Nữ Chính Đã Cướp Mất Năng Lực Hồi Quy Của Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

Web Novel - Chương 28 - Mảnh Vỡ (4)

Cứ thế hai ngày, ba ngày, rồi bốn ngày trôi qua.

Thời gian trôi nhanh hơn tôi nghĩ.

Sự phối hợp giữa tôi và cô ấy cũng ngày một ăn ý hơn.

Chúng tôi đã chinh phục được Cheonji của núi Baekdu, nhanh hơn một ngày so với dự kiến.

Hôm nay là ngày 30 tháng 12.

Giờ đây, việc duy nhất còn lại là chờ đợi đến ngày 1 tháng 1.

“... Cũng được đấy.”

Một quang cảnh hùng vĩ và thoáng đãng trải ra trước mắt.

Cảm giác như thể đã chinh phục được cả mẹ thiên nhiên.

Kang Ahrin đứng cạnh tôi, vươn thẳng tay lên trời và hít một hơi thật sâu.

Thân hình của cô ấy cũng vì thế mà hiện lên thật rõ nét.

‘....’

Tôi chẳng biết phải nhìn đi đâu nữa.

Dạo gần đây, tôi cứ liên tục để ý đến cô ấy.

Kể từ cái ngày sấm chớp ấy, cô nàng đã bắt đầu ngủ cạnh tôi một cách rất tự nhiên.

Tôi còn chẳng có cơ hội từ chối. Cứ thế, cô ấy tự nhiên chiếm một chỗ. Hễ tôi dịch người đi là y như rằng cô ấy lại bám theo.

Dù không hoàn toàn dính sát như hôm đó, nhưng khoảng cách cũng đủ gần.

Trải qua nhiều ngày bên nhau, khoảng cách ấy dần trở nên quen thuộc.

Ban đầu thì có chút không thoải mái, nhưng bây giờ... lại thấy hết sức bình thường.

Có một hôm đã xảy ra chuyện này.

Kang Ahrin một mình đi thăm dò.

Cô ấy đi một mình với lý do thu thập dữ liệu về hệ sinh thái của núi Baekdu trong quá khứ.

Tôi không ngăn cản mà cứ để cô nàng đi.

Dù sao thì ở khu vực phía dưới cũng chẳng có ma vật.

Trong lúc ném thêm củi vào đống lửa trại ở sơn trang để đợi cô ấy, hương thơm cơ thể của cô nàng theo gió thoảng đến.

Mùi hương quen thuộc ấy khẽ lướt qua chóp mũi tôi.

‘Chắc là sắp về tới nơi rồi.’

Chẳng cần xác định xem hương thơm đến từ đâu, tôi vẫn có thể cảm nhận một cách bản năng rằng cô ấy đang đến gần.

Vừa nghĩ vậy, tôi vừa ngẩng đầu lên.

“Mẹ kiếp?”

Khoảnh khắc đó, tôi đã sững người.

Chuyện này có nguy hiểm quá không?

Tôi cảm nhận được rằng mình đang dần quen với cô ấy và cả hai chúng tôi cũng đang dần quen với đối phương.

Hơn nữa, trang phục của cô ấy ngày càng trở nên hoang dã.

Nói cho sang là hoang dã thôi.

Tôi quay mặt đi và nói một cách dứt khoát.

“Cậu mặc lại đồ cho cẩn thận vào.”

Cô ấy đáp lại, giọng điệu có vẻ gì đó tiếc nuối.

“Vâng vâng.”

Tôi quay đầu lại nhìn cô ấy.

Kang Ahrin khẽ nhún vai rồi nói thêm.

“Giờ thì, chỉ cần chờ đợi thôi nhỉ.”

Tôi gật đầu.

“Vào ngày 31, tốt nhất là chúng ta nên đợi cho đến nửa đêm.”

“Ừm.”

Cô ấy đáp gọn rồi mỉm cười.

Chúng tôi quay lưng lại với Cheonji và đi xuống sơn trang.

Tối hôm đó, ngọn lửa trại trong sơn trang lặng lẽ cháy.

Và chúng tôi thì ngồi ngắm lửa, thả hồn vào đó.

Đó là công việc duy nhất hàng ngày. Buổi tối thật sự chẳng có gì để làm.

Người phá vỡ sự im lặng đó là cô ấy.

“Mà này, cậu định làm gì sau khi có được Mảnh Vỡ?”

Cô nàng chống tay lên đầu gối, tựa cằm rồi quay sang nhìn tôi.

“Dù sao thì cậu cũng có biết cách dùng đâu.”

Rồi cô ấy thay đổi nét mặt.

Một nụ cười có phần tinh nghịch, tựa như một tiểu quỷ.

“Hay là không phải nhỉ? Thành viên dự bị của Glory chúng ta biết cách sử dụng Mảnh Vỡ sao?”

Tôi suy nghĩ một lúc rồi trả lời.

Thực ra câu trả lời đã được định sẵn.

“Phải dùng chứ.”

Cô ấy đột ngột đứng phắt dậy.

“Ai cơ? Cậu á?”

Ánh mắt cô nàng dao động một cách sắc lẹm.

Tôi nhìn cô ấy một lát, rồi bình tĩnh đáp.

“Cậu biết để làm gì.”

Cô ấy nhíu mày trước câu trả lời của tôi.

***

Bóng tối hoàn toàn bao trùm, như thể đã nuốt chửng cả khu rừng và mặt hồ rộng lớn.

Màn đêm tĩnh mịch, xung quanh chúng tôi thậm chí còn không nghe thấy một tiếng thở.

Chúng tôi lặng lẽ chờ đợi ở rìa Cheonji mà không hề đốt lửa.

Đó là để không cho lũ ma vật có cơ hội phát hiện.

Không biết đã bao lâu trôi qua.

Uuuuuung

Phá vỡ sự im lặng kéo dài, mặt đất bắt đầu rung lên khe khẽ.

Rung động ngày một lớn dần, và chẳng mấy chốc, bầu trời đã nhuốm một màu ngọc bích.

Trong bóng tối, những vệt sáng màu xanh lục xé toạc không gian, lao thẳng về phía trung tâm Cheonji.

Xoảng!

Cùng với một tiếng nổ vang trời, thiên thạch rơi từ trên cao xuống đã va thẳng vào giữa mặt hồ.

Trong khoảnh khắc, xung quanh bị bao phủ bởi thứ ánh sáng màu ngọc bích.

Là Mảnh Vỡ.

“Đến rồi.”

Tôi lẩm bẩm một câu ngắn gọn.

“Woa...”

Kang Ahrin thốt lên kinh ngạc, ngắm nhìn cảnh tượng ngoạn mục đó.

Cơn mưa sao băng màu lục từ trên trời rơi xuống mang một vẻ huyền bí siêu nhiên.

Nhưng tôi không có thời gian để chìm đắm trong cảm xúc như cô ấy.

Mảnh Vỡ cắm giữa hồ phát ra ánh sáng chói lòa, dần dần soi tỏ cả khu vực.

Ánh sáng đó tựa như một thực thể sống, giải phóng năng lượng bao trùm toàn bộ ngọn núi.

“Xong rồi sao?”

Cô ấy hỏi.

“Chưa đâu.”

Rầmmmmmm

Rắc rắc rắccc

Mặt đất lại bắt đầu rung chuyển.

Những chấn động nối tiếp nhau ngày càng mạnh hơn, như thể đang đánh thức vùng đất xung quanh hồ.

Lũ ma thú bị năng lượng của Mảnh Vỡ thu hút đang xé toạc rừng cây và núi non để lộ diện.

Chúng theo bản năng tìm kiếm nguồn năng lượng mạnh mẽ và đổ xô về phía Cheonji.

Nhận ra sự tồn tại của nhau, lũ ma thú bắt đầu lao vào cấu xé, chiến đấu với nhau trước cả khi chạm tới Mảnh Vỡ.

Giữa tâm điểm của sự hỗn loạn đó, nguồn năng lượng đang dần dần xâm thực chúng.

Tôi hít một hơi ngắn rồi lao đi.

“Bây giờ.”

Để lại một tiếng, tôi đạp chân lên sườn dốc và trượt thẳng xuống.

Tôi tăng tốc, gạt phăng tuyết và đất đá trên đường đi.

Kang Ahrin đã hứa sẽ rẽ nước từ phía sau.

Tôi khẽ quay lại để kiểm tra chuyển động của cô ấy.

Nhưng mà.

“Ơ...?”

Tôi chết lặng trong giây lát.

Kang Ahrin không ở vị trí đã hẹn, mà đã vượt qua mặt tôi.

Không, nói chính xác hơn, cô ấy đang lao đi với tốc độ còn nhanh hơn cả tôi.

Cô ấy cũng không hề trượt xuống từ sườn dốc.

Mà không chút do dự lao thẳng về phía hồ nước.

‘Điên rồi...’

Tôi kinh hãi nhìn theo bóng lưng của cô nàng.

Đã quá muộn. Cô ấy đang tiếp cận Mảnh Vỡ với tốc độ chóng mặt.

Tôi đành phải giải phóng ma lực vì cô ấy.

Bằng cách giải phóng ma lực để rẽ nước, tôi đã dọn đường cho cô ấy.

Ánh sáng đang soi rọi mặt hồ đột ngột tắt lịm.

Không lâu sau, Kang Ahrin bước ra từ hồ nước.

Sau đó, cô ấy đưa tay về phía tôi.

“Đây.”

Cô ấy đưa cho tôi một hòn đá bình thường với vẻ mặt mãn nguyện.

“Tôi đã hứa sẽ đưa cho cậu mà?”

Tôi nhận ra ngay lập tức đó chính là Mảnh Vỡ.

***

Bóng tối hoàn toàn bao bọc lấy chúng tôi và không gian xung quanh dần dần vỡ ra như những Mảnh Vỡ.

Bắt đầu từ Cheonji, những vết nứt dần xuất hiện.

“Rốt cuộc tại sao cậu lại làm vậy?”

Ngay khi Mảnh Vỡ, trục thời gian kiến tạo nên dòng thế giới này biến mất, những vết nứt đã lan rộng không thể kiểm soát.

Chẳng bao lâu nữa, sơn trang cũng sẽ sụp đổ và chúng tôi sẽ trở về thời đại ban đầu.

“Chỉ là, không phải rất thú vị sao?”

Tôi đã hoang mang trước hành động đột ngột của cô ấy.

Nhưng cô nàng chỉ nở một nụ cười ngây thơ và trao Mảnh Vỡ vào tay tôi như không có chuyện gì xảy ra.

Chúng tôi đi về phía sơn trang giữa một thế giới đang dần sụp đổ.

Mở cửa bước vào, chúng tôi chờ đợi để quay trở về hiện tại.

Tôi ngồi xuống, nhìn vào Mảnh Vỡ trông như một hòn đá.

Bề mặt màu ngọc bích hiện rõ hoa văn của Hệ thống.

Không thể nhầm được, đây chính là Mảnh Vỡ.

‘Được rồi.’

Tôi gật đầu.

Phải, dù có đi đường vòng thế nào đi nữa, miễn là có được nó thì mọi chuyện đều ổn cả, không phải sao?

Dù đã vào trong sơn trang, Kang Ahrin vẫn đi lang thang khắp nơi.

Dường như vẫn còn chút tiếc nuối, cô ấy đưa mắt nhìn quanh, dùng đầu ngón tay lướt trên những bức tường và đồ đạc.

“Tôi không muốn đi chút nào~”

“... Tại sao?”

Cô ấy quay lại nhìn tôi và nở một nụ cười tinh nghịch.

“Chỉ là~ ở đây rất thảnh thơi và dễ chịu.”

Tôi bật cười khẽ.

“Cũng có thể là vậy.”

Sau khi Kang Yuseong chết, cô ấy đã phải gánh vác hầu hết công việc.

Rõ ràng là dạo gần đây cô ấy đã rất bận rộn.

Đột nhiên, ánh mắt cô nàng sáng lên và tiến lại gần tôi.

“Mà này, cậu thật sự không định cho tôi biết cách dùng nó à?”

Tôi suy nghĩ một lúc.

Dù sao thì, sau này cô ấy cũng phải dùng đến Mảnh Vỡ.

Dĩ nhiên là bây giờ nó đang được cất giấu rất kỹ dưới tầng hầm Lầu Năm Góc của Mỹ, nhưng một ngày nào đó.

Biết đâu sau này cô ấy sẽ phải tự mình sử dụng, nên nói trước cho cô ấy cách dùng bây giờ cũng có vẻ là một ý hay.

“Nhìn cho kỹ đây.”

Tôi giơ Mảnh Vỡ lên cho cô ấy xem và nói.

“Cậu hãy nắm chặt Mảnh Vỡ bằng tay trái.”

Bàn tay gần với trái tim nhất là bàn tay đó.

Tôi trực tiếp làm mẫu y hệt.

“Sau đó, nhắm mắt lại và gọi Hệ thống. Cậu hiểu ý tôi chứ?”

Hệ thống, tức là khi gọi bảng trạng thái, danh sách các Quyền năng mà bản thân sở hữu sẽ hiện ra.

Tôi thực sự đã gọi Hệ thống ra.

====

[Quyền năng: ]

====

‘Chậc.’

Thật cay đắng.

Giờ đây khi Tử Vong Hồi Quy đã biến mất, ô Quyền năng của tôi cũng trống không.

“Tiếp theo, chỉ cần nhẩm trong đầu là được. Chấp nhận Hệ thống... như vậy đó.”

“Khi đó, Mảnh Vỡ sẽ bùng nổ ánh sáng.”

Tôi kết thúc lời giải thích, mắt vẫn không rời khỏi cô ấy.

Gương mặt cô nàng tràn ngập niềm vui sướng.

“Woa... Cứ thế thôi sao?”

“Đúng vậy, như thế này.”

‘...?’

Như thế này?

Tôi vội vàng quay đầu lại.

Đúng lúc đó, một luồng chấn động điên cuồng truyền đến từ bàn tay đang nắm Mảnh Vỡ.

Ánh sáng màu ngọc bích len lỏi qua kẽ tay, tỏa ra một luồng sáng chói lòa.

‘Đ*t mẹ?’

Tôi theo bản năng định buông Mảnh Vỡ ra.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Kang Ahrin đã đặt tay lên tay tôi.

Soạtt

Cô ấy siết chặt tay tôi, đan những ngón tay vào nhau một cách chắc chắn như thể sợ tôi sẽ tuột mất.

“Ừm~ thì ra là làm thế này.”

Đây không còn là một trò đùa nữa.

Dấu hiệu của sự hấp thụ hoàn toàn, đầu óc tôi trở nên hỗn loạn.

“Này, buông ra...!”

Tôi hét lên trong cơn bối rối, nhưng cô ấy chẳng hề bận tâm.

Tôi dồn toàn bộ ma lực trong cơ thể để đẩy cô ấy ra.

Nhưng Kang Ahrin cũng vận ma lực một cách mạnh mẽ để chống cự.

Và rồi.

Chộp

Cô ấy dùng cả hai chân quấn lấy người tôi, đồng thời khóa chặt tay và hông tôi lại.

Lực siết quá mạnh khiến tôi dù có vặn eo cũng không thể thoát ra được.

Tôi không thể cử động.

Cô ấy ưỡn người lên, đối diện với ánh mắt của tôi.

“Tôi đã nói rồi mà?”

Đôi mắt cô nàng sáng lên một cách sâu thẳm và mãnh liệt.

“Mảnh Vỡ là của cậu, nhưng mà...”

Giọng nói mềm mại như tan chảy vang vọng khắp không gian.

“Từ giờ trở đi, cậu cũng là của tôi.”

Tôi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, thế giới đang sụp đổ cuối cùng đã lan đến gần sơn trang.

Thời gian đang dần cạn kiệt.

Cô ấy nở một nụ cười quyến rũ, rồi từ từ ghé miệng vào tai tôi.

“Nhưng mà... cậu có biết không?”

Một giọng nói trầm và nhẹ nhàng lướt qua tai tôi, thì thầm vào nó.

“Thật ra... tôi cũng là của cậu.”

Ngay khi lời thì thầm của cô ấy vừa dứt, không khí liền rung chuyển.

Đó là điềm báo của việc du hành thời gian.

Cùng lúc đó, ánh sáng từ Mảnh Vỡ bùng nổ.

Và tầm nhìn của tôi một lần nữa lại bị bao phủ bởi một màu trắng xóa.