Kỳ thi giữa kỳ gồm hai phần chính.
Phần đầu tiên là thi viết.
Tuy nhiên, bài thi viết này không ảnh hưởng mấy đến điểm số và xa hơn là thứ hạng tại Gaon.
Nó chỉ là một thủ tục cho có lệ thôi.
Mấy vị tiền bối chẳng ưa gì phương pháp giáo dục xem nhẹ lý thuyết kiểu này... nhưng biết làm sao được.
Rốt cuộc, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào phần thi còn lại.
Đó chính là thực chiến.
Sẽ có tổng cộng ba trận và sau mỗi vòng, các guild và tổ chức sẽ bắt đầu đấu thầu.
Vậy thì, cái kỳ thi giữa kỳ trứ danh của Gaon này.
Liệu nó có thật sự quan trọng không?
‘Không hề.’
Thật ra thì kỳ thi giữa kỳ cũng không quan trọng với tôi cho lắm.
Trong nguyên tác, sự kiện mấu chốt thật sự là cuộc đột kích của đám Ma Nhân diễn ra cùng lúc với kỳ thi.
Đó là sự kiện đầu tiên biến Gaon thành mục tiêu của bọn chúng.
Vì vậy, tôi chỉ cần chuẩn bị theo diễn biến đó thay vì tập trung vào bài kiểm tra.
Có điều, có một điểm khác biệt lớn so với nguyên tác… chính là sự tồn tại của Vanquisher.
Trong nguyên tác, Vanquisher không tham gia kỳ thi giữa kỳ nên cả hai chẳng có dịp nào chạm mặt, nhưng nếu họ đụng độ nhau thì…
Chắc chắn một trong hai sẽ bị xé xác. Vì tâm trí của Vanquisher về cơ bản chỉ có hai chữ ‘Diệt Ma’.
“Buổi học hôm nay kết thúc tại đây.”
Giáo quan kết thúc bài giảng đã chuẩn bị sẵn.
Tôi cũng đứng dậy khỏi ghế.
Việc tôi cần phải hoàn thành trước kỳ thi giữa kỳ khá đơn giản.
Giúp các nhân vật chủ chốt trưởng thành hơn.
Tôi quay đầu nhìn sang trái.
Cheon Yeoul đang siết chặt cây Thánh giá tôi đưa, đôi mắt lẳng lặng ngước nhìn tôi.
‘Cheon Yeoul coi như đã xong.’
Yu Hana. Tôi đã quyết định sẽ đưa cho cô ấy thanh Đông Bách Kiếm, nên tạm thời không có vấn đề gì.
Còn Kang Ahrin… dù tôi có muốn đưa gì đi nữa thì những vật phẩm phù hợp với cô ấy lại cực kỳ khó kiếm.
Vậy thì… người cuối cùng, Seong Siwoo.
‘Giờ phải làm sao đây.’
Theo kế hoạch, cậu ta phải bước vào con đường trưởng thành để trở thành một vũ khí diệt ma thông qua ‘Mảnh Vỡ’.
Cậu ta sẽ thu hút sự chú ý của các guild, nhận được sự hỗ trợ mạnh mẽ qua các cuộc đấu thầu và dần dần bước đi trên con đường của một ‘nhân vật chính’.
Nhưng ‘Mảnh Vỡ’ thì tôi lại lỡ quên béng mất, còn tên này thì vẫn cứng đầu như đá. Tôi đã bắt chuyện vài lần nhưng đều bị bơ đẹp.
Vậy thì, liệu có lý do gì để tôi phải kéo cậu ta theo ở thời điểm này không?
Thật ra tôi đã có câu trả lời từ lâu rồi.
‘Kệ cậu ta.’
Trước mắt cứ kệ cậu ta đã.
Trong cuộc đột kích lần này, cậu ta khó mà giúp được gì.
Tuần sau đã là thi giữa kỳ rồi.
Muốn bồi dưỡng cho cậu ta lúc này là chuyện không tưởng.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Cậu ta đang nhìn chằm chằm vào chữ ‘Vanquisher’ được viết trên bảng.
Xin lỗi nhé.
Việc từ bỏ nhân vật chính do chính tay mình tạo ra và định bụng bồi dưỡng, thật không phải là một quyết định dễ dàng.
***
Mặt trời đã ngả về tây và hoàng hôn dần buông.
Sáu giờ tối. Tôi đã đến sân tập khu B.
Cánh cửa tự động mở ra, bên trong là các học viên đang miệt mài rèn luyện kỹ năng để chuẩn bị cho kỳ thi.
Những tiếng va chạm dữ dội và dao động ma lực tràn ngập khắp sân.
Nhưng giữa không gian ồn ào đó, Yu Hana đang quỳ gối, lặng lẽ chìm trong thiền định.
Hậu duệ của một gia tộc võ học.
Cô ấy dường như chẳng hề bận tâm đến sự huyên náo xung quanh.
Tôi cẩn thận hạ thanh Đông Bách Kiếm đang đeo chéo sau lưng xuống, rồi từ từ tiến lại gần cô ấy.
Khi tiếng bước chân của tôi đến gần, cô ấy chậm rãi mở mắt.
Rồi nhẹ nhàng đứng dậy, tự nhiên bước về phía tôi.
Sân tập có một không gian chung rộng lớn và các phòng tập riêng.
“Vào phòng riêng nhé? Tôi đã đặt trước rồi.”
Cô ấy định dẫn tôi vào phòng tập riêng.
Nhưng tôi đã nhanh hơn một bước.
Tôi rút thanh kiếm sau lưng ra và đưa về phía cô ấy.
Vỏ kiếm mang một màu tím sẫm.
Một luồng khí tức nặng nề khẽ tỏa ra từ bên trong.
Vùuuuuuuu
Và thanh kiếm không ngừng rung lên bần bật.
Cứ như thể nó đang giãy giụa và kháng cự.
Tao cũng ghét mày lắm đấy, đồ quỷ.
“Cầm lấy đi.”
Tôi càu nhàu trong lòng rồi cộc lốc nói.
Đôi mắt cô ấy thoáng chốc tròn xoe.
Tôi dúi thanh kiếm vào bàn tay đang lúng túng giữa không trung của cô.
Ngay khoảnh khắc đó.
Vút.
Linh khí của Đông Bách Kiếm lan tỏa thật dịu dàng.
Sự rung động dữ dội ban nãy dần lắng xuống, rồi nhanh chóng trở nên tĩnh lặng.
Xem ra nó khá vừa ý với Yu Hana.
Tôi khẽ mỉm cười và nói tiếp.
“Đây là một thanh kiếm rất tốt. Hôm nay chúng ta luyện tập với nó nhé. Có lẽ trong một thời gian tới…”
Thế nhưng.
“… Này.”
Tôi nhíu mày.
Từ khóe mắt Yu Hana, một giọt lệ trong suốt khẽ lăn dài.
Chính cô ấy dường như cũng rất bối rối.
“A… X-xin lỗi cậu. Tự nhiên tôi lại…”
Không kìm được dòng nước mắt tuôn rơi, cô ấy bắt đầu vội vã dùng lòng bàn tay lau đi.
Nhưng càng lau, nước mắt lại càng không ngừng chảy.
“S-sao lại thế này chứ…”
Cô ấy vừa khóc, lại vừa mỉm cười.
Dường như chính cô ấy cũng không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.
Ánh mắt của những người xung quanh bắt đầu đổ dồn về phía này.
Chuyện gì thế?
Kia không phải Yu Hana sao?
Tiếng xì xào bàn tán vang lên.
Mọi sự chú ý đều tập trung vào Yu Hana, người đang đứng khóc giữa sân tập.
‘Thế này thì…’
Rắc rối to rồi.
Tôi lặng lẽ nắm lấy cổ tay cô ấy.
Rồi lập tức mở cửa phòng tập để đưa cô ấy vào trong.
***
Cậu ấy đang lặng lẽ quay lưng về phía cô, bắt đầu khởi động.
Yu Hana có thể cảm nhận được thái độ của cậu, như thể đang chờ đợi cho cảm xúc của cô lắng xuống.
Jung Haein không hề tạo ra một tiếng động nhỏ nào.
Chỉ đơn giản như mọi khi, một cách thật tự nhiên.
Cậu không đòi hỏi, cũng chẳng hối thúc.
Một sự quan tâm thầm lặng, như thể muốn cô tự mình ổn định lại.
‘Dịu dàng quá…’
Cô khẽ đưa tay lên trán, cố gắng trấn tĩnh lại những cảm xúc đang hỗn loạn.
Khoảnh khắc những cảm xúc cô cố gắng che giấu bỗng vỡ òa.
Ký ức về quá khứ chợt ùa về, khiến cô không thể làm gì khác.
Cô ngắm nhìn tấm lưng rộng và vững chãi của cậu. Tấm lưng mà cô luôn muốn và đã từng được tựa vào.
Nhưng tấm lưng ấy lại đang gánh vác quá nhiều thứ.
Cô nuốt khan.
Ngay lúc này—
Cô muốn chạy đến và ôm chầm lấy cậu từ phía sau.
Từ tấm lưng ấy, men theo bờ vai rắn rỏi.
Cô muốn ôm cậu thật chặt, để cảm nhận cậu bằng cả cơ thể mình.
Và rồi, cứ như thế…
Cô muốn từ từ đẩy cậu ngã xuống.
Áp sát toàn thân để cảm nhận hơi ấm của cậu.
Để cậu có thể tạm thời buông bỏ mọi gánh nặng.
Cô muốn cảm nhận hơi thở, nhịp đập con tim và sự ấm áp nóng bỏng của cậu ở một khoảng cách thật gần.
Và cô muốn nói.
Rằng giờ đây, mọi chuyện đã ổn rồi. Rằng cô sẽ cùng cậu san sẻ gánh nặng này.
Và còn… đặt một nụ hôn lên vành tai cậu…
‘Haa…’
Nhưng cô không thể làm vậy.
Nếu làm thế, mọi chuyện sẽ đổ sông đổ bể.
Mọi nỗ lực của cậu sẽ tan thành mây khói.
Yu Hana lặng lẽ cuộn chặt những đầu ngón tay.
Cố nén hơi thở nóng rực, cô từ từ thu lại ánh mắt run rẩy.
Cô đứng dậy, cẩn trọng bước đến bên cậu.
Cậu ấy quay đầu lại với nụ cười hiền hậu như mọi khi.
“Bắt đầu nhé?”
Cậu không hỏi lý do cô khóc.
Chỉ lặng lẽ mỉm cười, như mọi khi.
Dáng vẻ dịu dàng ấy lại một lần nữa khuấy lên những ý nghĩ đen tối trong lòng cô, nhưng cô vẫn cố gắng đè nén chúng xuống.
“… Cảm ơn cậu. Trông nó có vẻ là một thanh kiếm tuyệt vời.”
Cậu cười tinh quái đáp lại.
“Tôi cho cậu mượn thôi.”
Nói dối. Thế nào rồi cậu cũng cho cô luôn cho mà xem.
Cậu rút ra một thanh kiếm thay vì cây thương, vũ khí chính của cậu.
Đây là… chiêu đó.
Cậu nhẹ nhàng vung kiếm, bắt đầu giải thích về kiếm pháp.
Hoa Điệp Kiếm.
Một loại kiếm pháp tao nhã, nơi hoa và bướm hòa làm một.
Một thượng thừa võ công mà mỗi đường kiếm vung ra đều khiến ngọn gió nhảy múa, công thủ liên kết một cách nhuần nhuyễn.
Đó là một kiếm pháp cực kỳ hợp với Đông Bách Kiếm.
Cậu giải thích cho Yu Hana về những ưu điểm của Hoa Điệp Kiếm.
Và sau khi giải thích xong, cậu nhìn cô với vẻ hơi căng thẳng.
Yu Hana của hiện tại—
Từng tấc da thịt trên người cô đều đã thấm đẫm dấu ấn của cậu.
Không chỉ kỹ thuật, mà cả giọng điệu, thói quen, thậm chí là tư thế cầm kiếm.
Thế nên Hoa Điệp Kiếm, cô đã thuộc nằm lòng từ lâu.
Nhưng nếu là Yu Hana của khi đó thì sao?
“Chứng minh đi. Rằng nó tốt hơn kiếm pháp của tôi.”
Cô sẽ nhếch mép một cách sắc lẹm, rồi buông ra những lời hỗn xược như thế.
Thế nhưng, đối diện với một Yu Hana hỗn xược như vậy, nụ cười của cậu lại càng thêm rạng rỡ.
Lúc nào cũng vậy.
Cậu đã cố gắng thuyết phục cô.
Cố gắng khiến cô đi theo con đường và phương pháp của cậu.
Cứ như thế, khoảnh khắc giao kiếm lại một lần nữa ùa về.
“Thử một lần nhé?”
Cuộc đấu tập bắt đầu.
Cậu triển khai Hoa Điệp Kiếm, đâm sâu vào những kẽ hở trong kiếm thuật của cô.
Một bước, rồi lại một bước.
Cô cảm thấy thật hạnh phúc.
Vì lại có thể giao kiếm với cậu như thế này.
Vì có thể đối mặt với kiếm của cậu dù chỉ bằng cách này.
Nhưng, nếu là Yu Hana của quá khứ thì sao?
Yu Hana lập tức thay đổi sắc mặt.
Một gương mặt đầy căm phẫn.
Ánh mắt hằn học vì không cam tâm thua cuộc.
Và trên gương mặt cậu, nụ cười lại một lần nữa hiện lên.
Đó là một biểu cảm quen thuộc.
Cái cách cậu khơi gợi cảm xúc của cô, để rồi kéo cô lên một tầm cao mới.
‘Căm phẫn lắm đúng không?’
Dù cậu không hỏi, Yu Hana vẫn đọc được suy nghĩ của cậu.
Cậu luôn luôn.
Biến sự căm phẫn của cô thành động lực cho kiếm thuật.
Cuối cùng, Yu Hana thất bại trong gang tấc.
Và cô ném thanh Đông Bách Kiếm xuống sàn. Tuy nhiên, cô không hề vứt nó một cách cẩu thả.
Vì đó là vật quý giá. Cô chỉ đặt nó xuống hơi mạnh tay một chút mà thôi.
Cô cố tình cau mày.
Với vẻ như lòng tự trọng bị tổn thương, như thể ấm ức, cô nói với cậu.
“… Cái đó, dạy cho tôi đi.”
Một nụ cười thoáng hiện trên môi cậu.
Biểu cảm đó trông có vẻ hài lòng khi mọi chuyện diễn ra đúng như ý đồ.
Cậu vui thì cô cũng vui.
Và cô thì thầm với chính mình.
‘Mình sẽ thật ngoan ngoãn.’
… Vì cậu, cô có thể làm bất cứ điều gì.
화접검 (Hwajeopgeom) là phiên âm của hán tự 花蝶劍 - Hoa Điệp Kiếm.