuối sẽ dễ dàng khiến cả đội tan rã.
Và cuộc va chạm dữ dội của những cái tôi đó.
Chính là điều mà giám thị mong đợi.
Như thể để bộc lộ rõ ý đồ đó, khu rừng rậm rạp trước mắt có vô số lối vào.
- Có vẻ các đơn vị đã được thành lập xong. Bắt đầu buổi thực hành chính thức từ bây giờ.
- Hãy cùng đơn vị đã lập, đột phá khu rừng trước mặt.
Một giọng nói sắc lạnh vang lên.
Khi thông báo kết thúc, hàng rào ma thuật chắn ngang khu rừng rậm rạp được gỡ bỏ.
‘Cuối cùng cũng được thấy ánh sáng rồi.’
Giờ thì, mọi chuyện có vẻ đang đi đúng hướng, theo những gì mình biết.
Tôi quay lại nhìn các thành viên trong đội.
“Đi thôi.”
