Sâu trong một khu rừng hẻo lánh.
Nơi đây chỉ có ánh trăng soi rọi.
Dù có người đang hiện diện, nhưng tuyệt nhiên không thể cảm nhận được chút khí tức nào.
“Ngài đã đến rồi.”
Một giọng nói vang lên từ bóng tối sâu thẳm của khu rừng.
Bóng đêm khẽ lay động, rồi một, hai, ba bóng người— lần lượt xuất hiện.
Một kẻ đeo mặt nạ, một kẻ trùm kín mũ áo và một người đàn ông với thân hình hộ pháp.
Kẻ đeo mặt nạ đứng ở vị trí trung tâm.
Sự hiện diện của hắn nổi bật đến lạ, ngay cả trong bóng tối.
Không khí xung quanh dường như cũng gợn sóng một cách dị thường theo hắn.
Ma Nhân trùm mũ áo cẩn trọng lên tiếng.
“Kế hoạch vẫn thuận lợi chứ ạ?”
Moras.
Trong nội bộ Ma Nhân, hiếm có kẻ nào không biết đến cái tên này.
Một kẻ giữ địa vị cấp trung trong hàng ngũ.
Với khả năng đặc biệt về quyến rũ, tên đó là một trong những đối thủ khó nhằn nhất.
Ma Nhân trùm mũ, với vẻ căng thẳng, nhìn người đàn ông đeo mặt nạ và nói.
“Bọn thần... việc được ngài Moras đây đích thân đi cùng đã là vinh dự lớn lao rồi... nhưng Medusa quả thật rất khó đối phó.”
Một tiếng cười khẽ lan ra.
Người đàn ông đeo mặt nạ khẽ nghiêng đầu đáp lại.
“Thế thì sao?”
Giọng điệu của hắn có phần uể oải.
“Chính các người đã đề xuất kế hoạch và ta cũng đã chuẩn bị phương án tối ưu nhất rồi. Giờ lại quay ra hỏi ta về tính khả thi... là có ý gì đây?”
Ma Nhân có vóc dáng to lớn cẩn trọng xen vào.
Vừa xoa hai bàn tay khổng lồ, gã vừa nói như để thanh minh.
“... Không phải vậy đâu ạ. Bọn thần chỉ muốn có được sự chắc chắn từ ngài Moras thôi....”
“Sự chắc chắn?”
Người đàn ông đeo mặt nạ cười khẽ đầy thích thú.
Rồi hắn từ từ cất bước.
“Chắc chắn sao....”
Đầu ngón tay hắn lướt qua không trung, một luồng ma lực mờ ảo gợn lên.
“Chỉ cần các người cầm chân được bọn chúng, mọi chuyện sẽ được giải quyết gọn ghẽ thôi.”
Dứt lời, một khoảng lặng ngắn bao trùm.
Ma Nhân trùm mũ thì thầm.
“Liệu... đám học viên có thực sự ngả về phía chúng ta không?”
Ngay khoảnh khắc đó, kẻ đeo mặt nạ bật cười.
Dù khuôn mặt bị che khuất sau lớp mặt nạ, nhưng tiếng cười méo mó một cách kỳ lạ của hắn lại vô cùng rõ ràng.
“Chừng nào còn tồn tại dục vọng, chúng sẽ không thể chối từ.”
Hắn vươn tay ra.
Dư âm của ma lực lan tỏa trong không khí, dao động một cách đầy điềm gở.
“Bọn chúng.”
“Sẽ chìm đắm trong ảo tưởng rằng đó là lựa chọn của chính mình.”
“Và cuối cùng sẽ phản bội.”
Nghe vậy, hai Ma Nhân kia gật đầu.
Tên Ma Nhân to con siết chặt tay, cố nuốt xuống sự phấn khích.
“Thế nên, phần việc của các người là triệu hồi Medusa cho tốt vào.”
Giọng của Moras tuy trầm lặng, nhưng mệnh lệnh ẩn chứa bên trong lại mang tính tuyệt đối.
Lá cây trong rừng khẽ xao động. Kế hoạch của Ma Nhân đã bắt đầu.
***
Lúc này, tôi đang ngồi trên nóc tòa nhà VIP, địa điểm cao nhất của Học viện Gaon.
Từ đây, tôi có thể thu toàn bộ khuôn viên Gaon vào tầm mắt.
Lý do tôi ở đây rất đơn giản.
“Từ đây có thể quan sát được tất cả mọi thứ.”
Tôi nhìn xuống bên dưới.
Nhìn từ độ cao này, dòng người bên dưới trông thật đông đúc.
Dòng người di chuyển không ngớt, tiếng hò reo mơ hồ vọng đến tai.
Vấn đề là, không thể xác định chính xác vị trí Ma Nhân sẽ triệu hồi Medusa.
Có bốn địa điểm tiềm năng.
Quảng trường sân A, quảng trường sân B, quảng trường sân C và quảng trường trung tâm.
Medusa sẽ được triệu hồi ngẫu nhiên tại một trong bốn nơi đó.
Vì không biết nó sẽ xuất hiện ở đâu, nên tôi mới leo lên đây để bao quát được toàn cảnh.
Đúng là không uổng công leo trèo vất vả từ sáng sớm.
Tốc độ là yếu tố sống còn của kế hoạch lần này. Medusa vốn dĩ chỉ là mồi nhử để ‘câu kéo sự chú ý’, mối nguy thực sự nằm ở chỗ khác.
‘Moras.’
Tuy không phải là một thành viên cấp cao, năng lực chiến đấu cũng chẳng hề nổi trội, nhưng lại là một Ma Nhân cực kỳ khó đối phó.
Mê hoặc và phân thân.
Đó là những năng lực cốt lõi của hắn.
Khi tất cả anh hùng trong học viện đổ dồn sự chú ý vào Medusa, hắn sẽ tiếp cận những học viên ưu tú hoặc những kẻ có khiếm khuyết trong lòng.
Hắn sẽ nhìn thấu những khao khát thầm kín, dụ dỗ rằng chúng nằm ngay trong tầm tay, rồi xúi giục họ phản bội.
Trong số những học viên sẽ trở thành mục tiêu của hắn, các nhân vật chính bao gồm Cheon Yeoul và Yu Hana.
Với Cheon Yeoul, hắn sẽ đề nghị địa vị cao nhất trong Điện thờ như một ham muốn, còn với Yu Hana, hắn sẽ kích động khao khát về sức mạnh võ thuật áp đảo.
Ngoài ra, nhiều học viên khác cũng sẽ trở thành mục tiêu.
Nhưng tôi không thể ngăn chặn ở tất cả mọi nơi. Vì vậy, phải nhanh chóng tiêu diệt Medusa để thay đổi bầu không khí và chặn đứng hắn.
Đó là lý do tôi đã chuẩn bị Harpe.
Từ xa, tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng của MC. Chắc là các trận đấu ở mỗi sân vận động đang diễn ra rồi.
Tôi từ từ khoanh tay lại, nheo mắt nhìn xuống quảng trường.
Từ giờ, phải tập trung quan sát tình hình.
***
“Rốt cuộc... rốt cuộc ngươi đã làm cái quái gì vậy?”
Bên trong phòng chờ của khu VIP.
Giám mục Seong Youngil, Dũng Sĩ của Điện thờ Arcadia và Crusader Jaden đang ở đó.
Trên mặt bàn, nhiều tập tài liệu nằm ngổn ngang.
Một tờ là đơn kiến nghị tước bỏ tư cách ‘Crusader’ của Jaden do nội bộ Điện thờ gửi lên.
Tờ còn lại là thư phản đối kèm yêu cầu kỷ luật chính thức từ Học viện Gaon.
Những con dấu đóng chi chít trên các văn bản cho thấy áp lực chính thức.
Jaden chắp tay sau lưng, lẳng lặng đứng trước mặt Giám mục.
Một bên má hắn đã sưng vù, đỏ ửng.
Chát!
Bàn tay Giám mục lại một lần nữa giáng mạnh xuống má Jaden.
Máu rỉ ra từ khóe môi.
“Ngươi dám giở cái trò đó ra trước mặt bàn dân thiên hạ à?”
“Muốn làm thì cũng phải xử lý cho gọn gàng vào chứ.”
Đó mới là điều khiến vị Giám mục nổi giận.
Không phải bản thân hành động, mà là việc gây chuyện trước mặt quá nhiều người.
Đó là lời quở trách cho sự ngu xuẩn của hắn, khi không lường trước được hành động đó sẽ chĩa mũi dùi vào Điện thờ.
Jaden chỉ im lặng chịu đòn.
Tuy nhiên, lần này hắn đã lên tiếng.
“… Tôi là một Crusader. Tôi chỉ hành động vì ngài Johan mà thôi.”
Ánh mắt hắn không hề dao động.
“Đối phương đã đi quá giới hạn và tôi nhận thấy nếu không ngăn cản cậu ta, uy tín của Điện thờ sẽ bị sụt giảm. Tôi không có ý định sát hại người.”
Vị Giám mục nghiến răng.
Chính ông ta cũng không ngờ Johan lại bị xử đẹp đến mức đó. Đó là cảnh tượng lần đầu tiên ông thấy. Nhưng rồi ông nhanh chóng bình tĩnh lại.
Vấn đề nằm ở Jaden.
Ông ta đã nhặt về một tên ngu ngốc. Ông ta biết rõ điều đó. Một kẻ mù quáng vì Điện thờ và Dũng Sĩ, dù là thanh gươm dễ bề sai khiến, cũng là một quả bom nổ chậm.
Nhưng, ông không ngờ nó lại hành động tự tung tự tác đến mức này.
Đã thế, còn con cáo già Cheon Yeoul đó nữa.
Dạo gần đây, vị thế của ông trong nội bộ Điện thờ đang lung lay cũng vì cô.
Vậy mà đến cả Jaden cũng gây chuyện, đổ thêm dầu vào lửa—
Chát!
Một cú tát mạnh hơn giáng xuống.
Đầu Jaden khẽ lắc lư.
Nhưng hắn vẫn đứng yên không nhúc nhích.
“Cái thứ logic đó, ngươi nghĩ sẽ bảo vệ được bản thân đến bao giờ?”
Mấy đầu ngón tay của Giám mục đang chống trên bàn trắng bệch đi.
“Xung quanh toàn là lũ sói háu ăn.”
“Ngay trong Điện thờ cũng đã có yêu cầu đình chỉ ngươi rồi. Đơn kiến nghị tước bỏ chức vị cũng đã được đệ trình. Gaon cũng vậy. Cái hành động mà ngươi tưởng là vì Điện thờ ấy, lại đang bôi tro trát trấu vào mặt Điện thờ đấy, biết không?”
Ông ta cay đắng cầm tập tài liệu lên lắc lắc rồi ném xuống trước chân Jaden.
“Ta đã cố gắng ngăn chặn hết mức có thể bằng các mối quan hệ, nhưng một khi Gaon đã chính thức gửi văn bản, thì không thể né tránh được nữa.… Ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm.”
Thế nhưng Jaden không hề động đậy.
Hắn bình tĩnh nhìn thẳng vào Giám mục và chỉ nói một lời.
“Tôi đã rõ.”
Vị Giám mục bật cười chua chát.
Rồi, với vẻ mệt mỏi, ông ta đưa tay lên trán lẩm bẩm.
“Xui xẻo thật... lại đụng phải một đứa nhóc của Vanquisher.”
Không khí trở nên nặng nề.
Vị Giám mục phịch người xuống ghế sofa.
Uuuuuuuu-!
Đúng lúc đó.
Tiếng còi báo động vang lên inh ỏi, rung chuyển cả phòng nghỉ.
Giám mục theo bản năng lao ra cửa sổ.
Và, ông ta lấy chiếc đồng hồ đang rung trong túi ra để nghe điện thoại.
“… Ừ, ừ. Được rồi. Tôi biết rồi.”
Ông ta đáp ngắn gọn rồi cúp máy.
Sau đó, rời khỏi cửa sổ và vội vã đi về phía Jaden.
“Lập tức trang bị vũ khí rồi đến quảng trường A.”
Jaden ngẩng đầu lên.
“Vâng…?”
Vị Giám mục thô bạo cầm lấy điều khiển, bật chiếc TV cỡ lớn treo trên tường.
Trên màn hình, tin tức khẩn cấp về tình trạng báo động bên trong Học viện Gaon đang được phát sóng.
“… Medusa.”
Jaden lẩm bẩm, còn Giám mục thì cắn môi.
“Đây là cơ hội cuối cùng.”
Ông ta nhìn thẳng vào Jaden.
“Chính tay ngươi đã bôi bẩn danh dự của Điện thờ, vậy thì hãy tự mình lau sạch nó đi. Dù chỉ được một chút thôi cũng được.”
“….”
“Đi ngay bây giờ, ngay lập tức!!!!”
***
Khi Jaden đến quảng trường, nơi đây đã biến thành một bãi chiến trường.
Quảng trường rộng lớn giờ chi chít những cột đá và vết nứt. Khắp nơi là bóng dáng các giảng viên và anh hùng đang nằm gục.
Mái tóc hình rắn khổng lồ.
Bên dưới khuôn mặt u tối là đôi mắt rắn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Medusa.
Jaden theo bản năng dừng bước.
Chỉ riêng khí tức cảm nhận được từ xa cũng đủ khiến gáy hắn lạnh buốt.
“Đừng nhìn vào mắt nó! Sẽ bị hóa đá đấy!”
Tiếng hét của một anh hùng nào đó vang lên.
Nếu không thể nhìn trực diện— cách thức chiến đấu sẽ bị hạn chế đến cực điểm.
Medusa từ từ quay đầu tại chỗ. Lưỡi dài vươn ra, cặp răng nanh sắc nhọn lộ ra dưới ánh mặt trời.
Mụ ta giơ một tay lên.
Vúttttttt!
Tức thì, một luồng sóng hóa đá bắn ra từ mắt mụ. Kèm theo âm thanh như kim loại xé toạc không khí làm những người xung quanh hét lên rồi vội lùi lại.
“… Chậc.”
Jaden khẽ liếc mắt đi.
Từ xa, hắn thấy các anh hùng của Điện thờ đang mang thứ gì đó về phía mình.
Thứ mà họ đang mang là—
“Mang khiên đến rồi!”
Thánh Bảo vật tối cao của Điện thờ.
Một chiếc khiên được tạo ra từ sức mạnh thần thánh, có khả năng chặn đứng mọi đòn tấn công.
[Aegis (Αἰγίς)].
Jaden nắm chặt lấy Aegis và giơ cây chùy lên từ sau tấm khiên.
Hắn từ từ tiến về phía trước.
Hắn đã quyết tâm.
Hắn sẽ dùng chiếc khiên này để đoái công chuộc tội, lấy lại danh dự cho Điện thờ.
Đúng lúc đó.
Vút-
Một bóng người lao đến từ phía sau với tốc độ kinh người.
Tốc độ đó không giống người, mà nhanh nhẹn như một con dã thú.
Cộp.
Rồi, một áp lực nặng trịch đè xuống đầu hắn.
Jaden theo phản xạ ngước nhìn lên.
Một bóng người đã mượn đầu hắn làm bàn đạp, vọt lên không trung.
“Thank you.”
Giọng nói vang lên.
Là Jung Haein.
Cậu ta nhẹ nhàng bật nhảy, vút lên cao.
Bóng cậu ta quay lưng về phía mặt trời, không chút do dự lao thẳng xuống chỗ Medusa.
Medusa dường như vẫn chưa nhận thức được tình hình.
Nhưng—
Jung Haein, tay cầm Harpe giữa không trung, đã nhắm chính xác vào một điểm duy nhất.
Cậu ta ôm Harpe vào lòng.
‘Catenaccio.’
Jung Haein xoay người trên không.
Bất chấp trọng lực, cậu ta lao xuống, toàn thân tỏa ra ma lực màu xám tro.
Đây có lẽ là cú nhảy cao nhất trong đời cậu. Nhưng thất bại là điều không được phép xảy ra.
Jung Haein nhớ lại ngày đầu tiên sử dụng kỹ năng này. Và sau đó, mỗi ngày, cậu đều luyện tập không biết bao nhiêu lần.
Dù bây giờ không phải là thương mà là Harpe— nhưng nguyên lý vẫn không thay đổi.
Cậu ta vắt kiệt toàn bộ ma lực trong cơ thể và giải phóng nó.
Rồi, bốn phân thân mô phỏng theo hình dáng cậu được tạo ra giữa không trung.
Nhiều hơn lần trước một phân thân. Jung Haein khẽ mỉm cười hài lòng.
Có lẽ cảm nhận được sát khí, Medusa lúc này mới ngẩng phắt đầu lên. Trước mắt mụ là năm bóng hình đang lao tới.
Medusa lắc lư cơ thể, đảo mắt liên hồi. Nhưng mụ không biết phải nhìn vào đâu.
“Đoán thử xem.”
Jung Haein nắm chặt Harpe.
Medusa cuối cùng phải đưa ra lựa chọn. Ánh sáng hóa đá lại lóe lên từ đôi mắt mụ.
Một trong số các bóng hình cứng lại như đá.
Nhưng ngay sau đó,
Rắc rắc….
Nó vỡ vụn ra. Đó là phân thân.
Ngay lúc đó, một giọng nói thì thầm vang lên bên tai Medusa.
“Trật lất rồi.”
Medusa kinh hãi quay ngoắt đầu lại.
Nhưng, đã quá muộn.
— Xoẹt!
Vẽ nên một quỹ đạo màu xám tro, Harpe lướt ngang qua cổ mụ.
Cái đầu của Medusa xoay một vòng trên không trung rồi rơi xuống đất. Lũ rắn trên mái tóc bị cắt lìa vẫn còn giãy giụa như đang gào thét.
Cơ thể mụ ta khựng lại, rồi máu tươi bắn tung tóe.
“Đoán trật rồi.”
Cậu ta vẩy nhẹ Harpe.
Lưỡi dao dính máu lóe lên một cách lạnh lẽo.
Lần này không phải là phân thân.
Mà là Jung Haein thật.
Jaden ngây người nhìn lên trời.
Dù trong tay hắn vẫn đang cầm Aegis—
Nhưng nhân vật chính của chiến trường này giờ đây không phải Điện thờ, cũng chẳng phải Jaden.
