Chỉ cần quyết tâm là không khó ư?
Chỉ cần có ý chí là sẽ làm được ư?
Toàn là mấy lời tào lao.
Két... Két...
Cái chết thứ 758.
Vừa tỉnh lại, tôi đã lăn khỏi thùng xe. Úp mặt xuống đất, tôi đờ người ra trong chốc lát.
Tôi bấu chặt đầu ngón tay xuống đất.
Vừa bứt đám cỏ dại vô tội, tôi vừa gượng dậy.
Những việc cần làm giờ đã quá đỗi rành mạch. Một vòng lặp đã ăn sâu vào cơ thể sau hàng trăm lần chết đi sống lại.
Trước khi Park Gwangcheol nghe thấy tiếng động và mò đến kiểm tra, tôi phải nhanh chóng lao xuống con dốc để tới chiến trường.
Rồi cứ thế chọn đại một trong ba tên Sứ Đồ, đánh đấm cho ra trò rồi lại chết.
Không, có lẽ tôi còn chẳng thể đánh đấm ‘ra trò’ được.
Cái chết và sự hồi sinh vô định cứ lặp đi lặp lại. Giờ đây, tôi đã có thể nhìn ra những đòn tấn công đang bay về phía mình.
Nếu chỉ tập trung né tránh, có lẽ cũng xoay xở được phần nào.
Nhưng vấn đề nằm ở khâu tấn công. Không có Mảnh Vỡ, tôi chẳng thể xuyên thủng lớp vỏ ngoài của chúng bằng bất cứ đòn nào.
Cuối cùng, tôi phải thừa nhận, cứ lặp đi lặp lại cái cách ngu ngốc này cũng có giới hạn thôi.
Không phải là tôi chẳng thu được gì, nhưng vì có quá nhiều thời gian nên tôi đành thử cả những cách khác.
Vì vậy, tôi quyết định sẽ quan sát trận chiến của họ.
Thế nhưng, đẳng cấp của trận chiến hoàn toàn khác biệt, đến mức mắt thường cũng chẳng thể theo kịp.
Dùng Trực Quan vốn có của mình để phân tích chuyển động của họ cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.
Trận chiến của họ kết thúc trong vòng một giờ.
Một tên Sứ Đồ mỉm cười lao vào, nhưng trước sự kháng cự mạnh hơn dự kiến của các Vanquisher, hắn phải lùi lại trong khi một bên cánh bị xé toạc.
Và rồi, lần này cả ba tên Sứ Đồ cùng lúc tấn công. Sau đó chỉ là một kết cục đã được định sẵn.
Chiến trường lại một lần nữa sụp đổ.
Những cái chết lặp lại.
Phải tập trung từng khoảnh khắc để dõi theo cái chết của đồng đội, rồi lại phân tích về nó.
Đây tuyệt đối không phải là việc mà con người có thể làm nổi. Có lúc, tôi cảm thấy thứ gì đó đang lăn dài trên má. Tôi bèn đưa tay quệt đi.
Là nước mắt. Tôi đã khóc tự lúc nào chẳng hay.
[『Minh Kính Chỉ Thủy』 đã tiến hóa thành 『Vô Ngã Chi Cảnh』.]
Trạng thái tinh thần của tôi, được hun đúc từ vô số cái chết và những lần hồi quy.
Đã gần đạt đến cảnh giới Vong Ngã.
Trận chiến kết thúc. Tôi gượng dậy, tiến về phía chiến trường.
Đầu óc tôi trống rỗng.
Chẳng biết từ bao giờ, tôi đã không còn sợ hãi cái chết nữa.
“Thằng kia là đứa nào thế?”
Tên Sứ Đồ vừa giết ông già xong, quay sang hỏi đồng bọn.
Tôi chẳng thèm đáp lời. Cứ vào thế, chiến đấu, rồi lại chết thôi.
Chẳng có việc gì là tôi chưa từng thử. Cũng đã có lần tôi khuyên họ bỏ trốn.
Nhưng chẳng hiểu sao, bọn Sứ Đồ lại phát hiện ra ngay lập tức. Tôi cho rằng đây là sự áp chế của thế giới.
Ngoài lộ trình đã định sẵn, không còn cách nào khác.
Lại có một lần thế này.
“Này lũ khốn nạn kia!!!”
Cả ba tên Sứ Đồ đồng loạt ngoảnh lại.
Tôi hét lên.
“Làm ơn đi, cho tao đâm thử một nhát thôi, đằng nào cũng chẳng xước nổi đâu mà phải không? Một nhát thôi mà!”
Lũ Sứ Đồ không hề chế nhạo, chúng chỉ rút đại kiếm ra. Tuy nhiên, cái tên Sứ Đồ không có ngũ quan chỉ đứng yên.
Còn tên có khuôn mặt trắng bệch thì cười khẩy.
Rồi sau khi nói vài lời với những tên còn lại, hắn từ từ tiến lại gần tôi.
“Ngươi muốn đâm thử sao?”
‘Ặc.’
Là một gương mặt tôi quen.
Hắn dang rộng hai tay.
Không hề có bất kỳ tư thế phòng thủ nào, chỉ đơn thuần chờ đợi đòn tấn công của tôi.
Tôi đã nghĩ nếu là tên này thì chắc chắn sẽ đồng ý.
Tôi dồn nén ma lực vào mũi thương đến mức tối đa. Rồi dồn hết sức bình sinh mà đâm tới.
K... eng...
“Haha, cũng khá đấy chứ.”
Rắc.
Vừa tỉnh lại, tôi đã chìm vào suy tư.
Ngay cả đòn tấn công dồn hết toàn lực cũng chẳng ăn thua. Lượng ma lực bẩm sinh của tôi hoàn toàn không đủ.
Tôi phải đưa ra quyết định.
Nghịch Thiên.
Phương pháp mà tôi đã để dành đến phút cuối cùng. Giờ là lúc phải dùng đến nó. Đảo ngược dòng chảy ma lực và huyết đạo trong toàn thân để bộc phát sức mạnh.
Lý do tôi do dự là vì, ngay khi quyết định sử dụng Nghịch Thiên, ‘con đường phát triển’ của tôi sẽ hoàn toàn bị đóng đinh. Bởi việc đảo ngược dòng chảy rồi đưa nó trở lại như cũ là chuyện bất khả thi.
Tôi hít một hơi thật sâu. Và— cưỡng ép đảo ngược dòng chảy ma lực.
Cảm giác như toàn bộ mạch máu trong cơ thể bị thiêu đốt trong tích tắc.
Mọi luồng khí bên dưới lớp da đều đang chảy ngược một cách điên cuồng.
Nội tạng như bị xé toạc. Xương cốt như vỡ vụn. Mọi dây thần kinh như đang bốc cháy.
Phụt!
Tôi hộc máu mà chết.
Đó là cái chết thứ 912.
Lần sống lại thứ 1100.
Cuối cùng, tôi đã thành công với Nghịch Thiên.
[Đã lĩnh ngộ được 『Nghịch Thiên Thần Công』 một cách có giới hạn.]
Tuy nhiên, chỉ là có giới hạn mà thôi.
Điều tôi nhận ra sau vô số lần chết đi sống lại là, cơ thể yếu ớt này của tôi thậm chí còn không thể chịu đựng nổi Nghịch Thiên một cách trọn vẹn.
Chỉ đơn thuần đảo ngược dòng chảy ma lực là không đủ.
Nghịch Thiên là kỹ thuật đảo ngược hoàn toàn dòng chảy ma lực để khuếch đại sức mạnh một cách bùng nổ.
Nhưng cơ thể tôi lại quá yếu ớt để có thể chịu đựng được nó.
Nếu uống Linh dược của Iano thì còn có thể, nhưng việc nâng cao chất lượng ma lực trong một thời gian ngắn là điều không thể.
Vì vậy, thay vì cường hóa cơ thể yếu ớt của mình, tôi tập trung vào việc nâng cao độ thành thục của Nghịch Thiên.
Cái chết thứ 1104.
Tôi chết trong khi nôn ra máu.
Cái chết thứ 1492.
Trái tim tôi vỡ nát.
Cái chết thứ 1671.
Huyết mạch bị thiêu rụi. Còn chẳng cần đến tay Sứ Đồ, cơ thể tôi đã tự sụp đổ trước rồi.
Cái chết thứ 2001.
Kết luận rất đơn giản.
Tôi phải kiểm soát cơ thể mình một cách hoàn hảo để nó có thể chấp nhận Nghịch Thiên.
Cái chết thứ 3910.
Thất bại. Cơ thể tôi vẫn chưa thể thích ứng với Nghịch Thiên.
Cái chết thứ 4399.
Cơ thể tôi đang dần thích ứng với Nghịch Thiên.
Tôi đã tạo ra một phương pháp đối phó tức thời ngay sau khi điều chỉnh sức mạnh.
Cái chết thứ 4529.
10 giây.
Thời gian duy trì tối đa là 10 giây.
Tôi nhận ra mình phải kết thúc mọi chuyện trong khoảng thời gian đó.
Đến một lúc, tôi thậm chí còn chẳng nhớ nổi mình đã chết bao nhiêu lần.
Trận chiến với các Vanquisher.
Từ lúc nào không hay, tôi đã có thể phối hợp với họ để chiến đấu.
Nhưng có thể chiến đấu và có thể chiến thắng là hai chuyện khác nhau.
Tất cả đều đã chết.
Lần này cũng vậy, tôi cũng định sẽ đi theo họ.
Phập!
Ngay khi tôi đang miên man suy nghĩ.
Một nắm đấm đã xuyên thủng bụng tôi. Dù đã trượt qua tim, nhưng tôi vẫn cảm nhận được nội tạng đang vỡ nát.
Ấy thế mà, lại chẳng đau chút nào. Không phải là tôi không có cảm giác đau đớn.
Mà là tôi đã quá quen với nó rồi, đến mức chai sạn.
Tôi đã chết không biết bao nhiêu lần.
Đến nước này rồi, chết chóc còn có ý nghĩa gì nữa đâu. Cứ như mọi lần, chết rồi lại quay về thôi.
Vì vậy, việc tôi cần làm bây giờ chỉ có một.
Giết.
Tôi nắm chặt cánh tay của tên Sứ Đồ đã xuyên thủng bụng mình.
Tôi dùng tay còn lại rút thương ra. Và rồi, vận Nghịch Thiên để tăng cường ma lực.
Giết.
Ánh mắt của tên Sứ Đồ dao động.
Nhưng đã quá muộn.
Dòng ma lực của Nghịch Thiên tụ lại và cô đặc mạnh mẽ ở mũi thương. Một luồng khí khổng lồ chưa từng có từ trước đến nay bùng lên.
10 giây.
Dòng ma lực cuộn xoáy nhe nanh, chỉ chờ đợi để xé nát cái ác.
Tên Sứ Đồ cố gắng rút tay ra.
Nhưng cơ bắp ở phần bụng bị xuyên thủng đã giữ chặt hắn lại, tay còn lại của tôi cũng bám lấy cánh tay của hắn.
Tên Sứ Đồ nhíu mày. Hắn dùng tay còn lại đấm vào mặt tôi.
Rầm!!
Đầu tôi ngoẹo sang một bên. Thế nhưng, tôi không cảm thấy gì cả.
Và rồi, ngọn thương được đâm thẳng tới cuối cùng cũng đã xuyên thủng vai của hắn.
Kétttt!
“Kh…ựuu!”
Cuối cùng cũng gây ra được vết thương. Hắn liền rên lên.
Đã từng có chuyện này sao?
Từ trước đến nay, có lần nào tôi từng thấy chúng tỏ ra đau đớn chưa?
Tôi không rõ nữa.
Cánh tay tôi run lên bần bật. Một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi.
Rầm!
Nhưng Sứ Đồ không chỉ có một tên.
Một tên Sứ Đồ khác đang chờ sẵn bên cạnh đã đánh bay tôi đi.
“Thằng đần, làm gì đấy.”
Tên Sứ Đồ bị đâm xuyên vai bật cười trống rỗng. Hắn rút phắt ngọn thương đang cắm trên vai ném về phía tôi. Ánh mắt hắn hằn lên vẻ tức tối.
Hắn co người lại như thể sắp lao ra bất cứ lúc nào.
Nhưng.
“Kệ nó đi.”
Tên Sứ Đồ bên cạnh đã giơ tay ra ngăn cản.
“Dù sao nó cũng chết rồi. Chúng ta phải quay về thôi. Đã kéo dài quá lâu rồi.”
Nhìn lại, mặt trời đang lặn. Đây là lần đầu tiên tôi chiến đấu trong một khoảng thời gian dài như vậy.
Bọn chúng bỏ đi, để lại những dấu chân thấm đẫm máu.
Lúc đó, tôi mới cảm thấy toàn thân mình rã rời.
Tôi vô thức gập người xuống.
Gì thế này?
Lũ Sứ Đồ trước mắt đã biến mất, còn tôi thì lại sống sót.
Mặc dù các Vanquisher đã bị tiêu diệt toàn bộ.
Lúc đó, tôi mới nhìn thấy hy vọng.
Đây là lần đầu tiên. Lần đầu tiên tôi tự tay thay đổi được điều gì đó.
Đây là lần đầu tiên. Một sự thay đổi nhỏ đã xuất hiện trên chiến trường nơi chỉ có cái chết lặp lại.
Những cái chết mà tôi thậm chí đã quên cả đếm cuối cùng cũng đã mang lại kết quả.
Máu chảy ra từ cơ thể tôi.
Tôi cảm nhận được nội tạng đang đứt lìa, cơ bắp đang bị xé toạc.
“Ư hừ, ư hừ hừ hừ….”
Tôi sắp chết, nhưng tôi đã cười một cách vui vẻ. Bây giờ tôi mới có cảm giác.
Dù mất bao lâu, dù phải chết thêm bao nhiêu lần nữa, tôi cũng sẽ giết sạch tất cả.
Và rồi.
Tôi sẽ cứu sống tất cả.
Hơi thở của tôi ngày một dồn dập. Thay vì cảm giác đau đớn, tôi lại cảm nhận được giới hạn của hô hấp.
Giờ là lúc đi cứu đồng đội. Tôi rút thương ra và đâm thẳng vào cổ mình.
Phụt!
Quay trở lại, một lần nữa. Về điểm xuất phát.
Cứ chờ đấy, tao nhất định sẽ giết sạch lũ chúng mày.
Nhưng.
Nơi tôi mở mắt ra lần nữa là.
“Ự…, ư?”
Chiến trường.
Hơn nữa còn là ngay tại nơi mà tôi vừa mới chết lúc nãy.
Cơ thể tôi vẫn còn một cái lỗ, và máu vẫn đang rỉ ra từ vết thương.
Trong thoáng chốc, tôi chẳng thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
‘Mình vẫn chưa chết sao?’
Tôi lại cầm thương lên, đâm vào cổ.
Phập.
Tôi lại mở mắt ra.
Vẫn là.
Nơi đó.
Tôi có linh cảm chẳng lành.
Rõ ràng mình đã chết rồi, tại sao lại….
Lúc đó, một giọng nói vang lên từ xa.
“Viện trợ đây!!!!”
Là đội cứu thương của Hiệp hội. Trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy nghẹt thở.
Và tôi đã nhận ra.
Tôi vội vàng đâm vào cổ thêm một lần nữa.
Phụt!
Tôi lại mở mắt ra.
Vậy mà, tôi vẫn mở mắt ra ngay tại nơi đó.
Một giả thuyết đang gào thét trong đầu tôi.
Cố gắng phớt lờ nó, tôi vội vàng lê lết trên mặt đất, cố gắng tránh xa hướng của đội cứu thương.
“Nhanh lên! Nhanh dùng thánh thuật hồi phục!!”
Ai đó hét lên.
Và—
Một luồng khí thánh thiện thấm vào cơ thể tôi.
“A… không được….”
Một khả năng.
Bọn Sứ Đồ đã bỏ trốn.
Tại thời điểm chúng rời đi, tôi, Jung Haein, đã sống sót.
Và hệ thống đã coi đây là ‘tình huống kết thúc’.
Dù các Vanquisher có bị tiêu diệt toàn bộ hay không, thì hệ thống cũng chẳng thèm đếm xỉa.
Một điểm lưu mới đã được thiết lập cho tôi.
“Aaaaaaaaaaa!”
Một tiếng hét vang lên.
Tôi dùng đôi tay bê bết máu ôm lấy đầu.
Tôi vò đầu bứt tai lăn lộn trên mặt đất.
Hàng trăm cái chết, hàng ngàn cái chết.
Tôi đã chịu đựng, đã kiên trì.
Và rồi, tôi đã nghĩ rằng mình cuối cùng cũng đã làm được.
Ngay tại khoảnh khắc tôi tin chắc rằng mình đã tự tay thay đổi được điều gì đó.
Ánh sáng hy vọng mà tôi vừa trông thấy, hóa ra lại là những tàn lửa sinh mệnh cuối cùng đang lụi tàn của họ.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
Sau đó, tôi lại cầm thương lên, tự đâm vào cổ mình thêm nhiều lần nữa.
Phập!
Tôi mở mắt.
Phập!
Tôi lại mở mắt.
Nhưng, tôi không bao giờ có thể quay trở lại nơi đó được nữa.
Tất cả đã kết thúc.
Tôi.
Cuối cùng thì tôi.
Đã không thể cứu được bất kỳ ai.
무아지경 (Muajigyeong/無我之境) – Vô Ngã Chi Cảnh (cảnh giới không còn ‘cái tôi’) 망아 (Mang-a/忘我) – Vong Ngã (quên đi bản ngã) 역천신공 (Yeok-cheon-singong/易天神功) – Nghịch Thiên Thần Công