Nữ Chính Đã Cướp Mất Năng Lực Hồi Quy Của Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 142

Web Novel - Chương 59 - Sứ Đồ (1)

Thời gian chỉ còn lại vỏn vẹn hai tuần.

Trong khoảng thời gian này, có hai việc trọng tâm cần phải tập trung vào.

Thứ nhất, nâng cao sức mạnh của bản thân.

Nếu lỡ một Sứ Đồ giống như trong thử thách xuất hiện, những cách có thể gây sát thương trực tiếp sẽ bị hạn chế rất nhiều.

Tất nhiên, ở thời điểm hiện tại, bọn Sứ Đồ đang dồn toàn lực cho việc hồi sinh Ác Thần.

Khí tức của chúng đang dần rò rỉ qua vết nứt, nên chúng sẽ không thể phát huy toàn bộ sức mạnh vốn có của mình.

Dù vậy, bản chất chúng là những kẻ vô cùng hùng mạnh vẫn không hề thay đổi.

Bởi lẽ, chính tôi trong dòng thế giới mình đã thấy, đã chết mà chẳng thể chống cự nổi dù chỉ là một Sứ Đồ đã suy yếu.

‘Mảnh Vỡ.’

Rốt cuộc, mấu chốt vẫn là việc mình có thể sử dụng Mảnh Vỡ thành thạo đến đâu.

Việc thu thập thêm Mảnh Vỡ lúc này là rất khó.

Bởi với mức độ trưởng thành hiện tại của các nữ chính là Yu Hana, Cheon Yeoul và Kang Ahrin, dù có nhận được Mảnh Vỡ đi nữa thì họ vẫn sẽ rất chật vật khi đối đầu với Sứ Đồ.

Dù tôi cũng chẳng khá hơn là bao, nhưng cuối cùng cũng chỉ còn cách tự mình phải mạnh lên thôi.

Trong thử thách, tôi có chết cũng hồi sinh được, nhưng tôi của hiện tại thì không.

Nếu thất bại, tất cả sẽ chấm dứt.

Chỉ một khoảnh khắc lơ là cũng đủ để trả giá bằng mạng sống.

Nên tôi không thể lơ là việc rèn luyện dù chỉ một giây.

Thứ hai, là sự trưởng thành của Yoon Chaeha.

Nếu tôi còn sống sau khi chiến dịch kết thúc, thì tiếp theo sẽ là Trận Đấu Giao Hữu. Vì vậy, việc bồi dưỡng Yoon Chaeha là điều cần thiết.

Và tôi đã tìm ra cách giải quyết cả hai vấn đề này cùng một lúc.

Chính là trong buổi hoạt động cố vấn.

Sau khi buổi học lý thuyết của giáo quan kết thúc, Yoon Chaeha ngập ngừng gọi tôi.

“Ừm… liệu có thể…”

Tôi quay đầu lại nhìn.

“Có chuyện gì sao?”

Yoon Chaeha định nói gì đó rồi lại thôi, cứ ấp a ấp úng.

Lạ thật, cứ hễ đứng trước mặt tôi là cô ấy lại có bộ dạng này.

Rõ ràng là một người có tính cách mạnh mẽ và thẳng thắn cơ mà.

Cô ấy mím chặt môi, rồi cẩn thận lên tiếng.

“Cái kỹ năng mà cậu dùng để bắt Medusa ấy… cậu có thể cho tôi xem lại được không…?”

À, ra là cô ấy muốn hỏi về chuyện đó.

Xem ra, lý do lớn nhất khiến cô ấy chuyển đến Gaon chính là Catenaccio.

Rất có thể Yoon Chaeha đã luôn muốn được quan sát và phân tích kỹ năng đó.

Tôi đã tò mò không biết lý do quyết định của cô ấy là gì, giờ thì đã hiểu.

Tôi khẽ hít một hơi.

Thế này thì tốt quá rồi.

Dù sao thì tôi cũng đang cần luyện tập Phalanx, một biến thể của Catenaccio.

Thế là, tôi mỉm cười và nói.

“Được thôi.”

“Thật sao…?”

Đôi mắt cô ấy mở to.

Vẻ mong đợi xen lẫn kinh ngạc hiện rõ trên gương mặt cô ấy.

Thông thường thì, yêu cầu người khác trình diễn kỹ năng của họ là một việc khá bất lịch sự.

Bởi lẽ kỹ năng chính là tài sản riêng của mỗi Anh hùng.

Nhưng tôi thì chẳng bận tâm chuyện đó.

“Nhưng với một điều kiện.”

Yoon Chaeha nhìn tôi chằm chằm.

Tôi chậm rãi nói thêm bằng một giọng dứt khoát.

“Một khi đã thấy rồi, thì đừng hòng về nhà cho đến khi cậu làm theo được.”

Đôi mắt cô ấy sáng rực lên.

Gương mặt tưởng chừng sẽ cứng lại vì áp lực, giờ lại tràn đầy sức sống.

“… Thật chứ?”

“Ừ.”

Nghe vậy, cô ấy nắm chặt tay, vẻ mặt tràn đầy mong đợi.

Trông cô ấy chẳng khác nào một đứa trẻ vừa tìm thấy món đồ chơi mới lạ.

Chúng tôi đi đến sân tập.

Rồi tiến vào một phòng tập cá nhân ở sâu bên trong.

Yoon Chaeha đi ngay sau lưng tôi, vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh.

“Tôi sẽ bắt đầu đây.”

Tôi nói rồi bước ra giữa phòng tập.

Yoon Chaeha khẽ gật đầu, rồi đứng ở phía đối diện tôi.

Tôi dồn toàn lực vào chân rồi phóng vút lên không trung.

Tạo ra một phân thân, rồi nhắm thẳng vào một điểm mà đâm tới.

Và rồi, ngay tại đó.

Quỹ đạo của phân thân và ngọn thương hợp làm một trong khoảnh khắc.

Phalanx.

RẦM!

Một tiếng nổ xé toạc không khí.

Mũi thương quét qua không trung khiến bức tường nứt toác, bụi bay lên cuồn cuộn.

Dù sân tập có chức năng tự phục hồi, nhưng xem ra đòn tấn công vừa rồi đã vượt quá giới hạn của nó.

Tôi đáp xuống đất.

Lúc này, Yoon Chaeha ở phía đối diện đang thở hổn hển.

“Hộc… hộc…”

Dù đang thở dốc, nhưng đôi mắt màu đỏ cam của cô ấy vẫn rực cháy.

Điều đó có nghĩa là cô ấy không bỏ lỡ một khoảnh khắc nào trong kỹ năng của tôi.

Có lẽ, chỉ riêng việc phân tích thôi cũng đã ngốn của cô ấy một lượng ma lực khổng lồ.

Đôi mắt cô ấy lóe sáng.

“Cái đó… lúc cuối cùng… cậu đã biến đổi nó sao…?”

Đầu ngón tay cô ấy khẽ run lên.

“Ừ.”

Tôi đáp gọn lại.

Ngay khi tôi vừa dứt lời, Yoon Chaeha thở hắt ra, lau đi những giọt mồ hôi đọng trên trán.

Dù vậy, một nụ cười nhạt vẫn nở trên môi cô ấy.

Cô ấy giơ tay lên, bắt đầu vẽ lại quỹ đạo của ngọn thương trong không khí.

Cứ như thể đang cố gắng tái hiện lại y hệt cảnh tượng mình vừa chứng kiến.

Tôi lặng lẽ quan sát bộ dạng đó của cô ấy, rồi đứng dậy.

Yoon Chaeha đã hoàn toàn chìm vào thế giới của riêng mình.

***

Đêm đã về khuya, sắp rạng sáng.

Cheon Yeoul đang kiểm tra từng phòng tập cá nhân một.

“Rốt cuộc là ở đâu cơ chứ?”

Người mà cô tìm kiếm, dĩ nhiên, là Jung Haein.

Vì có thứ muốn đưa cho cậu, cô đã định bụng tạo bất ngờ nên đứng đợi rất lâu ở cổng ký túc xá, nhưng đợi mãi mà cậu vẫn không xuất hiện.

Sau nhiều giờ chờ đợi, kết luận mà cô đưa ra chỉ có một.

Đi tìm cậu ấy.

Cô biết tỏng Jung Haein là một con sâu luyện tập.

Vậy thì giờ này cậu đang ở đâu cũng quá rõ ràng rồi.

Cheon Yeoul tìm lần lượt từ sân tập A. Khi kiểm tra đến sân tập C, một cảm giác bất an chợt ập đến.

“… Nếu đến đây mà vẫn không có thì…”

Và cuối cùng.

Sân tập D.

Cô nắm lấy tay nắm cửa rồi kéo.

Cạch.

“…?”

Cửa không mở.

Đôi mắt Cheon Yeoul nheo lại.

Rất hiếm khi sân tập lại bị khóa vào giờ này.

Rầm rầm.

Âm thanh đang vọng ra từ bên trong.

Để nghe rõ hơn, cô áp tai vào cửa.

Thứ cô nghe được là giọng của cả nam lẫn nữ.

“Cái gì…!”

Giọng nam, thật đáng ghét, lại chính là của Jung Haein.

Không một chút do dự. Cheon Yeoul dùng sức phá tung cánh cửa phòng tập.

Ngay khi cửa mở, một luồng hơi nóng hừng hực từ không gian kín ùa ra ngoài.

Cô hít một hơi theo phản xạ.

Khịt.

Một mùi hương quen thuộc dễ chịu, là mùi của Jung Haein, nhưng mùi còn lại là thứ mùi khó chịu của một con tiện tì nào đó mà cô chưa từng ngửi thấy.

Gương mặt Cheon Yeoul cứng đờ.

Đêm hôm khuya khoắt, trong phòng tập kín mít, chỉ có một nam một nữ.

Nhiệt độ thì cao, không khí lại ẩm ướt một cách kỳ lạ.

Một suy nghĩ khó chịu lướt qua trong đầu cô.

Trái tim cô như thót lại, cô liền lao vào theo bản năng.

Nhưng cảnh tượng bày ra trước mắt lại khiến cô ngẩn người ra.

Jung Haein đang đứng vung thương, còn một cô gái tóc vàng thì đang múa tay múa chân trong không khí như một kẻ điên.

‘Đây là cái….’

Ngay lúc đó, Jung Haein dường như đã nhận ra có người nên quay đầu lại.

“Cheon Yeoul?”

Cô nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm của mình. Thật đoan trang và tao nhã.

Và rồi.

“Cậu ở đây à?”

Cô vẫy tay thật mạnh và nở một nụ cười rạng rỡ.

***

Ở nơi tận cùng thế giới, một chốn mà con người không bao giờ có thể chạm tới.

Phía bên kia ranh giới, một không gian cấm tồn tại từ thuở sơ khai mà không ai hay biết.

Ở trung tâm nơi đó, một ngôi đền nứt nẻ, tưởng chừng sắp sụp đổ, vẫn sừng sững tọa lạc.

Và, tại trái tim của ngôi đền.

Bàn Tròn.

Nơi đây chỉ có đúng mười chiếc ghế.

Thập Sứ Đồ.

Họ là những kẻ thay mặt cho ý chí của Thần, những vị phán quan được lựa chọn.

Chỉ có họ mới được phép ngồi tại thánh địa này.

Và, ở vị trí thấp nhất của Bàn Tròn.

Trên một chiếc trường kỷ dị hợm được khâu thành hình người từ những sợi chỉ đỏ, một người phụ nữ đang nằm ngả ngớn với vẻ mặt thờ ơ.

Lũ Ma Nhân đang phải chống đỡ sức nặng của ả ta với tư thế như sắp gục ngã.

“Rốt cuộc là có chuyện gì mà gọi người ta đến rồi giờ vẫn chưa thấy mặt mũi đâu thế?”

Tặc, tặc, như thể đang chán chường. Đầu ngón tay ả ta khẽ động.

Một giọng nói đầy vẻ khó chịu.

Chính lúc đó.

Một trong những tên Ma Nhân đang làm gác chân cho ả ta bỗng run lên bần bật.

“Aaa!”

Trong khoảnh khắc, chiếc trường kỷ quái dị đó sụp đổ.

Thân thể tên Ma Nhân đổ sụp khiến chân ả ta bị hẫng.

“Xin… xin lỗi…!”

Tên Ma Nhân lập tức quỳ rạp xuống, thu mình lại.

Tuy nhiên, ả ta lại nở một nụ cười dịu dàng.

“Không sao đâu~”

Bàn tay ả ta từ từ đưa về phía đầu của tên Ma Nhân.

Và rồi.

Xoẹt!

Chỉ với một cái phẩy tay, toàn bộ cái đầu của tên Ma Nhân đã bị ả ta thổi bay.

“Đứa tiếp theo~”

Khi ả ta thờ ơ gọi, một tên Ma Nhân khác từ trong bóng tối lao ra, đỡ lấy chân ả.

“Máu văng cả ra rồi, muốn chết à?”

Một người đàn ông đứng xem bên cạnh cất giọng cáu kỉnh.

Con ngươi của hắn trắng dã, trông như đang cố kìm nén cơn giận.

“Xin lỗi nha~”

“Haiz….”

Người đàn ông đó thở dài một tiếng.

“Giết mấy con sâu bọ thì có gì to tát mà phải triệu tập đông đủ thế này?”

Đáp lại lời hắn, một tiếng cười trầm thấp vang lên từ một phía của Bàn Tròn.

“Haha… Dù vậy, một khi chính Ngài đã triệu tập chúng ta, chắc chắn phải có ý chỉ rõ ràng chứ?”

Đó là một Sứ Đồ màu trắng không có mắt, mũi, miệng.

Một gợn sóng mờ ảo lan tỏa từ nơi đáng lẽ phải là khóe miệng của hắn.

“Im đi, Blag.”

“Vâng vâng.”

Người phụ nữ mắt đỏ ngồi bên cạnh nói một cách dứt khoát.

Ba người bọn họ đã nhận được thần dụ từ Đấng Vĩ Đại một tháng trước.

- Hãy diệt trừ lũ sâu bọ.

Điều mà Ngài ra lệnh là tàn sát một tổ chức nào đó của loài người.

Đối với ba người họ, thần dụ là mệnh lệnh tuyệt đối.

Dù vậy, trong thâm tâm họ vẫn nghĩ việc cả ba cùng đi là không cần thiết.

Điều này giống như xài dao mổ trâu để đi giết gà.

Bởi chỉ cần một Sứ Đồ ra tay cũng có thể dễ dàng xóa sổ cả một thành phố.

Két.

Đúng lúc đó, cánh cửa khổng lồ ở trung tâm mở ra.

Một bóng đen to lớn, mang theo áp lực nặng nề đến mức không khí như bị bóp méo, bước vào khu vực Bàn Tròn.

Hắn chậm rãi bước vào và chỉ thốt ra một câu.

“Là thần dụ.”

Ánh mắt của tất cả các Sứ Đồ đồng loạt đổ dồn về phía hắn.

Kẻ vừa lên tiếng truyền đạt thần dụ, chính là Tam Thạch của Thập Sứ Đồ, Belial.

“Đến rồi à?”

Người phụ nữ mắt đỏ thì thầm, giọng điệu đầy vẻ hứng thú.

Tuy nhiên, Belial không đáp lại.

Hắn chỉ chậm rãi mở miệng.

“Ngài phán rằng— dòng chảy đã bị phá vỡ.”

Ngay lập tức, bầu không khí quanh Bàn Tròn thay đổi.

“Vì vậy, đối tượng cần diệt trừ cũng đã thay đổi. Không phải lũ sâu bọ, mà là toàn bộ loài người.”

Chỉ một câu nói đó đã tạo nên một gợn sóng lan khắp không gian.

“Loài người?”

“Chẳng phải rốt cuộc vẫn chỉ là sâu bọ sao?”

Một tiếng cười khẩy trầm thấp vang lên từ phía cuối Bàn Tròn.

Belial phớt lờ tất cả những phản ứng đó và một lần nữa hắng giọng.

“Do đó, nhất định phải tiêu diệt chúng.”

“... Thần dụ của Đấng Vĩ Đại, đến đây là hết.”

Huyết lệ bắt đầu tuôn ra từ mắt hắn.

“Và từ bây giờ, là ý kiến cá nhân của ta, Belial, Tam Thạch của Thập Sứ Đồ.”

Hắn nắm chặt hai tay thành nắm đấm, run lên bần bật.

“Kế hoạch của Đấng Vĩ Đại—”

“Đã bị phá hỏng bởi một lý do mà những kẻ thấp hèn như chúng ta không tài nào biết được.”

Các Sứ Đồ khẽ cựa quậy.

Đó là những lời mà ngay cả họ cũng không thể ngờ tới.

Kế hoạch của một vị đấng toàn năng đã bị phá hỏng ư?

“Tuy nhiên.”

Môi của Belial run lên.

“Đấng toàn tri và toàn năng đã lường trước được cả điều này và ban cho chúng ta cơ hội cuối cùng.”

Một Sứ Đồ tặc lưỡi.

“Phù… cảm tạ Ngài….”

Người phụ nữ ngồi ở phía đối diện Bàn Tròn đan hai tay vào nhau, thì thầm.

“Hơn nữa.”

“Đấng Vĩ Đại, dù phải chịu đựng sức mạnh kiềm hãm của thế giới, vẫn từ bi ban ân huệ cho chúng ta, những kẻ không thể phát huy toàn bộ sức mạnh của mình.”

Ánh mắt của các Sứ Đồ lập tức trở nên sắc bén hơn.

“Trước sự bất tài của chúng ta—”

Belial lau đi giọt huyết lệ, nở một nụ cười cay đắng.

“Ta, Belial, không khỏi cảm thấy đau đớn tột cùng.”

Và.

Hắn chậm rãi nhưng dứt khoát mở miệng.

“Bát Thạch, Cửu Thạch, Thập Thạch.”

“Vốn dĩ số Sứ Đồ được lên kế hoạch cho cuộc diệt trừ là ba—.”

Xin đính chính lại.

Câu nói cuối cùng mà hắn thốt ra đã làm sắc mặt của tất cả các Sứ Đồ thay đổi.

“Số Sứ Đồ thực thi thần dụ lần này….”

“Là năm.”

삼석 (Samseok/三石) – Tam Thạch