Nữ Chính Đã Cướp Mất Năng Lực Hồi Quy Của Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 31

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

Web Novel - Chương 36 - Kỳ Thi Giữa Kỳ (6)

Vốn dĩ tính tôi đã chẳng tốt đẹp gì cho cam. Không, nói thẳng ra là khá chó tính.

Từ bé, đánh đấm với tôi đã là chuyện thường ngày ở huyện. Tôi hay kiếm chuyện lắm, mà đã đánh là phải khô máu tới cùng.

Cũng nhờ thế mà tôi được tặng cho cái biệt danh mỹ miều là ‘gà chọi’ đấy.

Với những ai tôi đã coi là “phe mình”, tôi cực kỳ rộng lượng.

Nhưng, nếu không phải người của mình thì sao à?

Tôi chẳng thấy có lý do gì phải tử tế với họ cả.

Chắc phải đến lúc đi lính, tôi mới bỏ được cái logic đen trắng rạch ròi này. Trong khoảng thời gian đó, tôi đã học được cách ghìm cơn giận của mình lại và ‘tỏ ra’ tử tế.

Vì ở đó làm gì có ai là người của tôi đâu.

Và cái nết này của tôi, ông già thừa biết.

Hôm đó, buổi tập của tôi chẳng ra đâu vào đâu cả.

Cơ thể không mệt mỏi, đầu óc cũng chẳng nặng nề, nhưng lạ là chiêu nào thức nấy đều trật lất.

Ngọn thương chẳng thể vươn xa như ý muốn, trọng tâm cơ thể cũng xiêu vẹo.

Cuối cùng, tôi dẹp hết mọi suy nghĩ sang một bên và bắt đầu trút giận lên mấy tên người rơm.

Tôi vung thương một cách điên cuồng, như thể muốn xóa sạch mọi suy nghĩ, gạt bỏ mọi cảm xúc.

Không chỉ một hai cái đâu.

Khi tôi đập nát liên tiếp khoảng 200 hình nộm, sân tập vốn hoang tàn nay chìm vào tĩnh lặng.

Những mảnh gỗ gãy lơ lửng giữa không trung rồi từ từ rơi lả tả xuống đất.

Vô số mảnh vụn tan tành vương vãi quanh tôi. Đầu ngón tay nóng ran, run lên bần bật.

Tôi thở hắt ra, tay càng siết chặt cây thương hơn.

Từng này vẫn chưa đủ.

Lũ Ma Nhân rất mạnh. Đặc biệt là đám cấp cán bộ trở lên… chúng chỉ là những con quái vật đội lốt người.

Cứ thế này, liệu tôi có thể đứng trước các nhân vật chính và dẫn dắt họ không?

‘Mình có thể bảo vệ họ được không?’

Tôi cứ tự vấn đi tự vấn lại.

“Cũng không phải là không thể hiểu được.”

Tôi đã trăn trở như vậy được mấy tiếng rồi chăng?

Một giọng nói trầm thấp vang lên từ sau lưng.

Tôi chậm rãi quay đầu lại.

Là ông già.

“A… ông đến rồi ạ?”

Tôi cố tỏ ra bình thản, nhưng thái độ đó trước mặt ông già vốn chẳng có nghĩa lý gì.

Ông ấy hiểu tôi quá rõ. Ông đã nhìn thấu mớ cảm xúc hỗn loạn trong ánh mắt tôi.

“… Cạu không cần phải đè nén hoàn toàn cơn giận của mình.”

Ông khép hờ đôi mắt.

“Dù sao đi nữa, đó cũng là một phần của cậu.”

Tôi lặng lẽ ngẫm lại lời ông.

Không cần phải đè nén, sao…

Tôi ngồi xuống, nhắm mắt lại và nhìn sâu vào nội tâm.

Sâu thẳm bên trong tôi là một mớ cảm xúc chẳng đâu vào đâu.

Cơn phẫn nộ không ngừng sôi sục, bắt nguồn từ chính sự yếu kém của bản thân.

Và cả cảm giác bất lực nhuốm màu mệt mỏi len lỏi đâu đó.

Giữa hai luồng cảm xúc ấy, tôi luôn tự dằn vặt và đè nén chúng.

‘Tức giận là một cảm xúc vô dụng. Nóng vội và dao động chính là điểm yếu.’

Tôi đã từng tin là vậy.

Vì thế, thay vì kiểm soát bản thân, tôi chỉ tập trung vào việc dồn nén cảm xúc xuống.

Nhưng, sự thật có phải như vậy không?

Nếu như lời ông già nói, không cần phải kìm nén thì—

Chi bằng cứ chấp nhận nó thì hơn.

Tôi hít một hơi thật sâu.

Và ngay khoảnh khắc đó, tôi đối diện với những cảm xúc đang chi phối mình một cách chân thật nhất.

Nóng bỏng, lạnh lẽo, choáng ngợp và trống rỗng.

Nhưng trái với dự đoán, những cảm xúc ấy không hề cố gắng chiếm lấy tôi.

Tôi từ từ điều hòa chúng.

Không đè nén, cũng chẳng chối bỏ. Cứ để chúng trôi theo dòng chảy tự nhiên.

Để cảm xúc không hỗn loạn, nhưng cũng không hoàn toàn trôi đi mất.

Tôi không phải một con thú điên cuồng mất kiểm soát, cũng chẳng phải một vị Phật nhẫn nhịn mọi bề.

Tôi có cảm xúc.

Nhưng, tôi không hề bị cảm xúc chi phối.

Tôi mở mắt ra.

Toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Nhìn quanh, ba ngày đã trôi qua. Ông già vẫn đứng sau lưng tôi.

Ông ấy, người vẫn luôn nhắm mắt.

“… Vất vả cho cậu rồi.”

Ông nói ngắn gọn rồi quay lưng bước đi.

Và, khi bước ra đến cửa, ông nói thêm.

“Và, chúc mừng cậu.”

Tôi vẫn ngồi yên tại chỗ, kiểm tra cửa sổ thông báo hiện ra trước mắt.

[Bạn đã lĩnh ngộ 『Minh Kính Chỉ Thủy』.]

Đây chính là lý do tôi được mệnh danh là Mukgwi.

***

Ngay khi tiếng đếm ngược vừa dứt, Johan đã hành động. Cậu ta tuốt kiếm bên hông, chĩa thẳng về phía tôi.

Một tư thế cứ như thể cậu ta là Dũng Sĩ thứ thiệt vậy.

“Lẽ ra cậu nên cẩn thận hơn.”

Khóe miệng cậu ta khẽ nhếch lên.

Lưng tựa vào tiếng hò reo vang dội từ khán đài, cậu ta nhìn tôi bằng ánh mắt kẻ cả.

Sau khi lĩnh ngộ được 『Minh Kính Chỉ Thủy』, tôi đã quên mất cảm giác dao động trong lòng là gì.

Dù là cảm xúc tiêu cực hay tích cực— tôi đều không bị bất kỳ loại cảm xúc nào chi phối.

“Thỉnh thoảng cũng có đấy.”

Cậu ta nhẹ nhàng vung kiếm rồi nói tiếp.

“Những trường hợp tử vong do tai nạn trong lúc đấu tập ấy mà.”

Vậy nên, trước một lời khiêu khích rẻ tiền thế này, đáng lẽ tôi phải chẳng có cảm xúc gì mới đúng.

Thế nhưng.

‘Cái gì thế này?’

Trong thoáng chốc, tôi bỗng thấy hoang mang.

Một trong những cảm xúc vốn đã được điều hòa hoàn hảo bên trong tôi, đang chực trào ra ngoài.

Tôi bất giác siết chặt nắm tay.

Gáy tôi lạnh toát. Đây là… cảm xúc gì?

Theo bản năng, tôi nhìn vào nội tâm mình.

‘… Mình.’

Và rồi, cuối cùng tôi cũng nhận ra.

Chẳng lẽ nào.

‘Mình… đang nổi giận sao?’

Lâu quá rồi nên tôi thậm chí còn không nhận ra nữa.

Cứ như thể từ dưới đáy vũng bùn tù đọng, một thứ cặn bẩn sền sệt đang trồi lên.

Chầm chậm, nhưng chắc chắn, nó đang xâm chiếm lấy tôi.

Là do Mảnh Vỡ ư? Hay là, do giấc mơ đó?

Dạo gần đây tôi có cảm giác việc kiểm soát cảm xúc không còn được như trước, nhưng đây là lần đầu tiên nó bùng lên dữ dội đến vậy.

Đúng lúc đó, Johan hạ kiếm xuống và nói.

“Cậu có biết mình đang đụng vào người của ai không đấy.”

Tôi bất giác nheo mắt lại.

À.

Là vì cái này sao?

Chỉ một câu nói vừa rồi đã khiến thứ gì đó bên trong tôi dậy sóng.

Tôi, đã luôn coi Cheon Yeoul là người của mình. Vì đó là nhân vật tôi tạo ra, và tôi cũng đối xử với cô ấy bằng một tình cảm đặc biệt.

Và Johan đang động vào người của tôi. Cậu ta coi cô ấy như một công cụ, và đang cố cướp đi người của tôi.

Cho nên, tôi đương nhiên— là nổi giận.

Một lẽ vô cùng hiển nhiên, nhưng đối với tôi của dạo gần đây, quá trình này đã không còn tồn tại.

Lòng tôi ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm. Đây cũng là cảm xúc của mình, vậy thì cứ chấp nhận nó thôi.

Tôi khẽ nhếch mép.

Ngay khoảnh khắc đó, Johan vung kiếm ra sau rồi giải phóng ma lực. Cơ thể được cường hóa trong chớp mắt lao đi với tốc độ chóng mặt.

Tầm nhìn của tôi mở rộng.

Sự hiển hiện của Nhất Thể Tri Giác.

Hướng tấn công của cậu ta quá rõ ràng. Chắc chắn là trực diện rồi. Dù sao cũng là Dũng Sĩ mà.

Tôi nhẹ nhàng xoay cây thương trong tay.

KENG!!

Tôi đặt cây thương chính xác vào đường tấn công của cậu ta.

Cả hai bên đều không lùi một bước.

Một cuộc so kè sức mạnh diễn ra trong nháy mắt.

Lưỡi kiếm và mũi thương găm vào nhau, cố gắng đẩy đối phương ra.

Johan dồn ma lực một cách bùng nổ, ép mạnh thanh kiếm về phía trước.

‘Cỡ này thôi.’

Nhưng tôi đã ước lượng được trình độ của cậu ta.

Chân mày của Johan giật giật. Vẻ mặt ung dung dần bị thay thế bởi sự hoảng hốt.

Qua đầu ngón tay, tôi cảm nhận được sự run rẩy nhỏ truyền đến từ tay cậu ta.

Thanh kiếm của Johan rung lên.

Thoáng chốc, cậu ta nheo mắt lại— rồi vặn mạnh thanh kiếm, lùi lại một bước.

Ngay khi nhận ra mình đang yếu thế, cậu ta lập tức kéo dãn khoảng cách.

Và đó là một sai lầm.

Tận dụng phản lực từ cú đánh trượt, tôi xoay người, rút cây thương giắt bên hông và lập tức phóng đi.

XÉTTTTTTT!

Một tiếng rít chói tai xé toạc không khí.

Trước ngọn thương nhắm thẳng vào đầu, cậu ta kinh hãi giơ kiếm lên gạt phăng nó đi.

Trong một thoáng, nụ cười lại nở trên môi cậu ta.

Có lẽ cậu ta cho rằng khi cây thương đã bay đi, phần thắng đã nằm trong tay mình.

Nhưng đó chính là sơ hở. Tôi vốn không có ý định kéo dài trận đấu.

Ngay tại thời điểm cậu ta gạt văng ngọn thương, tôi đã lao cả thân mình vào. Chiếc đồng hồ thông minh đeo trên cổ tay được kéo lên trong nháy mắt, bao bọc lấy khớp ngón tay như một chiếc găng sắt.

BỐP!

Và chiếc găng sắt ấy, nện thẳng vào mạng sườn của cậu ta.

“Ặc!”

Johan há miệng, nhưng đến một tiếng rên cũng không phát ra nổi.

Bụi đất bay lên mù mịt trên đầu.

Tôi chẳng có ý định dừng lại.

Một lần nữa, tôi đấm mạnh vào cùng một chỗ.

RẮC!

Lần này, cú đấm đã lún sâu hơn.

Cảm giác xương sườn cậu ta vỡ vụn truyền thẳng tới mu bàn tay tôi.

Cơ thể Johan vặn vẹo dữ dội.

Cậu ta vung kiếm theo phản xạ. Nhưng đôi mắt đã dại đi, chẳng còn chút sức lực nào.

Hoàn toàn vô lực.

Tôi chỉ cần hơi ngửa đầu là né được nhát kiếm.

Và— nắm đấm bọc găng sắt. Lần này, nó giáng thẳng vào mặt cậu ta.

RĂNG RẮC!

Máu tươi văng ra, khiến cho đầu của Johan ngửa mạnh về phía sau.

Cơ thể cậu ta lơ lửng trên không trung trong một khoảnh khắc.

Và rồi—

RẦM!

Cậu ta bị ném mạnh xuống sàn. Nhưng tôi cũng theo sát gót.

Tôi cứ thế trèo lên người cậu ta đang đổ gục.

RĂNG RẮC!

Và rồi, một lần nữa, tôi đấm thẳng vào mặt.

BÍIIIIIIIIIP!!

Tín hiệu kết thúc trận đấu vang vọng khắp đấu trường.

Tôi khựng lại một chút.

Mở mắt ra thì thấy cơ thể Johan đã bị văng ra ngoài sân đấu.

Cậu ta bị xử thua vì phạm quy, còn tôi thì thắng vì đối phương phạm quy.

‘Ra là vậy.’

Tôi chẳng bận tâm lắm.

Nắm đấm nhuốm máu tươi của tôi giáng xuống như muốn xuyên thủng khuôn mặt của Johan.

RẦM!

Lực tác động khiến đầu cậu ta nảy bật lên khỏi mặt sàn.

Máu tươi văng tung tóe trên nền gạch đã nứt toác, kèm theo là tiếng lách tách của vài chiếc răng rơi rụng.

Tôi phủi tay rồi đứng dậy. Chiếc đồng hồ kim loại quấn quanh ngón tay đã vỡ nát đến mức không còn nhận ra hình thù.

Tôi thô bạo gỡ mảnh vỡ ra, ném phịch xuống sàn.

Tôi nhìn quanh. Khán đài giờ đã im phăng phắc.

Một sự tĩnh lặng đến khó xử.

Mọi người không nói nên lời, chỉ lặng lẽ nhìn tôi.

Lúc đó, người dẫn chương trình lắp bắp nói.

“… Ng-người chiến thắng là— Jung Haein!”

Và ngay khoảnh khắc đó.

WOAAAAAAAAAAA!!

Tiếng hò reo bùng nổ.

Tôi phải khẽ bịt tai lại.

Vì ồn ào quá.

명경지수 (Myeong-gyeong-ji-su) là phiên âm hán tự của 明鏡止水. Với 명(明/Myeong) là Minh – nhận thức rõ ràng, 경(鏡/Gyeong) là Kính – sáng suốt, 지(止/Ji) là Chỉ - tĩnh lặng, 수(水/Su) là Thủy – ám chỉ tinh thần => Minh Kính Chỉ Thủy: tâm trí thanh tĩnh, sáng suốt, không bị xao động bởi ngoại cảnh.