Nữ Chính Đã Cướp Mất Năng Lực Hồi Quy Của Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 142

Web Novel - Chương 39 - Ma Nhân (3)

Sát nút thật. Tôi đã chạy tới đây nhanh hết sức rồi, vậy mà vẫn chậm mất một nhịp.

Nếu không có cái đà thuận lợi thì mọi chuyện hẳn đã vất vả hơn nhiều rồi.

Khung cảnh quảng trường vẫn là một mớ hỗn độn.

Cái đầu đã bị chém lìa của Medusa lăn lông lốc trên đất rồi dừng lại, xung quanh là xác rắn vương vãi tứ tung.

Phía đối diện, các giáo sư và anh hùng đều đang dồn hết ánh mắt về phía tôi. Trong ánh nhìn của họ, tôi thấy cả sự ngạc nhiên lẫn cảnh giác.

Cũng phải thôi.

Vì Medusa đâu phải là một đối thủ dễ xơi.

Uuuuuung

Thanh Harpe trong tay tôi khẽ rung lên, ánh sáng của nó cũng dần lụi tàn.

‘Hết tác dụng rồi à.’

Trước đây, tôi từng nói Harpe thực chất gần như là đồ dùng một lần.

Đây chính là lý do. Thứ vũ khí ngủ yên trong đá suốt thời gian dài này sẽ mất hết sức mạnh chỉ sau một lần sử dụng.

Nhưng cũng chính vì thế mà nó là một vũ khí vô cùng mạnh mẽ, nếu không có nó thì việc chém bay đầu Medusa trong một nhát là điều không thể.

Xem ra sắp tới phải tìm một vũ khí mới thôi.

Tôi tra Harpe vào thắt lưng và trấn tĩnh lại.

Vẫn chưa kết thúc. Thực tế, bây giờ mới là lúc bắt đầu.

Tôi nhìn quanh.

Rồi bước về phía người quen thuộc nhất.

Đó là Do Hanseong, giáo quan phụ trách lớp B của tôi.

“Thưa giáo quan.”

Ông ấy đang chỉ đạo các anh hùng khác dọn dẹp chiến trường.

Đưa người bị thương đi cấp cứu, chấn chỉnh lại lực lượng còn lại và thảo luận về các biện pháp đối phó.

Thấy tôi đến gần, ông lập tức nhìn sang.

Rồi hỏi với vẻ dò xét.

“Học viên Haein. Rốt cuộc làm thế nào mà….”

Tôi ngắt lời ông và đi thẳng vào vấn đề.

“Đây là chiến thuật dương đông kích tây. Medusa từ đầu đến cuối chỉ là mồi nhử.”

Vẻ mặt Do Hanseong cứng lại trong giây lát.

“… Gì cơ?”

Ông ta trầm ngâm nghiền ngẫm lời tôi vừa nói rồi lặng lẽ lên tiếng.

Tôi không có thời gian để chờ đợi phản ứng của ông.

“Vừa nãy, có một Ma Nhân đã tìm đến em.”

Tôi vội vàng nói tiếp.

“Hắn nhìn thấu dục vọng của em và thì thầm. Rằng hắn ‘có thể ban cho tất cả’.”

Đôi mắt của vị giáo quan trợn tròn trong chốc lát.

Rồi ông lặng lẽ lẩm bẩm.

“… Moras.”

Ông ấy cũng biết. Điều đó cho thấy Moras là một Ma Nhân có tiếng.

“Nếu đó là sự thật, tất cả mọi người ở đây đều phải di chuyển.”

Đúng vậy, tên đó sử dụng phân thân. Dù có tiêu diệt bao nhiêu phân thân đi nữa mà không bắt được bản thể thì cũng vô ích.

“Xin chờ một chút!”

Một giọng nói khẩn trương vang lên từ phía sau.

Tôi quay đầu lại.

Một người đàn ông đang bước nhanh về phía này.

Trên cầu vai anh ta có khắc huy hiệu của một guild nào đó.

Anh ta dõng dạc tuyên bố.

“Nếu Moras thực sự đã xuất hiện, việc phải bắt được hắn là đúng.”

Người đàn ông nói một cách quả quyết.

“Nhưng chúng ta không thể di chuyển toàn bộ lực lượng. Ưu tiên hàng đầu là truy ngược lại dấu vết của những kẻ đã triệu hồi Medusa.”

“Nếu những kẻ đang ẩn náu đó lại triệu hồi một con ma vật khác thì sao? Khi đó chúng ta sẽ không thể đối phó được.”

Tôi đắn đo. Lời anh ta nói cũng có lý.

Ma vật chỉ có duy nhất Medusa. Chúng không chuẩn bị thêm con nào để triệu hồi nữa.

Tuy nhiên, việc tôi biết sự thật này cũng là một điều kỳ lạ. Không có bằng chứng, và logic để thuyết phục cũng rất yếu.

‘Làm sao đây.’

Tôi suy nghĩ trong giây lát.

Lý tưởng nhất là tất cả mọi người cùng truy đuổi Moras. Nhưng lời nói kia cũng không sai, nên có lẽ phải thỏa hiệp một cách hợp lý và nhanh chóng….

Chính lúc đó.

“Việc truy đuổi những kẻ giật dây cứ để chúng tôi lo.”

Một giọng nói điềm tĩnh vang lên.

Cùng lúc đó, bầu không khí thay đổi.

Tôi vô thức quay đầu nhìn.

Và nhận ra những người đang đứng ở đó.

Một người phụ nữ trong bộ giáp bạc. Và các tu sĩ đi theo cô ấy.

Một nhóm vũ trang khác của Điện thờ.

Paladin.

Nếu Dũng Sĩ có ‘Crusader’ đi theo, thì Thánh Nữ có ‘Paladin’ hộ tống.

Một nụ cười nở trên môi tôi.

Người phụ nữ ấy bình thản nhìn chúng tôi.

Rồi nói lại một lần nữa.

“Chúng tôi sẽ truy đuổi những kẻ giật dây.”

“Vì vậy, những người còn lại xin hãy đi truy bắt Moras.”

Người đàn ông vừa phản bác cũng gật đầu đồng tình. Thực ra, việc tìm kiếm Moras dễ hơn là truy ngược lại dấu vết của những kẻ giật dây kia.

Hơn nữa, Paladin là một nhóm chuyên truy lùng Ma Nhân. Anh ta không có lý do gì để từ chối.

Khi tình hình đã được dàn xếp, Do Hanseong nhìn sang các anh hùng khác.

Ông dứt khoát ra lệnh.

“Người bị thương nhanh chóng được đưa đến bệnh xá, những người còn khả năng chiến đấu lập tức giải tán để truy đuổi Moras.”

Ông quay ánh mắt về phía tôi.

“Học viên Haein….”

Ánh mắt ông thoáng dao động.

Sau tiếng thở dài não nề, một giọng nói trầm trọng vang lên.

“Vừa chứng kiến cảnh tượng đó mà còn bảo em đừng đi thì thật là vô lý.”

Rồi ông nhấn mạnh thêm một lần nữa.

“Nhưng hãy cẩn thận nhé.”

Tôi khẽ gật đầu.

Giờ là lúc phải hành động.

Giết Moras và tìm ra bản thể của hắn. Đó là kịch bản tốt nhất.

***

Trái ngược với sự ồn ào bên ngoài, nơi đây lại chìm trong sự tĩnh lặng thiêng liêng.

Không khí ẩm ướt bao trùm không gian, ánh nến leo lét phản chiếu trên sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo.

Ở trung tâm là bức tượng nữ thần với vẻ mặt nhân từ.

Nữ thần mỉm cười hiền hậu, ánh mắt nhân từ nhìn xuống.

Ánh nhìn ấy như thể đang bao bọc lấy tất cả những người có mặt tại đây.

Đây là nhà thờ Arcadia nằm trong khuôn viên của Gaon.

Cheon Yeoul lặng lẽ thở ra.

Cô đang quỳ gối.

Sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo lướt qua da thịt, truyền đến một cảm giác mát lạnh.

Hai tay cô chắp lại ngay ngắn.

Thứ nắm chặt trong tay là cây thánh giá mà ai đó đã trao.

“Thưa Nữ thần….”

Với một tâm hồn thanh tịnh, cô từ từ cất lời cầu nguyện.

Ánh sáng dịu nhẹ lan tỏa qua những ô cửa kính màu. Những vệt sáng đa sắc nhuộm màu không gian bên trong nhà thờ.

Hương thơm thánh thiện bao trùm lấy không gian.

Mùi hương thoang thoảng của nến thơm đang cháy và cả mùi hương trầm mặc tỏa ra từ những đồ gỗ cũ kỹ.

Thời gian đã trôi qua bao lâu?

Bên ngoài đã trở nên yên tĩnh và bên trong nhà thờ cũng chìm vào một sự tĩnh mịch sâu hơn.

Và—

Cộc, cộc.

Một hơi thở lạ.

Không.

Một hơi thở đã được dự đoán trước.

Ánh mắt Cheon Yeoul vẫn dán chặt vào bức tượng nữ thần, cô lặng lẽ mở mắt.

Rồi cất lời.

“Ngài đi lạc sao?”

Giọng nói của cô thể hiện sự nhân từ và ấm áp.

Nhưng trong đó không hề có một chút dao động.

“Nơi này chỉ có Thánh Nữ hoặc các Giám mục trở lên mới được phép ra vào. Người ngoài không được vào, xin mời ngài rời đi.”

Nhưng kẻ xâm nhập không trả lời.

Và, hắn tiến lại gần hơn một chút.

Cộc.

Tiếng bước chân dừng lại.

Và, ngay khoảnh khắc đó.

“Hahaha….”

Một tiếng cười trầm thấp, khó chịu, như thể phá tan sự tĩnh lặng của nhà thờ.

Một âm hưởng kỳ lạ như đang thì thầm bên tai.

“Thưa Thánh Nữ, người chẳng cần phải che giấu trước mặt tôi đâu.”

Cô từ từ quay đầu lại.

Ở đó, một người đàn ông đeo mặt nạ đang đứng.

Chiếc áo choàng đen hòa vào bóng tối, đường nét của chiếc mặt nạ mờ ảo dưới ánh nến leo lét.

Là Moras.

Hắn nở một nụ cười khó đoán.

Qua khóe miệng của chiếc mặt nạ, hắn thì thầm nhẹ như đang chế giễu.

“Con người, ai cũng có dục vọng.”

Hắn bước lên một bước.

“Và, Thánh Nữ đây chắc cũng không phải là ngoại lệ đâu nhỉ.”

Cheon Yeoul lại quay ánh mắt về phía tượng nữ thần.

Rồi khẽ lẩm bẩm.

“Tôi sẽ triệu tập các Paladin.”

Nhưng Moras lắc đầu nhẹ nhàng như thể đã biết trước.

“Vô ích thôi.”

Hắn cười khẽ.

“Bên ngoài có Medusa.”

Ngay lập tức, đôi vai Cheon Yeoul khẽ run lên. Moras không bỏ lỡ khoảnh khắc đó.

Và khóe miệng hắn nhếch lên đến tận mang tai.

“Vậy thì, xin mời. Cho tôi xem đi chứ? Dục vọng đó.”

Phía sau chiếc mặt nạ, đồng tử đen của hắn chuyển sang màu đỏ rực.

Trong chốc lát, cả không gian như đang rung chuyển.

Năng lực của Moras— Khai Nhãn Dục Vọng.

Đó là khả năng nhìn thấu dục vọng thật sự tiềm ẩn sâu trong lòng đối phương.

Ngay cả khi đó là dục vọng mà chính đối phương cũng không nhận ra.

Ánh mắt đỏ rực đó lan về phía Cheon Yeoul.

Ssssssk

Không khí trở nên nặng nề.

Và, ngay khoảnh khắc đó.

Cơ thể Moras cứng đờ.

“……?”

Nụ cười của hắn tắt ngấm.

Và, đồng tử lóe lên sau chiếc mặt nạ bắt đầu run rẩy.

“… Cái gì đây?”

Thứ mà hắn nhìn thấy.

Không phải là sự lung lay trong đức tin.

Không phải là ham muốn quyền lực.

Cũng không phải là những khao khát trần tục.

Sâu thẳm trong nội tâm Cheon Yeoul là hai loại dục vọng nguyên thủy nhất.

Một là.

Một ‘dục vọng vô cùng ô uế’.

Sự kết hợp về mặt thể xác với người tên Jung Haein. Nhưng đó không chỉ đơn thuần là sự giao cảm.

Vượt xa hơn thế, một khao khát mãnh liệt đến mức không thể diễn tả bằng lời— trần trụi và đậm đặc đến cả trong tưởng tượng.

Và cái còn lại là.

Một ‘dục vọng vô cùng thuần khiết’.

Tận diệt Ác Thần vô điều kiện.

Nó thuần khiết đến mức, bản thân nó trông như một sự điên cuồng.

Trước ý chí thuần túy và thành kính đến mức gần như một lời nguyện ước đó, khóe miệng Moras liền cứng lại.

“Thứ này….”

Hắn cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Hắn là kẻ điều khiển và cám dỗ dục vọng.

Sự hồi sinh của Ác Thần là thông tin mà con người tuyệt đối không được biết.

Thế nhưng.

Cheon Yeoul đã biết rồi.

Moras bắt đầu lùi lại từng bước.

‘Phải báo cáo chuyện này.’

Hắn nghĩ vậy.

Cheon Yeoul vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh. Không.

Cô ấy, đang mỉm cười.

Và.

Vụt…

Cây thánh giá trong tay cô.

Lặng lẽ hóa thành tro bụi và tan biến.

“Cuối cùng cũng xong.”

Cô lẩm bẩm nhẹ nhàng.

Thần lực của Iano.

Đó là khoảnh khắc cô hấp thụ hoàn toàn sức mạnh đã tích tụ thần lực qua bao năm tháng.

Cùng lúc đó—

— Ầm.

Không gian bị bóp méo.

Bên trong nhà thờ bắt đầu hô hấp như một sinh vật sống.

Rầm rầm rầm.

Những cánh cửa gỗ tự động đóng sập lại.

Các ô cửa kính màu chuyển sang màu đỏ, những luồng sáng dịu nhẹ ban đầu rung chuyển dữ dội.

Nhưng, ánh sáng đó nhanh chóng chuyển thành màu xanh lam.

Ánh sáng xanh thiêng liêng nhuộm màu cả không gian.

Moras nhận ra theo bản năng.

Bây giờ, không gian đang thay đổi. Không, không phải thay đổi, mà là đang được ‘tái cấu trúc’.

“… Cái gì đây.”

Hắn lùi lại.

Luồng khí này, với tư cách là một Ma Nhân, hắn tuyệt đối không nên lại gần.

“Đây là cái gì!!”

Tuy nhiên, không có ai trả lời.

Chỉ có.

Chủ nhân của không gian này.

Chậm rãi đứng dậy và tuyên bố tên của nó.

“Thánh Điện đã được mở.”

Khoảnh khắc giọng nói của cô vang vọng,

Sàn nhà thờ tỏa sáng màu xanh lam và những hoa văn thần thánh được khắc lên.

Cơ thể Moras bị ép giữ chặt lại.

Phương của trọng lực bị đảo lộn.

Bản thân không gian đang thay đổi, lấy cô làm trung tâm.

Một ngày nào đó trong tương lai.

‘Thánh Điện’ từng trói buộc và thiêu rụi hàng vạn Ma Nhân đó—

Đang được tái hiện lại tại nơi này.

Ngón tay cô khẽ động đậy.

Những dải lụa rực rỡ hiện ra từ hư không, xoay quanh Cheon Yeoul.

Chúng bắt đầu bao bọc lấy cô, như thể một định mệnh đã được sắp đặt từ lâu.

Trang phục của Cheon Yeoul dần thay đổi.

Không còn là trang phục của một tu sĩ.

Thay vào đó, thứ bao bọc cơ thể cô là—

Trông hệt như trang phục của một tiên nữ, người đại diện cho thần linh.

Lớp vải mỏng màu trắng pha lẫn xanh lam bao bọc lấy thân thể cô.

Cơ thể Moras tự động quỳ xuống.

Cứ như thể, bị ép phải cúi đầu trước một vị thần.

Cô thì thầm.

“Ở đây không có chỗ cho thứ thần của ngươi đâu.”

— Xoẹt.

Ánh sáng xanh bắt đầu bao phủ Thánh Điện.

Ánh sáng đó về bản chất khác với thần lực thông thường.

Nó không phải là sức mạnh bắt nguồn từ đức tin lâu đời,

Mà nó bắt nguồn từ niềm tin tuyệt đối,

Dành cho duy nhất ‘một con người’.

Sự tồn tại mà cô tôn thờ trong không gian này không phải là nữ thần, mà là một sự tồn tại duy nhất trên thế giới này.

“Vì vậy, hãy cúi đầu đi. Trước vị thần mà ta tôn thờ.”

Và Cheon Yeoul hạ tay xuống.

Ngay khoảnh khắc đó.

Rắc!

Cơ thể Moras vỡ tan trong nháy mắt. Ngay cả một tiếng hét cũng không được phép vang lên.

Phân thân của hắn, còn chưa kịp truyền ký ức về cho bản thể, đã bị ‘thần luật’ xóa sổ hoàn toàn.

Cô từ từ nhắm mắt lại. Và một lần nữa, quỳ xuống.

Hai tay chắp lại ngay ngắn.

Hướng về vị thần duy nhất mà cô phụng sự.

Hướng về người đàn ông duy nhất mà cô yêu thương.

Một lần nữa, cô bắt đầu cầu nguyện.