Nữ Chính Đã Cướp Mất Năng Lực Hồi Quy Của Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 31

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 142

Web Novel - Chương 56 - Tương phản (3)

Phòng câu lạc bộ đã tắt đèn từ lúc nào.

Trên bàn đặt một bàn cờ vây và chiếc chìa khóa phòng do hội trưởng câu lạc bộ để lại.

Ánh trăng lờ mờ len lỏi qua khung cửa sổ. Giữa bóng tối, chỉ có chiếc bàn và bàn cờ vây là hiện lên một cách hư ảo.

Đồng hồ treo tường lặng lẽ điểm giờ. Trời đã ngả về đêm.

Yoon Chaeha chống cằm, đôi mắt khép hờ nhìn xuống bàn cờ.

Đôi đồng tử ánh lên sắc đỏ khẽ dao động.

Cô đã dành mấy tiếng liền để lật lại ván cờ.

Ban đầu, cô đã nghĩ mình có thể dễ dàng chiến thắng.

Không, ngay từ đầu, lựa chọn thua cuộc vốn không hề tồn tại.

Với một pháp sư, sự tập trung là yếu tố bắt buộc.

Cô đã chơi cờ vây rất nhiều từ khi còn nhỏ.

Và với sự am tường ma thuật của mình, dĩ nhiên cô cũng thể hiện tài năng vượt trội trong cờ vây.

Thế mà, cô đã thua.

Cả mười ván.

“Hừm….”

Cô ngả người vào lưng ghế, hít một hơi thật sâu.

Rốt cuộc là... đã sai ở đâu cơ chứ.

Ban đầu, cơn giận bốc lên đến tận đỉnh đầu. Bởi vì với cô, thất bại chưa bao giờ là một cảm giác quen thuộc.

Thế nhưng, càng chơi cô lại càng nhận ra. Cô càng đuổi theo nước cờ của cậu, cậu lại càng bứt phá và trưởng thành nhanh hơn.

Tốc độ tiến bộ của cậu dựng đứng, hệt như một người mới tập chơi cờ.

Và đến ván thứ mười.

Bất chợt, cô không còn nhìn ra được bất kỳ nước đi nào của cậu nữa.

Cậu đã không còn là một cao thủ mà cô có thể đo lường được.

“… Chuyện này sao có thể chứ?”

Lời thì thầm bất giác buột ra.

Cô chợt nhận ra.

Tài năng.

Yoon Chaeha, người vốn luôn ở phía đối diện.

Lần đầu tiên trong đời, cô phải đối mặt với một tài năng áp đảo tuyệt đối.

***

Cuối tuần đã đến.

Tôi đi đến trụ sở chính của Vanquisher.

Hôm nay là ngày phải giải quyết dứt điểm mọi chuyện.

Trước hết, tôi phải được ông già cho phép tham gia vào chiến dịch sắp tới.

Vì đã có được sự hợp tác của Paladin, việc chính thức gia nhập Vanquisher có vẻ tốt hơn là lẻn vào một cách bí mật.

Và cả Catastrophe đang say ngủ trên lưng tôi nữa.

Tôi cũng phải thương lượng với con rồng mạnh đến vô lý đang ngự trị bên trong nó.

Đi qua hành lang quen thuộc, tôi mở cửa thư phòng của ông.

Vừa bước vào giữa những giá sách, hương cà phê thoang thoảng đã lan tỏa khắp căn phòng.

Phía cửa sổ, hình ảnh một ông lão đang pha cà phê xuất hiện.

Tôi bước qua ngưỡng cửa, nói thẳng không chút do dự.

“Xin cho cháu tham gia với.”

Ông già đang rót cà phê liền dừng tay.

Ông từ từ quay đầu lại, nhìn tôi với ánh mắt như thể đang thấy một thằng điên.

“… Tham gia cái gì?”

“Là nhiệm vụ hai tuần nữa đấy ạ.”

Giờ còn chưa đầy hai tuần nữa.

Ông chau mày.

Ông già khẽ thở dài, không nói lời nào mà thả liên tiếp hai viên đường vào ly cà phê.

Ông chăm chú nhìn những viên đường tan dần trong tách, rồi nâng ly lên nhấp một ngụm.

Một khoảng lặng trôi qua, như thể ông đang thưởng thức vị đắng của cà phê trong miệng.

“Làm sao cậu biết chuyện đó…”

“Cháu tình cờ thấy được thôi ạ.”

Nhiệm vụ do Hiệp hội ủy thác. Tiêu diệt cụm Ma Nhân ở Hamgyong.

Về danh nghĩa, đây không phải là một nhiệm vụ quá nguy hiểm. Chỉ là số lượng nhân sự mà Hiệp hội yêu cầu đã tăng lên để đề phòng các tình huống bất ngờ mà thôi.

Ít nhất, về bề ngoài là vậy.

Trong thâm tâm, tôi cũng mong là thế.

Trong sự im lặng sâu lắng, ông già từ từ đặt tách xuống.

Rồi ông nhìn tôi với vẻ mặt như đang phân vân không biết nên bắt đầu từ đâu.

Tôi lặng lẽ quan sát sự im lặng của ông. Tôi biết rõ ông đang đắn đo điều gì.

Người con gái bị Ma Nhân sát hại và cả đội viên mà ông yêu quý nhất.

Đầu ngón tay ông khẽ xoay ly cà phê. Tôi xen vào giữa dòng suy nghĩ ấy, bình tĩnh lên tiếng.

“Cháu biết ông đang lo lắng điều gì.”

Ông già nheo mắt.

“Nhưng cháu cũng cần tích lũy kinh nghiệm thực chiến dần là vừa. Và, với tư cách là một ‘Vanquisher dự bị’….”

Ngay khoảnh khắc đó, đầu ngón tay ông chợt khựng lại.

Dù ông đã ngay lập tức điều chỉnh lại biểu cảm, nhưng tôi không bỏ lỡ phản ứng thoáng qua ấy.

Tôi đã nín nhịn đến tận ngày hôm nay.

Từ trước đến giờ, tôi chưa từng một lần nói rằng mình sẽ gia nhập Vanquisher.

Ông già nặng nề thở dài.

Và cuối cùng, ông cũng lên tiếng.

“… Không phải chuyện đó, thằng nhóc này.”

“Dạ?”

“Sion đã đến đây trước rồi.”

“Ai cơ ạ?”

Sion?

“Nhiệm vụ mà cậu vừa nói, Sion đã phát hiện ra trước. Con bé bảo sẽ tham gia.”

Tôi bất giác nhíu mày.

“Ông đã cho phép ạ?”

Trước câu hỏi của tôi, ông già trưng ra vẻ mặt khó tin, như thể muốn hỏi ‘Chẳng phải cậu cũng đang xin phép đó sao?’.

Rồi ngay sau đó, ông bật cười thành tiếng và nói.

“Không đồng ý sao được. Con bé làm phiền ta mấy ngày mấy đêm, ta chịu sao nổi.”

Tôi có thể hình dung ra cảnh Sion làm phiền ông già và khóe miệng bất giác cong lên.

Với tính cách của Sion, một khi đã quyết tâm thì cô nàng sẽ không bao giờ bỏ cuộc.

“Thế nên ta chẳng có cớ gì để ngăn cậu cả. Không có cớ gì hết.”

Ông già lặng lẽ uống cà phê.

Nhấp một ngụm, ông lại từ từ đặt tách xuống.

Một thoáng im lặng.

Rồi ông thản nhiên nói.

“Tự cậu quyết đi.”

“Nhưng chỉ với vai trò hỗ trợ thôi. Tuyệt đối không được ra tiền tuyến.”

“Cảm ơn ông!”

Đó là sự chấp thuận.

Chờ lệnh hỗ trợ, chỉ cần vậy là đủ rồi.

***

Sân tập của Gaon cũng đã đủ xuất sắc.

Với trang thiết bị tối tân, chương trình huấn luyện được tuyển chọn kỹ lưỡng và các giáo quan hàng đầu luôn túc trực, nơi đây không hề thua kém với bất kỳ cơ sở đào tạo anh hùng nào.

Thế nhưng, sân tập của Vanquisher mới là đỉnh nhất thế giới.

Từ thiết bị huấn luyện cho đến hệ thống mô phỏng chiến đấu, không có thứ gì mà họ không tự tay làm ra.

Dĩ nhiên cũng có lúc tôi lười nên chỉ tập ở Gaon cho xong, nhưng hôm nay thì đã lâu rồi tôi mới quay lại đây.

Vút!

Một tiếng xé gió vang lên từ bên trong sân tập.

Xem ra đã có người đến trước.

Ở đó là Sion.

Tay cầm cung, cô ấy lặng lẽ nhìn vào bia ngắm.

Khoảnh khắc cô ấy kéo căng dây cung—

Một ngọn lửa đen bùng lên.

Ngọn lửa chập chờn như muốn nuốt chửng cả không khí. Đó không phải là ma lực bình thường.

‘Ồ?’

Ngọn lửa của cô ấy khi nhìn qua Nhất Thể Tri Giác, tuy yếu ớt nhưng lại ẩn chứa khí tức Kháng Ma.

Tôi không ngờ thành tựu của Sion đã đến mức này.

Rungggg.

“Hả?”

Ngay lúc đó, thanh Catastrophe đeo trên lưng tôi rung lên.

Như thể nó đang cộng hưởng với luồng khí tức kia.

Thế nhưng.

“Hự….”

Cô ấy liền hạ cung xuống và thở hắt ra một hơi.

Cất cung, thu dọn trang bị.

Buổi tập dường như đã kết thúc.

“Chà, tên lười biếng mà hôm nay lại chăm chỉ thế này à?”

Tôi lặng lẽ nhìn cô ấy một lúc rồi cất tiếng trêu chọc.

Sion tuy xuất chúng và tài năng hơn người, nhưng lại không thích mài giũa võ nghệ. Vì vậy, cảnh tượng vừa rồi có thể xem là khá hiếm thấy.

Sion giật mình quay đầu lại.

Sion sau khi tập luyện toát ra một bầu không khí khác hẳn thường ngày.

Lồng ngực cô ấy khẽ phập phồng vì hơi thở gấp, chiếc áo ướt đẫm mồ hôi dính sát vào da thịt, mỗi khi cử động lại hơi dính vào.

Những giọt mồ hôi chảy dọc gáy rồi men theo xương quai xanh mà biến mất.

Đuôi tóc cũng ẩm ướt, mỗi lần đưa tay lên lau trán lại lấp lánh nhẹ.

“Chỉ là… lâu rồi tớ mới….”

Sion lúng túng trả lời rồi đặt cây cung xuống.

Sau buổi tập, trông Sion đỏ hơn bình thường rất nhiều.

Có lẽ do vận động nhiều nên cả mặt và gáy cô ấy đều nóng bừng.

Tôi lặng ngắm dáng vẻ đó của cô ấy, rồi cất lời.

“Đúng lúc lắm. Cậu có rảnh không?”

“Có chứ, có chuyện gì à?”

“Ở lại đây với tôi một lúc nhé?”

Gương mặt ửng đỏ của Sion chớp chớp mắt.

Tôi tháo cây kích trên lưng xuống, từ từ vươn tay ra.

Runggggggg

Thanh Catastrophe rung lên khe khẽ, phát ra những chấn động nhỏ.

Nó đã phản ứng liên tục kể từ khi nhìn thấy ngọn lửa đen của Sion lúc nãy.

“Cái này hơi nguy hiểm một chút, nên lỡ tôi có bị ngất đi lần nữa thì...”

“À… Tớ hiểu rồi.”

Tôi vừa bỏ lửng câu nói, Sion đã khẽ gật đầu.

Cô ấy nhanh chóng tỏ vẻ đã hiểu rồi đến ngồi xuống cạnh tôi.

‘Phù….’

Tôi thầm thở ra một hơi thật sâu.

Tim đập thình thịch.

Nếu có thể, tôi đã muốn trì hoãn việc này, nhưng không còn đường lui nữa rồi.

Bởi lẽ để rút ra được toàn bộ sức mạnh của Catastrophe, không, dù chỉ là một nửa, hay một phần tư thôi cũng được, tôi cần có sự hợp tác của Aldebaran.

Giờ là lúc để thương lượng.

Tôi từ từ đặt tay lên cây kích.

Rungggggggggg…!

Sự rung động của cây kích càng lúc càng dữ dội.

Một cảm giác lạnh lẽo và thô ráp truyền lên từ đầu ngón tay.

Ngay khoảnh khắc đó.

Graooooo…

Một tiếng thở khò khè ngắn vang lên.

Tôi cảm nhận được ánh mắt của một con thú đang nhìn thấu vào mình.

Từ bên trong cây kích, một thứ gì đó đã thức tỉnh.

***

Khi Jung Haein rời khỏi phòng, ông Ha Taesung lặng lẽ đặt tách cà phê xuống.

Chất lỏng màu đen trong tách khẽ gợn sóng. Gương mặt ông phản chiếu trên bề mặt cà phê thoáng méo mó rồi nhanh chóng tan biến.

Ông vươn tay về phía bàn. Một khung ảnh cũ kỹ, đã sờn rách.

Một lớp bụi mờ đã phủ trên mặt kính.

Ha Taesung lấy khăn tay từ trong túi ra, cẩn thận lau khung ảnh.

Thật chậm. Rồi lại thật chậm.

Trong ảnh là một người phụ nữ với mái tóc dài được buộc gọn gàng.

Khóe môi cô nở một nụ cười ấm áp, còn người đàn ông trẻ tuổi đứng cạnh đang tinh nghịch ôm lấy cô.

Người phụ nữ ấy trông rất giống Sion.

Và người đàn ông bên cạnh cô—— là một đội viên có ấn tượng mạnh mẽ.

Cả hai, đã từng là những người mà ông trân quý nhất.

“…”

Ông không nói một lời nào.

Trong lúc nhìn chằm chằm vào bức ảnh, ký ức tự nhiên ùa về.

Ngày hôm đó, ngày mà họ, những người ông yêu thương nhất, bị Ma Nhân sát hại.

Thế nhưng, người phụ nữ trong ảnh vẫn giữ nụ cười ấm áp ấy.

Thời gian trôi đi, Sion ngày càng trở nên giống cô.

Và Jung Haein lại toát ra một khí chất kỳ lạ giống với ‘tên đó’ năm xưa.

Sự thật ấy vừa khiến ông vui mừng, nhưng đồng thời cũng làm ông bất an.

Ha Taesung lặng lẽ nhìn xuống bức ảnh, rồi khẽ thở dài.

“… Lũ nhóc vô phép tắc.”

Ông lại nâng tách cà phê trên tay lên.

Nuốt xuống một ngụm cà phê đắng ngắt.

Vị đắng nặng nề lướt qua đầu lưỡi, như thể đang nghiền nát và nuốt trôi đi những cảm xúc còn sót lại.

Ông nhớ về những người mà mình đã từng không thể bảo vệ.

Khi đó, ông không đủ sức và cũng chẳng có con đường nào để lựa chọn.

Thế nhưng.

Nếu như cơ hội đó một lần nữa được trao cho ta.

Ha Taesung lặng lẽ nhắm mắt.

Khi mở mắt ra lần nữa, ánh nhìn của ông đã trở nên sâu thẳm và kiên định hơn.

Lần này, ta tuyệt đối sẽ không để vuột mất.

항마 (Hangma/抗魔) – Kháng Ma