Nữ Chính Đã Cướp Mất Năng Lực Hồi Quy Của Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

Web Novel - Chương 37 - Ma Nhân (1)

Thẳng tay hạ gục Dũng Sĩ, tôi đã nghĩ mình sẽ bị la ó chứ chẳng được reo hò cổ vũ đâu.

Dù gì thì cậu ta cũng là người nổi tiếng, lại được lòng bao nhiêu người.

WOAAAA!!

Ấy thế mà, trái ngược với dự đoán của tôi, khán giả lại vỡ òa trong tiếng reo hò.

Chắc là do một kẻ vô danh ngoài bảng xếp hạng lại hạ đo ván được người đứng thứ hai. Dù cục diện có khác với những gì họ mong đợi, nhưng trận đấu thế này cũng đủ kịch tính rồi.

Nhìn Johan không thể tự đi mà phải để người ta khiêng ra bằng cáng, những cảm xúc dữ dội trong tôi cũng dần lắng lại.

‘Cái quái gì vậy nhỉ.’

Tôi cau mày, khẽ xòe bàn tay ra.

Cảm giác siết chặt tay như muốn nghiền nát mọi thứ cho đến tận lúc nãy đã hoàn toàn biến mất.

Có gì đó sai sai.

Cảm xúc ấy đúng là của tôi, nhưng lại có cảm giác như bị một thứ gì đó xa lạ len lỏi vào. Cứ như có kẻ nào đó đang thì thầm bên tai, xúi giục tôi…

Tôi quay đầu định rời khỏi võ đài.

Ngay lúc đó.

Tôi theo bản năng ngẩng phắt đầu lên.

Vốn dĩ, xung quanh đấu trường phải có một lớp màng bảo vệ cực mạnh để che chắn cho khán giả khỏi các đòn tấn công.

Một góc của tấm khiên ấy đã vỡ nát.

Một luồng sát khí chạy dọc sống lưng. Tôi không chút do dự, nhảy lùi lại ba bước.

Rầm!

Ngay khoảnh khắc ấy.

Một vật thể khổng lồ bất ngờ giáng thẳng xuống chỗ tôi vừa đứng.

Mặt đất rung chuyển dữ dội. Mảnh vụn bắn tung tóe, sóng xung kích lan ra khắp nơi.

Chỉ cần chậm một nhịp thôi, tôi đã bị nghiền thành cám rồi.

Trước mặt là một bóng người trắng toát.

Đó là một người đàn ông.

Hắn đang nhìn tôi, với cây chùy gai khổng lồ cắm sâu xuống đất, hai tay siết chặt cán chùy.

Trang bị đặc trưng của Thánh Kỵ Sĩ đoàn trực thuộc Điện thờ, đã được cải tiến để thực chiến.

Không nói một lời nào, hắn nhấc cây chùy lên lần nữa. Trông nó nặng khủng khiếp.

Tôi nhận ra ngay tên này là ai.

Kẻ luôn kè kè bên cạnh Dũng Sĩ, vừa là hộ vệ vừa là người đồng hành.

‘Crusader.’

Không phải cái hội Crusader mà Johan lập ra ở Gaon cho vui, đây là một Crusader ‘xịn’, những người chuyên diệt trừ Ma Nhân ở tiền tuyến.

Một tổ chức tồn tại vì Dũng Sĩ, của Dũng Sĩ, với lòng trung thành không gì lay chuyển nổi.

Kẻ họ phục tùng chỉ có Thần và Dũng Sĩ. Luật pháp, đạo đức, hay thiên hạ dị nghị đều chẳng là gì.

Lúc này tôi mới đủng đỉnh lên tiếng.

“… Màn chào sân của anh cũng đặc biệt thật đấy.”

Người đàn ông chỉ lẳng lặng nhìn tôi chằm chằm.

Hắn thoáng liếc về phía Johan đang được khiêng đi, rồi từ từ cúi đầu về hướng đó.

Và rồi, hắn lại nhìn tôi và buông lời.

“Ngươi rồi cũng sẽ có kết cục y hệt thôi.”

Giọng hắn trầm và nặng như chì. Cùng lúc đó, thân hình to lớn của hắn biến mất.

Trong thoáng chốc, luồng sát khí y hệt lúc nãy lại ập đến toàn thân tôi.

Tôi vội đưa tay ra bên hông, nhưng cây thương không có ở đó. Thế thì, chỉ còn một lựa chọn duy nhất.

Tôi hạ thấp người, cuộn tròn lại vào thế phòng thủ.

Rầm!

Khoảnh khắc cây chùy giáng xuống, một cơn chấn động lan tỏa. Nhưng, có gì đó là lạ.

Tôi vẫn bình an vô sự. Cây chùy đã không chạm tới tôi.

“…?”

Trước mặt tôi là bóng lưng của một người đàn ông. Một người không mang bất kỳ vũ khí hay áo giáp nào.

Anh ta chỉ giơ một tay lên, chặn đứng cây chùy đang lao tới bằng tay không.

Woaaaaaa!!

Tiếng reo hò của khán giả lại vang lên dữ dội.

Vẻ mặt của tên Thánh Kỵ Sĩ thoáng dao động.

Hắn lập tức thu vũ khí về và lùi lại vài bước.

Ngược lại, người đàn ông đã chặn được cây chùy lại phủi tay như thể vừa làm việc gì đó cỏn con.

Rồi anh ta lên tiếng.

“Trận đấu thì cứ xem như một trận đấu thôi. Phải không nào?”

Một giọng nói có phần bông đùa và thong thả.

Vị Thánh Kỵ Sĩ trước mặt thì thầm cái tên.

“Park Gwangcheol…?”

Park Gwangcheol chỉ cười nhẹ.

“Bên đó mà xen vào thì trông buồn cười lắm đấy.”

Lời nói của anh ta khiến vị Thánh Kỵ Sĩ cau mày.

Nếu tính cả bộ giáp và vóc dáng của Crusader, sự chênh lệch kích thước phải gấp đôi.

Dù vậy, khí thế của Park Gwangcheol đang dần lấn át cả đấu trường.

“Đây không phải là chuyện mà Vanquisher nên can dự. Nếu còn can thiệp thêm, chúng tôi sẽ coi đây là lời tuyên chiến với Điện thờ…”

“Sao lại không chứ.”

Park Gwangcheol cười khẩy rồi lùi lại. Anh ta nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi.

“Thằng nhóc này, bọn tôi xin phép dẫn đi nhé?”

Câu nói của anh ta khiến vẻ mặt của tên Thánh Kỵ Sĩ méo xệch.

“Vanquisher…?”

Park Gwangcheol lại mỉm cười lần nữa.

“Muốn tuyên chiến à…”

Anh ta nhẹ nhàng đẩy vai tôi sang một bên, rồi tiến một bước về phía Thánh Kỵ Sĩ.

“Chơi luôn đấy?”

Giọng nói trầm và có phần uể oải. Nhưng ý nghĩa ẩn chứa bên trong lại nặng tựa ngàn cân.

“….”

Cả đấu trường trở nên im phăng phắc, đến mức có thể nghe rõ tiếng nuốt nước bọt. Ngay lúc đó, đầu ngón tay của vị Thánh Kỵ Sĩ khẽ run lên.

Park Gwangcheol mỉm cười, vỗ nhẹ vào vai hắn.

“Đùa thôi.”

Rồi anh ta quay lại về phía tôi.

“Đi thôi.”

Tôi nhìn Park Gwangcheol.

“Đi ăn cơm.”

Vẻ mặt anh ta ánh lên sự tinh nghịch.

***

Vanquisher đã đối đầu trực diện với Điện thờ để đưa tôi đi.

Điều này không chỉ gây thù chuốc oán với Điện thờ, mà còn chẳng khác nào một lời tuyên bố chính thức rằng họ sẽ bảo vệ tôi.

Nhờ vậy mà lúc rời đi, tôi suýt bị kẹt cứng giữa cơn mưa đèn flash và hàng loạt câu hỏi từ các nhà báo.

- Tránh ra chút đi!!

Dĩ nhiên là Park Gwangcheol đã dẹp đường hết ở phía trước.

“Mà này, làm vậy có ổn không đấy?”

Tôi vừa múc một thìa cơm canh vừa hỏi.

Xì xụp

Hai tay ôm lấy chiếc thố đá, Park Gwangcheol húp một hơi nước dùng nóng hổi.

Đặt chiếc thố xuống, Park Gwangcheol cắm thìa vào bát rồi nói với tôi.

“Ban đầu, anh chỉ định đứng xem thôi đấy?”

Rồi anh ta cười khẩy như vừa nhớ ra điều gì.

“Chú mày… có vẻ được yêu mến quá nhỉ?”

“Thế nên anh mới báo cáo với Lão gia, ổng bảo phải đưa chú mày về ngay lập tức.”

Tôi đặt thìa xuống và gật đầu.

May thay, đây không phải là hành động tự phát của anh ta.

Nếu là lệnh của ông già thì cũng đành chịu thôi…

Park Gwangcheol thong thả nói.

“Mà này Haein à, rốt cuộc chú mày đã làm những gì thế?”

Tôi khựng lại một lúc.

“Maengju này, rồi Arcadia... lại còn, cả gia tộc Yu nữa?”

Tôi suy nghĩ một lát rồi trả lời cho qua chuyện.

“Chỉ là… làm những việc cần làm thôi.”

Park Gwangcheol cười khúc khích rồi nói tiếp.

“Vậy ngày mai đối thủ là ai? Hôm nay chỉ có một trận thôi mà.”

Ngày đầu tiên chỉ diễn ra một vòng đấu, ngày mai sẽ là vòng hai và ba. Cuộc tấn công của chúng sẽ bắt đầu vào ngày mai, khi lượng người tập trung đông nhất.

Vì thế tôi còn chẳng thèm xem danh sách đối thủ ngày mai. Đằng nào cũng định bỏ cuộc rồi mà.

“Ờm… Chắc là.”

Tôi bật đồng hồ lên để kiểm tra. Vì cái cũ đã vỡ nát, nên tôi đã phải mua tạm một cái mới trước khi vào quán ăn.

Tuy nhiên, thứ đập vào mắt tôi đầu tiên lại là một thông tin khác.

Vòng đấu đầu tiên vừa kết thúc. Có vẻ như các tổ chức đã bắt đầu đấu thầu học viên.

[Tình hình đấu thầu]

[Guild Crimson] → [Park Soohyung] đặt thầu 10,000,000 KRW.

[Guild Dominant] → [Wilson] đặt thầu 14,000 USD.

Các lời đề nghị từ nhiều guild khác nhau trên khắp thế giới đang đổ về.

Giữa lúc đó.

[Điện thờ Arcadia] → [Johan] đặt thầu 500,000,000 KRW.

“Woa, 500 triệu?”

Park Gwangcheol trầm trồ khi nhìn vào màn hình đồng hồ.

“Dù sao thì cũng là để giữ thể diện thôi mà.”

Tôi gật đầu trước lời nói của anh ta. Đây là sự quan tâm từ phía Điện thờ.

Có thể coi đây là một cách để bảo vệ lòng tự trọng của Johan, đồng thời thể hiện rằng họ sẽ hỗ trợ cậu ta đến cùng.

Vẫn chưa có lời đề nghị nào cho tôi.

Tôi chậm rãi lướt qua danh sách đối thủ của ngày mai. Toàn những cái tên lạ hoắc. Vì vậy, tôi chỉ trả lời cho có lệ.

Park Gwangcheol dường như đã ăn xong và đang tựa người vào ghế.

Tôi đứng dậy và nói.

“Đi thôi.”

Giờ đây, có một việc cần phải chuẩn bị.

***

Harpe đã được giao tới. Tôi mang thùng hàng đặt trước cửa ký túc xá vào trong.

“Ui cha, nặng thật.”

Mở hộp ra, một khối đá khổng lồ hiện ra bên trong.

“… To vật vã.”

Chiếc lưỡi hái bằng đá to hơn tôi tưởng. Bề mặt thô ráp, xù xì, nặng trịch như một tảng đá.

Trông nó giống một cây cột bị gãy hơn là một chiếc lưỡi hái.

Không hề cảm nhận được chút khí tức hay thần lực nào.

Tôi đặt khối đá xuống và nhìn ra ngoài.

Trời đã tối tự lúc nào và mặt trăng đã lên cao.

Làn gió đêm nhẹ nhàng thổi vào, mang theo hương cỏ cây thoang thoảng.

Tôi vác chiếc lưỡi hái đá lên vai rồi bước ra ngoài.

Tôi đi thẳng vào rừng. Vì trời chưa quá khuya nên vẫn còn nhiều người. Do đó, tôi cần tìm một không gian vắng vẻ.

Khu rừng về đêm mang một không khí hoàn toàn khác so với ban ngày.

Tĩnh lặng. Ngay cả tiếng gió cũng không nghe thấy.

Tôi chậm rãi bước đi giữa những hàng cây, ngẩng đầu nhìn lên vòm trời.

Bầu trời đêm sâu thẳm điểm xuyết vô số vì sao.

Việc cần làm bây giờ rất đơn giản.

Khiến cho chiếc Lưỡi Hái Đá này cảm ứng với chòm sao Anh Tiên (Perseus).

Đó chính là điều kiện để Harpe lấy lại hình dạng ban đầu.

Trước khi đi, tôi đã phải khá vất vả để tra cứu chòm sao Anh Tiên trên mạng.

Bây giờ là tháng Tư.

Lẽ ra vào thời điểm này trong năm thì không thể nhìn thấy chòm sao Anh Tiên.

Nhưng đây không phải là thế giới thực, mà là ‘thế giới trong game’.

Nếu thiết lập đã là như vậy, thì nó sẽ trở thành quy luật.

‘Kia rồi.’

Tôi siết chặt chiếc lưỡi hái đá, ngước nhìn lên bầu trời.

Chòm sao Anh Tiên.

Nhắm thẳng vào đó, tôi giơ lưỡi hái lên cao.

Tầm nhìn căn chuẩn xác với chòm sao.

Ngay lúc đó, một luồng sáng giáng xuống. Một tia sáng xanh biếc từ chòm sao lao thẳng xuống.

Khoảnh khắc nó chạm vào chiếc Lưỡi Hái Đá, một sự rung động lan tỏa từ đầu ngón tay tôi.

Bề mặt của chiếc lưỡi hái bằng đá bắt đầu biến đổi trong chớp mắt.

Lớp vỏ thô ráp bắt đầu nứt ra. Cứ như thể có thứ gì đó ẩn giấu bên trong đang cựa mình thức tỉnh.

Từ những kẽ nứt, ánh kim loại sáng bóng dần lộ ra.

Không phải đá, mà là một thứ kim loại huyền bí mang sắc bạc.

Khối đá nặng nề và tù túng giờ đây đã hóa thành một thanh kiếm với lưỡi cong, một thần khí của các vị thần.

Tôi lặng lẽ siết chặt Harpe trong tay.

‘Nhẹ quá.’

Cảm giác vừa vặn trong lòng bàn tay. Một cách tự nhiên đến kinh ngạc.

Báu vật vượt qua cả thần thoại để giáng trần nơi đây.

‘Thanh kiếm xé xác rắn.’

Đây chính là thanh kiếm sẽ phán xét Medusa.

크루세이더(keuruseideo) là phiên âm của từ ‘Crusader’ – Thập Tự Chinh.