Tôi mở bừng mắt. Lồng ngực như bị ai đó bóp nghẹt.
Thình thịch, thình thịch.
Phổi như co thắt lại, tiếng tim đập thình thịch vang dội bên tai.
Đầu ngón tay tôi run lên bần bật. Cảm giác hệt như vừa ngoi được lên mặt nước sau một hồi lâu vùng vẫy dưới đáy vực sâu.
“A…”
Thanh âm bật ra từ cổ họng vừa khô khốc vừa khản đặc.
Tôi... vẫn còn sống.
Những mảnh ký ức rời rạc vẫn còn vương vấn trong đầu. Đây là mơ, hay là thực tại?
Ngay lúc này đây, tôi không thể phân biệt nổi.
Nhưng có một điều tôi biết chắc chắn, đó là tôi đã thất bại, hoặc sắp sửa thất bại.
Tôi đảo mắt nhìn quanh. Hơi thở phả ra khiến không khí càng thêm đặc quánh. Một luồng khí ẩm ướt, nhớp nháp thấm qua da thịt.
Ngay cả luồng khí hít vào lồng ngực cũng đặc quánh đến khó thở.
Vách tường được tạo nên từ những tảng đá đẽo gọt thô sơ. Đây không phải một hang động tự nhiên, mà dường như đã được bàn tay ai đó tạc nên.
Những vết cào xước chằng chịt, cùng những mảnh đá vỡ vụn nằm vương vãi khắp nơi.
Tôi từ từ ngẩng đầu lên.
Không có bầu trời.
Chỉ có một trần hang cao vời vợi.
Hang động có hình dạng cong vút như một mái vòm đá bao phủ phía trên.
Và rồi, khi tôi lại cúi đầu xuống.
Một hình hài khổng lồ sừng sững hiện ra trước mắt.
Tôi có cảm giác như mình sắp ngừng thở.
Thân hình nó sừng sững tựa một ngọn núi đá.
Một bóng đen khổng lồ, như thể sắp nuốt chửng cả hang động này.
Dù chỉ nằm yên bất động, sự hiện diện đầy áp đảo của nó vẫn bao trùm khắp không gian.
Tôi biết đó là thứ gì. Chỉ là không ngờ lại chạm mặt nó sớm đến vậy.
Những chiếc vảy khổng lồ ánh lên sắc đỏ sẫm.
Thậm chí còn toát ra một cảm giác siêu việt.
Chầm chậm.
Nó mở mắt.
Một luồng sáng đỏ rực lóe lên giữa bóng tối.
Một trong những Chung Kết Thú.
Aldebaran.
Cổ Long của thuở sơ khai đang nhìn xuống tôi.
Tôi lại đưa mắt nhìn xung quanh.
Không có vũ khí.
Mà dẫu có đi nữa, cũng chẳng thay đổi được gì.
Đôi mắt đỏ rực ấy quét qua người tôi.
Tôi cũng chỉ ngồi yên, chờ đợi.
- Chịu đựng được rồi sao?
Một giọng nói trầm và sâu lắng vang vọng khắp hang động.
Trước khi ngất đi, đó chỉ là ảo thanh bị cưỡng ép rót vào đầu, nhưng giờ thì đã rõ mồn một.
Ngay trước mắt tôi, sinh vật đang chi phối cả không gian này đang trực tiếp nói chuyện với tôi.
“Suýt chết đến nơi rồi đây.”
Tôi không nghĩ mình sẽ phải đối mặt với nó sớm như vậy.
Kế hoạch ban đầu là chỉ rút ra hình dạng vốn có của Catastrophe.
Việc đối mặt với tên này phải là chuyện sau này, sau khi mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi.
Nhưng có vẻ nó đã phản ứng mạnh hơn tôi tưởng với ma lực của Mảnh Vỡ.
Aldebaran, sẽ giáng thử thách xuống kẻ dám đánh thức mình.
Và tôi đã bị nó hành cho ra bã.
Tôi mở miệng.
“Rốt cuộc, thứ tôi vừa thấy là gì vậy?”
Tôi thật lòng đấy.
Tôi thực sự tò mò.
Aldebaran là một sinh vật đã vượt xa dòng chảy của thời gian.
Vì lẽ đó, thử thách của nó có muôn hình vạn trạng. Có thể là khoảnh khắc đau đớn nhất, hoặc khoảnh khắc bi thương nhất.
Nó tạo ra những tình huống mà cảm xúc được đẩy lên đến đỉnh điểm, và buộc người ta phải trải nghiệm trực tiếp.
Bất kể là quá khứ hay tương lai. Và chỉ những ai chịu đựng nổi mới có thể vượt qua thử thách.
Và việc tôi đã đến được không gian này.
[『Minh Kính Chỉ Thủy』 đang chống lại thử thách của Cổ Long! ]
Nghĩa là, ở một mức độ nào đó, tôi đã vượt qua.
Nói thật là tôi suýt chết đấy. Mà thật ra là cũng chết đi sống lại mấy lần rồi.
Dù sao đi nữa, đó là nỗi đau mà tôi không bao giờ muốn trải qua lần nữa.
Nhưng điều tôi tò mò không phải là những chuyện đó.
Dù không nhớ hết nội dung của thử thách, mà điều chắc chắn là tôi đã thất bại.
Tuy nhiên, trạng thái của tôi trong thử thách lại khác xa so với hiện tại về nhiều mặt.
Tôi đã không uống Linh dược của Iano, cũng không có Vòng Tay Sinh Lực, và quan trọng nhất là không có Mảnh Vỡ.
Hơn nữa, về mặt kỹ năng, tôi cũng còn rất non nớt.
Và trong số đó, điều gây sốc nhất mà tôi đã thấy là.
Tại nơi làm nhiệm vụ của Vanquisher, có đến ba Sứ Đồ xuất hiện.
Tôi không biết đó là tương lai sắp xảy ra, hay chỉ là do Cổ Long chắp vá những thông tin trong đầu tôi rồi cho tôi xem.
Nhưng có một điều chắc chắn. Nếu thực sự có ba Sứ Đồ, thì kế hoạch tôi đã xây dựng từ trước đến nay sẽ phải được sửa đổi toàn bộ.
Chỉ với sức của Vanquisher và tôi thì hoàn toàn không đủ.
“Đó là Thị Kiến Tương Lai à?”
Thực thể khổng lồ chỉ im lặng nhìn xuống tôi không một lời đáp.
“Hay, chỉ là một trò đùa?”
Đây là một vấn đề quan trọng.
Nhưng Aldebaran chỉ từ từ cất tiếng cười.
- Không thể biết được. Một tương lai không thể đoán trước.
Tôi nhíu mày.
- Nhưng, điều đó có quan trọng không?
- Rốt cuộc, mục đích là để không phải trải qua sự tuyệt vọng đó, đúng chứ?
Tôi nuốt khan. Nó nói đúng.
Dù đó chỉ là một khả năng, tôi vẫn phải ngăn chặn nó.
Tôi bật cười cay đắng.
“Vậy thì, ngài có định cho tôi mượn chút sức mạnh không đây?”
Cổ Long của thuở sơ khai từ từ đứng dậy. Tiếng những chiếc vảy sắc lẻm va vào nhau.
Tiếng xương cốt chuyển động lạo xạo.
Khi thân hình đó vươn vai hoàn toàn, hang động dường như càng trở nên tối tăm hơn.
Nếu thử thách đầu tiên là kiểm tra sức mạnh tinh thần.
Thì thử thách thứ hai chính là nơi để chứng minh tư cách.
- Đó lại là một vấn đề khác.
Cổ Long đứng thẳng dậy.
Hình hài to lớn lấp đầy cả hang động.
Đôi mắt đỏ rực của nó nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi từ từ đứng dậy.
Keng!
Một ngọn kích từ đâu đó bay tới cắm phập xuống đất.
Thân nó sắc lẻm, đen như obsidian.
Catastrophe.
Tôi không chút do dự nhấc ngọn kích lên. Rồi đưa mắt nhìn quanh.
Bởi vì tôi chắc chắn rằng, sau này mình sẽ còn đến nơi này nhiều lần nữa.
“Xin hãy nương tay chút nhé.”
Tôi dốc toàn lực lao vào.
***
Bệnh viện do Tập đoàn Yeonggwang điều hành, được trang bị cơ sở vật chất tối tân. Và đây là phòng bệnh VIP cao cấp nhất, tọa lạc trên tầng cao nhất.
Cả căn phòng đang chìm trong một bầu không khí nặng nề và căng thẳng.
Một người đàn ông đang nằm trên giường.
Cậu nhắm nghiền mắt, chìm trong giấc ngủ sâu.
Và có ba người phụ nữ đang nhìn xuống cậu.
Nét mặt mỗi người mỗi vẻ, nhưng tất cả đều ánh lên một nỗi lo chung dành cho người đang nằm trên giường.
Rầm!
Cánh cửa bị mở tung một cách thô bạo.
Mái tóc đen cùng với đôi mắt đỏ.
Một cô gái trong bộ vest chỉn chu lao vào phòng bệnh.
Kang Ahrin.
Cô vội vã bước vào và hỏi những người còn lại.
“Là nó à?”
Ngón tay cô chỉ vào ngọn kích làm từ obsidian, được đặt ở một góc phòng.
Yu Hana lặng lẽ gật đầu.
Ngay sau đó.
RẦM!
RẦM!
Kang Ahrin không chút do dự vung nắm đấm về phía ngọn kích.
Nhưng dù chịu một cú va chạm mạnh mẽ như vậy, ngọn kích vẫn không hề suy chuyển.
Cheon Yeoul với vẻ mặt dửng dưng kéo rèm cản sáng. Một hành động vừa để ngăn âm thanh lọt ra ngoài, vừa tạo ra một lá chắn bảo vệ Jung Haein khỏi đòn tấn công vũ phu kia.
Kang Ahrin lùi lại một bước. Rồi cắn chặt môi.
“Ra đây mau!”
Cô nói với ngọn kích.
Nếu ai đó nhìn thấy, hẳn sẽ cho rằng đây là một hành động điên rồ, nhưng đáng ngạc nhiên là ngọn kích đã phản ứng với lời nói đó.
- Tính tình nóng nảy thật.
Một làn khói đen bốc lên từ ngọn kích.
Dù chưa thể thành hình, nhưng một giọng nói đã vọng ra từ bên trong.
Kang Ahrin nhìn chằm chằm vào làn khói và hỏi.
“Rốt cuộc đang có chuyện gì?”
Đã năm tiếng trôi qua kể từ khi cậu ấy bất tỉnh.
Dù những cô gái còn lại không nói ra, nhưng ai cũng có chung một suy nghĩ.
- Là thử thách.
“A…”
Một tiếng thở dài vang lên trong phòng.
Điều mà họ lo lắng cũng chính là những thứ như vậy.
Cuộc đời cậu ấy vốn không hề vui vẻ gì để có thể xem nhẹ hai từ ‘thử thách’. Bởi bất kỳ mảnh ký ức nào được chọn ngẫu nhiên cũng đã đủ để trở thành một thử thách kinh hoàng.
Và không ai hiểu rõ điều đó hơn họ.
“Khi nào mới kết thúc?”
- Ai mà biết, hình như vừa mới chết lần thứ 4500 thì phải.
Trong một khoảnh khắc.
Không khí trong phòng bệnh như đông cứng lại.
Tất cả họ đều mở to mắt, đồng loạt nhìn vào ngọn kích và bóng đen.
Và trong ánh mắt ấy— chất chứa đầy sát khí.
4500 lần.
Con số đó, ngay cả trong những tương lai mà họ từng biết, cũng là cái tàn khốc nhất.
“Không thể… nào…”
Ha Sion đưa tay che miệng, kinh hãi.
Cheon Yeoul bật dậy.
Một luồng khí màu xanh lam bùng nổ xung quanh cô.
“Đưa cậu ấy ra. Ngay lập tức.”
Giọng cô trầm thấp, nhưng sự tức giận ẩn chứa bên trong lại bùng cháy như một ngọn lửa.
- Chuyện đó thì không được đâu.
- Vì kẻ này đã muốn sử dụng sức mạnh được ban cho, thì cũng phải đáp lễ cho tương xứng.
Giọng nói trầm và sâu như tiếng vọng trong hang động.
“Muốn chết à?”
Ánh mắt Cheon Yeoul lạnh đi, nhưng lòng cô thì nóng như lửa đốt. Phải đánh thức cậu ấy ngay.
Cả bốn người có mặt đều có chung một suy nghĩ. Đây không phải là thử thách mà con người có thể chịu đựng nổi.
- Sắp kết thúc rồi.
- Và, vẫn chưa hiểu lý do tại sao kẻ này lại phải trải qua thử thách điên rồ này sao?
Làn khói đen lan ra từ ngọn kích vặn vẹo, tạo ra những gợn sóng.
- Là sự kìm hãm của thế giới.
- Là phản ứng và sự dội ngược của dòng chảy đã bị bóp méo và xuyên tạc, và kẻ này một lần nữa phải gánh chịu tất cả.
Ngay lập tức, vẻ mặt của bốn người đang đứng trong phòng bệnh đồng thời cứng lại.
- Tất nhiên, so với việc trực tiếp trải nghiệm thì thế này vẫn tốt hơn cả trăm lần... nên cứ chờ đi... ồ hô.
Đột nhiên, làn khói đen vặn vẹo một cách kỳ lạ.
Cùng lúc đó, Xoẹt!
Cùng với một tiếng “xoẹt” như thể không khí bị xé toạc, làn khói chui ngược vào trong ngọn kích.
“...!”
Cheon Yeoul vội đưa tay ra, nhưng đã quá muộn.
Ngay khoảnh khắc đó. Trên giường bệnh. Một chuyển động nhỏ được cảm nhận.
Đầu ngón tay của Jung Haein khẽ cử động.
Dù chỉ là một cái giật nhẹ, nhưng ánh mắt của cả bốn người trong phòng ngay lập tức đổ dồn về phía đó.
Và rồi, người đàn ông trên giường, đột ngột bật người dậy.
“Uầy, vãi thật, tên đó mạnh kinh khủng.”
Một câu nói độc thoại chứa đầy sự chân thành.
Thở dốc một hơi ngắn, Jung Haein từ từ quay đầu lại.
Ánh mắt cậu lướt khắp phòng, rồi dừng lại ở bốn cô gái.
“Ối, giật cả mình.”
Vẻ mặt Jung Haein nhuốm đầy sự ngạc nhiên.
“… Mấy cậu đang làm gì ở đây thế?”
Trước câu hỏi ngô nghê của cậu, cảm xúc trong lòng họ nhất thời dậy sóng.
미래시 (Mirae-si/未來視) – Thị Kiến Tương Lai