Nữ Chính Đã Cướp Mất Năng Lực Hồi Quy Của Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 31

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

Web Novel - Chương 47 - Diễn Đàn Trao Đổi (5)

“Tôi… không còn cần thiết nữa sao?”

Yu Hana đột nhiên rơm rớm nước mắt hỏi tôi.

‘Gì thế này?’

Vẻ mặt cô ấy trông như sắp khóc đến nơi rồi.

Giật mình trước phản ứng bất ngờ, tôi vội vàng giải thích thêm.

Rằng việc tập luyện cùng nhau đã không còn cần thiết nữa.

Nghe vậy, cô ấy liền tròn mắt, rồi khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó lại hơi phồng má, làm vẻ mặt dỗi hờn.

“Nhưng tại sao cậu lại đột ngột muốn dừng lại thế?”

Lúc này tôi mới có thể bình tĩnh giải thích.

Đại khái là vì cô ấy đã quá giỏi rồi và tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu cô ấy có thời gian tự mình nghiền ngẫm về kiếm thuật của bản thân.

Thêm vào đó, tôi cũng nói rằng mình vừa được chọn làm cố vấn cho Diễn Đàn Trao Đổi nên có lẽ sẽ không có đủ thời gian.

“Cố vấn…?”

Cô ấy khẽ nheo mắt.

Sau vài giây đăm chiêu, cô ấy cuối cùng cũng từ từ nhắm mắt lại.

“Tôi hiểu rồi.”

Cậu ấy lặng lẽ gật đầu như vậy, rồi cẩn trọng nói thêm.

“Dù vậy… buổi tập sáng cậu nhất định phải tham gia đấy.”

Tôi mỉm cười gật đầu. Vốn dĩ tôi cũng định sẽ tiếp tục việc đó.

Thế nhưng, tôi lại bất đắc dĩ phải hứa với cô ấy rằng ‘tuyệt đối không được bỏ buổi nào’.

Yu Hana cuối cùng cũng tỏ vẻ hài lòng rồi mới quay lưng bước đi.

Sau khi tiễn cô ấy, tôi cũng trở về ký túc xá.

Trên đường về ký túc xá.

Không khí đêm mát lạnh len lỏi vào tận phổi.

Bất chợt, một ý nghĩ kỳ lạ lướt qua đầu tôi.

‘… Khoan đã.’

Yu Hana là một trong các nữ chính.

Mà không chỉ có Yu Hana. Kang Ahrin cũng thế và cả Cheon Yeoul nữa.

Điều đó có nghĩa họ là những nhân vật mà nhân vật chính trong nguyên tác có thể công lược.

Dĩ nhiên, vì là game nên cũng có lựa chọn không công lược, nhưng nhìn chung họ đều là đối tượng sẽ thành đôi với nhân vật chính.

Vậy thì, bây giờ khi nhân vật chính đã biến mất thì sao?

Tôi dừng bước. Ánh đèn đường kéo dài chiếc bóng của tôi trên mặt đất.

Đây là một khía cạnh mà tôi hoàn toàn chưa từng nghĩ đến, thậm chí còn chưa từng mảy may bận tâm.

“… Lẽ nào.”

Người gần gũi nhất với họ và đang cố gắng lấp vào chỗ trống của Seong Siwoo là tôi, chẳng lẽ giờ mục tiêu lại chuyển sang tôi?

Đầu óc tôi ong ong.

Sau khi cậu ta biến mất, dạo gần đây tôi đã cố gắng tiếp cận các cô gái ấy nhiều nhất có thể.

Vì tôi cho rằng mình phải lấp đầy những phần còn thiếu sót bằng mọi giá.

Có lẽ vì vậy mà gần đây, tôi cảm thấy mối quan hệ của chúng tôi đã trở nên thân thiết hơn hẳn.

Tôi hình dung lại gương mặt của từng người.

Yu Hana, Kang Ahrin, Cheon Yeoul.

“À.”

Tôi buột miệng kêu lên một tiếng.

Cái này, có phải là tôi đang tự ảo tưởng sức mạnh rồi không nhỉ.

Trong phút chốc, tôi đã quên mất đẳng cấp nhan sắc của họ.

Dù tôi không đến nỗi xấu trai, nhưng cũng chẳng sở hữu vẻ ngoài áp đảo như những người đó.

Và thành thật mà nói.

Tôi cũng không có kế hoạch sẽ tích cực thể hiện tình cảm hay công khai tán tỉnh như nhân vật chính trong game.

Chỉ làㅡ

Cho họ ăn đồ ngon.

Giúp đỡ khi cần.

Cứu họ khỏi nguy cơ mất mạng, hoặc ngăn chặn những tình huống đó xảy ra ngay từ đầu.

Dẫn dắt để họ có thể trở nên mạnh mẽ hơn, và khi thấy họ đã đủ trưởng thành, tôi sẽ để họ tự lực cánh sinh.

Kế hoạch của tôi chỉ có vậy thôi.

Việc họ có tình cảm với tôi vượt trên mức thiện cảm thông thường mới là chuyện lạ.

Và cho dù, một phần vạn có chuyện đó xảy ra đi nữa...

Thì việc chấp nhận tình cảm đó, cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.

Không phải vì tôi không thích.

Chỉ là, thế giới này vốn là như vậy.

Bây giờ vẫn chỉ là giai đoạn đầu. Theo diễn biến câu chuyện thì không khí vẫn đang trôi đi tương đối yên bình, nhưng…

Một khi những cuộc đột kích và chiến tranh thực sự bắt đầu, một khi thế lực thực sự của phe Ma Nhân bắt đầu hành động.

Chuyện có người bỏ mạng cũng chẳng phải điều gì to tát.

Đây là một thế giới như thế.

Tôi không phải nhân vật chính, vì vậy tôi không tự tin mình có thể vừa lo chuyện tình cảm vừa tiêu diệt Ác Thần.

Tôi khác với nhân vật chính, người gần như được đảm bảo sẽ có một kết cục có hậu.

Tôi chỉ đơn giản là, cố hết sức mình.

Đây chính là điểm khác biệt giữa tôi và nhân vật chính của nguyên tác.

Tôi chậm rãi cất bước.

Chẳng mấy chốc, tòa ký túc xá đã hiện ra trước mắt.

***

Ngày hôm sau, 9 giờ 50 phút sáng.

Yoon Chaeha đi về phía giảng đường.

Thực ra, nói cho chính xác thì cô đã có mặt ở đây từ 9 giờ.

Chẳng biết là cô đang nghĩ gì, nhưng mọi chuyện cứ thế diễn ra.

Từ sáng sớm, cô đã ngồi ở một góc giảng đường, một mình giết thời gian.

Cô mở sách ra đọc, hít thở sâu, rồi lại mân mê những ngón tay.

Dù vậy, cảm giác phấn khích kỳ lạ vẫn không hề lắng xuống.

Tim đập rộn ràng.

Hệt như một đứa trẻ đang mong chờ quà.

Cô cố gắng phân tích chính mình.

Đây chỉ đơn thuần là sự tò mò. Vì ở Kallos khó tìm được một sự tồn tại đáng để kỳ vọng, nên cô quan tâm cũng chỉ vì lý do đó mà thôi.

Không hơn, không kém.

Tuy nhiên──

Việc phải cố gắng giải thích lý do đã tự nó là một mâu thuẫn.

Thời gian trôi qua, các học viên của Gaon bắt đầu lần lượt tiến vào giảng đường.

Có lẽ họ là những người được chọn làm cố vấn.

Yoon Chaeha chậm rãi lướt mắt qua họ. Nhưng người cô tìm kiếm lại chẳng thấy đâu.

Và đúng 10 giờ sáng.

Cánh cửa mở ra. Và cậu ấy bước vào.

Jung Haein tự nhiên quay đầu, đảo mắt một vòng xung quanh.

Rồi ánh mắt cậu chạm phải Yoon Chaeha. Cậu khẽ nhếch môi, tiến về phía cô.

Tiếng bước chân vang vọng khắp giảng đường.

Cùng với đó là một sự hiện diện kỳ lạ đang đến gần.

ㅡ Khí chất tựa như một Thánh Tử.

Là vì sao nhỉ?

Từ cậu toát ra một cảm giác thật lạ lùng.

Khi ở xa thì không biết, nhưng lúc đến gần thì cảm nhận được rất rõ.

“Chào?”

Cậu lên tiếng bắt chuyện.

Dù biết mình phải đáp lại theo phản xạ.

Nhưng không hiểu sao cô lại chẳng thể nhìn thẳng vào mắt cậu.

‘Sao thế này….’

Yoon Chaeha cũng tự thấy bối rối.

Một cảm giác xa lạ không rõ nguyên nhân. Trong đầu cô vẫn đang cố gắng phân tích.

Nhưng vẫn không thể đi đến kết luận.

Cô không thể nào biết được.

Mảnh Vỡ và 『Nhất Thể Tri Giác』 mà cậu sở hữu.

Lại có sự tương hợp hoàn hảo với ‘A Priori’ vốn dùng để khám phá chân lý của cô.

Nụ cười của Jung Haein càng thêm tươi rói. Cậu chìa tay ra, tựa như đang đề nghị một cái bắt tay.

Cô nhìn bàn tay đó một lúc.

Chầm chậm, chầm chậm.

Cô cũng đưa tay lênㅡ

Vụt.

“Á.”

Từ miệng cô bất giác bật ra một tiếng kêu khe khẽ.

Bàn tay cậu nắm lấy tay cô, một cách mạnh mẽ nhưng lại thật tự nhiên.

Rồi nhẹ nhàng lắc lên xuống.

‘… To thật.’

Cảm nhận đầu tiên lướt qua tâm trí cô.

Một bàn tay to lớn.

Những vết chai sạn dày cộm và những vết sẹo thô ráp bao bọc lòng bàn tay.

Dấu vết của vô số lần vung vũ khí, rèn luyện và tích lũy. Nỗ lực để vượt qua giới hạn được lưu lại một cách vẹn nguyên.

Một bàn tay mà các nam pháp sư, có chết đi sống lại cũng không thể nào có được.

Tại sao nhỉ?

Khi nắm lấy bàn tay đó.

Một cách kỳ lạ, ở một nơi nào đó.

Cô lại cảm thấy thật an tâm.

Giờ đây, cô chẳng còn biết mình đang nghĩ gì nữa.

***

Vô Ngã Quán, nơi có thể nhìn bao quát toàn cảnh Gaon.

Nơi đây là đài quan sát mà các học viên thường lui tới, nhưng hôm nay lại đặc biệt yên tĩnh.

Ở đó, có hai cô gái đang ngồi.

Cơn gió nhè nhẹ lướt qua.

“Mấy người khác nói sao?”

Cheon Yeoul lên tiếng, mắt nhìn về phía xa xăm.

Ánh mắt cô lơ lửng giữa không trung.

Ha Sion chậm rãi quay đầu.

“Kang Ahrin thì nói không sao cả. Còn Yu Hana thì... vẫn hoàn toàn đồng ý như mọi khi.”

“Còn cậu?”

Cheon Yeoul hỏi thêm một lần nữa.

Ha Sion nhắm mắt, đăm chiêu suy nghĩ một lát.

Rồi cô đáp bằng một giọng điềm tĩnh.

“Nếu là bất kỳ ai khác, tôi đều sẽ phản đối.”

Cheon Yeoul nhìn cô.

Ha Sion giữ im lặng một lúc.

“Nhưng... tôi nghĩ cậu ấy có lẽ hơi khác một chút.”

Nếu là một người hoàn toàn không có giá trị để đầu tư.

Thì cô đã nghiến răng nghiến lợi mà gạt phắt đi rồi, nhưng người ấy thì không đến mức đó.

Cheon Yeoul từ từ nhắm mắt lại.

Rồi, cô nói bằng giọng trầm thấp như đang cố nén cảm xúc.

“Tôi… không thích.”

Cô lặng lẽ siết chặt tay.

“Tôi không thích việc cậu ấy lại phải hy sinh để chăm lo cho ai đó, cố gắng giúp ai đó trưởng thành, tôi ghét tất cả những điều đó.”

Cô hít một hơi thật sâu.

“Cậu ấy đã làm quá đủ rồi.”

Suốt thời gian qua, không biết bao nhiêu lầnㅡ

Cậu ấy đã sống vì người khác. Rốt cuộc, còn phải làm thêm điều gì nữa chứ.

Cheon Yeoul cắn môi.

Cô định nói tiếp, nhưng cổ họng lại bất giác nghẹn.

Như thể không thể chịu đựng nổi, cô kìm nén cảm xúc mà nói.

“Giờ đây… có nhận về bao nhiêu cũng chẳng đủ bù đắp.”

Nói rồi, cô đứng dậy và rời đi.

Cạch.

Ha Sion ngẩn ngơ nhìn lon cà phê của Cheon Yeoul chao đảo, phần cà phê còn lại chảy tràn ra ngoài.

Bầu không khí lạnh lẽo bao trùm.

Nơi Cheon Yeoul vừa rời đi, chỉ còn lại một lon cà phê uống dở nằm trơ trọi.

Cô hít một hơi thật sâu.

Rồi, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Một khung cảnh lướt qua tâm trí cô.

Không phải là hiện tại.

Một ký ức từ một khoảnh khắc nào đó trong quá khứ.

Tuy nhiên.

Đó không phải là ký ức của Ha Sion.

Mà chỉ đơn thuần là ký ức của một ai đó.

***

Một phòng họp khổng lồ được khắc những ký tự ma thuật rực rỡ.

Trung tâm của Ma Tháp, nơi những cuốn sách lơ lửng giữa không trung.

Phía bên kia bàn, một người phụ nữ đang ngồi.

Với mái tóc vàng óng đặc trưng của mình. Yoon Chaeha.

Cô mỉm cười và chìa tay ra.

“Lần đầu gặp mặt. Tôi là Tháp chủ Yoon Chaeha. Tôi đã nghe danh anh từ lâu.”

Cô đưa tay ra đề nghị bắt tay.

Nhưng người đàn ông lại không đưa tay ra. Thay vào đó, anh chỉ khẽ cúi đầu. Một thái độ lịch sự, nhưng lại có cảm giác xa cách.

Cô khựng lại một lúc, rồi lặng lẽ thu tay về và ngồi xuống ghế.

Và, đi thẳng vào vấn đề. Đôi mắt cô dần chuyển sang màu cam. Cô gật gù.

“Tôi sẽ nói thẳng vào vấn đề.”

Cô hít một hơi, rồi bình tĩnh nói tiếp.

“Tôi biết. Quyền năng của anh là Tử Vong Hồi Quy.”

Cô quan sát biểu cảm của anh.

Cô đã đoán rằng anh sẽ dao động.

Nhưng anh lại không hề có một chút thay đổi nào trên gương mặt.

Không phản ứng. Chỉ nhất quán duy trì vẻ mặt vô cảm.

Rõ ràng là nếu khóe miệng kia nhếch lên, trông cũng không phải là một người có ấn tượng tệ.

Anh ta trông thật xơ xác.

Cô trấn tĩnh lại bản thân đang suýt run lên vì cảm giác lạnh lẽo, rồi nói tiếp.

“Vì vậy, Ma Tháp đã chuẩn bị một chiến lược dành cho anh. Đó là….”

Yoon Chaeha bắt đầu giải thích một cách say sưa.

Một kế hoạch rõ ràng được sắp xếp một cách logic. Một chiến lược thuyết phục đối với bất kỳ ai nghe thấy được.

Dù đây là vấn đề liên quan đến sự tồn vong của nhân loại, cô lại tỏ ra phấn khích như đang thảo luận về một nghiên cứu thú vị.

Nhưng người đàn ông, Jung Haein, vẫn giữ vẻ mặt vô cảm.

Ngay cả khi cô đã giải thích xong, anh vẫn không nói một lời nào.

Yoon Chaeha cảm thấy bức bối.

“Thế nào? Bây giờ khi Seong Siwoo đã phản bội, anh có hứng thú tham gia vào kế hoạch của tôi không?”

Ánh mắt lấp lánh.

Thái độ chưa từng biết đến thất bại. Giọng điệu mang theo vẻ tự tin thường thấy.

Yoon Chaeha nhìn anh với ánh mắt tràn ngập mong đợi.

Jung Haein khẽ ngẩng đầu, rồi điềm đạm nói một câu ngắn gọn.

“Xem ra là vô ích rồi.”

Kỳ vọng này thật vô nghĩa, vừa nói anh vừa đứng dậy khỏi ghế.

“… Gì cơ?”

Trong khoảnh khắc, vẻ mặt của Yoon Chaeha thoáng dao động.

Jung Haein đã từng nghĩ.

Chỉ là một chút hy vọng le lói. Nếu là Yoon Chaeha, nếu là đôi mắt của cô.

Liệu có gì đó khác biệt không. Liệu một ngày nào đó cô có nhận ra không.

Việc trực tiếp nói ra là điều không thể, bởi sức ép của thế giới này không phải là thứ mà cô có thể chịu đựng được.

Nhưng, quả nhiên đó là một kỳ vọng vô ích.

Anh đã hy vọng rằng công sức đến tận nơi theo lời triệu tập của Ma Tháp, lần này sẽ là lần cuối cùng.

Jung Haein quay lưng đi mà không đáp lại một lời.

“… Này!”

Yoon Chaeha vội vàng gọi.

Một giọng nói sắc bén vang lên từ phía sau.

“Anh đang cố làm gì….”

Tuy nhiên.

Anh đã mở miệng trước.

“Cô thử đoán xem.”

Trong chốc lát, không khí trong phòng như đóng băng.

Dù nhiệt độ không hề giảm xuống, nhưng lại có cảm giác lạnh buốt nơi cuống họng.

Giọng nói của anh, lạnh lùng và khô khốc.

“Đây là lần thứ mấy rồi.”

Anh quay đầu lại, nhìn cào Tháp chủ, Yoon Chaeha.

“Chuyện Ma Tháp triệu tập tôi và chuyện cô hào hứng giải thích kế hoạch đó.”

Ánh mắt anh như xuyên thấu, ghim chặt vào cô.

“Cô nghĩ nó đã lặp lại bao nhiêu lần rồi?”

Đôi mắt của Yoon Chaeha mở to.

Cô định nói điều gì đó, nhưng không thể thốt nên lời.

‘Lẽ nào….’

Không phải là cô hoàn toàn không lường trước được. Chỉ là, trong mắt cô thì hoàn toàn….

Nhưng, Jung Haein không cho cô cơ hội để đưa ra câu trả lời.

Anh điềm nhiên nói.

“Tiếc là, đây không phải lần đầu tiên. Và, có lẽ cũng chẳng phải lần cuối cùng.”

“….”

“Lần tới, hy vọng cô sẽ có một kế hoạch tốt hơn.”

Cứ như vậy, anh bước ra khỏi phòng.

성자 (Seongja) là từ gốc hán 聖子 – Thánh Tử (Người con của vị Thánh) 무아관 (Muagwan) từ gốc hán 無我館, phiên sang Hán Việt: Vô Ngã Quán