Nữ Chính Đã Cướp Mất Năng Lực Hồi Quy Của Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 35

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 150

Web Novel - Chương 04 - Đơn Vị (1)

[6:00 AM]

Chiếc đồng hồ thông minh trên cổ tay rung lên, báo hiệu đã 6 giờ sáng.

Rồi rồi, kêu gì kêu lắm. Dậy ra ngoài đây.

Thói quen tập thể dục buổi sáng này đã ăn sâu vào máu tôi suốt mười năm qua. Chưa một ngày nào tôi dám bỏ, vì lơ là một hôm thôi là ăn đòn ngay.

Không khí sáng sớm tháng ba vẫn còn se lạnh. Tôi kéo khóa áo hoodie lên sát cằm rồi bắt đầu chạy.

Chừng mười phút sau, cơ thể cũng đã quen dần với cái lạnh. Tôi luôn có cảm giác rằng sự tĩnh lặng của thành phố trước bình minh khiến tâm trí mình thanh thản đến lạ.

‘Rộng thật đấy.’

Khuôn viên học viện đúng là rộng bao la, xứng danh một thành phố học đường.

Chỉ riêng các cơ sở vật chất bên trong cũng đủ tạo thành một tiểu đô thị. Từ tòa nhà chính, lối đi dạo, nhà thi đấu, khu nghiên cứu cho đến cả khu mua sắm dành cho học viên— theo thiết lập thì người ta có thể sống ở đây mà chẳng cần ló mặt ra ngoài.

Cung đường chạy bộ của tôi là một vòng lặp bao quanh khuôn viên học viện. Con đường trải dài khiến tôi cảm nhận rõ rệt sự rộng lớn của nơi này. Khi hơi thở bắt đầu có chút dồn dập, tôi bắt đầu nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng vọng lại từ phía sau.

Cộp, cộp, cộp.

Ban đầu, tôi không mấy để tâm. Chắc cũng có người khác giống tôi, ra ngoài tập thể dục vào sáng sớm.

Cộp cộp cộp.

Thế nhưng, tôi cảm nhận được tiếng bước chân ấy đang bắt nhịp theo mình một cách đều đặn. Theo phản xạ tự nhiên, tôi ngoảnh đầu lại.

‘…Yu Hana?’

Mái tóc xanh óng ả của cô ấy khẽ đung đưa theo từng nhịp chạy trong nắng sớm.

Diện một bộ đồ thể thao hàng hiệu từ đầu đến chân, cô ấy cứ lặng lẽ chạy sau tôi mà chẳng nói lời nào.

Lẽ nào đây là phần tiếp theo của chuyện hôm trước?

Tôi vốn thích tập luyện một mình. Khoảng thời gian chạy bộ là lúc để tôi sắp xếp lại suy nghĩ và rèn luyện cơ thể, nên tôi không thoải mái lắm khi có người chạy cùng.

Vì vậy, lúc đầu tôi có hơi bận tâm. Nhưng vì cô ấy chỉ im lặng bám theo, giữ một khoảng cách nhất định mà không nói năng gì, nên chẳng mấy chốc tôi cũng kệ.

Chắc mình lại nghĩ nhiều rồi.

‘Chắc cậu ấy cũng chỉ ra ngoài tập thể dục thôi.’

Yu Hana cũng chẳng làm gì tôi cả.

Như thể không muốn làm phiền, cô ấy chỉ giữ một khoảng cách ổn định và âm thầm chạy theo nhịp của tôi.

Hơi thở của cô ấy đều đặn, tiếng bước chân thì tự nhiên như thể đang hòa làm một với nhịp điệu của tôi.

Tôi thử tăng tốc một chút.

Cô ấy không hề ngạc nhiên, mà như thể đã đoán trước được, liền lập tức bắt kịp với nhịp của tôi.

Thậm chí tôi còn có cảm giác như mình vừa có một người dẫn tốc.

Cứ thế chúng tôi chạy một lúc lâu.

Bíp-

Chiếc đồng hồ thông minh vang lên tiếng bíp, báo hiệu đã hoàn thành 10 cây số.

Tôi từ từ giảm tốc độ rồi dừng lại.

Cùng với tiếng tim đập dồn dập, tôi cúi xuống nhìn cổ tay mình.

Con số hiện ra trước mắt khiến tôi bất giác nhướng mày. Kỷ lục tốt nhất từ trước đến nay.

‘Ngạc nhiên thật.’

Phá kỷ lục này bình thường khó lắm, mà sao hôm nay lại dễ đến lạ.

Tôi bất giác liếc mắt sang bên cạnh.

Yu Hana đang đứng cạnh tôi, hít thở nhẹ nhàng và nhìn thẳng về phía trước.

Hơi thở không chút rối loạn, ngay cả những giọt mồ hôi trên trán cũng lấp lánh trong veo dưới nắng mai.

‘Trông chẳng mệt chút nào.’

Ngay khoảnh khắc tôi định quay đi, Yu Hana khẽ quay đầu sang và ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

“Cậu chạy giỏi thật.”

“Cậu chạy giỏi thật.”

Cả hai buột miệng nói cùng lúc.

Một khoảng lặng trôi qua. Giữa bầu không khí có phần ngượng ngùng, cả hai vẫn nhìn nhau không rời.

Rồi cả hai bất giác mỉm cười.

“Ngày nào cậu cũng ra đây à?”

Người phá vỡ sự im lặng là Yu Hana.

“Miễn là chân cẳng lành lặn.”

Cô ấy khẽ mỉm cười trước câu trả lời của tôi.

“Vậy thì, tôi… sau này cũng ra đây được chứ?”

Tôi thở hắt ra một hơi và kéo khóa áo hoodie xuống. Hơi nóng từ lúc chạy bộ bốc lên.

“Chuyện đó đâu cần hỏi tôi. Đó là quyền tự do của cậu mà.”

Nghe vậy, cô ấy hơi cúi đầu, nở một nụ cười thoáng chút xa xăm.

“…Ừm, cảm ơn cậu.”

Với tôi thì cũng chẳng thiệt thòi gì. Yu Hana là một nhân vật cốt lõi, ban đầu tôi còn nghĩ tiếp cận cô ấy sẽ khó lắm, nhưng nếu có thể kết nối tự nhiên thế này thì quá tốt rồi.

Không chỉ Yu Hana, mà nữ chính nào cũng vậy.

Lẽ ra, thứ tự phải là tôi tiếp cận nhân vật chính, rồi nhân vật chính tiếp cận nữ chính. Chuyện tôi tiếp xúc trực tiếp với họ đáng lẽ là không tưởng.

Nhưng nếu trình tự đó thay đổi thì sao? Càng tốt chứ còn gì. Chỉ cần hỗ trợ đúng thứ mỗi người cần là được.

Yu Hana nhìn tôi một lúc rồi gật đầu.

Mái tóc xanh của cô ấy khẽ lay động trong ánh nắng ban mai.

“Lát nữa gặp nhé. Nhất định đấy.”

Cô ấy chào ngắn gọn rồi rảo bước sang một con đường khác.

Trước đây tôi từng cảm thấy Yu Hana có chút gì đó thất thường, nhưng sau khi nói chuyện thì lại thấy không hẳn là vậy. Dáng vẻ vừa rồi của cô ấy gần với Yu Hana trong thiết lập mà tôi biết hơn là cái vẻ lần trước.

Tôi đứng nhìn bóng lưng cô ấy một lúc rồi kiểm tra thời gian.

[6:36 AM]

Vẫn còn đủ thời gian.

Mọi thứ đã sẵn sàng cho ngày học chính thức đầu tiên tại học viện.

***

Trước khi đến Học viện Gaon, các trường sĩ quan thông thường đều quản lý nam nữ rất nghiêm ngặt.

Mọi sự giao lưu nam nữ đều bị cấm tiệt, khiến nguồn năng lượng dồi dào của tuổi mới lớn chẳng có chỗ nào để giải tỏa.

Nhưng Gaon thì khác.

Ở đây không cấm yêu đương. À không, phải nói là khá thoáng thì đúng hơn.

Ngày đầu tiên, những học viên trai xinh gái đẹp tuổi mới lớn và tràn đầy sức sống, cùng quy tụ tại một nơi.

Sự quan tâm dành cho người khác phái vốn bị dồn nén bấy lâu nay cuối cùng cũng có dịp bùng nổ.

‘Cứ tự nhiên đi mấy đứa.’

Cơ bản thì chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi.

Mấy đứa này bao nhiêu tuổi chứ, so với tuổi của tôi trước khi xuyên không thì cũng kém hơn chục tuổi.

Mấy cậu nam học viên thì cố tỏ ra ngầu lòi, hạ giọng trầm hơn bình thường. Còn mấy cô nữ học viên thì giả vờ vô tình nhưng lại cố cười to hơn một chút để gây chú ý.

Đáng yêu phết. Tuổi trẻ đúng là nhất. À mà, giờ mình cũng trẻ chán.

Dù sao thì cứ cười cho thỏa thích đi. Vì chẳng mấy chốc sẽ không cười nổi nữa đâu.

Bởi vì buổi học đầu tiên của lớp có mặt nhân vật chính, chắc chắn sẽ là...

Lần này tôi vẫn chọn cái bàn cuối lớp trong góc.

Quan sát được vài phút, cửa lớp bỗng mở toang và có tiếng bước chân tiến vào. Cả lớp đồng loạt im bặt. Đứng sừng sững ở cửa là một người toát ra khí chất áp đảo.

“Trật tự.”

Chỉ một từ. Cả lớp ngay lập tức im phăng phắc.

Vị giáo quan không mặc thường phục mà là một bộ quân phục đặc trưng. Mái tóc cắt ngắn và thân hình rắn chắc toát lên vẻ kỷ luật nhà binh.

“Chào mừng các em đến với buổi học về Đơn vị. Tôi là Park Changmyeong, giáo quan phụ trách.”

Giọng ông ta trầm và dứt khoát.

“Hoạt động Đơn vị trong học kỳ này là một trong những chương trình bắt buộc của Gaon. Nó không chỉ chiếm tỷ trọng điểm số lớn nhất, mà còn là phẩm chất quan trọng nhất mà một anh hùng cần có khi bước ra ngoài xã hội.”

“Suốt học kỳ tới, các em sẽ học tập, được huấn luyện và thực hành cùng các thành viên trong đơn vị của mình.”

Giáo quan vừa nói vừa bước về phía tấm bảng.

“Vậy thì bây giờ, trước khi bốc thăm chia đơn vị.”

Ông ta nhếch mép cười đầy ẩn ý. Ngay khoảnh khắc đó, một luồng ma lực dữ dội bùng lên từ vị trí ông ta đang đứng trước bảng.

Cả lớp chấn động, một luồng khí xám xịt bao trùm lấy các học viên.

‘Dịch chuyển hàng loạt.’

Ma lực dần định hình thành một thuật thức dịch chuyển không gian ngay trước mắt.

Đi bộ tới đó có phải nhanh hơn không, nhưng lại cứ thích bày vẽ thế này, chắc là để ông giáo quan này ra oai thôi.

Khung cảnh trước mắt lóe lên rồi trắng xóa, sau đó dần rõ nét trở lại.

Ngay lập tức, một cảnh tượng hoàn toàn khác hiện ra.

Trước mắt là một khu rừng rậm rạp, phía sau có một hàng rào ma thuật giới hạn khu vực.

Chắc đây là khu thực hành ngoài trời của học viện. Coi như toàn bộ 70 người đã bị chia nhỏ và thả vào khu thực hành rộng lớn này.

Tính cả tôi, nhóm trước mặt có tổng cộng năm người.

Trong đó có Yu Hana. Cô ấy mỉm cười rạng rỡ vẫy tay với tôi.

Tôi nhìn cô ấy một lúc rồi khẽ gật đầu.

Đúng lúc đó, một nam học viên tự tin đứng dậy.

“Xin chào các bạn.”

Một giọng nói khá nhẹ nhàng.

Mái tóc được chải chuốt gọn gàng và bộ đồng phục chỉnh tề toát lên vẻ tự tin.

“Tôi là Yoon Sanghyuk. Hiện đang xếp hạng 60. Rất vui được gặp mọi người.”

Cậu ta nói năng khá trôi chảy và mạch lạc.

Nhưng cậu ta còn chưa dứt lời, một người khác đã chen ngang.

“Này, kính ngữ gì chứ. Bọn mình bằng tuổi cả mà, nói chuyện thoải mái đi.”

Một học viên có vẻ là bạn của cậu ta đứng bên cạnh chen vào.

“À… vậy à?”

Yoon Sanghyuk có vẻ hơi bối rối, gãi đầu nói.

“Vậy... mọi người thấy ổn chứ?”

Tuy nhiên, ánh mắt cậu ta ngay lập tức dán chặt vào Yu Hana.

Rõ ràng là hỏi mọi người, nhưng mắt cậu ta chỉ dán chặt vào một mình cô ấy.

“Yu Hana, cậu thấy sao? Tôi nói chuyện thân mật được chứ?”

Yu Hana nhìn cậu ta với vẻ mặt vô cảm.

Một khoảng lặng trôi qua, rồi cô ấy khẽ gật đầu.

“Tùy cậu.”

Một câu trả lời qua loa. Nhưng Yoon Sanghyuk không bỏ lỡ cơ hội, mỉm cười tiến lên một bước.

“Mà may thật đấy! Không ngờ đội mình lại có người nổi tiếng thế này. Trước khi vào trường tôi đã nghe danh cậu nhiều rồi. Nghe nói hoạt động đơn vị quan trọng lắm, nhưng có cậu ở đây thì chắc chúng ta chẳng cần lo gì nữa nhỉ?”

“Đúng là trông cậy cả vào cậu đấy, Yu Hana!!”

Yoon Sanghyuk và cậu bạn bên cạnh hăng hái tâng bốc.

Họ đang cố gắng hết sức để lấy lòng Yu Hana.

Đúng là nhiệt tình ghê.

“Vâng.”

Tuy nhiên, câu trả lời của cô ấy lại vô cùng ngắn gọn.

“Haha… Cậu có thể nói chuyện thoải mái hơn mà.”

Yoon Sanghyuk cố cứu vãn bầu không khí bằng một nụ cười gượng gạo.

Nhưng nỗ lực đó đã hoàn toàn sụp đổ bởi câu nói tiếp theo của cô ấy.

“Không cần đâu. Tôi thấy thế này thoải mái hơn.”

Đó là một câu đáp trả lạnh lùng dứt khoát. Vẻ mặt của Yoon Sanghyuk thoáng cứng lại. Cậu ta cố giữ lấy nụ cười, nhưng có thể thấy khóe môi đang run rẩy.

Sau đó, như thể đã tìm thấy một đối tượng mới, cậu ta chuyển ánh mắt sang một học viên khác.

“Mình là Kim Daehyun, hạng 541. Vũ khí chính là khiên. Mong được mọi người giúp đỡ.”

Người vừa lên tiếng là một nam học viên có thân hình to con và vạm vỡ.

“Ừm… à, hạng 541. Ừ, cùng cố gắng nhé.”

Yoon Sanghyuk nói chuyện qua loa với Kim Daehyun rồi cuối cùng cũng tiến lại gần tôi.

Cậu ta chìa tay ra và mỉm cười rạng rỡ.

“Jung Haein. Không có thứ hạng xác định.”

Tôi khẽ bắt lấy tay cậu ta và đáp lời.

“Không có thứ hạng…?”

Ánh mắt cậu ta thoáng dao động, rồi như nhận ra điều gì đó, cậu ta gật đầu.

“À, tôi hiểu rồi. Là ‘học viên được đặc cách’ à.”

Cậu ta khẽ nhếch mép cười đầy ẩn ý.

Nụ cười đó phảng phất vẻ chế nhạo.

Cậu ta cố tình nhấn mạnh vào cụm từ ‘học viên được đặc cách’.

Tôi không đáp lại gì thêm, chỉ buông tay cậu ta ra. Có vẻ như cậu ta đang hiểu lầm chuyện gì đó.

Yoon Sanghyuk quay trở lại chỗ của mình, khẽ ngẩng cao đầu như thể vừa giành được một chiến thắng nhỏ.

Cậu ta vừa quay đi, một thông báo đã vang vọng khắp bầu trời khu thực hành.

- Đây là nhiệm vụ đầu tiên. Hãy thành lập Đơn vị.

Một chỉ thị đơn giản.

Nhưng thông báo không hề nói phải lập đơn vị với những người trước mặt, hay phải tuân theo một phương thức cụ thể nào.

Đúng theo nghĩa đen là ‘Hãy thành lập’.

Ngay khi thông báo kết thúc, Yoon Sanghyuk thì thầm điều gì đó với cậu bạn bên cạnh, rồi khóe miệng nhếch lên như vừa nảy ra ý gì đó.

Cậu ta nhìn xung quanh rồi từ từ tiến lại gần Yu Hana.

“Yu Hana.”

Yu Hana không thèm nhìn cậu ta mà trả lời.

“Ừ.”

“Tôi nghĩ rồi, có vẻ chúng ta không nhất thiết phải lập đơn vị với các thành viên ở đây, đúng không? Chỉ cần…”

Cậu ta cười đầy ẩn ý rồi nói tiếp.

“Với cậu kia.”

Yoon Sanghyuk khẽ hất đầu về phía Kim Daehyun và tôi.

“Loại hai cậu kia ra đi. Hay là cậu, tôi và người này lập thành một đơn vị ba người thì thế nào?”

“Như vậy thì thứ hạng cũng sàn sàn nhau, những người cùng đẳng cấp lập đội với nhau chẳng phải tốt hơn sao? Chứ nói thật, ngay từ đầu đã phải gánh tạ thì bọn họ cũng ỷ lại thôi.”

Không ngờ cậu ta dám nói thẳng toẹt ra như thế trước mặt người trong cuộc. Gan cũng to thật.

Kim Daehyun đứng bên cạnh nghe thấy vậy mà mặt đã xịu xuống, chỉ biết cúi gằm nhìn đất.

Tôi cũng đang phân vân. Nên giải quyết êm đẹp…

Hay lật bàn luôn đây.

Nhưng suy nghĩ đó không kéo dài được lâu.

Yu Hana nghe lời Yoon Sanghyuk nói, bèn từ từ bật cười. Nụ cười đó không hề ấm áp, mà lạnh nhạt, đầy vẻ khó tin và mỉa mai.

“Đẳng cấp?”

“Cậu vừa nói đẳng cấp à?”

Yu Hana không thèm liếc nhìn cậu ta một lần nào, mà nhẹ nhàng bước về phía tôi.

Rồi cô ấy mỉm cười rạng rỡ và nói.

“Jung Haein.”

Cô ấy dừng lại trước mặt tôi rồi khẽ nghiêng đầu hỏi.

“Lập đơn vị với tôi chứ?”

Yoon Sanghyuk đứng phía sau gắt lên.

“Này, cái gì…!”

Yu Hana lờ đi giọng nói của cậu ta, chậm rãi nói.

“Một năm trước, trong vụ nổ Catalyst ở bờ biển phía Đông gây ra một làn sóng quái vật và người đứng ra tiêu diệt chúng chỉ có một.”

Nghe Yu Hana nói, lông mày Yoon Sanghyuk giật giật.

“Nghe nói người đó dùng thương và cực kỳ đẹp trai….”

Yu Hana nghiêng đầu quan sát khuôn mặt tôi, rồi đột nhiên đưa tay ra véo nhẹ má tôi.

“Ừm, đúng rồi.”

Cô ấy vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào tôi. Ánh mắt đó mãnh liệt đến lạ.

“Đúng là học viên được ‘đặc cách’ theo đúng nghĩa đen. Phải không?”

Nghe cô ấy nói, mặt Yoon Sanghyuk càng lúc càng cứng đờ. Từ ngơ ngác, ánh mắt cậu ta dần chuyển sang như đã vỡ lẽ ra điều gì.

“Xem ra…”

Yu Hana khẽ khoác tay tôi, nở một nụ cười tinh nghịch.

“Bên này mới là cùng đẳng cấp thì phải.”

Rồi cô ấy tinh quái lè lưỡi.