Nữ Chính Đã Cướp Mất Năng Lực Hồi Quy Của Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 35

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 155

Web Novel - Chương 58 - Tương Phản (5)

“Thành công rồi…”

Phịch.

Cơ thể cậu đổ ập xuống.

Aldebaran thờ ơ đưa chân trước ra, đỡ lấy cơ thể đang đổ gục của Jung Haein.

Ý thức dường như đã hoàn toàn đứt đoạn, hơi nóng còn sót lại cũng dần thoát ra khỏi cơ thể mềm oặt của cậu.

Sau một hồi lặng lẽ nhìn xuống, Aldebaran từ từ quay đầu lại.

Trên vai nó.

Lớp vỏ ngoài kiên cố đã vỡ vụn, hóa thành bụi rồi tan biến.

Những vết thương chi chít hằn sâu trên vai.

- Hừm….

Aldebaran lặng lẽ hít một hơi.

Ban đầu, định hướng của cậu ta không tệ.

Nó cũng có chút kỳ vọng, nhưng cứ ngỡ lần này lại thất bại rồi chứ.

Nghĩ vậy, nó đã định bụng sẽ đưa cậu ta về.

Nhưng vào phút chót, khí thế của cậu ta bỗng thay đổi.

Không chỉ đơn thuần là một nỗ lực giãy giụa hay sự bùng phát cuối cùng, mà có gì đó khác biệt. Cứ như thể… có ai đó đang trợ giúp từ bên cạnh…

Aldebaran từ từ ngước mắt lên.

Xa xa, bên ngoài thế giới nội tâm, một bóng người nhỏ bé đang thu mình bên cạnh Jung Haein.

Một cô gái tóc đen. Cô ấy đang ôm chặt lấy Jung Haein, nhưng thứ Aldebaran để mắt tới lại là một điều khác.

Luồng khí tỏa ra từ cô gái đó. Ngay cả nó cũng không thể xem thường được.

- …

Aldebaran từ từ nhắm mắt.

Cỡ này, liệu có đủ sức chống lại bọn chúng không? Đúng là một ranh giới mong manh.

Không thể quả quyết là bất khả thi, nhưng cũng chẳng thể chắc chắn là sẽ thành công.

Chỉ có điều, lần này cậu ta không hề đơn độc, ngọn lửa đen không ngừng chảy vào người cậu ta chính là minh chứng.

Aldebaran khẽ mỉm cười.

- Được thôi.

Bình thường thì nó đã xét nét kỹ càng và tuyệt đối không cho phép rồi.

Nó nhẹ nhàng vẫy tay, dùng niệm động lực nhấc bổng Catastrophe đang nằm dưới đất lên không trung.

Và rồi…

Hai trong tám móng vuốt của nó chạm vào cây kích.

Âm thanh tựa kim loại va vào nhau vang lên. Tuy nhiên, móng vuốt lại thẩm thấu vào bên trong ngọn kích như một chất lỏng.

Khí tức của Catastrophe dao động dữ dội.

Trên thân kích vốn được làm từ đá obsidian, những đường khắc chìm màu đỏ bắt đầu hiện lên.

Thế là…

Cậu ta đã vượt qua thử thách.

Chuyện sau này đành trông cậy vào chính cậu ta vậy.

Liệu con đường mà cậu ta tự tạo ra có đang rộng mở không?

Hay đó chỉ là con đường do tình cờ mà có?

Aldebaran lặng lẽ nhìn xuống vết thương mà Jung Haein đã gây ra.

Rồi khóe miệng nó khẽ nhếch lên.

***

“Hự.”

Tôi bật người dậy.

Tôi vẫn còn nhớ khoảnh khắc mình phá vỡ lớp vỏ ngoài rồi gục xuống.

Nhưng… tôi lại chẳng nhớ nổi chuyện gì xảy ra sau đó cả.

‘Chẳng lẽ… mình thất bại rồi sao?’

Tim tôi thoáng chốc hẫng đi một nhịp.

Tôi vội nhìn quanh, rồi lập tức quay sang kiểm tra Catastrophe.

Nằm ở đó là một cây kích đã thay đổi hình dạng.

Sắc đen tuyền đơn điệu giờ đây đã được điểm xuyết bằng những đường khắc chìm màu đỏ chảy dọc thân kích.

Trông chúng như những mạch máu sống động, tỏa ra một luồng sáng tinh vi và dường như đang chầm chậm đập.

Tôi từ từ vươn tay ra, nắm lấy cán của nó.

‘Thành công rồi.’

Một nụ cười nhẹ nở trên môi tôi.

Thử thách thứ hai, mình đã vượt qua.

Giờ đây, mình đã có thể mượn một phần sức mạnh của nó.

Dù vẫn còn nhiều thử thách ở phía trước, nhưng hiện tại thế này là đủ rồi.

“Cậu… tỉnh rồi à?”

Một giọng nói trầm và có phần uể oải vang lên.

Tôi quay đầu lại.

Sion đang dụi mắt ngồi dậy. Chắc hẳn thời gian đã trôi qua khá lâu, trông cô ấy như đã ngủ quên bên cạnh tôi.

Chắc là cô ấy đã canh cho tôi đến khi tỉnh lại rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Tôi vô thức đưa tay lên, vén lại mấy lọn tóc xõa xuống trán cô ấy.

Vầng trán cô vẫn còn vương hơi ấm.

Sion ngước lên nhìn tôi với đôi mắt mơ màng.

“Tôi thành công rồi.”

Tôi tự tin nói.

Cùng với lời nói đó, tôi cảm nhận được sức mạnh đang chảy trong cơ thể mình một cách rõ rệt hơn.

Mọi sự chuẩn bị đã hoàn tất.

Giờ thì, thời khắc quyết chiến đã đến gần.

***

Một ngày cuối tuần quý giá.

Vậy mà, Kang Ahrin lại đang băng qua thành phố để đến Điện thờ Arcadia.

Cô không thể nghỉ ngơi vì có quá nhiều việc phải chuẩn bị. Cô xác định rằng đây là thời điểm quan trọng nhất.

Lẽ ra cô có thể đi cùng thư ký riêng, ung dung ngồi xe hơi đến đó.

Nhưng nhất cử nhất động của cô đều lọt vào tầm ngắm của cánh ký giả.

Vì vậy, để củng cố hơn nữa mối quan hệ với Arcadia, cô quyết định tự mình đi bộ vào cổng chính của điện thờ.

Mỗi bước chân của Kang Ahrin đều khiến cả con phố phải chìm vào tĩnh lặng trong chốc lát.

Mái tóc đen tuyền của cô óng ả lấp lánh dưới nắng.

Những người đứng nhìn từ xa bắt đầu xì xầm bàn tán.

“Kia không phải là Kang Ahrin sao?”

“Xinh quá đi mất…”

“Cô ấy đến điện thờ làm gì nhỉ?”

Bởi cô đã là một ngôi sao.

Một nữ doanh nhân, một anh hùng tương lai, một người sở hữu tài năng thiên bẩm.

Dù cô đi đến đâu, việc thu hút mọi ánh nhìn cũng là điều hiển nhiên.

Khi Kang Ahrin vừa bước vào, một tu sĩ đang làm việc ở quầy lễ tân đã vội vàng chạy ra.

“Tiểu thư Kang Ahrin!”

Một tu sĩ trông quen mặt. Có lẽ là người thuộc phe của Cheon Yeoul.

Vì vậy, Kang Ahrin mỉm cười dịu dàng vẫy tay.

“Xin chào~ Tôi đến đây vì có hẹn với Thánh Nữ ạ.”

Vị Tu sĩ chớp mắt, trông có vẻ hơi bối rối.

Gương mặt người ta có phần khó xử.

“A! Vâng vâng, nhưng mà… hiện tại Thánh Nữ đang trong buổi cầu nguyện chiều với Nữ thần, xin cô vui lòng đợi một chút được không ạ? Sẽ sớm kết thúc thôi!”

Cô cố nén nụ cười đang chực trào lên.

Con nhỏ đó mà cũng biết cầu nguyện á?

Mà cầu nguyện với ai cơ chứ?

Cô ngước nhìn lên trần nhà.

Giữa cấu trúc mái vòm hùng vĩ là một bức tượng Nữ thần khổng lồ đang lơ lửng giữa không trung.

Một sự tồn tại thiêng liêng canh giữ ngay trung tâm điện thờ.

‘Dù không biết rõ, nhưng đối tượng cầu nguyện của con nhỏ đó chắc chắn không phải là bức tượng kia.’

Kang Ahrin lắc đầu nguầy nguậy.

“Không sao đâu, tôi cứ ngồi đây đợi là được.”

Kang Ahrin thản nhiên đi về phía chiếc ghế sofa được đặt ở một góc điện thờ.

Chiếc ghế bọc da thật êm ái, hương thơm thoang thoảng bên trong điện thờ khẽ lướt qua chóp mũi cô.

Cô vắt chéo chân, ung dung tựa lưng vào ghế.

Chẳng biết đã trôi qua bao lâu.

Từ phía xa, Cheon Yeoul bước tới.

Bộ lễ phục màu trắng của cô ấy nhẹ nhàng lay động theo từng bước chân.

Ánh đèn dịu nhẹ chảy dọc theo cơ thể cô ấy.

Vòng eo thon gọn nối liền với những đường cong mềm mại.

Vòng hông đầy đặn, toát lên vẻ thanh lịch ngay cả khi bị che khuất sau lớp áo.

Một dáng vẻ vừa thiêng liêng, lại vừa quyến rũ đến mê người.

‘… Bực mình thật đấy.’

Mỗi khi nhìn thấy cái thứ vĩ đại kia là tâm trạng cô lại tụt dốc không phanh.

Nhìn một cách khách quan, cô cũng sở hữu một thân hình nổi bật, nhưng Cheon Yeoul lại là một trường hợp khác hẳn.

Phải nói sao nhỉ… nếu cô thuộc tuýp săn chắc thì Cheon Yeoul lại mềm mại và uyển chuyển, cảm giác vừa mềm mại vừa dẻo dai vậy.

Vì không biết người đó thích kiểu nào, nên cô chỉ đơn thuần cảm thấy bực bội.

“Cậu đã đợi lâu chưa?”

Cheon Yeoul tiến lại gần với nụ cười rạng rỡ.

Một màn đối đáp ngoại giao trôi chảy theo cách hoàn hảo.

Nhưng sao trong lòng cô cứ có cảm giác gì đó trào dâng thế này.

Tuy nhiên, cô vẫn là một người chuyên nghiệp.

“Không đâu~ tôi mải ngắm nhìn bên trong Điện thờ nên quên cả thời gian đấy.”

Ngay lúc Cheon Yeoul và Kang Ahrin định thản nhiên đi về phía phòng tiếp kiến thì Johan từ phòng cầu nguyện đối diện bước ra.

Ngay khoảnh khắc đó.

Johan theo bản năng co rúm người lại.

Khoảnh khắc chạm mắt Kang Ahrin, dù chỉ là trong giây lát, một luồng điện tê dại đã chạy dọc sống lưng cậu ta.

Ký ức bị cô đánh cho một trận khiến cậu ta ngần ngại mỗi khi phải đối mặt với Kang Ahrin.

Johan vội tránh ánh mắt của cô.

Dường như ngay cả việc nhìn thẳng vào mắt cô cũng khiến cậu ta cảm thấy áp lực.

Nhưng Kang Ahrin chẳng thèm bận tâm.

Vốn dĩ trong mắt cô, cậu ta còn chẳng bằng một con người, và Cheon Yeoul cũng vậy.

Cả hai người đều không có bất kỳ phản ứng nào, cứ thế lướt qua Johan.

Nhưng đúng lúc đó…

Một giám mục có vẻ thuộc phe của Johan bước ra từ phòng cầu nguyện.

Ông ta vừa thoáng thấy Kang Ahrin, nét mặt liền rạng rỡ hẳn lên và đưa tay ra.

“Hahaha, thật vinh hạnh khi được gặp tiểu thư của Yeonggwang tại đây. Rất vui được gặp cô! Chúng tôi và Arcadia vẫn luôn duy trì mối quan hệ tốt đẹp…”

Về mặt đối ngoại thì đúng là vậy, nhưng nội bộ lại hoàn toàn khác.

Chính xác hơn thì, chỉ có phe của ‘Cheon Yeoul’ trong Arcadia là có mối quan hệ thân thiết với Yeonggwang.

Toàn bộ Điện thờ hợp tác với Yeonggwang ư? Nực cười thật.

Vị Giám mục cũng biết rõ điều này.

Tuy nhiên, đây là một hành động có tính toán, vì có rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía họ.

‘Kang Ahrin chắc chắn sẽ để ý đến ánh mắt của người ngoài.’

Vị Giám mục mỉm cười thầm.

Giờ là lúc cô phải chấp nhận bắt tay và thể hiện mối quan hệ đồng minh.

Thế nhưng, với Kang Ahrin, có một thứ còn quan trọng hơn cả sự đánh giá của người đời.

Cả cô và Cheon Yeoul, như thể đã hẹn trước, đều lạnh lùng phớt lờ bàn tay đó và đi thẳng vào phòng tiếp kiến.

‘Bẩn thỉu.’

Cô không hề có ý định chạm vào bàn tay ghê tởm đó.

Bên trong phòng tiếp kiến yên tĩnh, cuộc trò chuyện của hai người vẫn kéo dài không dứt.

“Vậy là, cậu cũng sẽ cho người của Maengju chờ sẵn, phải không?”

Cheon Yeoul vừa nhấp một ngụm trà vừa hỏi.

“Tôi đã đề xuất ngược lại với Hiệp hội rồi.”

Kang Ahrin ung dung vắt chéo chân, đáp lại.

“Họ có hơi bất ngờ, nhưng việc tăng thêm người cũng không phải chuyện xấu, nên chắc sẽ sớm chấp nhận thôi.”

Jung Haein chỉ yêu cầu sự giúp đỡ từ các Paladin, nhưng Kang Ahrin không thể cứ thế ngồi yên được.

Thời gian còn lại cho đến ngày đó là hai tuần.

Mỗi người đều có vai trò riêng cần phải đảm nhận.

“Glory sẽ đến à?”

Cheon Yeoul hỏi.

Glory là đội tiên phong của Maengju. Nếu họ đến thì sẽ là một sự trợ giúp lớn.

“Không.”

Kang Ahrin đáp gọn lỏn.

“Nghe nói họ cùng Hội trưởng đến Mỹ rồi, để tham dự buổi trình diễn Mảnh Vỡ.”

Đồng tử của Cheon Yeoul nheo lại.

Rồi cô mỉm cười hỏi.

“Cậu định dùng nó à?”

Mảnh Vỡ đó, trên thế giới chỉ có đúng bốn cái.

Một cái đã nằm trong tay Jung Haein, ba cái còn lại sẽ là phần của họ.

Một trong số đó đang được cất giữ dưới tầng hầm của Lầu Năm Góc, nhưng gần đây, có vẻ như phía Mỹ đã khám phá ra cách sử dụng Mảnh Vỡ nên đã mời các nhân vật có tầm ảnh hưởng trên toàn thế giới đến tham dự buổi trình diễn.

“Nhưng rồi họ cũng sẽ thất bại thôi.”

Kang Ahrin khịt mũi.

Cheon Yeoul cũng gật đầu đồng tình.

Một khoảng lặng ngắn ngủi trôi qua.

“Phù….”

Trận quyết chiến sắp tới. Độ khó của nó hiểm trở như núi cao.

Kang Ahrin cho rằng chỉ cần giải quyết xong chuyện này thì một thời gian tới sẽ được yên bình.

Vì vậy, nhất định phải xoay chuyển được tình thế.

Bước ngoặt này, đối với người mà cô yêu tha thiết, cũng sẽ là thời khắc quan trọng nhất.

Cô xoay tròn tách trà trên đầu ngón tay.

Hương trà thanh mát lan tỏa khắp không gian.

“Cùng cố gắng nhé.”

“Ừm.”

Lần này, tất cả bọn họ đều chung một lòng.

Trận quyết chiến… đang dần đến gần.