Ngay khi Haein vừa nắm lấy cây kích, cậu nhắm mắt lại và cơ thể từ từ lả đi.
Cạch.
Sion vội đưa tay ra đỡ lấy cậu.
Hơi ấm từ người con trai đổ vào lòng, hoàn toàn dựa vào người cô, lan truyền qua cánh tay.
“….”
Sion lặng lẽ nuốt khan.
Jung Haein hoàn toàn mất hết sức lực, mềm oặt trong vòng tay cô, chỉ còn lại hơi ấm lan toả.
Lồng ngực cậu chầm chậm phập phồng, hơi thở nhẹ nhàng và đều đặn.
Cô cẩn thận đặt cậu nằm lên chiếc áo khoác mình vừa cởi.
Cô vén lọn tóc lòa xòa trên trán, dịu dàng vuốt ve má cậu.
“… Dễ thương quá đi mất.”
Dám tin tưởng mà giao phó cả bản thân cho mình thế này cơ chứ. Sion lặng lẽ, hít một hơi thật chậm.
Cảm giác như lồng ngực đang phập phồng rộn rã.
Với trái tim rộn ràng, cô nhẹ nhàng đứng dậy.
Cảm giác này... cứ như thể sắp mở hộp quà giáng sinh vậy.
Cô tiến đến trước cửa phòng huấn luyện.
Nhìn thiết bị gắn trên tường, cô từ từ đưa tay lên.
Dồn sức vào đầu ngón tay, cô nhấn nút.
Rầm! Rầm!
Cánh cửa phòng huấn luyện rung chuyển dữ dội rồi đóng sầm lại.
Tiếp đó, lớp cửa cuốn bằng thép cũng từ từ hạ xuống.
Cửa sổ kính nối với phòng điều khiển bị chặn đứng hoàn toàn, cắt đứt mọi tầm nhìn ra bên ngoài.
Đây là thiết bị dùng để bế quan tu luyện của ông và các thành viên khác.
Giờ đây, nơi này đã hoàn toàn cách ly với bên ngoài.
Dù bên trong có xảy ra chuyện gì, bên ngoài cũng không thể nào biết được.
Sion lon ton chạy lại chỗ Jung Haein bằng những bước chân nhẹ tênh.
Cậu vẫn đang ngủ say trên chiếc áo khoác mà cô đã trải ra.
Đã một tháng kể từ khi nhập học Gaon.
Trong suốt thời gian đó, sự bất mãn trong lòng cô ngày một lớn dần.
Chỉ vì một con nhỏ điên nào đó phá bĩnh chuyện xếp lớp mà cô phải học khác lớp với Jung Haein.
Lẽ ra thì.
Cô đã có thể ở bên Haein mọi lúc mọi nơi, giống như trước kia.
Cô cảm thấy mình như đang khô héo đi từng ngày.
“… Hihi.”
Đến lúc nạp lại năng lượng rồi.
Cô từ từ hít vào, rồi nằm xuống bên cạnh Jung Haein.
Vị trí của cô, là ở ngay bên cạnh cậu, trước giờ vẫn luôn là vậy.
Cô nhẹ nhàng tựa người vào cậu.
Khoảnh khắc da thịt chạm nhau, hơi ấm dần lan tỏa.
Sion khẽ đưa tay ra, mơn man gò má cậu.
Ấm áp.
Dáng vẻ không chút phòng bị này, cậu chẳng bao giờ để ai khác thấy, ngoại trừ cô.
Chầm chậm, cô rướn người lại gần. Đồng tử của Sion mơ màng khép lại.
Cô áp chóp mũi vào gáy cậu.
Mùi hương đặc trưng của cậu khiến tâm trí cô thư thái. Cảm giác như đầu óc trở nên mơ màng.
Không đủ.
Chỉ ngửi mùi hương thôi thì không thể nào thỏa mãn cơn khát này được.
Không chút do dự, cô áp sát cơ thể mình vào người cậu.
Bất cứ nơi nào da thịt cậu chạm vào, nhiệt độ lại tăng lên một cách tinh tế.
Cô cảm thấy đầu óc mình quay cuồng.
Chân cô lặng lẽ chuyển động, tự nhiên ôm lấy chân cậu.
Một tay hướng lên ngực Jung Haein.
Tay còn lại từ từ lướt qua ngực, xuống đến bụng, rồi trượt thấp hơn nữa.
Ngay trước khi chạm đến nơi, tim cô bỗng đập nhanh đến khó tả.
Nhưng.
Đầu ngón tay cô thoáng do dự. Cuối cùng, cô trượt tay đổi hướng.
Như muốn trốn khỏi sức nóng mời gọi, bàn tay cô lặng lẽ men theo thân nhiệt bỏng rẫy của cậu, rồi cẩn thận áp lên má.
Ngay lúc đó, một ngọn lửa đen bùng lên từ đầu ngón tay cô.
Ngọn lửa le lói lan tỏa, nhẹ nhàng chảy dọc theo cơ thể Haein và bao bọc lấy vũ khí của cậu.
Một ngọn lửa ấm áp nhưng khác lạ, song tuyệt đối không gây hại.
Có thứ này, thử thách của cậu sẽ dễ dàng hơn nhiều.
“… Ưm.”
Một tiếng thở dài khe khẽ thoát ra từ đôi môi hé mở của cô.
Chỉ cần chia sẻ hơi ấm thế này thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy thỏa mãn ngập tràn.
Bây giờ, chỉ cần thế này là đủ rồi.
Cảm giác khô héo mà cô đã phải chịu đựng suốt một tháng qua cuối cùng cũng được lấp đầy.
Cô nhắm mắt lại.
Ít nhất là trong khoảnh khắc này.
Sẽ không ai có thể làm phiền được.
***
Tôi mở mắt.
Một hang động khổng lồ đầy hơi ẩm.
Là nơi tôi đã đến một lần trước đây.
Tôi cẩn trọng ngồi dậy.
Bỗng, có thứ gì đó khẽ cựa mình trong bóng tối.
Ầm...
Một tiếng vang trầm sâu truyền đến từ đâu đó.
Tầm nhìn của tôi dần quen với bóng tối và rồi tôi đối diện với một sinh vật khổng lồ đang ngồi sừng sững trước mặt.
Bầu không khí như bị chính sinh vật đó đè nén.
Tôi từ từ ngước nhìn lên.
Nó đang nhìn xuống tôi bằng ánh mắt sắc như dao cạo.
“Tôi đến rồi đây.”
Tôi đứng thẳng người và cất tiếng.
Cảm giác như bị chính sự tồn tại của nó đè bẹp.
Ngay lúc đó.
Keng!
Một cây kích cắm phập xuống sàn.
Tôi khẽ nghiêng đầu, né ngọn Catastrophe vừa lao tới.
“Sao nào, ngài đã đổi ý chút nào chưa?”
Tôi mỉm cười, cất lời với con rồng khổng lồ trước mắt.
Đây là thử thách để khai mở sức mạnh của Catastrophe.
Thử thách tinh thần đầu tiên, tôi đã vượt qua từ trước.
Tuy nhiên, thử thách thứ hai thì... đã thất bại.
“Ngài không định cho tôi mượn không à?”
- Đừng có mơ.
Đành chịu thôi. Bởi vì nội dung của thử thách.
Là trực tiếp tạo ra một vết thương trên người Aldebaran.
Lớp vỏ bao bọc cơ thể đó không chỉ đơn thuần là một lớp phòng ngự, mà phải gọi là một bức tường thành.
Trong quá khứ, vô số anh hùng đã dốc toàn lực tấn công nhưng cũng chẳng thể để lại dù chỉ một vết nứt.
Cả trong quá khứ lẫn hiện tại.
Chưa một ai có thể hoàn toàn tiêu diệt được sự tồn tại này.
Lần trước, tôi đã vung kích tấn công nó không biết bao nhiêu lần.
Dù nó đã yếu hơn so với thời còn là kẻ kết thúc nền văn minh, nhưng mọi đòn tấn công của tôi đều bị bật ra.
Cứ như thế, tôi đã bị đá bay một cách thảm hại ra khỏi thế giới nội tâm do nó thống trị.
Tôi đã không ngừng trăn trở về lý do mình bị đá ra ngoài.
Làm thế nào để xuyên thủng lớp vỏ của nó.
====
[Quyền năng: Mảnh Vỡ Hài Hòa]
① Phá Tà Hiển Chính
ㅡ Tiêu diệt những thứ bị ô uế.
② ???
③ ???
====
Phá Tà Hiển Chính.
Bản chất của năng lực này là phá vỡ những thứ tà ác.
Vậy thì Aldebaran trước mắt, tuy là Cổ Long, nhưng về bản chất vẫn là ma vật.
Tức là, nó cũng là một tồn tại tà ác, đúng không?
Tôi nắm chặt cây kích đang cắm trước mặt.
Cảm giác kim loại nặng trịch truyền đến đầu ngón tay.
Từ từ dồn sức, tôi mạnh mẽ rút bật cây kích đang cắm lên.
Tôi giơ tay lên.
Và nhắm mắt, khai mở sức mạnh đang ngủ say tận sâu trong nội tâm.
Khí tức Diệt Ma.
Một luồng ma lực màu ngọc bích lạnh lẽo nhưng khác lạ trào dâng.
Luồng khí tức đó bao bọc lấy cây kích, tạo ra những gợn sóng sắc bén cuồn cuộn.
“Tôi đến đây.”
Dồn hết sức lực, tôi lao về phía Aldebaran.
UỲNH!
Một tiếng va chạm dữ dội.
Cảnh tượng trước mắt tôi méo mó.
***
“A, chết tiệt.”
Tôi thở hổn hển.
Lưng áp vào sàn nhà lạnh lẽo, tôi nhìn lên trần hang động phát ra ánh sáng xanh lam.
Thất bại rồi.
Nhưng tôi đã nắm được manh mối.
Hướng đi của tôi không hề sai.
Lần này đã khác trước.
Vì tôi không còn cảm thấy hoàn toàn bất lực như trước nữa.
Dẫu vậy, cuối cùng tôi vẫn không thể xuyên thủng được nó.
Lớp vỏ của Aldebaran vẫn vô cùng kiên cố.
Dù mũi kích đã chạm tới nơi, nhưng vẫn không thể tạo ra dù chỉ một vết xước.
‘Tại sao?’
Sau khi trực tiếp đối mặt, tôi dường như đã hiểu ra lý do.
Hoàn toàn là do sức mạnh của tôi chưa đủ.
Chỉ chênh lệch một chút. Cảm giác như thiếu 2%.
Đòn đánh có hiệu quả rồi.
Chỉ là, còn thiếu một chút, một chút xíu nữa thôi.
Biết làm sao được, là do luyện tập chưa đủ.
Tôi cười cay đắng rồi đứng dậy, nắm chặt cây kích.
“Phù….”
Ngay khoảnh khắc tôi tái kích hoạt Phá Tà Hiển Chính.
Khi đó.
Một luồng khí tức khác từ đâu đó truyền vào cơ thể.
Là một ngọn lửa đen.
Ngọn lửa đó bùng lên như có sự sống, cuộn trào như sóng dữ, rồi từ từ thấm vào luồng ma lực màu ngọc bích của tôi.
Ma lực màu ngọc bích và ngọn lửa đen hòa quyện vào nhau.
Hắc hỏa ngoan ngoãn tìm đến. Ma lực màu ngọc bích vui vẻ đón nhận lấy nó.
Và rồi, hai nguồn sức mạnh hoàn toàn hợp nhất.
Cây kích bắt đầu rung lên.
Một áp lực nặng nề truyền đến đầu ngón tay.
Uuuung....
Hai nguồn sức mạnh hòa hợp một cách hoàn hảo, cuối cùng tạo ra một làn sóng năng lượng hoàn toàn mới.
Ngọn lửa đen và ma lực màu ngọc bích bao bọc lấy nhau, hình thành một dòng chảy khổng lồ.
Tôi nắm chặt cây kích đó.
Áp lực nặng nề truyền đến đầu ngón tay mạnh mẽ đến mức không thể so sánh với lúc trước.
- Hô....
Aldebaran hứng thú nheo mắt lại.
Đôi đồng tử sâu thẳm của nó trầm xuống.
Tôi từ từ hít một hơi thật sâu.
Và rồi.
“Lần này tôi tấn công thật đấy.”
Dồn sức vào chân, tôi phóng vút lên không trung.
Kỹ năng mạnh nhất mà tôi sở hữu.
‘Catenaccio.’
Tuy nhiên.
Catenaccio là kỹ năng mà các phân thân sẽ tấn công vào những vị trí lân cận.
Cách này không thể xuyên thủng lớp vỏ của Aldebaran. Khoảnh khắc đòn tấn công bị phân tán, nó sẽ trở nên vô dụng.
Thứ tôi cần là.
‘Nhất Điểm Xạ.’
Một đòn tấn công dồn toàn bộ sức mạnh vào một điểm duy nhất.
Trên không trung, tôi tạo ra nhiều phân thân.
Các phân thân xuất hiện cùng với những cây kích.
Ngọn lửa đen và ma lực màu ngọc bích bao bọc lấy cơ thể chúng.
Tất cả các phân thân đều cầm kích, nhắm vào Aldebaran.
Nhưng, chỉ thế này thì không đủ.
Một điểm.
Phải đâm vào một điểm duy nhất.
Giữa không trung, tôi tập hợp tất cả các phân thân lại làm một.
Các phân thân xếp thành một hàng thẳng tắp hoàn hảo sau lưng tôi.
Ngay lúc đó.
Sức mạnh của tất cả các phân thân được nén lại làm một.
Vô số ngọn kích hợp nhất thành một cây đại kích duy nhất.
‘Phalanx (Φάλαγγα).’
Một cây kích khổng lồ lơ lửng giữa không trung.
Ma lực màu ngọc bích cuộn xoáy và ngọn lửa đen tạo ra những con sóng dữ dội.
Cây kích này tồn tại chỉ để phá hủy một mục tiêu duy nhất.
Tôi.
Cứ thế lao thẳng xuống.
ẦMMMMMM!!!
Mũi kích va chạm với lớp vỏ.
Trong khoảnh khắc, một tiếng kim loại chói tai làm rung chuyển cả hang động.
Phản lực từ đòn tấn công truyền từ đầu ngón tay qua cánh tay rồi lan ra toàn thân.
Một áp lực khủng khiếp đè nén khắp cơ thể.
Rắc....
“!”
Vết nứt bắt đầu xuất hiện.
Tôi nghiến chặt răng. Lúc này không thể dừng lại được.
Tôi nâng ngọn kích lên.
Lưỡi kích dựng thẳng, ngọn lửa đen và ma lực màu ngọc bích bùng cháy dữ dội hơn nữa.
Tôi cứ thế bổ xuống liên tiếp.
Uỳnh!
Uỳnh!
Uỳnh!
Phản lực từ những cú va chạm truyền dọc cánh tay, khiến các khớp xương tê dại.
Nhưng tôi vẫn không dừng lại.
“Làm ơn đi!!”
ẦMMMM!
Khoảnh khắc đòn cuối cùng được tung ra.
Một tiếng nổ kinh hoàng vang lên, làm rung chuyển cả hang động.
Đã nứt rồi.
Không.
Thủng rồi.
Một vết nứt lan ra ở trung tâm lớp vỏ, và cuối cùng.
Rốp.
Một khe hở khổng lồ mở ra.
Bức tường thành kiên cố đã bị phá vỡ, một vết thương rõ nét hằn sâu trên cơ thể Aldebaran.
Thử thách thứ hai.
Để lại một vết thương trên cơ thể nó.
Tôi xác nhận lớp vỏ đã vỡ tan tành rồi mới thở hổn hển.
“Thành công rồi….”
Vừa vắt kiệt toàn bộ sức lực cho đòn tấn công ban nãy, tôi lập tức mất hết sức.
Cứ thế.
Rơi tự do từ trên không.
일점사 (Il-jeom-sa/一点射) – Nhất Điểm Xạ (Nhắm chính xác vào một điểm duy nhất) 팔랑크스 (Phallangkeuseu) – Phiên âm của từ Hy lạp cổ Phalanx (Φάλαγγα)