Tỉnh giấc trong góc phòng của ký túc xá, tôi vơ vội quần áo mặc vào rồi ra ngoài chạy bộ buổi sáng.
Cái se lạnh thường ngày giờ đã dịu đi. Trong gió đã phảng phất chút hơi ấm mới lạ.
Mùa xuân đến thật rồi.
Tôi chậm rãi khởi động rồi tiến về phía con đường tản bộ. Từ đằng xa, Yu Hana đang chạy về phía này.
May là tôi vừa đi bộ vừa khởi động. Khi cô ấy gần đến nơi, tôi cũng bắt đầu tăng tốc.
Và vài phút sau đó.
“Hộc… hộc…”
Chúng tôi dừng lại, thở không ra hơi.
“Kỷ lục tốt nhất từ trước đến giờ đấy à?”
Yu Hana đến sát gần, đưa chiếc đồng hồ thông minh ra trước mặt tôi.
Mùi mồ hôi thoang thoảng lướt qua chóp mũi. Làn da nóng hổi của cô ấy tỏa ra một hương thơm nồng nàn, quyến rũ đến lạ.
Tôi bất giác nín thở. Ánh mắt đang nhìn đồng hồ cũng khẽ xao động.
Yu Hana dường như chẳng hề hay biết, cô ấy chỉ vào màn hình với vẻ mặt rạng rỡ.
“Nhìn này, nhanh hơn hẳn rồi, đúng không?”
Tôi khẽ thở ra một hơi rồi quay đi.
“Ừ, đúng là vậy.”
Đây cũng là lý do tôi thích chạy bộ buổi sáng. Cứ kiên trì thì chắc chắn sẽ thấy được sự tiến bộ.
Chúng tôi đi bộ một lúc để lấy lại hơi, rồi thong thả cất bước.
Đến ngã rẽ, cả hai tự nhiên dừng lại.
“Lát nữa gặp nhé.”
“Ừm.”
Yu Hana khẽ vẫy tay rồi đi về hướng ngược lại.
Tôi nhìn theo bóng lưng cô ấy một lúc, rồi cũng quay gót về ký túc xá.
Về đến phòng thì tôi lập tức đi tắm. Dòng nước nóng chảy dọc cơ thể như gột rửa tâm trí tôi trong chốc lát.
Bước ra từ phòng tắm, tôi lấy khăn lau qua loa mái tóc rồi thay đồng phục.
Theo thói quen, tôi soi gương chỉnh lại trang phục rồi liếc nhìn đồng hồ.
Lịch trình quen thuộc. Buổi sáng quen thuộc.
Một ngày mới bắt đầu bình thường đến không thể bình thường hơn. Khó mà tin được mới hôm qua mình vừa trải qua một chuyện như vậy.
Thế nhưng, hình ảnh phản chiếu trong gương lại cho thấy đầu ngón tay tôi đang khẽ động đậy.
Tôi vô thức nắm chặt tay lại, rồi lại xòe ra.
Sau khi cảm giác ở đầu ngón tay đã rõ ràng trở lại, tôi khẽ thở phào.
“Phù...”
Cuối cùng thì tay cũng hết run.
Tôi vờ như không có chuyện gì, mở cửa và rời khỏi ký túc xá.
Trên đường đến giảng đường.
Mấy ngày qua tôi có nghỉ vài buổi, nhưng đều là lý do chính đáng nên sẽ không bị tính là vắng mặt.
Tôi mở cửa sau lớp học, rón rén đi về chiếc ghế cuối cùng trong góc.
Chỗ ngồi quen thuộc của tôi.
Vừa ngồi vào chỗ chờ tiết học bắt đầu, cửa trước bật mở và có người bước vào. Là Johan.
Từ lần bị tôi cho ăn hành trong buổi đấu tập trước thì cậu ta đã lặn mất tăm, giờ mới thấy mặt.
‘Trông lành lặn phết.’
Ít nhất là nhìn bề ngoài thì vậy.
Lần trước tôi cũng không hiểu sao mình lại nổi điên như thế nữa…
Ánh mắt cậu ta thoáng dừng lại ở phía tôi.
Rồi vội vàng quay đi, tiến về phía hội bạn của mình.
Tôi cũng không nhìn cậu ta nữa, chỉ ngước lên trần nhà và chìm vào suy tư.
Còn 3 tuần nữa là đến cuộc đột kích của Ma Nhân.
Và còn khoảng một tháng nữa là tới trận giao hữu. Rốt cuộc thì tôi phải chuẩn bị cho cả hai sự kiện cùng một lúc.
Đương nhiên, nếu xét về mức độ quan trọng thì sự kiện đầu tiên hệ trọng hơn nhiều.
Trong học viện thì chuẩn bị cho sự phát triển của Yoon Chaeha và trận giao hữu, còn bên ngoài thì đối phó với cuộc đột kích của Ma Nhân.
Nếu cố gắng hết sức cả trong lẫn ngoài, có lẽ mọi chuyện sẽ phần nào được giải quyết.
Khi dòng suy nghĩ vừa dứt, hình ảnh giáo quan Do Hanseong bước vào từ cửa trước đã xuất hiện.
“A…”
Ngay khi ông ta bước vào, những tiếng than vãn đồng loạt vang lên.
‘Sao thế nhỉ?’
Chẳng lẽ tiết trước có bài tập về nhà sao, tôi thắc mắc nhìn lên phía trước.
Do Hanseong đứng trên bục giảng, nở một nụ cười khó ưa rồi nhìn vào chiếc đồng hồ kỹ thuật số treo trên tường.
Đồng hồ chỉ đúng 9 giờ.
Sau khi xác nhận thời gian, ông ta mới ung dung cất lời.
“Các em, vào kiểm tra cơ sở dữ liệu của Gaon đi.”
Nghe vậy, tiếng than của đám học viên ngày càng não nề hơn.
“Như đã thông báo ở buổi trước, hôm nay là ngày công bố điểm thi viết giữa kỳ.”
À, ra là thế.
Bài thi thực hành sẽ được gộp vào điểm cuối kỳ, nhưng điểm thi viết thì được công bố riêng.
Tôi cũng bật đồng hồ lên xem điểm.
Gaon tàn nhẫn đến mức xếp hạng điểm số một cách trần trụi.
Và bảng xếp hạng đó thì ai cũng có thể xem được.
Tôi chẳng cần phải cuộn xuống làm gì.
Tên của tôi chễm chệ ngay phía trên.
[Hạng 1] Kang Ahrin
[Hạng 2] Jung Haein
⋯
[Hạng 6] Johan
⋯
[Hạng 10] Ha Sion
⋯
[Hạng 18] Yu Hana
⋯
[Hạng 27] Cheon Yeoul
Trước những học viên đang cuống quýt bật đồng hồ, vị giáo quan ung dung nói.
“Các học viên tôi phụ trách học giỏi thật đấy. Có tới ba người trong top 10.”
Ánh mắt của cả lớp đồng loạt hướng về ba người đó.
Nhưng tôi thì lại đang để tâm đến một chuyện khác.
“Hả?”
Điều khiến tôi kinh ngạc không phải chuyện đó.
Kang Ahrin, tôi, Ha Sion, Yu Hana, tất cả đều ở thứ hạng hợp lý.
Nhưng Cheon Yeoul.
‘Hạng 27 á?’
Việc cô ấy lọt vào top đầu… thật lòng mà nói, là một con số khó tin.
Tôi bất giác quay đầu tìm kiếm cô ấy.
Cheon Yeoul ngồi ở đằng xa, nhìn tôi rồi giơ tay hình chữ V.
Ngón tay cô ấy khẽ vẫy vẫy, gương mặt như đang muốn hỏi ‘Tôi có giỏi không?’.
Tôi nhếch mép cười rồi khẽ gật đầu.
Dù đã dạy kèm riêng, nhưng tôi vẫn không nghĩ cô ấy có thể đạt thành tích tốt đến vậy.
Nếu chỉ cần có thế là được thì ngay từ đầu cô ấy đã chẳng học kém rồi.
Tôi mở bảng điểm chi tiết ra. Nhìn chung điểm số cao hơn dự kiến, nhưng không phải là thành tích tương xứng với top đầu.
Cheon Yeoul nhận được điểm đặc biệt cao ở môn thuật thức, tức môn học về thánh thuật thức.
Chỉ riêng môn đó thôi cũng đủ để gánh tất cả các môn còn lại.
Và đó chính là phần tôi trực tiếp dạy cho cô ấy.
‘Đáng khen thật.’
Tôi lại nhìn về phía Cheon Yeoul lần nữa. Từ xa, cô ấy nhận ra ánh mắt của tôi và cười đến híp cả mắt lại.
Dạo này cô ấy dường như toàn làm những việc đáng khen.
Cả chuyện cô ấy nhận lời ủy thác về Paladin cũng thế. Tôi chỉ dạy kèm một chút, vậy mà xem ra cô ấy đã tự mình học hành rất chăm chỉ.
Bởi thứ hạng 27 không thể có được nếu không nỗ lực. Tôi có thể cảm nhận được điều đó.
Trong giảng đường tràn ngập tiếng than khóc của những học viên đã xem thứ hạng của mình.
“Các em, không cần phải quá đau lòng đâu.”
Giáo quan Do Hanseong điềm nhiên nói tiếp.
Với vẻ mặt khô khan đặc trưng của ông ta.
“Vì chúng ta còn phải thi thêm 10 lần nữa cơ mà. Lần sau gỡ gạc là được.”
“…….”
Ông ta có lẽ định nói để an ủi.
Nhưng việc phải làm cái trò này thêm 10 lần nữa tuyệt đối không phải là tin tốt lành gì đối với các học viên.
Tôi liếc nhìn đồng hồ.
9 giờ 5 phút.
Công bố điểm thi viết đã xong, giờ là lúc vào phần chính.
Cạch.
Vị giáo quan gõ bàn.
“Vậy thì, bây giờ chúng ta bắt đầu buổi học thôi.”
Tiếng than vãn của các học viên vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
***
Tôi ăn trưa xong. Một ngày yên bình đến lạ.
Dĩ nhiên là chỉ có trong đầu tôi là cả một cuộc chiến.
Tôi lúc này đang đứng ở hành lang, nhìn tấm áp phích tuyển thành viên câu lạc bộ dán trên tường.
Có lẽ, đây thực sự là tuần cuối cùng của kỳ tuyển sinh. Thật ra đã kết thúc từ lâu rồi, nhưng vì các học viên của Kallos đến giao lưu nên thời hạn đã được gia hạn.
Tôi cũng cứ lần lữa mãi, miệng thì nói phải tham gia, nhưng cuối cùng lại chẳng làm được gì và trì hoãn cho đến tận bây giờ.
‘Nên vào đâu bây giờ…’
Trên áp phích có vô số câu lạc bộ khác nhau.
Cũng có những cái tên quen thuộc.
Frontier.
Nơi này tôi đã từ chối một lần. Chắc chắn không phải ở đây. Hẳn là Johan đã vào rồi.
Lần này tôi cần một câu lạc bộ có thể tham gia cùng Yoon Chaeha.
Tôi suy nghĩ một lúc, cân nhắc các ứng viên.
Thứ nhất, Hội Nghiên cứu Ma thuật.
“Cái này thì có hơi...”
Dĩ nhiên là tôi không có ác cảm gì với ma thuật cả.
Nếu phải nói thẳng ra thì tôi thuộc dạng thích, nhưng nếu hỏi có đến mức muốn ‘nghiên cứu’ hay không thì… chắc chắn là không.
Chắc Yoon Chaeha cũng vậy thôi. Cô ấy thuộc tuýp thích những thứ vui vẻ, trực quan hơn là ngồi một chỗ nghiên cứu.
Đây là nơi cả hai chúng tôi đều sẽ không trụ được lâu.
Loại.
Thứ hai, Câu lạc bộ Bắn cung.
Không tệ.
Nó chắc chắn sẽ giúp rèn luyện sự tập trung, một kỹ năng cơ bản của pháp sư.
Tôi cũng biết dùng cung, nên cũng ổn, nhưng…
Chắc là sẽ bị Sion mắng cho một trận.
Rõ ràng là cô ấy sẽ cằn nhằn từ đầu đến cuối, kiểu như sao đi câu lạc bộ bắn cung mà không rủ cô ấy, tại sao lại đi một mình.
Và Yoon Chaeha chắc cũng không hứng thú lắm.
Cái này tạm gác lại.
Cuối cùng, lựa chọn thứ ba.
Câu lạc bộ Board Game.
[Lexium]
Board game ở thế giới này khác với những gì chúng ta biết. Dù cũng có những trò cơ bản như cờ vua hay cờ tỷ phú.
Cũng có những loại trò chơi mà khi mở ra, một hầm ngục sẽ hiện lên để chinh phục. Một dạng ‘hầm ngục tức thời’.
Đây là loại game đắt đỏ nên không dễ gì trải nghiệm được, nhưng đây là Gaon. Với kinh phí hỗ trợ câu lạc bộ của trường thì hoàn toàn có thể trang trải được.
Yoon Chaeha cũng sẽ có hứng thú. Hơn nữa, những trò như cờ vua thực địa hay hầm ngục tức thời có thể giúp đánh thức cảm quan không gian, một kỹ năng cơ bản của pháp sư.
Nếu dùng cái này để kích thích tinh thần hiếu thắng của cô ấy thì... có lẽ sẽ là một trải nghiệm trưởng thành khá tốt.
“Chốt cái này vậy.”
Tôi xem số liên lạc của người phụ trách tuyển sinh ghi trên áp phích rồi gửi tin nhắn.
[Jung Haein]: Chào tiền bối ạ, tôi là Jung Haein, học viên năm nhất. Tôi nhắn tin để hỏi về việc đăng ký câu lạc bộ. Không biết bên mình còn nhận khoảng hai suất nữa được không ạ?
Một suất cho tôi, suất thứ hai cho Yoon Chaeha.
Tôi không hề nghĩ đến khả năng Yoon Chaeha sẽ từ chối.
Cô ấy là người chỉ vì tò mò thuần túy mà đã vượt cả quãng đường xa đến học viện này. Một câu lạc bộ thì chắc chắn cô ấy sẽ theo đuôi tôi thôi.
Trong nguyên tác cũng vậy.
Tôi tắt màn hình đồng hồ.
Thế là xong một việc tồn đọng.
Vì có quá nhiều sự kiện sắp xảy ra nên tôi cũng mệt mỏi đủ đường. Nhưng chỉ cần vượt qua cửa ải này, mọi thứ sẽ yên ổn cho đến kỳ thi cuối kỳ. Ít nhất là về mặt hình thức.
Vì vậy, vượt qua cửa ải này là quan trọng nhất.
Tôi ngước nhìn trần nhà, thở ra một hơi ngắn.
Chắc là sẽ vượt qua được thôi.
Dù cố quên đi, nhưng những cảnh tượng trong thử thách mà tôi không thể gạt bỏ khỏi tâm trí vẫn còn lại sâu sắc, giày vò tôi như một dấu ấn.
Thử thách của Aldebaran đã kết thúc, nhưng bản thân tôi thì vẫn đang trong cơn thử luyện của riêng mình.
Đúng lúc đó.
[『Minh Kính Chỉ Thủy』 đang thanh lọc tinh thần của bạn!]
Những gợn sóng trong tâm trí tôi lắng xuống.
Tầm nhìn vốn mờ ảo bỗng trở nên rõ ràng.
Tôi hít một hơi thật sâu, một lần nữa trấn tĩnh lại.
“Phù…”
Chắc chắn, mình sẽ vượt qua được.
Không, mình phải vượt qua.
