Nữ Chính Đã Cướp Mất Năng Lực Hồi Quy Của Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

Web Novel - Chương 48 - Tiền Dạ (1)

Tụi tôi được tự do hoạt động. Riêng hôm nay, việc cúp cua đã chính thức được hợp pháp hóa.

Thậm chí còn có một lý do vô cùng chính đáng nữa chứ.

Với tư cách là cố vấn, tôi có cả khối thời gian để hướng dẫn học trò của mình về cơ sở vật chất của Gaon cũng như mọi ngóc ngách trong đời sống học đường. Điểm tình nguyện chỉ là quà khuyến mãi thôi.

Tuy nhiên, tôi lại đâm ra trầm tư. Yoon Chaeha vốn đã là một học viên kiệt xuất. Khả năng cao là cô ấy đã nắm vững gần hết kiến thức học thuật và ma thuật ở Kallos.

Vậy thì ở Gaon, nơi có trình độ ma thuật cũng chẳng hơn Kallos là bao, liệu có gì làm cô ấy hứng thú nổi không?

… Tôi nghĩ mãi không ra. Thôi thì, cứ hỏi thẳng cô ấy là nhanh nhất.

“Ở Gaon này, có nơi nào cậu từng muốn đến không?”

Cô ấy vẫn lặng lẽ bước đi bên cạnh tôi.

“Cũng không hẳn… tôi không rõ nữa.”

Câu trả lời y hệt như tôi đoán.

Một thái độ rõ là chẳng quan tâm gì cả.

Nếu vậy thì cứ để tôi quyết.

Tôi gật đầu. Vừa hay trong đầu tôi cũng nảy ra một chỗ, một nơi mà có lẽ cô ấy sẽ thích. Đằng nào cô ấy cũng chẳng có ý kiến gì, cứ đi theo tôi là được.

“Vậy thì, chúng ta ra ngoài đi.”

Tôi dẫn cô ấy đến Nhà Ga Dịch Chuyển.

Muốn ra khỏi trường thì bắt buộc phải đi qua nhà ga này.

Ở đó có một nữ nhân viên đang ngồi, tôi đưa bảng tên cho cô ấy và nói.

“Đây là hoạt động hướng dẫn của chương trình giao lưu ạ. Tụi em định ra ngoài trải nghiệm thực tế.”

Nữ nhân viên đối chiếu bảng tên với mặt chúng tôi. Thủ tục có vẻ không có vấn đề gì nên yêu cầu của tụi tôi nhanh chóng được chấp thuận.

“Sau 10 giờ tối là cổng dịch chuyển chung vào học viện sẽ đóng đấy. Nên hai đứa nhớ về trước giờ đó nhé~”

“Vâng vâng, em biết rồi.”

Khỏi cần nhắc tôi cũng định làm thế. Chứ tôi thì có gì để làm với cô nhóc này đến tận 10 giờ đêm đâu cơ chứ.

Yoon Chaeha đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Ánh mắt cô ấy trông có gì đó là lạ.

“Đi thôi. Tới nơi cậu muốn ấy.”

Chắc là đúng rồi.

***

Vừa bước qua cổng dịch chuyển và ra khỏi nhà ga, một khung cảnh quen thuộc đập vào mắt tôi.

Yeouido.

Đường phố vẫn tấp nập người qua lại như mọi khi.

Và chúng tôi hướng đến một tòa nhà trông có vẻ lạc lõng giữa lòng thành phố.

“… Đây là đâu thế?”

Yoon Chaeha hỏi tôi. Trước mặt chúng tôi là một căn penthouse khổng lồ, chính là nơi tôi từng đến để kiểm tra Mảnh Vỡ. Căn cứ của Vanquisher. Tôi bước thẳng đến trước cổng sắt, đưa tay ra. Nhưng còn chưa kịp chạm vào, cánh cổng đã tự động mở.

“Vào thôi.”

“….”

Yoon Chaeha không ngừng đảo mắt nhìn xung quanh. Một sự tò mò không hề che giấu.

Lý do tôi đến đây rất đơn giản. Ở Gaon chẳng có gì thú vị với cô ấy cả, nhưng nơi này thì khác.

Tôi dẫn cô ấy đi qua khu vườn rồi vào trong tòa nhà. Lạ là hôm nay lại yên tĩnh đến thế.

“Em đến rồi đây~”

Tôi vừa bước vào vừa cất tiếng gọi. Nhưng chẳng có ai đáp lại.

‘Không có ai ở nhà à.’

Chẳng có hơi người. Vắng lại càng hay. Tôi quay sang nói với Yoon Chaeha.

“Gaon hay Kallos thì cũng sàn sàn như nhau thôi, nên ở trong trường thì cũng chẳng có gì hay ho cả.”

Cô ấy khẽ gật gù.

“Nhưng nơi này thì sẽ khác đấy.”

Tôi dừng bước trước cánh cửa của căn phòng trong cùng ở tầng một.

Thư phòng. Đây là nơi lưu giữ những tài liệu mà pháp sư của Vanquisher, Yukal Ferman và cả cụ đã dày công thu thập. Kho tàng này có lẽ sánh ngang được với cả những thư tịch quý giá nhất của Ma Tháp.

Và họ đã mở cửa thư phòng, cho phép chúng tôi tự do nghiên cứu ở đây. Dù thực tế người đọc chỉ có mỗi cụ thôi.

Tôi vừa mở cửa vừa nói.

“Cứ tự nhiên xem nhé— À.”

Có một người đàn ông đang lặng lẽ ngồi trên chiếc sofa đơn. Mái tóc màu xám, áo choàng dài quét đất.

Một tay anh ta cầm sách, mắt không hề ngước lên.

Cứ như thể không hề nhận ra sự hiện diện của chúng tôi, anh ta chỉ lặng lẽ lật từng trang sách.

“Anh cũng ở đây à?”

Vì anh ta thường xuyên vắng mặt nên tôi đã đinh ninh là không có ai, ai ngờ...

Anh ta không hề nhúc nhích dù tôi đã lên tiếng.

Tôi nuốt khan một cái rồi khẽ nói tiếp.

“Cô bạn này có thể vào đọc sách một lát được không? Em mới làm cố vấn mà ở Gaon chẳng có gì đáng xem cả—”

“…”

Lúc này, anh ta mới đứng dậy khỏi ghế. Chiếc áo choàng quét đất lướt về phía chúng tôi.

Không một tiếng động nào.

Rồi anh ta dừng lại ngay trước mặt Yoon Chaeha. Trông cô ấy có vẻ sửng sốt. Cũng phải, vì Yukal là một pháp sư lừng danh. Dù không xuất thân từ Ma Tháp, nhưng anh ta lại không hề thua kém bất kỳ pháp sư nào ở đó.

Ngay lúc ấy, đôi đồng tử màu xanh da trời của Yukal khẽ lóe sáng. Đáp lại, đôi mắt màu cam của Yoon Chaeha cũng bừng lên.

Một khoảng lặng ngắn trôi qua. Anh ta chậm rãi nhắm mắt lại.

Yukal gật đầu rồi lặng lẽ quay đi, không nói một lời nào.

Anh ta lại mở sách ra và ngồi xuống ghế.

Tôi quay lại nhìn Yoon Chaeha. Vẻ mặt cô ấy vẫn còn sững sờ.

“Anh ấy cho phép rồi đấy.”

“… Thật sao?”

“Ừ.”

Tuy anh ta vẫn cắm cúi vào quyển sách, nhưng đúng là cho phép rồi đấy. Vốn dĩ anh ấy là người kiệm lời mà.

Chúng tôi lặng lẽ bước vào thư phòng.

Mùi hương đặc trưng của những tiệm sách cũ thoang thoảng trong không khí. Ngay lập tức, mắt cô ấy sáng rực lên.

“… Hồi ký của phái Bí Thuật Kallos?”

Hình như còn có cả sách do người sáng lập Học viện Kallos viết nữa. Đúng là hàng hiếm có khó tìm.

“Chiêu hồn thuật?? Entropy và tính bất khả nghịch của ma lực???”

Cô ấy đã hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình. Tôi chỉ đứng nhìn cô ấy lật giở từng trang sách.

Khác hẳn với vẻ lạnh lùng thường ngày, cô ấy lúc này trông như một người hoàn toàn khác. Những đầu ngón tay lật trang sách vừa điềm tĩnh lại vừa hối hả, một trạng thái siêu tập trung. Tôi bất giác bật cười.

‘Đưa cậu ấy đến đây đúng là không sai mà.’

Tôi khẽ lên tiếng.

“Cậu cứ xem tự nhiên nhé. Tôi ra ngoài một lát.”

Nhưng cô ấy không đáp lại. Thậm chí còn thể hiện tuyệt kỹ đọc 2-3 cuốn sách cùng một lúc.

Tôi bước ra khỏi dãy kệ sách và nói với Yukal.

“Anh Yukal, có cụ ở đây không ạ?”

Tay vẫn không ngừng lật trang sách, anh ta đáp gọn lỏn.

“Vừa nãy thì có.”

Nghĩa là vừa nãy có, còn bây giờ thì không.

Tôi lặng lẽ rời thư phòng và đi một vòng quanh tòa nhà chính. Cứ thế bước đi, rồi tôi chợt dừng chân trước một căn phòng. Phòng làm việc của cụ.

Tôi do dự một lúc trước cửa.

Rồi, tôi vặn tay nắm cửa và bước vào trong.

Một căn phòng tĩnh lặng.

Những giá sách nặng trĩu và các chồng tài liệu được xếp đặt gọn gàng.

Và trên bàn làm việc là một tập tài liệu.

Tôi lặng lẽ cầm nó lên.

[Bản kế hoạch tác chiến]

Tôi lật trang bìa.

Và ngay khoảnh khắc tôi lướt qua nội dung.

Một hồi chuông báo động tức thì vang lên trong đầu tôi.

Sắp đến lúc rồi. Đây cũng là một trong những lý do tôi tìm đến đây hôm nay.

“…”

Tôi lặng lẽ đọc hết tập tài liệu. Đây không phải là một nhiệm vụ đơn thuần.

Mà là một sự kiện tôi phải cảnh giác và ngăn chặn bằng mọi giá.

Sự hủy diệt của toàn bộ Vanquisher.

Bản kế hoạch ghi rõ đây là một chiến dịch càn quét Ma Nhân được tiến hành theo yêu cầu của Hiệp hội.

Nội dung rất đơn giản: tại một khu vực ở tỉnh Hamgyong, có tin tình báo về một thế lực Ma Nhân đang hoạt động. Nhiệm vụ là đột kích và tiêu diệt hang ổ của chúng.

Tôi kiểm tra danh sách thành viên tham gia.

Trừ những người đang đi công tác xa, toàn bộ thành viên còn lại đều tham gia.

Thời gian là… ba tuần nữa, kể từ bây giờ.

Tôi nhắm mắt, lặng lẽ ghi tên mình vào danh sách tham gia. Dĩ nhiên không phải là viết thật, mà chỉ là trong tâm trí.

‘Mình nhất định sẽ ngăn chặn chuyện này.’

Bằng mọi giá phải ngăn chặn chuyện đó. Nếu cứ theo đúng nguyên tác, nhiệm vụ lần này sẽ kết thúc bằng sự hủy diệt của toàn bộ Vanquisher. Tôi không đời nào khoanh tay đứng nhìn kết cục đó xảy ra.

“Philip, có đó không?”

Buu?

Một con cú tuyết trắng muốt lặng lẽ hiện ra từ trong bóng tối.

Tôi giơ tập tài liệu lên và nói.

“Cái này sẽ được gửi đến Hiệp hội đúng không?”

Philip gật đầu.

Tập tài liệu này sẽ sớm được chuyển đến Hiệp hội.

Vẫn còn thời gian.

Tôi đặt tập tài liệu xuống, rồi ngả người ra chiếc ghế của cụ. Đầu óc tôi rối như tơ vò. Tôi chậm rãi nhìn xuống bên hông mình, nơi vẫn trống không. Sau khi cây thương bị hỏng, dù đã hạ quyết tâm nhưng tôi vẫn chưa tìm được vũ khí mới. Cảm giác trống trải này cũng là điều dễ hiểu.

Mình không thể ở trong tình trạng này lâu được. Vô số lựa chọn lướt qua trong đầu tôi.

Durandal.

Tuy là thánh kiếm, nhưng nó lại đang ở trong viện bảo tàng Pháp.

Longinus.

Cũng tốt, nhưng đã có người khác sử dụng rồi.

Gungnir. Món này thì… quá kén chủ.

Có cả đống lựa chọn, nhưng chẳng có cái nào thực sự khiến tôi hài lòng.

Đúng lúc đó, một cái tên hoàn toàn phù hợp với loại vũ khí mà tôi nhắm đến chợt lóe lên trong đầu.

‘Catastrophe.’

“Phải rồi, còn có thứ đó nữa nhỉ.”

Điều kiện có hơi khoai, nhưng nếu dùng được thì còn gì bằng.

Đã đến lúc đi tìm vũ khí mới cho mình rồi.

Tôi bật máy tính của cụ lên và bắt đầu gõ lia lịa mọi thứ vào Notepad.

Không biết đã bao lâu trôi qua. Nhìn ra ngoài, mặt trời đã lặn từ lúc nào.

Việc chuẩn bị tốn nhiều thời gian hơn tôi nghĩ, thấm thoắt đã một lúc lâu.

Sau khi gửi bản kế hoạch cuối cùng vào mail của mình, tôi tắt máy tính.

Rồi tôi bước ra ngoài và đi về phía thư phòng.

Vừa khe khẽ mở cửa thư phòng ra—

“Aish, thật tình chứ. Phái Bí Thuật cái gì chứ.”

‘…?’

Bên trong vọng ra tiếng tranh luận sôi nổi.

“Đó là do tầm nhìn của cô còn hạn hẹp thôi.”

Giọng nói đanh thép của Yukal.

Trước mặt anh ta là Yoon Chaeha với một chồng sách cao ngất. Cô ấy vừa mở sách, tay kia cầm bút lông, cùng khuôn mặt đỏ bừng phản bác.

“Ý tôi là— cái gọi là ảo ảnh, là Entropy khởi nguyên ấy? Anh chứng minh được không?”

“Đã được chứng minh rồi.”

Yukal bình tĩnh đáp lại.

“Bí Thuật là hình thái thuần túy nhất của ma thuật. Dù là ma thuật nguyên tố hay chú thuật, tất cả đều chỉ là những nhánh rẽ từ Bí Thuật mà ra. Thứ mà cô theo đuổi, Hình Tượng hay Chế Ngự, xét cho cùng cũng đều bắt nguồn từ đây cả thôi.”

“Không, à…”

Không khí trong thư phòng nóng bừng lên.

Cô ấy thở hắt ra một hơi rồi quay mặt đi. Vừa hay lại chạm mắt với tôi, khiến cô ấy lại giật nảy mình.

Tôi lặng lẽ lên tiếng.

“Có vẻ vui nhỉ.”

Yoon Chaeha giật bắn mình rồi quay mặt đi. Gương mặt cô ấy thoáng ửng đỏ.

“Thôi chết, anh Yukal. Có lẽ em phải đưa cô bạn này về thôi.”

“Không sao. Vấn đề là ở cô pháp sư trẻ đầy nhiệt huyết này thôi.”

“Ha…”

Cô ấy có vẻ bị lời nói của anh ta chọc tức. Nhưng người hứng thú không chỉ có mình cô ấy. Khóe miệng Yukal cũng đang khẽ nhếch lên. Đây là lần đầu tiên tôi thấy bộ dạng đó của anh ta.

“Cậu xem đủ chưa?”

“… Ừm.”

Khỏi cần nói cũng biết. Vì bên cạnh cô ấy, chồng sách đã đọc xong chất cao như núi.

Yukal phẩy tay, cả chồng sách đồng loạt bay lên không. Rồi từng cuốn một tự động bay về đúng vị trí trên giá.

“Chờ… đã!”

Yoon Chaeha bật phắt dậy, chộp lấy một cuốn sách.

[Hồi ký của phái Bí Thuật Kallos]

Là cuốn sách tôi thấy lúc nãy.

“Cái này, cho tôi mượn một chút.”

“Chẳng phải cô bảo không có hứng thú sao?”

“…”

“Tùy cô.”

Ồ, còn cho mượn sách nữa cơ đấy.

“…”

Nói rồi, cô ấy lẳng lặng đi về phía cửa.

Nhưng khi đến trước cửa, cô ấy đột nhiên dừng lại, rồi lặng lẽ cúi đầu.

“Cảm ơn anh.”

Một lời cảm ơn ngắn gọn nhưng chân thành.

Sau đó cô ấy đi thẳng ra ngoài.

Xem ra cô ấy khá thích nơi này. Khi cô ấy vừa đi khỏi, Yukal lặng lẽ lên tiếng.

“… Cô bé đó định đi đâu?”

“Em cũng không rõ, có lẽ sẽ đến Ma Tháp…”

“Vậy sao.”

Cộp.

“Tiếc thật.”

Anh ta gấp cuốn sách đang đọc lại.

Trên gương mặt, một vẻ tiếc nuối khác hẳn với con người thường ngày của anh hiện lên.

형상 (Hyeongsang/形象) – Hình Tượng, 제어 (Je-eo/制御) – Chế Ngự.) | (비전마법 (Bijeon Mabeop) – Ma thuật Bí truyền -> Bí Thuật