Nữ Chính Đã Cướp Mất Năng Lực Hồi Quy Của Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 145

Web Novel - Chương 30 - Điều Chỉnh (1)

Dường như họ đã quyết định xuống núi ngay khi chẳng tìm thấy gì ở Cheonji.

Vốn chẳng phải chuyện của mình nên tôi đã xuống trước, thế nhưng chẳng mấy chốc họ đã vội vã bám theo ngay sau.

“… Làm vậy có được không?”

Vấn đề là, các thành viên trong đội không đi theo Wu Janghun mà lại bám riết lấy tôi.

Wu Janghun chỉ lẳng lặng lẽo đẽo phía sau, tách biệt hẳn với mọi người.

“Được chứ~”

Từ lúc nào, một nữ anh hùng có vẻ là hỗ trợ viên đã áp sát ngay cạnh tôi.

Một gương mặt khá quen thuộc, dường như tôi đã thấy vài lần trên TV.

Nhan sắc xinh xắn, lại còn toát ra không khí đầy sức sống.

Tên thì… tôi không tài nào nhớ ra.

“Bọn tôi suýt chết thật đấy cậu biết không? Cũng tại cái người ở đằng sau kia kìa….”

Cô ấy liếc mắt về sau, lườm Wu Janghun.

Ánh nhìn đó chứa đựng sự phẫn nộ và bất mãn không hề che giấu.

“Mà tiện thể, cậu là học viên ở đâu vậy? Chắc là Gaon nhỉ? Hay là Kallos?”

“Trường Gaon.”

Nghe tôi đáp, đôi mắt cô ấy sáng rực lên.

“Tôi cũng tốt nghiệp từ Gaon đây! Bọn mình nói chuyện thoải mái hơn được không?”

Cô ấy vừa cười tinh nghịch vừa nói tiếp.

“Chị cứ tự nhiên.”

“Cảm ơn em! À mà, làm thế nào em leo lên được tới đó thế? Quái vật thì nhiều vô kể, đã thế hai ngày trước khí thế của em cũng đâu có ngầu… à không, cũng đâu có mạnh đến mức này….”

Cô ấy tiếp tục nói, nhìn tôi với ánh mắt đầy tò mò.

Xem ra kính ngữ chính là thứ kìm hãm cô nàng bấy lâu.

Đường xuống núi suôn sẻ hơn nhiều so với dự tính.

Hầu như không thấy bóng dáng ma vật nào.

Thỉnh thoảng có vài con xuất hiện, nhưng tất cả đều là những cá thể yếu ớt chẳng đáng để bận tâm.

Cứ thế đi một mạch xuống, chẳng mấy chốc đã tới chân núi.

Nơi đó đã tụ tập vô số người.

Phóng viên đài truyền hình, người của các guild, đặc vụ từ Hiệp hội Anh hùng.

Họ đồng loạt đổ về đây để điều tra hiện tượng bất thường xảy ra ở núi Baekdu.

Một hiện trường hỗn loạn.

Hàng chục đèn flash máy ảnh lóe lên, các phóng viên vội vã dí micro tới.

- Mọi người có tìm thấy Mảnh Vỡ nào không?

- Mọi người nghĩ sao về sự việc lần này?

Hàng loạt câu hỏi dồn dập ập đến.

Ánh mắt của tất cả đều đổ dồn về phía đội Lotus.

Và nhờ vậy, tôi có thể ung dung lách khỏi đám đông.

Ngay từ đầu tôi đi cùng họ cũng là vì mục đích này.

Nếu một người trông như học viên non nớt một mình đi xuống, ngược lại sẽ càng thu hút sự chú ý.

Nhưng nếu đi cùng đội Lotus, sự quan tâm đương nhiên sẽ chỉ tập trung vào họ.

‘Cảm ơn nhé.’

Tranh thủ thời cơ, tôi lặng lẽ ẩn mình và rảo bước về phía bến xe.

Giữa lúc đó, một gương mặt quen thuộc lọt vào tầm mắt tôi.

‘Kim Gilgyu?’

Anh ta là đặc vụ của Hiệp hội, cũng chính là người từng đến đón tôi hồi đàm phán về Lăng mộ Iano.

Anh ta nhìn thấy tôi thì thoáng ngẩn người, rồi vội vàng đưa tay ra.

“Cậu Jung Haein…!”

Nhưng đúng lúc đó.

Đám đông xô tới, đẩy mạnh vào người anh ta.

Cánh tay vươn ra định tóm lấy tôi nhưng chỉ kịp khuơ vào không trung.

Khoảng cách giữa chúng tôi bị kéo dãn ra trong nháy mắt.

Tôi nhanh chóng ẩn mình vào dòng người.

Quả là người của Hiệp hội, giác quan nhạy bén thật.

Tôi vẫy tay một cái về phía bóng lưng đang xa dần của anh ta rồi mỉm cười.

Sau đó, tôi khẽ nói bằng khẩu hình miệng.

‘Tôi đi nhé.’

Tôi chưa có ý định để bị bắt lại ngay lúc này.

***

Đến núi Baekdu vào thứ Bảy và thoát ra vào thứ Hai.

Trục thời gian có vẻ đã bị bóp méo một cách nghiêm trọng.

Đương nhiên hôm nay tôi cũng nghỉ học.

Đúng là một cuộc đời học viên gương mẫu.

Vì thế, nơi tôi đang hướng đến không phải là học viện.

‘Đông người thật.’

Đây là Yeouido. Dù ở thế giới thực hay thế giới này, nơi đây vẫn luôn tấp nập.

Những tòa nhà chọc trời san sát trên phố, treo đủ loại biển hiệu của các guild.

Chỉ có một điều khác biệt, đó là ở chính giữa.

Một căn penthouse trên khu đất khổng lồ, với quy mô khác biệt một trời một vực, sừng sững tọa lạc.

Và giờ tôi đang đứng ngay trước nó.

Tôi đưa tay định nhấn chuông trước cánh cổng bề thế.

Cạch!

Nhưng chẳng cần phải làm vậy.

Cánh cổng sắt khổng lồ rung lên khe khẽ rồi tự động mở ra.

Có lẽ hệ thống cảm biến bên trong đã nhận diện được tôi.

Vừa qua cổng, một khu vườn rộng lớn trải dài ra trước mắt.

Lối đi dạo và đài phun nước được chăm chút tỉ mỉ.

Một bên còn có cả ao nhỏ và đình nghỉ mát.

Phía sau tòa nhà là một không gian yên tĩnh và thanh bình, khó có thể tin nổi đây là trung tâm thành phố.

Một nơi phản ánh rõ gu thẩm mỹ của Lão gia.

Vẫn phải đi thêm một đoạn nữa mới tới tòa nhà chính.

Cấu trúc ở đây bắt buộc phải đi qua khu vườn mới có thể vào trong.

Ngay khi tôi định lặng lẽ cất bước, một bóng người đang nằm thoải mái trên chiếc ghế tắm nắng ở một góc sân lọt vào mắt tôi.

‘Ặc.’

Tôi cố gắng đi thật khẽ về phía tòa nhà để không đánh thức cô ấy….

“Haein…?”

Thế nhưng, giác quan của cô ấy vẫn nhạy bén như mọi khi.

Tôi dừng bước với vẻ mặt khó tả.

Cô ấy hơi nhấc kính râm lên nhìn tôi, rồi ngay lập tức.

“Haein à!!”

Cô ấy hét lên với giọng đầy vui mừng.

Sau đó bật dậy khỏi ghế tắm nắng, cứ thế lao đến.

Chặp

Tôi theo phản xạ định né đi, nhưng đã quá muộn.

Cô ấy không chút do dự tóm lấy cánh tay tôi rồi ôm chầm lấy.

“Bao lâu rồi mới gặp nhỉ, từ hồi nhập học ấy~ Hôm nay không đến trường à?”

Mùi nước hoa quen thuộc thoảng qua mũi.

Tên cô ấy là Seong Ahra.

Một thành viên của Vanquisher.

Tôi cố gắng thoát khỏi vòng tay của cô ấy rồi hỏi vào thẳng vấn đề.

“Bây giờ bên trong có ai không ạ?”

Seong Ahra vỗ vỗ vai tôi cười rạng rỡ, đoạn đặt một ngón tay lên môi rồi nói.

“Ừm… có Park Gwangcheol với… chị thôi.”

Người tôi cần gặp nhất là Lão gia và Park Gwangcheol.

‘Anh Park Gwangcheol thì có mặt rồi.’

“Lão gia đâu rồi?”

“Lúc nãy người của Hiệp hội lái xe đến đón rồi. Chắc là vì chuyện ở núi Baekdu hôm nay đấy? Chắc ông sẽ về sớm thôi.”

Có vẻ như chờ đợi là lựa chọn tốt nhất lúc này.

“Cảm ơn chị, em vào trong đây.”

“Đi cùng nào~”

Tôi cùng Seong Ahra mở cửa vào căn penthouse.

Bên trong khá ồn ào.

“A… Khốn kiếp… Này Seong Ahra, cô lại động vào drone của tôi đấy à?”

Một giọng nói bực tức vang lên từ phía đối diện cửa ra vào.

Park Gwangcheol.

Anh ta đang cầm một chiếc drone từ phòng khách đi ra, vừa hay bắt gặp tôi đang đi qua cửa.

Ngay tức khắc, mọi cử động của anh ta chợt khựng lại.

Đôi mắt mở to.

Rồi anh ta cứ thế nhìn tôi một hồi lâu.

Nếu là bình thường, hẳn anh ta đã cười và vui vẻ trêu chọc tôi rồi.

Nhưng lúc này anh ta lại chẳng nói một lời.

Một sự im lặng lạ thường.

“Cậu… là ai?”

Câu nói tiếp theo của anh ta khiến tôi nhíu mày.

“Anh chưa uống thuốc à?”

Đứng cạnh, Seong Ahra nhìn Park Gwangcheol với vẻ mặt hoang đường.

Nhưng anh ta vẫn dán mắt vào tôi, nhíu mày day day thái dương.

Sau một hồi đắn đo, cuối cùng anh ta cũng khẽ cất lời.

“… Đúng là Haein rồi.”

Ánh mắt của anh ta trở nên sắc bén.

“Này, cậu út. Chú mày đã làm cái quái gì thế hả.”

Dường như anh ta đã nhận ra sự thay đổi trong cơ thể tôi.

Vì vậy, tôi quyết định thành thật.

Bởi vì tôi có thể tin tưởng những người này.

“Em nghĩ mình đã hấp thụ Mảnh Vỡ rồi.”

Nghe lời tôi nói, cả hai người họ đều trợn tròn mắt.

“Gì cơ…?”

Bầu không khí lạnh lẽo đông cứng lại.

***

Tôi đã hoàn thành việc kiểm tra thể chất bằng cỗ máy do Park Gwangcheol chế tạo.

Kết luận là, cơ thể tôi không có vấn đề gì.

Và để xác nhận những thứ khác, hiện tôi đang đứng giữa phòng huấn luyện chiến đấu dưới tầng hầm.

Trước mặt là một hình nộm huấn luyện khổng lồ.

Đây là hình nộm mà tôi đã đích thân đặt làm tiêu chuẩn.

- Haein à, làm thật đấy nhé?

Về cơ bản, lõi của nó chứa ma lực thuộc tính ‘Ám’.

Những đòn tấn công thông thường khó có thể gây ra sát thương đáng kể.

Sau này, nếu Seong Siwoo hấp thụ được Mảnh Vỡ và phá hủy được hình nộm thuộc tính này, tôi đã định lấy đó làm bằng chứng cho việc cậu ta đã hấp thụ hoàn toàn Mảnh Vỡ.

Tôi quyết định tự mình kiểm chứng tiêu chuẩn đó bằng chính cơ thể này.

- Độ khó 7, khởi động Acid Reaper.

Bên kia phòng huấn luyện, sau tấm kính cường lực, Seong Ahra và Park Gwangcheol đang nhìn tôi.

Ánh mắt họ lộ rõ vẻ lo lắng và căng thẳng.

Độ khó của hình nộm huấn luyện là 7.

Mức độ này phải cần đến khoảng 2 anh hùng tại chức cấp 5 mới có thể đối phó.

Xét đến việc cấp bậc trung bình của một học viên tốt nghiệp Gaon chỉ khoảng cấp 4, thì đây có thể coi là một đối thủ cực mạnh.

Tôi đã cố tình chọn độ khó cao hơn bình thường.

Một phần là vì tôi mạnh hơn Seong Siwoo.

Nhưng quan trọng hơn cả, tôi muốn xác nhận xem Mảnh Vỡ có thực sự đã được cơ thể mình hấp thụ hoàn toàn hay không.

- 3, 2, 1

- Bắt đầu.

Bóng hình kỳ dị giật giật rồi chuyển động.

Và—

Kéeeeec!

Hình nộm gầm lên một tiếng ghê rợn rồi lao về phía tôi.

Tầm nhìn lập tức mở rộng.

Trực quan đã tiến hóa thành 『Nhất Thể Tri Giác』.

Điều này giúp đọc vị chiến trường một cách chính xác hơn.

Né.

Toàn thân tự động phản ứng.

Đòn tấn công của nó khá nhanh, nếu là bình thường thì tôi đã trúng đòn trực diện rồi.

Xoẹt!

Tôi ngay lập tức tiếp cận nó và vung thương.

Nhưng hình nộm đã vặn người để đòn tấn công của tôi trượt đi.

Trong khoảnh khắc, mũi thương mà tôi không kịp thu về đã sượt qua người nó.

Xìiii

‘!’

Lõi thuộc tính Ám của hình nộm bị đốt cháy một cách vi tế.

Điều này có nghĩa là khí tức diệt ma của Mảnh Vỡ đã hoàn toàn thấm vào cơ thể tôi.

‘Xác nhận xong rồi.’

Và, tôi ngay lập tức đạp chân bay vút lên không trung.

Toàn lực phóng thương.

Kỹ năng mà tôi tự tin nhất.

Ngay khoảnh khắc tôi vào tư thế để ném thương—

“…?”

Đột nhiên, một thôi thúc không rõ nguồn gốc trỗi dậy trong đầu.

Tôi theo phản xạ vặn người trên không.

- Này, làm gì đấy!

Tiếng hét của Park Gwangcheol vang lên.

Nhưng tôi đã vắt kiệt ma lực và lao tới.

‘Cái này….’

Đây không phải là kỹ năng mà tôi có thể thi triển được.

Catenaccio.

Cơ thể tôi, ngay lúc này, đang cố gắng tái hiện.

Thương thuật có độ khó cao nhất trong nguyên tác.

Tim tôi đập thình thịch. Dù không rõ lý do, nhưng.

‘Mình làm được.’

Một cách kỳ lạ, tôi lại có một niềm tin chắc chắn.

Tôi giải phóng toàn bộ ma lực trong cơ thể.

Và dựa trên đó, tôi đã dệt nên những phân thân mô phỏng chính mình.

Vẫn còn non nớt.

Chỉ tạo ra được ba phân thân trên không.

Nhưng như vậy là đủ rồi.

Không cần chỉ thị, cũng chẳng cần mệnh lệnh.

Tôi định làm gì, phải nhắm vào đâu.

Tôi đã biết rõ.

Tôi cùng với những phân thân vừa được tạo ra lao hết tốc lực về phía nó.

Một ngọn thương thật.

Và ba ngọn thương ma lực.

Vù vù vù vù!

Đồng loạt xuyên thủng nó.

Rầm!

Hình nộm liền ngã gục.

“Hộc… hộc….”

Tôi thở dốc, từ từ giơ tay lên và nhìn xuống lòng bàn tay mình.

Trái tim, vẫn đang đập điên cuồng.

‘Bài kiểm tra….’

Đã thành công.