Đêm ấy, tuyết rơi dày đến mức tưởng chừng có thể chôn sống một người. Giữa trận bão tuyết hung tợn, Kang Ahrin vẫn cắm đầu lao đi như điên.
Thành phố đã chìm hẳn vào màn đêm, chỉ duy nhất một nơi còn rực sáng— tầng cao nhất của một tòa nhà chọc trời.
“Nhanh lên... phải nhanh hơn nữa chứ...”
Hơi thở đã nghẹn lại nơi cổ họng, nhưng Kang Ahrin chẳng buồn đợi thang máy mà lao thẳng vào cầu thang bộ. Từng bước chân của cô ngày một gấp gáp.
Rầm!
Vừa tông sầm cửa bước vào, cô đã thấy người đàn ông mình yêu đến điên cuồng.
Jung Haein.
Cậu vẫn đang chăm sóc vũ khí của mình, tỉ mỉ lau chùi mũi thương như mọi khi.
Vẫn điềm tĩnh đến lạ, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, vẫn như mọi ngày.
Kang Ahrin nức nở gọi tên cậu.
“Haein…”
Thấy Kang Ahrin tông cửa xông vào, Jung Haein chỉ nở nụ cười rạng rỡ quen thuộc.
Nụ cười ấy càng khiến trái tim Kang Ahrin như bị bóp nghẹt.
Jung Haein lặng lẽ liếc nhìn đồng hồ rồi lên tiếng.
“Xin lỗi nhé.”
Cậu đặt cây thương xuống và đứng dậy.
“Chắc tại tôi ồn quá làm cậu thức giấc.”
Cậu từ tốn bước về phía Kang Ahrin.
Mắt ngấn lệ, cô thở dốc, giọng khẩn khoản.
“Cậu đã nói là sẽ đi một mình cơ mà…”
Jung Haein cười cay đắng, gật đầu.
“Ừ. Tôi buộc phải đi.”
“Tôi cũng… tôi cũng muốn đi. Làm ơn, cho tôi đi cùng với.”
Cậu chậm rãi tiến lại, đặt tay lên vai Kang Ahrin.
“Cậu biết là không được mà.”
Trên tấm bảng tình hình chiến sự sau lưng cậu, tên các thành viên được liệt kê chi chít.
Yu Hana, Cheon Yeoul và Kang Ahrin. Tên ba người nằm cạnh nhau, tuyệt nhiên không thấy tên Seong Siwoo đâu cả.
Vậy mà Jung Haein lại đơn độc ở một vị trí tít tận trung tâm châu Phi. Trên chiến tuyến nơi kẻ địch đang ồ ạt tràn vào, cậu định một mình trở thành phòng tuyến cuối cùng.
“Các cậu phải đi tiêu diệt Ác Ma. Những người sở hữu sức mạnh của Mảnh Vỡ như các cậu không thể vắng mặt được.”
Jung Haein vẫn cười, nhưng nụ cười ấy trông cô độc đến nao lòng. Kang Ahrin lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt lã chã rơi.
Cái Mảnh Vỡ chết tiệt.
Vấn đề là ở nó. Nếu được, cô chỉ muốn móc phăng cái thứ đang găm trong người mình ra.
Hoặc ít nhất là Mảnh Vỡ của cái tên bỗng dưng bốc hơi kia.
“Vậy còn Haein, còn cậu thì sao…”
Jung Haein ngắt lời cô.
“Trong lúc tôi cầm cự, các cậu sẽ làm tốt thôi, phải không?”
Giọng cậu trước sau như một, vẫn bình thản lạ lùng.
Kang Ahrin vội vã nói tiếp.
“Mảnh Vỡ, chúng ta sẽ tìm thấy ngay thôi. Giờ Yeonggwang đang lật tung mọi thứ lên để tìm…”
“… Mảnh Vỡ, chỉ có bốn mà thôi.”
Lần này, giọng cậu đanh lại, quả quyết.
“Làm sao… cậu chắc chắn được chứ…”
Jung Haein chỉ từ từ mỉm cười nhìn cô. Ánh mắt cậu không hề dao động.
“Tôi đã bao giờ sai chưa?”
Tiếng khóc của Kang Ahrin vỡ òa. Cô ôm chầm lấy cậu, nức nở không thành tiếng.
“Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Cậu đã nói như thế.
Và lựa chọn của khoảnh khắc ấy, đã trở thành nỗi hối hận day dứt cả đời cô.
Kang Ahrin choàng tỉnh.
Cô thở hổn hển, đảo mắt nhìn quanh. Tim đập thình thịch, trán rịn một lớp mồ hôi lạnh.
‘Lại là nó…’
Vẫn là cơn ác mộng dai dẳng ấy.
Cô đưa hai tay ôm mặt, cố gắng điều hòa lại hơi thở đứt quãng.
Sột soạt
Một tiếng động nhỏ lọt vào tai. Theo bản năng, cô quay đầu lại.
Và ở đó, người cô yêu đến điên cuồng đang ngồi.
Cậu ngồi bên đống lửa, tỉ mỉ lau chùi cây thương của mình.
“Haein…”
Cô khe khẽ gọi tên cậu.
Jung Haein ngẩng đầu lên. Một thoáng ngạc nhiên lướt qua mắt cậu, rồi nhanh chóng chuyển thành vẻ áy náy.
Cậu không cần phải làm vẻ mặt đó đâu.
“Xin lỗi nhé.”
Cậu đặt cây thương xuống và đứng dậy.
“Chắc tại tôi nên cậu thức giấc. Hơi ồn ào phải không?”
Jung Haein trong mơ đang bước về phía cái chết lạnh lẽo.
Nhưng Jung Haein của hiện tại, lại đang sống và thở, mang theo hơi ấm nồng đượm từ đống lửa.
Kang Ahrin nghiến răng, tự khắc cốt ghi tâm.
Tuyệt đối, sẽ không lặp lại sai lầm tương tự.
***
“Đúng là so với thời hiện đại thì chúng đã yếu đi không đáng kể.”
Tôi vừa khởi động trước căn nhà gỗ, vừa nói với cô ấy.
“Dù vậy cũng không được lơ là…”
Nhưng cô ấy có vẻ chẳng buồn để tâm.
Vẫn ngồi chồm hổm, chống cằm nhìn tôi khởi động.
“… Cậu làm gì vậy?”
Tôi hỏi.
Nghe vậy, cô ấy đứng dậy và đáp tỉnh bơ.
“Không có gì, chỉ là vì cậu đẹp trai thôi. Đi chứ?”
Nói rồi, cô ấy lôi từ trong túi ra đôi găng tay hở ngón rồi xỏ vào.
“… Đi thôi.”
‘Khởi động chỉ dành cho những kẻ ngày thường sống quá an nhàn thôi.’
Đó là lời mà sư phụ đã nhai đi nhai lại với tôi.
Với một người ở trình của cô ấy, khoảng thời gian này quả thực không cần thiết.
Hôm nay tôi không có ý định đến gần khu vực Cheonji.
Kế hoạch là tiếp cận một cách chậm rãi nhất có thể.
Sau vài phút len lỏi qua những rặng cây, một khoảng đất trống lớn hiện ra trước mắt.
Một không gian tĩnh mịch được bao phủ bởi tuyết trắng xóa.
Tôi nhắm mắt, cảm nhận dòng chảy năng lượng xung quanh.
Vừa từ từ rút cây thương đeo bên hông, tôi vừa khẽ hô.
“Chuẩn bị chiến đấu.”
“Ừ.”
Kang Ahrin đáp gọn rồi đứng sát sau lưng tôi.
Ngay khi cây thương rời khỏi thắt lưng, mặt tuyết bắt đầu rung chuyển.
Lớp tuyết phủ vồng lên, một cặp mắt xanh biếc từ từ hé lộ.
Tựa như hai viên sapphire cắm trên nền tuyết đang gườm gườm nhìn tôi.
Một thân hình khổng lồ dần hiện nguyên dạng.
Đó là một con ma vật to lớn được bao phủ bởi lớp lông trắng muốt, Báo tuyết.
Gruuu….
Nhìn màu lông thì đây không phải á thần. Mạnh, nhưng vẫn xử lý được.
Hơn nữa, sau lưng tôi còn có Kang Ahrin.
‘Giành quyền tấn công trước.’
Báo tuyết vốn là loài ma vật nhanh nhẹn và cực kỳ hiếu chiến.
Tuy nhiên, khả năng phòng thủ của chúng lại khá tệ.
Tức là, việc cần làm ngay bây giờ là—
“Kang Ahrin, dựng màn chắn!”
Soạt!
Dứt lời, ma lực đã tụ trên đầu ngón tay cô ấy rồi bung thành một tấm màn đen kịt.
Một tấm màn hoàn hảo, từ trong nhìn ra được, nhưng từ ngoài lại chẳng thấy gì bên trong.
Tôi không khỏi thán phục trước độ hoàn thiện của nó.
Nhưng không có thời gian để trầm trồ.
Ưu tiên lúc này là giải quyết con quái vật trước mắt.
Con Báo tuyết có vẻ hoang mang khi lần đầu tiên đối mặt với tấm màn đen ngòm.
Nhưng chỉ thoáng chốc, nó khẽ hạ thấp trọng tâm, thu mình lại, sẵn sàng bật lên để phản ứng với bất kỳ cuộc tấn công nào.
Tôi giơ cao cây thương, uốn cong cơ thể đến giới hạn.
Toàn thân cong lại như một cánh cung, tích tụ lực đàn hồi.
Và rồi, cùng lúc giải phóng lực đàn hồi đó, tôi phóng cây thương đi và bắn người lên không trung.
Đây là một chiêu ứng dụng từ Cung Thân Đàn Ảnh.
Vút!
Cây thương xé toạc tấm màn đen và lao đi trong nháy mắt.
Con Báo tuyết như thể đã chờ sẵn, với tốc độ phản xạ nhanh như chớp, nó nhảy lên né tránh mũi thương đang lao tới.
Chuyển động đó gần như là bản năng.
Nhưng, nơi nó nhảy lên đã có tôi ở đó chờ sẵn.
“Đến rồi.”
Cơ thể tôi được bắn lên không trung, vừa vặn khớp với khoảng cách tới con Báo tuyết.
Ma lực màu xám tro cuộn xoáy trên đầu ngón tay tôi, ngưng tụ thành cương khí.
“Hay lắm!”
Cương Khí Công, thứ mà lần trước tôi đã không thể thi triển.
Nắm đấm ngưng tụ ma lực màu xám tro đó giáng thẳng xuống đầu con Báo tuyết.
Rầm!
Một tiếng va chạm chát chúa vang lên, con Báo tuyết bị đóng thẳng xuống nền tuyết.
Lớp tuyết xung quanh bị sóng xung kích thổi bay tứ tán, để lộ mặt đất bên dưới.
Tuy nhiên, nó không phải loại có thể bị hạ gục chỉ với chừng này.
Con quái vật đã bắt đầu gượng dậy, chuẩn bị phản công.
Tôi hét lên từ trên không.
“Kang Ahrin!”
Tiếng gọi của tôi vừa xé tan không khí, Kang Ahrin đã rẽ tuyết lao về phía con Báo tuyết.
Con vật đang cố gượng dậy trên cơ thể lảo đảo.
Ngay khoảnh khắc đó, trước cả khi nó kịp phản ứng, lòng bàn tay của Kang Ahrin đã chạm vào giữa hai hàng lông mày của nó.
Cốp
Một sự tĩnh lặng bao trùm.
Một chưởng pháp với tư thế hoàn hảo, đã ấn vào mi tâm của nó.
Không có một vụ nổ ma lực hào nhoáng, cũng chẳng có tiếng gầm rú đe dọa.
Nhìn thoáng qua, chỉ có cảm giác như cô ấy vừa đặt nhẹ lòng bàn tay lên.
Nhưng khi đang rơi từ trên không trung xuống, tôi đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng.
‘Chà…’
Rắc rắc rắc!
Cơ thể con Báo tuyết rung lên và tiếng xương cốt vỡ vụn từ bên trong vang vọng khắp khoảng đất trống.
Một âm thanh rùng rợn đến gai người.
‘Ám Bộc.’
Tôi quan sát đòn tấn công của cô ấy.
Kỹ thuật cô ấy dùng là cưỡng ép truyền ma lực vào để xé nát và phá hủy nội tạng của đối phương.
Nhìn ánh mắt con Báo tuyết dần đục ngầu, tôi biết chắc nó đã chết.
Tôi nhẹ nhàng tiếp đất, tiến về phía cô ấy.
Cô nàng đang nhìn xuống cái xác, thản nhiên phủi lớp tuyết dính trên tay.
“Làm tốt lắm.”
Nghe tiếng tôi, cô ấy quay đầu lại.
Trên môi là một nụ cười đầy ẩn ý.
“Thì tôi là hạng nhất mà.”
Cô ấy trả lời một cách tỉnh bơ.
***
Việc dọn đường lên Cheonji tiến triển nhanh hơn tôi nghĩ.
Một phần là do thể trạng của tôi sau khi dùng Linh dược tốt hơn dự kiến, phần còn lại là nhờ sự hỗ trợ cực kỳ gọn gàng của Kang Ahrin.
Thật lòng mà nói, hôm nay cô ấy rất biết nghe lời.
Tôi đã nghĩ cô ấy sẽ luôn giành thế chủ động và chỉ tay năm ngón, nhưng bộ dạng này quả là ngoài sức tưởng tượng.
Mỗi khi có một trận chiến đã đời, tâm trạng lại tốt lên hẳn.
Chúng tôi bắt một con lợn rừng để làm bữa tối.
Cũng không quên hun khói một ít thịt để dự trữ cho cả tuần.
Đến tối, khi trở về căn nhà gỗ, từ bên ngoài cửa sổ, mưa bắt đầu trút xuống như thác đổ.
Một khung cảnh hoàn toàn trái ngược với buổi sáng tuyết phủ trắng xóa.
Thời tiết ở đây đúng là thất thường.
Rồi đột nhiên trước mắt lóe sáng.
Đoàng!
“Tuyệt thật.”
Giờ thì đến cả sấm sét cũng có luôn.
Tiếng sấm và sét gầm rú không có dấu hiệu ngơi ngớt.
Tôi quay người lại định đi ngủ.
Nhưng ở đó, Kang Ahrin đang run lên cầm cập, hai tay bịt chặt tai.
‘À, chết tiệt.’
Nhìn bộ dạng của cô ấy, đầu óc tôi rối bời.
Kang Ahrin có một vết sẹo tâm lý.
Vào một ngày sấm chớp, mẹ cô đã bị một Ma Nhân sát hại dã man.
Nghe có vẻ là một motip quen thuộc, nhưng ký ức này đã khắc sâu vào lòng cô ấy một cách dị thường.
Vì vậy, cô ấy rất sợ tiếng sấm. Ở đây lại chẳng có nút bịt tai hay thứ gì tương tự, nên tình hình càng tệ hơn.
Sau này, cô ấy sẽ tự tay xé xác Ma Nhân đó và vượt qua được ám ảnh tâm lý của mình.
Nhưng hiện tại, câu chuyện mới chỉ ở giai đoạn đầu.
Nghĩ đến việc chính mình là người đã tạo ra thiết lập đó, một cảm giác tội lỗi kỳ lạ dâng lên.
‘Thế này thì không ngủ được rồi…’
Ngày mai còn phải leo lên nơi cao hơn.
Nếu cô ấy không được nghỉ ngơi đàng hoàng, chuyến thám hiểm sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Tôi cẩn thận tiến lại gần cô ấy.
“Cậu ổn không?”
Cô ấy ngẩng đầu lên.
Hốc mắt đỏ hoe và ánh nhìn run rẩy.
Dù cố tỏ ra ổn, nhưng dáng vẻ đó lại càng trông yếu đuối hơn.
Cảm giác áy náy thấm đẫm trong tôi.
Ngay lúc đó, cô ấy khẽ mấp máy môi.
“Ngủ chung... có được không?”
Giọng cô ấy trầm và run rẩy lạ thường.
“Hả?”
“Chỉ... một lát thôi. Cậu ở lại cạnh tôi được không.”
Cô ấy cúi đầu, lặng lẽ nhắc lại một lần nữa.
Đầu óc tôi thoáng chốc trống rỗng.
Trước khi Kang Yuseong bị ma hóa, hắn cũng thường dỗ dành cô em gái nhỏ của mình theo cách đó.
Dù cô ấy đã là một người trưởng thành, nhưng tôi không hề nảy sinh chút ham muốn đen tối nào.
Vì trông cô ấy thật sự rất mong manh.
“… Được rồi.”
Cuối cùng, tôi lặng lẽ nằm xuống bên cạnh cô ấy.
Như thể đã chờ sẵn, cô ấy rúc vào lòng tôi.
Hít... hà...
Cô ấy vùi mặt vào ngực tôi và hít một hơi thật sâu.
Hơi ấm và khoảng cách gần gũi này khiến tôi không thể không căng thẳng.
Đoàng!!
Sấm lại nổ vang trời.
Nhưng cô ấy chỉ mải mê hít lấy hít để mùi hương của tôi.
Tôi cảm thấy có gì đó kỳ lạ, bèn cẩn thận hỏi.
“… Ổn không đấy?”
Ngay lập tức, cơ thể cô ấy giật nảy mình như bị bắt quả tang.
Rồi ngay sau đó, cô ấy run lên bần bật, rúc sâu hơn vào lòng tôi.
Và rồi lại tiếp tục.
Hít hà…
‘Chậc.’
Xem ra đêm nay lại mất ngủ rồi.
