Nữ Chính Đã Cướp Mất Năng Lực Hồi Quy Của Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

Web Novel - Chương 44 - Diễn Đàn Trao Đổi (2)

Ju Seojun không khỏi sững sờ.

So với bất kỳ ai, cậu là người dõi theo Yoon Chaeha lâu nhất.

Và có lẽ, ngoại trừ cha mẹ cô, cậu dám chắc rằng mình là người hiểu cô hơn bất cứ ai.

Tính cách lúc nào cũng đủng đỉnh. Thái độ thì luôn tỏ ra chán chường.

Cái phong thái chẳng bao giờ vội vã, dường như mọi chuyện đều có thể nhẹ nhàng lướt qua.

Đó cũng là lý do cô cứ giậm chân tại vị trí thứ 5 trên bảng xếp hạng Kallos.

Cậu biết rõ.

Rằng nếu Yoon Chaeha thực sự dốc hết sức mình, cậu sẽ chẳng thể giữ nổi ngôi vị số 1.

Thế nên, cậu đã nghĩ quyết định lần này cũng chỉ là một cơn hứng bất chợt của cô mà thôi.

Ngay cả khi cô tuyên bố “Tôi sẽ đến Gaon”, Ju Seojun cũng chỉ cho đó là một phút bốc đồng nhất thời, chứ chẳng phải kế hoạch gì nghiêm túc.

Chỉ là một ý thích đơn thuần, ngủ một giấc dậy là lại đổi ý ngay thôi.

Tuy nhiên, cậu buộc phải thừa nhận rằng, lần này thì khác thật rồi.

Rầm!

“Ôi, thiệt tình chứ.”

Yoon Chaeha đóng sầm cửa lại và bước ra từ phòng nghiên cứu của giáo sư.

Trái ngược với vẻ thong dong thường ngày, gương mặt cô lúc này cau có thấy rõ. Dựa vào tông giọng lúc cao lúc thấp vọng ra từ phòng tư vấn, có thể đoán cuộc thương lượng đã chẳng đi đến đâu.

Sau khi sập cửa, cô còn đứng đó thở dài một hơi.

“Chết tiệt….”

Cô bực dọc vuốt ngược mái tóc.

Vạt áo đồng phục trên vai cô khẽ tung lên.

Những lọn tóc vàng bay phấp phới, để lộ ra đôi mắt màu cam rực lửa.

Rồi cô hậm hực bỏ đi.

Tốc độ hành động quá nhanh.

Một khi đã quyết, cô sẽ hành động không chút do dự.

Vấn đề là, cô gần như chẳng bao giờ chịu “quyết” cả.

— Trong suốt 15 năm qua, cô chỉ quyết tâm đúng một lần duy nhất.

Giờ thì cậu còn chẳng nhớ nổi lần đầu tiên ấy là khi nào nữa.

Nhưng rõ ràng, đây là lần thứ hai.

“Học viên Seojun….”

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng nghiên cứu hé mở, một trợ giáo gọi cậu từ phía sau.

Trợ giáo có vẻ cũng bị giáo sư hành cho một trận, quầng thâm dưới mắt đã hiện rõ mồn một.

Lịch tư vấn về Diễn Đàn Trao Đổi hôm nay không chỉ có Yoon Chaeha, mà còn có cả Ju Seojun.

“Nếu em sẵn sàng rồi thì vào đi….”

“Vâng.”

Người trợ giáo lí nhí đáp rồi mở cửa.

Cậu bước vào phòng nghiên cứu.

Cánh cửa đóng lại, toàn bộ không gian bên trong hiện ra trước mắt.

Những bức tường phủ kín ma thuật thư, giá sách chất đầy dụng cụ ma thuật và bình thí nghiệm, cùng những thiết bị pha lê khắc pháp trận đang chuyển động như một cỗ máy.

Giáo sư phụ trách của cậu vẫn đang cau mày hí hoáy viết gì đó như mọi khi.

Thế nhưng, ngay khi Ju Seojun bước vào, vẻ mặt ông liền bừng sáng.

Kéttt

Vị giáo sư kéo ghế ra, vui vẻ nói.

“Ngồi đi, học viên Seojun.”

Ju Seojun ngồi xuống ghế.

Và rồi, giáo sư bắt đầu bài ca thuyết phục của mình.

Có lẽ vì cho rằng một học viên gương mẫu như Ju Seojun sẽ dễ nói chuyện hơn Yoon Chaeha, đứa chẳng bao giờ nghe lời, nên giọng ông cũng mềm mỏng đi ít nhiều.

“… Thế nên là, học viên Seojun nói giúp học viên Chaeha một tiếng nhé….”

Rốt cuộc thì, vấn đề cũng chỉ có vậy.

Hai đứa không được đi. Phải cản Yoon Chaeha lại.

Không, nói đúng hơn là—— dù không cản được Yoon Chaeha, thì ít nhất cậu cũng phải ở lại.

“Cấp trên cũng đang loạn cả lên rồi đấy! Hai học viên hàng đầu mà cùng lúc rời đi thì….”

Giáo sư vừa nói vừa khoa tay múa chân.

“Nào là học bổng, cao học, rồi cả liên kết với Ma Tháp nữa, tại sao lại….”

Lời của ông cứ tuôn ra một tràng, chẳng cho cậu kẽ hở nào để chen vào.

Trong thoáng chốc, Ju Seojun dường như đã hiểu tại sao Yoon Chaeha lại chán chường đến thế.

“Thưa giáo sư.”

Cuối cùng, cậu đã ngắt lời ông.

“Ừ, em nói đi.”

Vị giáo sư vẫn nhìn cậu với ánh mắt đầy mong đợi.

Như muốn dội một gáo nước lạnh vào sự kỳ vọng đó, cậu nói một câu gọn lỏn.

“Chuyện cao học, có lẽ thầy nên tìm người khác thì hơn ạ.”

Ju Seojun mỉm cười nói với vị giáo sư.

“Hả?”

“Em sẽ đến Gaon. Em cũng muốn như thế.”

Giáo sư còn định nói thêm gì đó, nhưng Ju Seojun không còn ý định kéo dài cuộc trò chuyện.

“Vậy, em xin phép đi trước.”

Cậu khẽ cúi chào rồi rời khỏi phòng nghiên cứu.

Mặt trời có lẽ đã lặn, một luồng không khí hơi se lạnh lướt qua mặt.

Cô ấy chắc đã đi xa, bóng dáng cũng chẳng còn thấy đâu.

Lúc nào cũng vậy.

Luôn đi trước một bước, xa dần và chẳng bao giờ ngoảnh lại.

Đó là phong cách của cô.

Ju Seojun đứng lặng tại chỗ một lúc. Rồi cậu thoáng nghĩ.

Đó không phải là tình cảm yêu đương.

Mà là một cảm xúc khô khan hơn. Có lẽ là một dạng ngưỡng mộ.

Dù sao đi nữa.

Ju Seojun đã quyết, rằng cậu sẽ theo cô đến bất cứ đâu có thể.

***

Vài ngày đã trôi qua kể từ khi có quyết định tạm nghỉ học.

Ngôi trường gần như đã lấy lại được dáng vẻ ban đầu.

Thậm chí có cảm giác một vài tòa nhà còn khang trang hơn trước.

Và từ hôm nay, các lớp học đã bắt đầu trở lại.

Thay vì tổ chức lại kỳ thi giữa kỳ bị gián đoạn, Gaon đã quyết định gộp điểm vào bài thi cuối kỳ.

Phần lý thuyết đã thi xong nên sẽ được thông báo điểm riêng, chỉ có phần thực hành là được gộp vào bài thi cuối kỳ.

Trước quyết định này, các học viên đều thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao thì giữ được điểm cũng là chuyện tốt rồi.

Những học viên lâu ngày mới gặp lại nhau tự nhiên tụm năm tụm ba rôm rả trò chuyện.

Như để xua tan đi bầu không khí nặng nề, tiếng cười vang lên khắp nơi.

Và không lâu sau đó.

“Lâu rồi không gặp.”

Cửa lớp mở ra, giáo quan Do Hanseong bước vào.

Giọng ông vốn đã chẳng có mấy sinh khí, hôm nay lại càng uể oải hơn mọi khi.

Cả lớp đang xôn xao cũng dần im bặt.

Và ánh mắt của tất cả đều hướng về một nơi.

Chiếc bàn trống.

Trên đó đặt một bông hoa trắng, dường như có ai đó đã để lại.

Cuối cùng, Seong Siwoo đã được thông báo là hy sinh trong trận huyết chiến với Ma Nhân.

Sự thật là cậu ta bị xâm thực, biến thành Ma Nhân rồi bị tiêu diệt, nhưng công bố như vậy sẽ gây ra rất nhiều rắc rối.

Thông báo chính thức là kết quả sau nhiều cân nhắc dành cho cậu ta.

Giáo quan Do Hanseong lặng lẽ thở dài.

Nhưng ông không nói thêm lời nào.

***

Buổi học hôm nay không có nội dung gì đặc biệt. Chỉ có thông báo về việc chuyển kỳ thi giữa kỳ và đôi chút về Diễn Đàn Trao Đổi.

Nhìn chung, đây là thời gian để gặp lại các giáo sư phụ trách sau một thời gian dài.

‘Chắc các em cũng biết rồi, kỳ thi giữa kỳ đã được dời lại. Kết quả thi lý thuyết sẽ sớm được công bố thôi.’

Lời của giáo quan vừa dứt, những tiếng thở dài tiếc nuối và nhẹ nhõm xen lẫn vang lên khắp lớp.

Thứ hạng của tôi vì thế cũng bị đóng băng. Tôi sẽ phải sống kiếp không xếp hạng cho đến tận kỳ thi cuối kỳ.

- Là cậu ta đó hả?

- Medusa á?

Tuy nhiên, ánh mắt mọi người nhìn tôi đã khác xưa rất nhiều.

Đoạn clip ghi lại cảnh tôi chém bay đầu Medusa đã vượt mốc 20 triệu lượt xem.

Có vẻ nó còn được chia sẻ đi khắp nơi nữa.

Thành ra, hầu hết học viên tụ tập bên ngoài lớp đều là để hóng xem mặt tôi.

Tôi lặng lẽ đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Tan học, tôi nhanh chóng chuồn khỏi lớp.

Nhưng vừa ra đến hành lang, đã có người chặn đường tôi.

“Cậu là Jung Haein, phải không?”

Ở Học viện Gaon, quy định cơ bản là trang phục tự do, nhưng vẫn có người mặc đồng phục như nữ học viên trước mặt tôi.

Cổ áo màu xanh lá mạ.

Màu sắc biểu tượng của năm hai.

Mái tóc đen và đôi mắt sâu thẳm.

Tôi cũng đoán lờ mờ được đây là ai.

Và trước cả khi chị ta kịp lên tiếng, những lời xì xào xung quanh đã to dần. Chị ta chẳng thèm để tâm, đưa thẳng tay về phía tôi.

“Cậu thấy sao về việc gia nhập Frontier?”

Frontier là một câu lạc bộ có lịch sử khá lâu đời ở Gaon, cũng là nơi sản sinh ra nhiều anh hùng xuất sắc. Chỉ những học viên ưu tú hoặc có tiềm năng ở mỗi khối mới được mời tham gia.

Thực chất, đây là nơi tốt nhất để xây dựng các mối quan hệ.

Trong nguyên tác, đây là sự kiện sẽ xảy ra khi đạt được một mức độ chú ý nhất định.

‘Cảm ơn nhé.’

Nhờ chuyện này, tôi có thể định lượng được mức độ nổi tiếng của mình.

Và rồi, như thể chưa từng nghĩ đến khả năng bị từ chối, chị ta chìa ra một tấm thẻ được chạm khắc hai màu đen vàng.

Chắc là thứ gì đó tương tự như danh thiếp.

Khu học của năm hai cách đây khá xa, vậy mà xem ra chị ta đã cất công đến tận đây.

Sự tự tin toát ra từ thái độ của chị ta.

Một thái độ như thể mọi thứ đều là điều hiển nhiên.

Nhưng tôi đáp lại.

“Tôi không tham gia đâu.”

“Vậy thì tốt, chúng ta cùng đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ….”

Chị ta đang nói dở thì khuôn mặt bỗng cau lại.

“… Cậu vừa nói gì cơ?”

“Tôi nói là tôi sẽ không tham gia.”

Xung quanh bỗng chốc im phăng phắc. Đây là một phản ứng mà không ai ngờ tới.

Một nơi mà ai cũng khao khát được vào.

Thậm chí có không ít học viên nỗ lực chỉ để nhận được lời mời.

Nhưng tôi, đã từ chối.

Và nói tiếp một cách thờ ơ.

“Vì tôi đã quyết định sẽ vào câu lạc bộ nào rồi.”

Tôi vốn đã chọn được câu lạc bộ để tham gia. Nhưng vì cái chết của cậu ta, lý do để đến đó giờ không còn nữa.

Vì thế, đằng nào điểm câu lạc bộ cũng chẳng cần thiết để tính vào thành tích, nên tôi đã định không gia nhập…

Nhưng qua sự kiện vừa rồi, tôi đã nhận ra một điều.

Với mức độ chú ý thế này, thì gần như chắc chắn rồi.

‘Yoon Chaeha sẽ đến.’

Tôi sẽ vào cùng câu lạc bộ với người sắp chuyển đến đây.

“Này… ý tôi là, hậu bối. Lời đề nghị này có nghĩa là….”

Nữ tiền bối trước mặt dường như vẫn chưa thể chấp nhận, tiếp tục giải thích.

Lạ thật, đáng lẽ chị ta sẽ không dai dẳng đến mức này.

Bị từ chối, Frontier thường sẽ quay lưng bỏ đi không thèm ngoảnh lại.

Đúng lúc đó, ai đó từ bên cạnh đã gạt tay chị ta ra.

Tôi quay đầu lại xác nhận.

Là Sion.

Cô ấy cúi đầu chào nữ tiền bối rồi nói.

“Xin lỗi tiền bối nhé. Bọn tôi đã hẹn sẽ tham gia cùng nhau rồi.”

Sion vừa cười vừa nhẹ nhàng đẩy chị ta ra.

Vị tiền bối cắn môi tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng không nói thêm gì nữa.

Thấy vậy, Sion liền nắm lấy cổ tay tôi và kéo đi.

Khi đã ra khỏi hành lang được một đoạn, cô ấy mới lên tiếng.

“Hừ… Mà sao chị ấy lại dai dẳng thế nhỉ?”

“Người ta đã từ chối rồi mà cứ níu kéo không biết để làm gì.”

Tôi nhìn cô ấy chằm chằm.

Rồi nói một cách trêu chọc.

“Ai nói sẽ tham gia cùng cậu chứ.”

Cô ấy giật mình.

“Khụ khụ, chúng ta đã hẹn tham gia câu lạc bộ cùng nhau mà phải không? Lần trước tuy là một câu lạc bộ hơi tai tiếng, nhưng tớ đã tìm hiểu mấy chỗ khác rồi.”

Nơi chúng tôi đến là sảnh chính của Gaon.

Ở đó có một màn hình khổng lồ chiếu trực tiếp Diễn Đàn Trao Đổi.

Bên trái là Kallos, bên phải là Gaon.

Màu sắc tượng trưng cho mỗi học viện lấp lánh, tên của các học viên di chuyển cùng với những hiệu ứng hoa mỹ.

Ồ!

Tiếng reo hò của các học viên vỡ òa. Sion đang líu ríu cũng quay ánh nhìn về phía đó.

Đó là khoảnh khắc Dave, người từng đứng hạng 10 của Gaon, vừa chuyển sang Kallos.

Cậu ta là một học viên chuyên về ma thuật. Cuối cùng có lẽ đã nhận ra mình không hợp với Gaon nên đã chọn Kallos.

Tên cậu ta tỏa sáng rồi hướng về phía Kallos.

Tôi chờ đợi.

Không hiểu sao, tôi có linh cảm rất tốt.

Sion cũng chăm chú nhìn cảnh đó, rồi khẽ tiến lại gần tôi.

“… Đâu có gì đặc biệt đúng không? Diễn Đàn Trao Đổi ấy. Chẳng có gì đáng quan tâm lắm….”

Cô ấy cẩn thận hỏi. Nhưng tôi không trả lời.

Đúng lúc đó.

“Hả?”

“Thật đó hả?”

[Hạng 1 Ju Seojun]

[Hạng 5 Yoon Chaeha]

Hai cái tên mang ánh sáng xanh lam từ từ di chuyển sang Gaon.

Và Sion, người đang cùng xem cảnh tượng đó, bất giác hít một hơi thật sâu.

Cô ấy chớp mắt vài lần, rồi lại nhìn lên màn hình.

Đôi môi khẽ hé ra rồi lại mím chặt.

Và rồi từ từ—

Thật chậm rãi, cô ấy quay đầu về phía tôi.

Vừa hay tôi cũng đang nhìn cô ấy.

Ánh mắt cả hai lặng lẽ giao nhau.

Tôi tự nhiên mở lời.

“Tiếc thật, nhưng chắc là chúng ta không vào chung câu lạc bộ được rồi.”

Tôi lại đưa mắt về phía màn hình.

Những cái tên mang ánh sáng xanh lam để lại dư ảnh, yên vị tại Gaon.

Tôi lặng lẽ nhìn màn hình và mỉm cười.