Nữ Chính Đã Cướp Mất Năng Lực Hồi Quy Của Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 35

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 150

Web Novel - Chương 29 - Mảnh Vỡ (5)

Học viện Gaon nằm trên một hòn đảo nhân tạo lơ lửng gần vùng biển phía Tây.

Sáng thứ Hai, phần lớn học viên đang trên đường tới trường.

UUUUUUUUUUUUUUUUUUU!

Ngay khoảnh khắc đó, một tiếng rít chói tai xé toạc không gian và vang vọng khắp nơi.

Tiếng chuông báo động bắt đầu inh ỏi.

Vốn dĩ, Học viện Gaon là một hòn đảo nhân tạo nên báo động gần như chẳng bao giờ reo.

Bởi vì hiện tượng ma lực không thể nào xảy ra ở đây được.

Thế nên, báo động ở Gaon mà vang lên thì chỉ có thể là cảnh báo cấp quốc gia đã được ban hành.

[Hồ Cheonji, Núi Baekdu, xuất hiện dị tượng ma lực quy mô lớn]

- Tương tự với sóng ma lực được phát hiện ở Mỹ và Trung Quốc dạo trước….

- Quái vật khu vực núi Baekdu đồng loạt ẩn náu… Hơn 72% cá thể đã biến mất.

Học viên của Gaon đồng loạt kiểm tra tin tức nóng hổi qua thiết bị thông minh và màn hình hologram.

Những cuộc trò chuyện vừa tò mò vừa phấn khích nổ ra rôm rả khắp lớp học.

Cheon Yeoul lặng lẽ nhìn vào màn hình tin tức.

Hình ảnh một cột ma lực màu ngọc bích đang vút thẳng lên trời.

Cô chắp tay, thành tâm cầu nguyện.

“Cầu xin…”

Mong rằng một lần nữa, cậu sẽ đứng dậy.

***

Tôi mở mắt.

Trần hang phía trên vẫn cao vời vợi. Một khoảng không khổng lồ đến mức khó lòng đo đạc được điểm tận cùng.

Là nơi mà tôi đã từng đến một lần.

Khi quay trở lại, ngay cả những ký ức đã lãng quên cũng sống dậy một cách rõ mồn một.

Ở cuối khoảng không có một tia sáng mờ ảo lọt vào.

Ánh sáng có mạnh hơn trước một chút, nhưng vẫn chưa đủ để xua tan hoàn toàn bóng tối.

Tôi bất giác bước về phía nguồn sáng ấy.

Và rồi, những bậc thang.

Nơi dẫn đến lối ra, trên những bậc thang đó, vẫn có một người đang ngồi.

Kẻ đó vẫn đang đứng yên, dõi theo tôi.

Không một lời nói, không một cử động, nhưng luồng tà khí toát ra từ hắn vẫn lạnh lẽo và sắc lẻm.

Lần chạm mặt trước, tôi thậm chí còn không thể nhúc nhích nổi.

Lần này thì khác.

Ngay lúc đó.

“Không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau nhanh như vậy.”

Hắn cất lời.

Giọng điệu của hắn thật bình thản.

“Thế cũng tốt….”

“Ngươi là ai?”

Tôi ngắt lời hắn.

Tôi vẫn không thể nhìn rõ khuôn mặt của kẻ đang đứng trên bậc thang.

Càng lại gần ánh sáng thì đáng lẽ phải càng rõ hơn, nhưng gương mặt đó cứ như thể bị một tấm màn đen che phủ.

“Việc không thể cho cậu biết điều đó…”

Bóng người trong bóng tối bắt đầu từ từ bước xuống thang.

“... quả là một điều đáng tiếc.”

Tôi cảm nhận được khí thế của hắn.

Là một kẻ cấp Named chăng?

Tôi lần lượt liệt kê hình ảnh của những cường giả cấp Named hiện lên trong đầu.

‘Mình không hề lép vế.’

Đó là kết luận tôi đưa ra.

‘Thậm chí... có thể còn mạnh hơn.’

Khi hắn từ từ rút ngọn thương ra, vũ khí trong tay bắt đầu ré lên một tiếng ai oán, như thể bị xé toạc.

“Khự.”

Tôi nhăn mặt, theo phản xạ đưa tay lên bịt tai.

Tiếng thét sắc lẹm xuyên thấu toàn thân.

“Thứ này, cậu nghe thấy không?”

Hắn chỉ vào ngọn thương rồi cười.

Dù không nhìn thấy mặt, nhưng không hiểu sao tôi biết chắc rằng hắn đang mỉm cười.

“Là tín hiệu tốt đấy.”

Hắn chầm chậm nâng mũi thương lên và lẩm bẩm.

“Nhưng mà... ở đây vẫn còn hơi sớm, vì còn vài thứ nữa.”

Tôi vẫn không thể nhận ra gương mặt của hình bóng đó.

“Cứ làm như bây giờ là được. Thật ra thì, ta khuyên cậu nên ngừng suy nghĩ đi. Cứ mặc kệ cơ thể cho ‘bọn chúng’ điều khiển cũng là một cách… à mà, làm vậy có hơi nguy hiểm không nhỉ.”

Tầm nhìn của tôi bắt đầu mở rộng.

Cứ như thể để bảo vệ tôi khỏi một cuộc tấn công nào đó.

‘Mảnh Vỡ.’

Tầm nhìn được khuếch đại, một trong những quyền năng mà Mảnh Vỡ sở hữu.

Và đồng thời.

Tôi siết chặt cây thương đeo bên hông.

Lần này, tôi cảm nhận được. Hắn đang lao thẳng về phía tôi.

Một bóng người tiếp cận từ chính diện.

Không.

Không chỉ từ phía trước.

Trong một khoảnh khắc, tầm nhìn của tôi bị bóp méo.

Trước mặt, sau lưng, bên cạnh— tàn ảnh của hắn phân tán ra từ mọi hướng.

Hàng chục đường tấn công lấp đầy không gian.

Không còn một lối thoát nào.

Tôi đã hoàn toàn bị phong tỏa.

‘Catenaccio.’

Hắn đã thi triển kỹ năng có độ khó cao nhất trong game một cách dễ như trở bàn tay.

Khả năng khống chế không gian hoàn hảo, một vòng vây thương kích không một kẽ hở.

“Hãy quan sát cho kỹ.”

Tôi nghe thấy giọng nói của hắn.

“Ở tuổi của cậu, chỉ cần quan sát thôi cũng đã có ích rồi.”

Vụt vụt vụt vụt!

Cảm giác mũi thương đâm vào khắp người.

Cảm giác như thể cả người bị xé nát.

- ...Cố lên.

Tầm nhìn của tôi.

Một lần nữa chìm vào bóng tối.

***

Tôi tỉnh giấc.

Chíp chíp

Tôi đang vùi mình trong một bụi cây ở đâu đó trên núi Baekdu và nhìn lên trời.

Đầu óc tôi trống rỗng.

Trước mắt tôi là bầu trời trong xanh và những tán lá rung rinh trong gió.

Và.

====

[Quyền năng: Mảnh Vỡ Hài Hòa]

① Phá Tà Hiển Chính

ㅡ Tiêu diệt những thứ bị ô uế.

② ???

③ ???

====

Một cửa sổ hệ thống lạ hoắc.

Ở đó, vị trí quyền năng của tôi đã bị một sự tồn tại duy nhất chiếm giữ gọn gàng.

Mảnh Vỡ Hài Hòa.

Tôi không hiểu tại sao.

Rõ ràng là tôi đã hấp thụ Mảnh Vỡ.

[Năng lực nghề nghiệp Trực Quancảm ứng với Quyền năng Mảnh Vỡ Hài Hòa, tiến hóa thành Nhất Thể Tri Giác.]

[Tố chất Toàn Nhân cảm ứng với Quyền năng Mảnh Vỡ Hài Hòa, tiến hóa thành Chân Nhân.]

.

.

.

Và nhiều thứ khác nữa.

Hàng loạt thông báo về sự phát triển hiện lên loạn xạ trước mắt.

Thế nhưng, thay vì vui mừng, tôi lại thấy ngỡ ngàng nhiều hơn.

“Đây là đâu?”

Tôi nhìn xung quanh.

Một căn nhà gỗ trên núi? Không phải.

Ngược lại, tôi cảm thấy hơi khó thở, chứng tỏ độ cao không hề nhỏ.

Chắc chắn đây là một nơi có độ cao gần với hồ Cheonji.

Tôi không biết làm sao để xuống núi, nhưng cũng không sao cả.

Mảnh Vỡ của quá khứ đã được tôi hấp thụ và Mảnh Vỡ của hiện tại đã biến mất.

Lũ quái vật của thời đại này sẽ ngay lập tức yếu đi vì năng lượng mà Mảnh Vỡ tỏa ra đã không còn. Hoặc chúng sẽ lẩn trốn.

Vì vậy, chúng không còn là mối đe dọa nữa.

Còn Kang Ahrin thì….

Không thấy đâu cả.

Có nghĩa là chúng tôi không rơi xuống cùng nhau.

Có lẽ chúng tôi đã lạc mất nhau.

Tôi nhớ lại giọng nói cuối cùng của cô ấy mà mình nghe được.

- Thật ra... tôi cũng là của cậu.

Đầu tôi nóng bừng lên.

Sự thật là đã có sự giao thoa tình cảm trong suốt bảy ngày bên nhau.

Cũng đúng là cô ấy có xu hướng trân trọng những người thuộc về mình.

Tuy nhiên, đã đến mức đó rồi sao?

Tình cảm sâu đậm là thật, nhưng mà….

Tôi từ từ nhắm mắt lại.

Và, sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu.

Năng lực Tử Vong Hồi Quy đã biến mất.

Sau đó, diễn biến của nguyên tác mà tôi biết đã ngày càng trở nên lệch lạc.

Các nhân vật chính khác với thiết lập. Và cả những phản ứng đã thay đổi một cách tinh vi của họ nữa.

Và trên hết, là Mảnh Vỡ.

Mảnh Vỡ, chỉ những người được hệ thống lựa chọn mới có thể hấp thụ.

Nói cách khác, ngay từ đầu đã không hề tồn tại lựa chọn cho phép tôi hấp thụ nó.

Vậy mà, bây giờ tôi lại hấp thụ được Mảnh Vỡ.

Tôi nhẹ nhàng xòe tay ra.

Một luồng ma lực nhẹ nhàng chảy qua đầu ngón tay.

Sắc ma lực mà tôi nhìn thấy khi từ từ mở mắt ra vẫn là màu xám tro như mọi khi.

Nhưng ánh sáng màu ngọc bích nhàn nhạt hòa lẫn bên trong khiến tôi cảm nhận rõ ràng rằng mình đã hấp thụ Mảnh Vỡ.

Tôi khẽ thở ra rồi đứng dậy.

Mọi kế hoạch mà tôi đã vạch ra từ trước đến nay đều đổ sông đổ bể.

Tôi thừa nhận mình đã sai.

“Kế hoạch, phải lập lại thôi.”

Đó là khoảnh khắc tôi đưa ra quyết định.

***

Đội 2 của guild Lotus đã bị mắc kẹt trên núi Baekdu được hai ngày.

Vốn dĩ, họ là một đội trinh sát được cử đến để điều tra khu vực núi Baekdu.

Tuy nhiên, vì lòng tham của đội trưởng Wu Janghun, tình hình đã trở nên tồi tệ.

‘Tiếp tục thăm dò. Việc xuống núi để sau.’

Với lý do muốn phân tích thêm năng lượng được giải phóng, hắn ta đã liên tục trì hoãn thời điểm xuống núi.

Kết quả là, con đường xuống núi đã bị chặn hoàn toàn.

Lương thực cạn kiệt, thể lực cũng dần kiệt quệ.

Tín hiệu cầu cứu cũng bị năng lượng phát ra từ hồ Cheonji chặn lại.

Cuối cùng, họ đang dần trở thành một phần của ngọn núi.

Ánh mắt của một số thành viên trở nên đờ đẫn.

Số ánh mắt nhìn Wu Janghun như muốn ăn tươi nuốt sống ngày một nhiều hơn.

Giữa lúc đó.

VÚTTTTTTTTT!

Hồ Cheonji, núi Baekdu.

Một cột sáng khổng lồ màu ngọc bích vút lên từ nơi đó.

Một làn sóng ma lực khủng khiếp làm rung chuyển cả ngọn núi, bao trùm toàn bộ khu vực.

Ngay chính khoảnh khắc ấy.

Tít tít tít!

Bộ đàm vang lên.

Wu Janghun theo phản xạ chộp lấy bộ đàm.

“Đội 2 nghe!”

Đó là cuộc gọi từ trụ sở chính.

Và rồi, người ở đầu dây bên kia đột nhiên hét lên.

“Này, mấy người tuyệt đối không được bò xuống, mau leo lên ngay cho tôi! Lên thẳng hồ Cheonji!”

“Hả…?”

“Lũ quái vật biến mất hết rồi! Nhanh lên!”

Họ nhìn vào mắt nhau.

Sau đó, tất cả đồng loạt cầm lấy trang bị và bắt đầu chạy.

Họ không hề biết rằng, thực ra trong lúc bị lũ quái vật truy đuổi, họ đã vô tình đến được gần khu vực hồ Cheonji.

Vì vậy, nhanh hơn nhiều so với dự kiến, họ đã đến được hồ.

Và tại nơi đóㅡ

Bên bờ hồ Cheonji trong vắt.

Một người đang đứng ngay chính giữa.

“Hả?”

Wu Janghun bất giác thốt lên một tiếng kinh ngạc.

Đó là thằng nhóc mà hắn ta đã thấy ở bến xe chỉ vài ngày trước, trước khi leo lên núi Baekdu.

Lúc đó, cậu ta trông như một tay mơ không giấu được vẻ non nớt.

Nhưng bây giờ.

Cậu ta đã trở thành một con người hoàn toàn khác.

Khí thế, và cả bầu không khí toát ra, đều khác một trời một vực.

Cảm giác như đang nhìn một vị thánh nhân đắc đạo sau bao năm tu hành.

‘Rốt cuộc trong hai ngày qua đã xảy ra chuyện gì....’

Wu Janghun không khỏi bàng hoàng.

“Woa…”

Một nữ thành viên ở phía sau vô tình thốt lên một tiếng thán phục.

Trái lại, Jung Haein đang đứng ở hồ Cheonji đã nắm bắt được tình hình ngay lập tức.

‘Bị mắc kẹt rồi.’

Nhìn bộ dạng hốc hác của họ là đủ hiểu.

Trang bị rách nát, khuôn mặt hằn sâu vẻ mệt mỏi.

Sự đói khát và kiệt sức hiện rõ mồn một.

Trước khi xuống núi, Jung Haein đã leo lên hồ Cheonji để sạc đồng hồ bằng năng lượng mặt trời.

Tính ra đã trôi qua khoảng hai ngày kể từ hôm đầu tiên cậu đặt chân lên đỉnh núi Baekdu.

Nói cách khác, suốt hai ngày qua… họ đã bị kẹt lại ở nơi này.

Jung Haein lẳng lặng nhìn họ. Wu Janghun liền tránh ánh mắt của cậu.

Và rồi Jung Haein điềm tĩnh mỉm cười và cất lời.

“Mọi người không sao chứ?”

Trong giọng nói của cậu ẩn chứa sự thong dong.