Seong Siwoo chết rồi.
‘A...’
Giá mà hỏi được thằng tôi của 10 năm trước.
‘Không có nhân vật chính thì liệu có diệt được Ác Thần không?’
Chắc nó chửi tôi điên rồi bảo cút xéo cho nhanh.
Rốt cuộc, kế hoạch 10 năm của tôi đã đổ sông đổ bể.
Nhân vật chính đã không chống lại nổi sự cám dỗ và xâm thực của Ma Nhân.
Nếu vẫn còn dù chỉ một tia hy vọng, tôi đã cố cứu cậu ta bằng mọi giá.
Nhưng đến cả hệ thống còn vỡ nát cơ mà.
Điều đó chỉ có một ý nghĩa duy nhất: cậu ta không còn được xem là con người nữa.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Nếu có điều gì khiến tôi lấn cấn thì đó là—
‘Quá nhanh.’
Thông thường, khi quá trình xâm thực bắt đầu, đối tượng sẽ tự quan sát ma khí bên trong cơ thể trong vài tháng.
Và khi thời cơ đến, quá trình Ác Ma Hóa mới diễn ra.
Nhưng nhìn cánh tay tím ngắt rơi trên sàn kia đi, quá trình Ác Ma Hóa đã bắt đầu ngay khi bị xâm thực.
Chuyện này có thể mang hai ý nghĩa.
Thứ nhất, cậu ta thất bại vì lượng ma lực để chống lại ma khí quá thiếu hụt.
Nhưng Seong Siwoo tuy không có tài năng hay bất cứ thứ gì khác, song lượng ma lực thì lại vô cùng dồi dào. Do đó, trường hợp này không đúng.
Thứ hai là... Ác Thần đã cực kỳ chấm tên này.
Ác Thần thường không xuất hiện sau bức màn bạc, trừ khi có chuyện gì đó thật sự thú vị xảy ra.
Vậy mà lại can thiệp sâu đến mức phá vỡ cả Hệ thống cơ à?
Điều này có chút... bất thường.
“Chuyện gì thế này…”
Nữ Paladin kinh hãi thốt lên.
Vừa hay tôi cũng đang kinh hãi đây.
“Chỉ mới ở giai đoạn đầu xâm thực thôi mà. Tình trạng này… về mặt pháp lý thì không khác gì giết người.”
“Dĩ nhiên chúng tôi hiểu rõ mức độ nghiêm trọng, nhưng nếu không có kết quả kiểm tra xác nhận cậu ta không thể cứu vãn, e rằng ngài sẽ khó tránh khỏi bị xử phạt….”
Vẻ mặt nữ Paladin nhuốm đầy lo lắng. Cô cũng không hề có ý trách móc tôi đã giết Seong Siwoo.
Cảm giác như cô ấy đang lo tôi sẽ phải chịu thiệt vì quyết định của mình.
Tốt nhất là nên chứng minh rằng không còn cách nào khác.
Dù chỉ muốn nằm ườn ra đây, nhưng cuối cùng tôi vẫn đứng dậy.
Tuy nhiên, Cheon Yeoul đứng sau nữ Paladin đã nhanh hơn một bước.
Cô ấy tiến lại gần thi thể của Seong Siwoo.
Và vươn tay ra.
Nhưng cứ như không muốn chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu, cô ấy vừa xoắn các ngón tay vừa lại gần—
Cuối cùng, trước khi chạm hẳn vào, bàn tay đó đã dừng lại.
Một luồng khí màu xanh lam từ từ tỏa ra từ tay cô.
Cheon Yeoul khẽ nhắm mắt.
Và rồi, cô lặng lẽ gật đầu.
“… Đúng vậy rồi.”
Cô quay lại nhìn nữ Paladin rồi nói tiếp.
“Muộn rồi. Bên trong đã bị vấy bẩn. Rất, rất nhiều.”
Vẻ mặt của nữ Paladin cứng lại.
“Xem ra đã quá muộn để cứu vãn rồi. Phán đoán của Jung Haein là chính xác.”
Cheon Yeoul khẽ nhếch môi nhìn nữ Paladin. Một thái độ hoàn toàn không để lộ chút thân tình nào với tôi.
Nghe vậy, nữ Paladin bèn cúi đầu chấp thuận. Ý là cô sẽ không bàn cãi gì thêm về ý kiến của Thánh Nữ.
Mà thực tế thì điều đó cũng đúng.
“Hơn nữa… có vẻ như một ác ma cấp rất cao đã bám vào. Suýt nữa thì nguy hiểm rồi.”
Lúc đó, Kang Ahrin đang đứng ở phía đối diện tiến lên vài bước.
Cô ấy liếc nhìn thi thể của Seong Siwoo, rồi ngẩng đầu lên và mở lời với Cheon Yeoul.
“Vậy là Jung Haein đã nhìn thấu phán quyết nửa vời của Điện thờ và ra tay loại bỏ mầm họa, đúng chứ?”
Khoảnh khắc đó, đôi vai của nữ Paladin chợt giật nảy.
Kang Ahrin khoanh tay, một tay chống cằm rồi nói thêm.
“Thế này… chẳng phải nên thưởng thay vì phạt sao?”
Các Thánh giả đứng sau Cheon Yeoul tỏ vẻ khó chịu.
Nhưng trớ trêu thay, Cheon Yeoul lại mỉm cười trước lời nói của Kang Ahrin.
Cheon Yeoul liếc nhìn sang tôi.
“Tôi cũng nghĩ thế….”
Cheon Yeoul hơi nghiêng đầu, khóe môi cong lên.
“Suýt chút nữa là làm tổn hại đến danh tiếng của Điện thờ rồi. Có lẽ Điện thờ chúng tôi nên trao thưởng mới phải. Đúng không?”
Cô ấy nói với nữ Paladin bằng một nụ cười dịu dàng.
Ngay lúc đó, tôi xen vào.
“Chuyện đó để sau hãy bàn.”
Tôi chỉ vào cái xác trên sàn.
“Trước hết, phải thiêu cái xác này đi. Dùng Thánh Hỏa của Điện thờ, thiêu cho không còn lại một sợi tóc.”
Thánh Hỏa.
Ngọn lửa thiêng của Điện thờ, có khả năng thiêu đốt sự tồn tại của Ma Nhân từ tận gốc rễ.
Nó không mạnh mẽ như Mảnh Vỡ, cũng không dùng để chiến đấu, nhưng chức năng thanh tẩy những kẻ bị xâm thực thì vô cùng hiệu quả.
Trước khi việc đó được thực hiện hoàn hảo, vẫn còn quá sớm để an tâm.
Vì lũ Ma Nhân là những kẻ không thể lường trước được.
Nữ Paladin gật đầu.
“Tất nhiên rồi. Các tu sĩ của Điện thờ sẽ trực tiếp tiến hành nghi thức….”
Tu sĩ....
Nếu tu sĩ của Điện thờ trực tiếp ban Thánh Hỏa, hầu hết ma khí sẽ tan biến trong ngọn lửa đó.
Nhưng đó là trong ‘trường hợp thông thường’.
Vụ việc lần này khó có thể xem là một cuộc xâm thực bình thường.
Hơi tiếc một chút, cũng có cảm giác không ổn.
Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, Cheon Yeoul lên tiếng.
“Không, để tôi tự mình làm.”
Nữ Paladin tròn mắt. Cô ấy bắt đầu cuống quýt can ngăn Cheon Yeoul.
“Thánh Nữ… người không cần phải làm vậy đâu. Việc này chỉ cần tu sĩ làm là đủ rồi….”
“Không.”
Cheon Yeoul rất dứt khoát.
“Dường như có một ác ma cấp cao nhúng tay vào. Tôi sẽ trực tiếp dùng Thánh Hỏa của Điện thờ để thiêu hủy nó.”
Cô hít một hơi ngắn rồi nói thêm.
“Thánh Kỵ Sĩ cũng biết mà, phải không?”
“Chuyện gì sẽ xảy ra khi ma khí không được loại bỏ hoàn toàn.”
Nghe những lời đó, nữ Paladin cuối cùng cũng im lặng lùi lại một bước.
Tôi cũng cảm thấy hài lòng. Nếu là Cheon Yeoul, cô ấy chắc chắn có thể kết thúc mọi chuyện một cách triệt để.
Lúc đó, Kang Yoonhyuk từ phía sau Kang Ahrin cũng bước ra.
Một bầu không khí như thể chỉ cần đứng yên cũng đủ để chi phối toàn bộ không gian.
Sự hiện diện mạnh mẽ khiến mọi người bất giác đều đổ dồn ánh mắt về phía đó.
Ông ta cất lời.
“Vừa nhận được báo cáo, Moras đã bị tiêu diệt. Việc truy vết bản thể lại một lần nữa thất bại.”
Tôi khẽ gật đầu.
Để vuột mất Moras cũng là điều bất khả kháng. Ngay cả trong nguyên tác cũng không mô tả vị trí ẩn náu của hắn.
Vốn dĩ hắn không phải là kẻ có thể bắt được ngay trong một lần.
Có lẽ ông ta đã liên lạc, nên nhân viên của Hiệp hội, Gaon và cả những người khác của Điện thờ cũng chạy đến.
Rồi họ bắt đầu thu dọn thi thể của Seong Siwoo.
“Chúng tôi sẽ thu dọn.”
Một thành viên của Điện thờ chuẩn bị một chiếc quan tài chứa đầy thần lực.
Để di chuyển thi thể, người đó cẩn thận nhấc cánh tay của Seong Siwoo lên.
Ngay khoảnh khắc ấy.
Xèoooo!
Một vệt đen sẫm lan ra.
Khói bốc lên nghi ngút. Da thịt nứt toác, tựa như tạp chất bên trong đang bị đốt cháy.
“……”
Từ từ, rất từ từ, làn da của Seong Siwoo vỡ vụn ra.
Dù đã chết, nhưng ma khí vẫn còn sót lại bên trong cơ thể đó.
Tôi khẽ thở dài rồi quay mặt đi.
Đây tuyệt đối không phải là cái chết mà tôi đã lường trước.
Phải chứng kiến cái chết của một kẻ mà mình từng đặt bao tình cảm và kỳ vọng.
Thật sự, cảnh tượng này chẳng vui vẻ gì cho cam.
***
Vừa về đến ký túc xá, tôi liền nằm vật ra giường.
Lặng lẽ nhìn lên trần nhà.
Đầu óc tôi rối bời.
Kỳ thi đã bị đình chỉ. Tạm thời đình chỉ.
Chiếc TV đang bật liên tục đưa tin về vụ tấn công xảy ra hôm nay.
- Nạn nhân là một người… được xác nhận đã hy sinh sau khi chiến đấu với Ma Nhân đến cùng….
Nếu nhìn một cách khách quan, sự chuẩn bị của tôi cho cuộc đột kích này đã thành công.
Xử lý nhanh gọn Medusa, sau đó chuyển hướng tự nhiên sang truy đuổi Moras.
Thực tế là chỉ có duy nhất một người hy sinh cũng là một kết quả rất có ý nghĩa.
Tuy nhiên, cái ‘một người’ đó.
“Tại sao lại là tên này chứ, khốn kiếp…”
Tôi nằm đó, hai tay ôm đầu.
Kẻ mà tôi cho là quan trọng nhất lại chết một cách lãng xẹt thế này.
Tôi không biết phải làm gì. Cũng có lúc tôi tự hỏi liệu có phải lỗi của mình không.
‘Liệu có cách nào tốt hơn không?’
‘Hay lẽ ra mình nên ở bên cạnh Seong Siwoo?’
Vô số suy nghĩ luẩn quẩn trong đầu tôi.
Đúng lúc đó.
Bíp bíp
Âm báo từ chiếc đồng hồ vang lên.
Tôi vẫn một tay che mặt, lẳng lặng giơ đồng hồ lên.
Kỳ thi đã bị đình chỉ, nhưng thật nực cười là các guild vẫn không ngừng đưa ra giá thầu.
Trên bảng tin, video về những học viên có màn thể hiện xuất sắc hôm nay liên tục được đăng tải.
Đây cũng là một chiến lược của học viện.
Nhằm chuyển hướng sự chú ý của công chúng khỏi vụ việc lần này, họ khéo léo tạo ra những chủ đề khác.
Và những đoạn clip đó bắt đầu nâng giá trị của các học viên lên.
Tôi sắp xếp các bài đăng theo lượt xem.
Bài đăng có lượt xem cao nhất.
[4 giờ trước, lượt xem 3,353,211]
Thứ hiện ra ở trên cùng.
Là video tôi chém bay đầu Medusa.
Từ một góc của video, một bóng người lao đến như tia chớp. Người quay phim vội vàng xoay máy để tìm kiếm nhưng đã để mất mục tiêu.
Sau một hồi rung lắc, màn hình cuối cùng cũng bắt được cảnh tượng. Người quay phim vội vã hướng camera lên trời.
Năm phân thân lao về phía Medusa.
Và rồi, chém đứt cổ nó bằng một nhát dao.
- Woa….
Tiếng trầm trồ của người quay phim vang lên.
Khung bình luận thì đang bùng nổ.
[sdff221]: Học viên này là ai vậy? Sao không có trong bảng xếp hạng?
[GariBigui]: Nhìn giá thầu tăng kìa, cỡ này phải ngang ngửa Dũng Sĩ tiền nhiệm rồi.
[alex588]: come to America.
Tôi kiểm tra thứ hạng giá thầu.
“Hờ….”
[Cheongpungdae] → [Jung Haein] đặt thầu 800,000,000 KRW.
[Điện thờ Arcadia] → [Jung Haein] đặt thầu 1,000,000,000 KRW.
[Guild Maengju] → [Jung Haein] đặt thầu 1,200,000,000 KRW.
[Guild Lotus] → [Jung Haein] đặt thầu 1,500,000,000 KRW.
Đúng là một mớ hỗn loạn chưa từng thấy.
‘Cheongpungdae...?’
Đội hộ vệ của gia tộc Yu Hana, nổi tiếng là khép kín.
Ngay cả nơi đó cũng gửi giá thầu.
Nhưng đỉnh điểm lại nằm ở một nơi khác.
[Vanquisher] → [Jung Haein] đặt thầu 5,000,000,000 KRW.
Điên thật rồi.
Tôi bật cười chua chát rồi thở dài.
Cứ nằm ườn ra thế này thì thật lãng phí thời gian.
Tôi ngồi dậy, đi thẳng đến bàn học.
Mở sổ ra và sắp xếp lại tình hình lại nào.
Phải thừa nhận thôi.
Kế hoạch “mượn dao giết người” mang tên Seong Siwoo mà tôi chuẩn bị suốt 10 năm đã hoàn toàn phá sản.
Không thể mượn gươm của kẻ khác được nữa.
Ở giữa trang giấy, cái tên Seong Siwoo được viết ở đó.
Xung quanh cậu ta là Yu Hana, Kang Ahrin, Cheon Yeoul.
Và vô số kỳ duyên, võ công được các mũi tên chỉ thẳng vào cậu ta.
Trông giống như một dạng sơ đồ tư duy.
Tôi gõ cây bút bi lóc cóc xuống bàn trong lúc đăm chiêu suy nghĩ.
Cuối cùng, tôi nghĩ đến phương án cuối cùng, phương án thực sự cuối cùng.
Và rồi, tôi dứt khoát cầm lấy bút.
Tôi gạch bỏ cái tên Seong Siwoo ở giữa.
Sau đó, điền một cái tên mới vào vị trí đó.
‘Jung Haein.’
Tôi đã hấp thụ Mảnh Vỡ.
Người có thể gánh vác vị trí mà Seong Siwoo để lại, thực chất chỉ có mình tôi mà thôi.
Tôi ném cây bút bi lên bàn.
“Giờ thì tới đâu thì tới vậy.”
Đây, có lẽ là quyết định tốt nhất lúc này.
