Nữ Chính Đã Cướp Mất Năng Lực Hồi Quy Của Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 34

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 149

Web Novel - Chương 33 - Kỳ Thi Giữa Kỳ (3)

Điên mất thôi.

Yu Hana đúng là thiên tài mà.

Thoáng cái đã 11 giờ đêm.

“Thế này đúng chưa?”

Vút vút vút!

Lưỡi kiếm cô ấy vung lên vẽ một đường cong sắc lẹm, găm phóc vào bức tường phòng tập.

Sức mạnh, tốc độ, đến cả sự uyển chuyển cũng đều hoàn hảo.

Chỉ trong vài tiếng, Yu Hana đã nắm vững những điểm cốt lõi của Hoa Điệp Kiếm mà tôi chỉ dạy.

Tuy tôi có hơi bối rối khi cô ấy bật khóc lúc nhận kiếm, nhưng may là sau vài lần vung kiếm và được động viên, cô ấy đã nhanh chóng lấy lại tinh thần.

“Fuu…”

Yu Hana tra kiếm vào vỏ, điều chỉnh lại hơi thở.

Dòng ma lực từng bung tỏa như hoa như bướm giờ cũng lặng lẽ thu vào vỏ kiếm.

Nhưng rồi.

Đột nhiên, cô ấy bước đến trước mặt tôi và cúi gập người.

Cạch.

Đây không đơn thuần chỉ là một lời chào.

Cô ấy quỳ xuống, hai tay đặt ngay ngắn rồi cúi rạp người cho đến khi trán chạm sàn.

Một tư thế dập đầu không chê vào đâu được.

Tôi nhất thời ngớ người.

“Này, cậu làm gì vậy?”

Cô ấy vẫn không ngẩng đầu lên, cất giọng trầm trầm.

“Cảm ơn người đã chỉ dạy. Thưa sư phụ, sau này cũng xin nhờ người dìu dắt.”

Giọng nói cung kính và nghiêm túc của cô ấy khiến tôi có chút không quen.

Dùng kính ngữ thì không nói, nhưng cả giọng điệu lẫn tư thế đều có phần phục tùng quá mức.

Yu Hana là con nhà võ.

Vì vậy, việc hành lễ với người đã dạy kiếm thuật cho mình là lẽ đương nhiên.

Nhưng ngay cả trong nguyên tác, ban đầu cô ấy cũng chỉ dùng kính ngữ cho có lệ rồi nhanh chóng bỏ luôn.

‘Thế này thì hơi quá đà rồi.’

May mà đây là phòng riêng.

Nếu để ai nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ có tin đồn kỳ quặc lan đi khắp nơi.

“Cậu đứng dậy đi đã…”

Mà nghĩ lại thì, con bé này bảo đứng cũng chẳng đứng dậy đâu, bướng kinh khủng khiếp.

Vì vậy, cách để bắt cô ấy đứng dậy ngay lập tức cũng rất đơn giản.

“Đây là lệnh của sư phụ, mau đứng dậy.”

Giật mình

Rồi tôi nói thêm.

“Và cứ nói chuyện với tôi như bình thường là được.”

Bờ vai cô ấy khẽ run lên khi vẫn còn úp mặt xuống sàn.

Cuối cùng, Yu Hana cũng từ từ đứng dậy.

Vẻ mặt cô ấy khi bị ép phải đứng lên trông cứ như đang tiếc hùi hụi.

‘Vẻ mặt đó là sao vậy trời.’

Nhưng đó không phải chuyện tôi nên bận tâm.

Cũng đến lúc kết thúc buổi tập rồi.

“Đây.”

Cô ấy đưa cho tôi thanh Đông Bách Kiếm.

Trông cứ như muốn trả lại vậy.

Tôi lưỡng lự một lúc rồi nói.

“Cậu cứ giữ lấy mà dùng tạm đi.”

Thật ra, dù tôi có muốn mang theo bên mình cũng chẳng được.

Tôi cố tình cầm nhẹ vào thanh Đông Bách Kiếm mà cô ấy đang đưa ra.

Runggggg!

Ngay khi tôi vừa chạm vào, nó liền rung lên bần bật và phản kháng dữ dội, như thể đang gào lên rằng nó ghét tôi vậy.

Cái thứ của nợ.

“Thấy chưa?”

Tôi nhún vai.

“Tôi mà cầm thì mệt lắm.”

Cô ấy nhìn cảnh đó rồi bật cười khúc khích.

Sau đó, cô ấy lại tra kiếm vào bên hông.

“Biết rồi, cảm ơn cậu. Ân huệ này tôi nhất định sẽ báo đáp.”

“Tùy cậu thôi.”

Thấy tôi đáp lại hờ hững, cô ấy mỉm cười nhẹ rồi bước theo sau.

Dọn dẹp phòng xong, chúng tôi đi ra sảnh chính.

Dù đã tối muộn nhưng vẫn còn rất đông người. Chắc là vì kỳ thi sắp đến.

Các học viên đều đang hăng say luyện tập.

Tôi cũng khởi động nhẹ và nhìn quanh.

Kỳ thi giữa kỳ đã cận kề.

Nếu được thì luyện tập mỗi ngày là tốt nhất, nhưng tôi lại thấy hơi ngại khi phải nói thẳng ra.

Vì vậy, tôi thận trọng hỏi dò.

“Tuần này cậu cho tôi biết lịch rảnh được không? Tôi nghĩ chúng ta nên tập thêm một hai buổi nữa.”

“….”

Yu Hana không đáp lời.

Tôi quay đầu nhìn cô ấy.

Nhưng cô ấy chỉ đang ngước nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm.

Ánh mắt như thể tôi vừa hỏi một câu thừa thãi.

“Mỗi ngày.”

Rồi cô ấy tiến thêm một bước, dè dặt nói.

“… Không phải chúng ta sẽ tập mỗi ngày sao?”

Tuyệt vời.

Tôi thầm reo hò trong lòng.

Ý chí của cô ấy mãnh liệt hơn tôi tưởng nhiều.

Tôi không nói gì thêm mà chỉ gật đầu.

Và rồi, chúng tôi ai về ký túc xá nấy.

Trên bầu trời đêm, những vì sao đã bắt đầu lấp lánh.

***

Ting

Một tin nhắn vừa đến.

[Luke]: Thưa cậu Jung Haein, đề xuất thanh toán cho cây Thánh giá của Iano đã được chuẩn bị xong. Bất cứ khi nào tiện, mong cậu sẽ ghé qua điện thờ. Xin cảm ơn.

Tin tốt đây rồi.

Có vẻ như việc định giá cây thánh giá tôi gửi hôm trước đã xong.

Chuyện này… chắc mai đi là được, dù sao cũng chỉ có lớp buổi sáng.

Nhưng điều quan trọng với tôi lúc này không phải là nó.

Lướt, lướt

“Chết tiệt.”

Tại một góc phòng ký túc xá vào buổi tối muộn.

Tôi trằn trọc mãi không ngủ được, tay cứ lướt xem trang web của Auction.

Lướt, lướt

“Rốt cuộc là nó ở đâu cơ chứ?”

Tôi phải chuẩn bị cho cuộc tấn công của Ma Nhân trong kỳ thi giữa kỳ vào tuần tới.

Tôi đang tìm vật phẩm cần thiết cho việc này, nhưng món đồ tôi muốn lại chẳng thấy tăm hơi đâu.

Sau khoảng hai giờ tìm kiếm không ngừng nghỉ, cuối cùng tôi cũng phát hiện ra nó.

Chắc do không được cập nhật nên bài đăng bị đẩy xuống tít dưới cùng.

[Lưỡi Hái Đá]

“Ffft.”

Mới nhìn cái tên thôi đã đủ khiến tôi bật cười.

Bức ảnh đăng trên trang thì mờ tịt, ánh sáng cũng tệ hại.

Một bài đăng cẩu thả đến mức người ta phải tự hỏi liệu người bán có thật sự muốn bán nó hay không.

Tôi kiểm tra phần mô tả.

[Nơi nhận được: Trung Phi]

[Mô tả của người bán: Đây là một lưỡi hái làm bằng đá. Tôi nhặt được trong một hầm ngục khi được cử đến châu Phi. Tôi cũng không biết nó dùng để làm gì. Miễn đổi trả.]

[Giá bán: 1,000,000 KRW]

Nhìn thoáng qua đã thấy hình dáng cũ kỹ và thô kệch.

Lưỡi hái thì sứt mẻ lỗ chỗ như hàm răng của một con sói già, trông có vẻ khá nặng.

Ý định bán hàng hời hợt của người này thể hiện rõ qua cả giá cả lẫn phần mô tả.

Mà nói thêm, một triệu won là mức giá sàn trên Auction.

Tuy nhiên, tôi buộc phải mua chiếc lưỡi hái này.

Đây không phải là một cục đá đơn thuần.

Nó chính là Harpe.

Đúng vậy, chính là thanh kiếm của Perseus trong thần thoại.

Chỉ có điều nó không phải là một món cổ vật xuất sắc với vai trò vũ khí, mà có một công dụng riêng.

Thực tế thì nó là đồ dùng một lần.

Nhưng công dụng một lần đó lại cực kỳ ghê gớm.

Tách

Tôi không cần xem thêm gì nữa mà nhấn ngay nút mua.

[‘Lưỡi Hái Đá’ sẽ được giao đến.]

Chắc hẳn người bán đang ngủ cũng phải bật dậy vì vui mừng.

Chắc họ đang tự hỏi thằng điên nào lại đi mua một thứ như thế này.

Thế nhưng, có lẽ họ đã nhầm.

***

Một tòa nhà khổng lồ mang phong cách trung cổ sừng sững giữa lòng thành phố.

Đây là lần thứ hai tôi ghé thăm.

Tôi đã tức tốc chạy đến đây ngay khi tan học. Vừa hay tôi cũng đang cần chút tiền.

Tôi lặng lẽ mở cửa và bước vào Điện thờ Arcadia.

Ngay lúc đó, tôi bắt gặp ánh mắt của vị Tu sĩ đang ngồi ở quầy.

Và rồi cô ấy đứng bật dậy, nhanh chóng tiến về phía tôi.

“Mời ngài đi lối này!”

Xem ra họ đã được báo trước rồi. Cô ấy dẫn đường cho tôi bằng những bước chân nhanh nhẹn. Vẫn là phòng tiếp kiến lần trước.

Và ở đó có vị linh mục trung niên hôm nọ, Luke, đang đợi tôi.

“Huynh đệ Haein!”

Người đàn ông trung niên đứng dậy khỏi ghế, vui vẻ chìa tay ra.

Tôi cũng nhẹ nhàng bắt tay ông.

“Haha, xin lỗi vì để huynh đệ đợi hơi lâu. Quá trình định giá gặp chút trục trặc ấy mà.”

“Vâng, không sao đâu.”

Trông ông ta có vẻ rất vui.

Cả chuyện cây Thánh giá và nhiều việc khác nữa, xem ra thế lực của Cheon Yeoul đang nhanh chóng mở rộng trong nội bộ điện thờ.

Luke lấy từ trong chiếc cặp da ra một tập tài liệu được khắc chữ vàng rồi đưa cho tôi.

“Mong rằng huynh đệ sẽ hài lòng. Nếu có bất kỳ vấn đề gì về số tiền, xin hãy cứ thoải mái cho tôi biết.”

Tôi nhìn vào mắt ông một lần, sau đó dời tầm mắt xuống bản hợp đồng.

Và khoảnh khắc tôi nhìn thấy con số được ghi trên đó.

‘Vãi thật.’

Bao nhiêu số 0 thế này?

Tôi vốn không định nhận nhiều, nhưng cũng chẳng có ý định cho không, nên nếu bị ép giá quá đáng thì tôi đã định sẽ thương lượng lại.

Nhưng mà thế này… còn vượt xa dự tính của tôi.

Tôi chớp mắt vài cái, đọc lại bản hợp đồng một lần nữa.

Luke đang quan sát biểu cảm của tôi với một nụ cười ý nhị.

“… Xem ra ngài đã phải bận tâm nhiều rồi.”

Nụ cười của ông càng thêm rạng rỡ khi nghe tôi nói.

Có vẻ ông ấy rất vui vì tôi đã nhận ra điều đó.

“Nhờ có huynh đệ mà mọi chuyện đã trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều.”

Cách xưng hô ông dùng với tôi cũng đã đổi thành ‘huynh đệ’ từ lúc nào không hay.

Tôi nhắm mắt lại, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn suy nghĩ.

Nhận hết số tiền này cũng không sao cả.

Nhưng mà…

Tôi từ từ gấp bản hợp đồng lại và nói.

“Khoản này, tôi có thể quyên góp cho Quỹ Arcadia được không?”

Luke tròn mắt, người hơi rướn về phía trước.

“À, được… đương nhiên là được, nhưng mà…”

“Vậy thì, tôi sẽ chỉ lấy chừng này thôi.”

Tôi viết một con số vào khoảng trống ở mặt sau của bản hợp đồng đã gấp.

1 tỷ.

Dù chỉ là một phần của tổng số tiền, nhưng với tư cách là tiền quyên góp thì tuyệt đối không phải là một con số nhỏ.

Khi ông ấy nhận lấy tờ giấy, tôi có thể thấy đầu ngón tay ông khẽ run.

“… Huynh đệ thực sự muốn quyên góp sao? Và nếu có thể, đối tượng quyên góp là…”

Giọng ông run lên một cách khó nhận ra.

“Cứ ghi là cho Cheon Yeoul đi.”

Chỉ một câu nói này đã khiến sắc mặt của Luke thay đổi trong phút chốc.

Ánh mắt dường như trộn lẫn giữa sự kinh ngạc và cảm động.

Ông đứng dậy, cúi người một cách trang trọng.

“Thực sự cảm ơn huynh đệ.”

Giọng nói của ông chất chứa sự chân thành.

Khoản quyên góp này chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều trong việc củng cố địa vị của Cheon Yeoul và Luke cũng nhận thức đầy đủ giá trị của nó.

Hơn nữa, việc quyên góp cho điện thờ còn đi kèm với nhiều lợi ích khác.

Vì thế, tôi đã cân nhắc chuyện này từ lâu.

Tôi lặng lẽ nhìn ông, rồi từ từ đứng dậy.

Bên kia đã tỏ ra lễ độ, tôi nghĩ mình cũng nên đáp lại một cách tương xứng.

Tôi nhẹ nhàng đưa tay ra.

Luke liền dùng cả hai tay nắm chặt lấy tay tôi một lần nữa.

“Xin nguyện cầu nữ thần phù hộ cho huynh đệ.”

Ông gửi đến một lời chúc phúc chân thành.

Tôi khẽ cười.

“Nếu đã xác nhận xong, tôi xin phép đi trước.”

Tôi gật đầu nhẹ rồi rời khỏi phòng tiếp kiến.

Ở đây bản raw là 형제님 (hyeongje-nim) = người anh em. Nhưng nếu đặt trong bối cảnh tôn giáo thì gọi ‘người anh em’ không thực sự hay (nhất là khi người trung niên gọi một cậu thanh niên) nên mình để ‘huynh đệ’.