Nữ Chính Đã Cướp Mất Năng Lực Hồi Quy Của Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 31

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

Web Novel - Chương 45 - Diễn Đàn Trao Đổi (3)

Trời vừa rạng sáng. Bầu trời trên sân tập vắng lặng đã giăng kín mây đen.

Ánh trăng yếu ớt len lỏi qua kẽ mây, cố gắng xua đi màn đêm còn sót lại.

Và bên dưới đó, những âm thanh đều đặn vang lên từ mặt đất.

Xoẹt!

Vút!

Rắc!

Mũi thương lướt đi, xé toạc cả không trung.

Thoắt tăng tốc, rồi lại ngay lập tức điều chỉnh nhịp điệu.

“….”

Tôi thở hổn hển, thu thương về rồi dộng mạnh cán xuống đất.

Xung quanh tôi, vô số vũ khí nằm la liệt.

Trước thềm Diễn Đàn Trao Đổi, tôi cần chút thời gian để tự nhìn nhận lại bản thân.

Sau khi có được Mảnh Vỡ và thử dùng Harpe, tôi đã nhận ra một điều chắc chắn.

Phong cách chiến đấu của tôi đã đến lúc phải thay đổi.

Mảnh Vỡ.

Vốn dĩ, đó là một yếu tố chẳng dính dáng gì đến tôi.

Sau khi xuyên không, tôi đã nghĩ ra phương pháp dồn nén ma lực vào một điểm duy nhất để xuyên phá yếu huyệt.

Dù là ác quỷ hay Ma Nhân cấp cao, chỉ cần dồn nén ma lực đến cực hạn rồi đâm chính xác vào yếu huyệt là có thể đương đầu.

Sau này khi khai phá được cảnh giới của riêng mình thì có lẽ sẽ có phương pháp mới, nhưng hiện tại thì không.

Ở thời điểm hiện tại, đó là phương pháp tối ưu nhất để đối đầu với Ma Nhân cấp cao hay Ác Ma, cũng là kỹ năng sinh tồn của tôi.

Tuy nhiên, Mảnh Vỡ đã thay đổi hoàn toàn bản chất ma lực của tôi.

Uuuuuung—

Luồng ma lực tuôn ra từ lòng bàn tay rung lên bần bật. Dòng ma lực màu xám tro đậm ánh lên sắc xanh ngọc bích, khẽ lay động.

Giờ đây, ma lực của tôi đang mang khí tức Diệt Ma.

Việc xuyên phá một điểm để gây sát thương chí mạng giờ không còn là phương án tối ưu nữa.

Đối với bọn chúng, khí tức này chẳng khác gì nhiệt lượng cực đại.

Ngay từ khoảnh khắc tiếp xúc, chúng sẽ bị thiêu đốt như thể tan chảy ra.

Vì vậy, thay vì nhắm vào yếu huyệt, việc tạo ra vết thương trên diện rộng sẽ hiệu quả hơn nhiều.

Phương pháp dồn nén ma lực để tấn công một điểm giờ đã trở thành lựa chọn tồi tệ nhất.

Keng!

Tôi lại quẳng một vũ khí nữa xuống đất.

Tôi đã thử qua vô số loại vũ khí.

Và rồi, trong lúc xem xét từng loại, tôi đã tìm ra thứ vũ khí phù hợp nhất với phương pháp mới.

Thứ nhất, Kiếm.

Lưỡi rộng, là vũ khí chuyên dùng để chém.

Đây không phải là một lựa chọn tồi, nhưng như đã nói, kiếm trong thế giới này rất khó sử dụng. Tầm đánh cũng ngắn.

Dĩ nhiên, nhờ tố chất Toàn Nhân mà tôi hoàn toàn có thể luyện kiếm, nhưng sẽ tốn chút thời gian.

Thứ hai, Thương.

Một loại vũ khí lấy việc đâm làm trọng tâm. Dù cũng có thể chém, nhưng ngọn thương tôi đang dùng có cấu tạo chuyên để đâm.

Tức là, nó không hợp với phương pháp mới.

Thứ ba, Kích.

Một biến thể của thương, kết hợp giữa hình dạng của thương và lưỡi kiếm.

Vừa có thể chém, vừa có thể đâm.

Nói cách khác, tôi có thể tận dụng thương pháp của mình, trong khi tầm đánh lại dài hơn kiếm. Thời gian để thích ứng cũng không cần nhiều.

Tôi có thể áp dụng phong cách chiến đấu mới mà vẫn duy trì thương thuật vốn có.

“…”

Tôi cầm trên tay ngọn kích có gắn hình trăng lưỡi liềm.

Lý trí mách bảo rằng vũ khí này là lựa chọn hợp lý nhất.

Tố chất Toàn Nhân luôn dẫn lối cho tôi đến với lựa chọn tốt nhất, ngay cả trong những quyết định như thế này.

Cứ thế, tôi vung mạnh một đường.

Phập phập phập!

Một làn sóng như xé rách không khí lan tỏa ra xung quanh.

Kiếm khí vung rộng đã xé nát con bù nhìn.

“… Cũng không tệ.”

Tôi khẽ lướt đầu ngón tay trên lưỡi kích.

Vốn dĩ ngọn thương cũ cũng đã bị ma khí ăn mòn sau vụ việc lần trước.

Đằng nào tôi cũng phải tìm một vũ khí mới.

“Cứ quyết vậy đi.”

Vừa lẩm bẩm, tôi vừa siết chặt cây kích trong tay.

Và một lần nữa.

BÙM!

Tôi vung nó thật mạnh.

***

Diễn Đàn Trao Đổi cuối cùng cũng khai mạc.

Dù vừa mới xảy ra một sự kiện động trời, nhưng học viện vẫn tổ chức buổi giao lưu này như thể chẳng có gì to tát.

Một sự kiện được tổ chức luân phiên hàng năm.

Năm nay đến lượt Gaon đăng cai.

Một quảng trường khổng lồ.

‘Đông thật.’

Bên trái là các học viên năm nhất của Kallos đang xếp hàng, bên phải là học viên năm nhất của Gaon đứng ngay ngắn.

Quảng trường của Gaon đủ rộng để chứa được cả một lượng người khổng lồ đến vậy.

Trên bục cao, chủ tịch và hiệu trưởng của mỗi học viện đã yên vị.

Khi các đại diện học viện đứng dậy khỏi ghế, tiếng xì xào của đám học viên dưới quảng trường tạm lắng xuống.

“Bây giờ, Diễn Đàn Trao Đổi xin được phép bắt đầu.”

Ngay sau đó, một giọng nói điềm tĩnh nhưng đầy uy quyền vang lên.

Các học viên vỗ tay một cách chừng mực để chào mừng buổi giao lưu.

Mọi chuyện bắt đầu từ đó.

Sau khi dẹp đi những nụ cười gượng gạo và ánh mắt dò xét, các học viên dần dần di chuyển sang phía đối diện.

“Tôi đi đây!”

“Này, lát nữa gặp nhé!”

Buổi giao lưu đã chính thức bắt đầu.

Những học viên phải tạm xa bạn bè mình thì vẫy tay chào.

Có người cười rạng rỡ, có người lại mang vẻ mặt buồn thiu.

Và, ngay khoảnh khắc đó.

Đám học viên Kallos rẽ ra như Biển Đỏ chia đôi.

Từ giữa khe hở đó, một bóng người xuất hiện.

Mái tóc vàng óng như phản chiếu ánh mặt trời.

Dưới ánh nắng, những lọn tóc lấp lánh nhẹ nhàng càng thêm nổi bật.

Cô gái ấy bước xuyên qua đám đông với vẻ mặt thờ ơ.

Trong từng chuyển động không hề có chút do dự.

Bên cạnh cô là một nhân vật khác.

Một mỹ nam ưa nhìn, mang lại ấn tượng dịu dàng nhưng mạnh mẽ. Cậu ta vừa bước đi vừa gật đầu chào hỏi những người bạn xung quanh.

‘Yoon Chaeha. Và Ju Seojun.’

Cả hai đang tiến về phía Gaon.

Còn tôi thì đang nhìn xuống khung cảnh đó từ trên bục cao.

Hai bên tôi là Cheon Yeoul và Yu Hana, ngồi cạnh họ là hiệu trưởng và chủ tịch của mỗi học viện.

Chủ tịch và hiệu trưởng của Gaon và Kallos không ngừng đấu khẩu, với ba chúng tôi ngồi kẹp ở giữa.

Hai bên bận rộn cà khịa nhau đến từng câu từng chữ.

Phía Gaon thì nhấn mạnh chuyện Yoon Chaeha và Ju Seojun đã chọn họ để chọc tức Kallos.

Ngược lại, phía Kallos thì lôi vụ Ma Nhân tấn công ra để móc mỉa Gaon.

Và chúng tôi thì bị kẹt cứng ngay chính giữa.

‘Mệt mỏi thật.’

Lý do tôi có mặt ở đây rất đơn giản.

Học viên một mình xử lý được Moras chỉ có hai người, Cheon Yeoul và Yu Hana.

Còn tôi thì đã tiêu diệt Medusa.

Hôm nay, nơi này là sân khấu để trao thưởng cho họ.

Tôi ngồi giữa Cheon Yeoul và Yu Hana.

Cứ nhất quyết phải trao thưởng trong Diễn Đàn Trao Đổi thế này thì—

‘Gaon cũng có những học viên thế này đây.’

Chắc là để khoe mẽ đây mà.

Dĩ nhiên, tôi chỉ mong trước khi khoe khoang thì làm ơn hãy lo liệu mọi việc cho tử tế đã.

Oáp.

Ngồi bên cạnh, Cheon Yeoul lặng lẽ đưa tay lên che miệng ngáp.

Đầu buổi lễ cô ấy cứ bắt chuyện liên tục, nhưng giờ có vẻ buồn ngủ rồi.

Yu Hana trông cũng mệt mỏi, cứ liên tục đổi tư thế.

Tôi lấy từ trong túi ra một viên kẹo được gói cẩn thận trong giấy nhỏ.

Rồi vừa bóc vỏ vừa mở lời.

“Cậu ăn không?”

Ngay lập tức, ánh mắt của cả hai dồn vào tay tôi.

Một viên kẹo nhỏ màu nâu.

Đôi mắt họ hơi mở to.

Thực ra đây không phải kẹo, mà là một trong những loại linh dược tôi kiếm được khi đi hầm ngục trong kỳ nghỉ.

Cũng không phải thứ gì to tát.

Chỉ cỡ giúp lưu thông khí huyết trong cơ thể thôi.

Nghe nói đối với phụ nữ thì nó còn có hiệu quả làm đẹp cùng nhiều thành phần tốt khác…

Tôi không rõ lắm. Vì tôi là con trai mà.

Tôi cũng đã bóc một viên ăn rồi.

Còn Kang Ahrin thì… chắc chắn đang được bồi bổ đủ thứ tốt nên chẳng cần đến loại linh dược tầm thường này.

“T-tôi. Tôi ăn.”

Xoạt.

Yu Hana chẳng chút do dự, chìa ngay tay ra nhận lấy viên kẹo.

“Cậu cắn ra ăn thì hơn đấy….”

Chụt, chụt.

Cô ấy còn chẳng thèm nghe tôi nói hết câu, đã cẩn thận cho viên linh dược vào miệng.

Rồi bắt đầu ngậm cho nó tan từ từ, như thể đó là thuốc bổ quý giá lắm vậy.

Ngậm thế thì đắng lắm đấy.

Và đúng như dự đoán, cô ấy khẽ cắn môi như thể đang nếm phải vị đắng ngắt.

Nhưng vẫn không ngừng mút chùn chụt.

Rồi tôi quay đầu về phía Cheon Yeoul.

Cô ấy cũng ra vẻ hứng thú. Nhưng lại không chìa tay ra.

Rồi, một cách rất tự nhiên—

Đôi môi cô ấy khẽ hé mở, phả ra một làn hơi mờ ảo.

Ánh mắt cô ấy khẽ lướt xuống dưới rồi lại ngước lên.

Và chỉ tay vào khóe miệng mình.

‘Đút cho tôi đi.’

Cô ấy không nói một lời nào.

Chỉ hé miệng nhìn tôi.

“…”

Tôi liền đứng hình.

Thấy vậy, Cheon Yeoul khẽ mỉm cười, rồi rất chậm rãi lè lưỡi ra.

Từng chút một, thật chậm rãi. Như thể đang ra đón…

Tọp.

Tôi đành đưa viên thuốc vào miệng cô ấy.

Mi mắt của cô ấy cụp xuống.

Cô ấy đảo viên kẹo trong miệng. Khóe môi cô ấy khẽ dính vào nhau rồi lại tách ra liên tục.

Sau đó—

Chụt.

Một tiếng mút kẹo khe khẽ vang lên.

Đôi môi cô ấy hé ra rồi khép lại một cách đầy mời gọi.

Tôi không thể nhìn nổi nữa nên quay mặt đi.

Mới thân nhau hơn một chút mà đã làm loạn cả lên rồi. Đây mới là bản chất thật của cô ấy chứ.

Trong nguyên tác, hồi đầu sau khi khắc phục được chứng ghét đàn ông và độ thân mật tăng lên, cô ấy cũng hay có những biểu hiện thế này.

Lúc đó, người dẫn chương trình cầm micro trước bục nói.

“Vâng, tiếp theo chúng ta sẽ tiến hành lễ trao thưởng.”

Từ phía sau, có người mang giấy khen tới. Tôi ngẩng đầu nhìn lên sân khấu.

Chúng tôi bước lên phía trước bục.

Sau bài phát biểu.

Tách.

Hiệu trưởng trao giấy khen.

Tôi nhận lấy và khẽ cúi đầu chào.

Cheon Yeoul và Yu Hana cũng lần lượt nhận thưởng. Nghe nói phần thưởng sẽ được trao riêng sau.

Khi đó, tiếng thì thầm của người hướng dẫn vang lên.

‘Xin mời các vị trở xuống dưới bục.’

Cuối cùng cũng xong.

Tôi gấp tờ giấy khen vừa nhận, đút tạm vào túi rồi bước xuống khỏi bục.

Cheon Yeoul và Yu Hana cũng sóng vai đi theo sau.

Ngay lúc ấy, hiệu trưởng Gaon cầm lấy micro.

Giọng ông vang vọng khắp quảng trường.

Vài lời dặn dò và sự hòa hợp giữa các học viên. Mấy lời huấn thị kiểu vậy.

Rồi ông nói.

“Đến đây, Diễn Đàn Trao Đổi xin được kết thúc.”

Các học viên reo hò.

“Cho đến Trận Đấu Giao hữu sắp tới, hy vọng các em sẽ học hỏi được nhiều điều trong môi trường mới và cho thấy một diện mạo khác biệt.”

Bộp bộp bộp bộp!

Tiếng vỗ tay nối tiếp.

Những người trên bục lần lượt đứng dậy.

Các học viên cũng bắt đầu lần lượt rời đi một cách trật tự.

Khi ấy, tôi cảm nhận được một ánh nhìn.

Tôi quay đầu lại.

Mái tóc vàng óng. Mái tóc như ngậm trọn ánh mặt trời, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, khẽ lay động trong gió.

Yoon Chaeha.

Cô ấy đang lặng lẽ nhìn tôi.

Dưới hàng mi dài, đôi mắt màu cam rực lửa lặng lẽ tỏa sáng.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt chúng tôi giao nhau.

Rồi—

Xoạt.

Như thể chưa có chuyện gì xảy ra, cô ấy tự nhiên quay đầu đi.

Động tác mềm mại và mượt mà. Một cử chỉ thản nhiên không chút ngần ngại.

Nhưng, dù chỉ trong khoảnh khắc giao nhau ngắn ngủi đó, tôi có thể chắc chắn.

‘Dính câu rồi.’

Yoon Chaeha đã bước chân vào dòng chảy do chính tôi tạo ra.

Và hướng đi của dòng chảy đó, cũng sẽ do một tay tôi định đoạt.

멸마 (Myeolma) là phiên âm từ hán tự 滅魔 – Diệt Ma.