Nữ Chính Đã Cướp Mất Năng Lực Hồi Quy Của Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 35

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 157

Web Novel - Chương 26 - Mảnh Vỡ (2)

Tầm nhìn trắng xóa của tôi nhanh chóng trở lại như thường.

Mở mắt ra, tôi thấy mình đang nằm sõng soài trên sàn căn sơn trang. Hơi lạnh từ sàn gỗ thấm vào da thịt, cảm giác rõ mồn một.

“Ực!”

Vừa gượng dậy, tôi đã thấy đầu óc quay cuồng, một cơn buồn nôn chực trào lên cổ họng.

Tôi cố nuốt ngược cơn buồn nôn xuống rồi đảo mắt nhìn quanh.

Căn sơn trang vốn ọp ẹp như sắp sập, giờ lại trông mới cóng, thoang thoảng mùi gỗ như thể vừa mới được dựng lên.

Bên ngoài trông vẫn vậy, nhưng cảm giác thì khác một trời một vực. Vẻ cũ kỹ được thay bằng sự ngăn nắp, cảm giác chông chênh như sắp sập cũng biến mất, thay vào đó là sự vững chãi.

‘Đây là quá khứ.’

Tôi vội bật dậy, lao đến xem tờ lịch treo trên tường.

Nếu căn sơn trang thật sự đã quay ngược thời gian, thì hôm nay phải là ngày 1 tháng 1 năm 1979.

Bởi vì Mảnh Vỡ Hài Hòa được tạo ra đúng vào ngày này.

“Làm ơn đi mà.”

Thế nhưng, ngày tháng hiện ra trước mắt tôi lại hơi khác.

[Ngày 26 tháng 12 năm 1978]

Đúng 6 ngày trước khi Mảnh Vỡ được tạo ra.

Tôi thở dài.

“…Sát nút thật.”

Theo nguyên tác, giới hạn du hành thời gian của nơi này là 7 ngày.

Nếu vượt quá giới hạn đó, trục thời gian sẽ sụp đổ và mọi thứ sẽ quay về điểm xuất phát.

Và sẽ không có cơ hội làm lại. Căn sơn trang cũng sẽ biến mất.

‘Thế này thì phải đợi đến ngày cuối cùng mới giành được nó rồi…’

Ngay lúc tôi đang cân nhắc kế hoạch.

Một giọng nói vang lên từ phía sau khiến tôi từ từ quay lại.

“Ưm ưm….”

Một giọng nói mềm mại, ngái ngủ.

Tôi chậm rãi quay đầu lại.

Ở đó, Kang Ahrin đang khoan khoái vươn vai.

Cô ấy từ từ quay đầu nhìn tôi rồi nở một nụ cười quen thuộc.

“Cậu ngủ ngon không?”

“…”

Tôi nhắm mắt lại một lúc, cố gắng trấn an mớ cảm xúc hỗn loạn và những câu hỏi đang chực trào trong đầu.

Tôi còn chẳng biết phải bắt đầu gỡ rối mớ bòng bong này từ đâu.

Kang Ahrin dường như chẳng hề hay biết sự bối rối của tôi, vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên.

Tôi nhìn cô ấy rồi thở hắt ra một hơi.

“… Làm sao cậu biết được?”

Cô gái trông lúc nào cũng điềm tĩnh này đã bước vào và khóa trái cửa ngay trước 12 giờ.

Nghe thì vô lý thật, nhưng việc cô ấy làm thế mà không biết gì về cơ chế của căn sơn trang này còn vô lý hơn.

Đầu óc tôi rối như tơ vò. Thay vì cố nghĩ thêm, tôi đành chờ đợi câu trả lời từ cô ấy.

Cô ấy khẽ nheo mắt và nghiêng đầu.

Vẻ mặt như thể đây chẳng phải chuyện gì to tát.

“Là Yeonggwang mà.”

Kang Ahrin khoan thai duỗi người, đáp.

“Có gì mà chúng tôi không biết chứ?”

Nghe câu trả lời của cô ấy, tôi khẽ nhíu mày.

Yeonggwang đúng là một tổ chức có mạng lưới thông tin đáng gờm.

Nhưng việc họ biết được cả cơ chế ẩn của căn sơn trang này, một bí mật được giấu kín ngay cả trong nguyên tác, thì thật sự quá vô lý.

“Yeonggwang?”

Tôi gật đầu, chậm rãi đáp.

“Tôi không đùa đâu.”

Giọng tôi bất giác trở nên sắc lạnh.

Kang Ahrin thấy phản ứng của tôi có vẻ thú vị nên khẽ nhếch mép cười.

“Tôi hiểu tại sao cậu lại nghi ngờ. Nhưng cậu có thể tin tôi.”

Kang Ahrin từ từ chỉ ngón tay xuống đất.

“Tại đây, núi Baekdu. Nơi này chôn giấu một Mảnh Vỡ, một trong hai Mảnh Vỡ duy nhất được phát hiện trên thế giới.”

Nghe những lời đó, tôi cố gắng giữ cho tim mình không đập loạn nhịp.

“Và căn sơn trang này.”

Kang Ahrin vừa nhìn quanh vừa từ tốn giải thích.

“Nó là một không gian chịu ảnh hưởng từ trục thời gian của Mảnh Vỡ. Nói đơn giản thì đây là một trục thời gian được tạo ra do năng lượng của Mảnh Vỡ làm bẻ cong thời gian.”

‘Làm sao có thể…?’

Một câu trả lời hoàn hảo.

Thiết lập chính xác là như vậy.

“Thế nào? Vẫn chưa tin tôi sao?”

Cô ấy mỉm cười tiến lại gần tôi.

Cô ấy biết quá rõ những chi tiết nhỏ nhặt, khiến tôi không thể không tin.

Đầu óc tôi ngày càng rối tung. Rốt cuộc làm thế nào mà thông tin này lại lọt đến tai họ được?

Lẽ nào đây cũng là hiệu ứng quả cầu tuyết do cái chết của Kang Yuseong gây ra?

Nếu vậy thì càng chứng tỏ năng lực quản lý của tên đó tồi tệ đến mức nào…

“Mà tôi lại muốn hỏi ngược lại cậu cơ.”

Kang Ahrin ghé sát mặt lại phía tôi. Đôi mắt đỏ của cô ấy tiến lại gần, tỏa ra thứ ánh sáng dịu nhẹ. Ánh mắt đầy ẩn ý, như thể muốn nhìn thấu tâm can tôi.

“Thông tin này ngay cả trong Yeonggwang cũng được xem là tối mật, gần như không ai biết. Vậy làm thế nào mà cậu biết được?”

Lần này, đến lượt tôi phải giải thích.

Nếu đúng như lời cô ấy nói, thì số người trong nội bộ Yeonggwang biết chuyện này chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vậy mà tôi lại biết? Cô ấy thắc mắc cũng là phải.

Dù vậy, tôi cũng chẳng có nghĩa vụ phải trả lời.

Tôi lờ đi câu hỏi của cô ấy và đi thẳng ra ngoài sơn trang.

“Cậu đi đâu đấy?”

Giọng cô ấy vọng theo từ phía sau. Nghe có vẻ hơi gấp gáp, nhưng vẫn phảng phất sự ung dung.

Tôi không dừng lại, chỉ khẽ ngoảnh đầu liếc nhìn cô ấy.

“Chẳng phải cậu cũng đến đây vì Mảnh Vỡ sao?”

Bên ngoài trời vẫn đang là đêm.

Tôi vừa bước vào khung cảnh tuyết trắng xóa trước mắt vừa nói thêm. Căn sơn trang vốn chìm trong mưa giờ đã được phủ một lớp tuyết trắng tinh. Không khí lạnh buốt và trong lành như cứa vào da thịt.

“Tôi cũng vậy thôi.”

Tôi cảm nhận được ánh mắt của cô ấy dán chặt vào lưng mình, nhưng tôi cố tình lờ đi và tiếp tục bước về phía trước.

‘Vị trí và thời điểm tạo ra Mảnh Vỡ, mình đều nắm rõ.’

Hồ Cheonji trên núi Baekdu. Ngày 1 tháng 1. Mảnh Vỡ sẽ được tạo ra chính xác vào ngày đó, tại nơi đó. Trong nguyên tác, nó cũng là một vật thể xuất hiện đột ngột không hề có điềm báo.

Điều đáng lo ngại là mạng lưới thông tin của Yeonggwang ở dòng thời gian mà Kang Yuseong đã chết lại lợi hại đến mức nào.

Cứ cho là, nhượng bộ một trăm lần đi, họ đã biết được Mảnh Vỡ nằm trong hồ Cheonji.

Nhưng không đời nào họ biết được thời điểm cụ thể mà Mảnh Vỡ được tạo ra.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Vừa sắp xếp lại kế hoạch trong đầu, tôi vừa quan sát xung quanh. Việc tôi cần làm bây giờ rất đơn giản. Giả vờ tìm kiếm để cắt đuôi cô ấy.

Đúng lúc tôi đặt chân lên cánh đồng tuyết trắng.

Ffft.

Một tiếng cười khúc khích vang lên từ phía sau. Âm thanh trong trẻo xuyên qua không khí lạnh giá khiến tôi dừng bước.

Quay đầu lại, tôi thấy Kang Ahrin đang lấy tay che miệng, bờ vai run lên vì cố nhịn cười, nhưng đôi mắt đã cong lên thành hình trăng khuyết.

“A, xin lỗi.”

Cô ấy khẽ cúi đầu để giấu điệu cười, nhưng nụ cười vẫn còn vương trên môi. Rồi cô ngẩng lên nhìn tôi, nở một nụ cười trong veo và ngây thơ.

“Chỉ là… thấy cậu đăm chiêu suy nghĩ… trông dễ thương quá.”

Tôi khẽ cau mày. Nhưng nụ cười thản nhiên của cô ấy vẫn không tắt.

“Nhưng mà này.”

Cô ấy từ từ tiến về phía tôi. Mới chỉ bước vài bước trên tuyết mà cô ấy đã đứng ngay cạnh tôi, rồi ngước lên nhìn tôi và nói.

Đôi môi mềm mại của cô ấy mấp máy, thốt ra từng từ rõ ràng.

“Hồ Cheonji trên núi Baekdu. Và ngày 1 tháng 1. Sao nào?”

Khoảnh khắc đó, đầu óc tôi trống rỗng.

“....”

Cô ấy mỉm cười, khẽ nghiêng đầu.

“Trời vừa lạnh vừa tối, đừng đi lang thang nữa.”

Cô ấy đột ngột nắm lấy tay tôi.

“Cứ ở trong sơn trang ấm áp nói chuyện với tôi một chút đi.”

Kang Ahrin nắm chặt tay tôi, dùng một lực vừa phải kéo tôi về phía sơn trang.

Tôi có thể dùng sức giằng tay ra, nhưng vì đã bỏ cuộc không muốn suy nghĩ nữa, tôi đành mặc cho cô ấy kéo mình quay lại.

***

Mạng lưới thông tin của Yeonggwang thực sự vượt xa sức tưởng tượng của tôi.

Thật lòng mà nói, nó ở cái tầm khiến tôi muốn từ bỏ tất cả để đi xin việc ngay lập tức.

Mọi kế hoạch tôi vạch ra đều lần lượt bị cô ấy bẻ gãy.

Không biết có phải do suy nghĩ của chúng tôi giống nhau hay không, mà cô ấy thực sự là một đối thủ phiền phức về nhiều mặt.

“…Vậy, cậu cũng cần Mảnh Vỡ, đúng chứ?”

Giờ thì chẳng còn gì để giấu giếm nữa.

“Phải.”

Trước phản ứng của tôi, cô ấy mỉm cười, vỗ nhẹ vào bắp tay tôi.

Mấy cuộc đàm phán thế này không phải nên giữ khoảng cách một chút sao?

Chỉ vì cái lò sưởi ấm áp mà cô ấy cứ dính sát vào người tôi.

Tôi đã định chuyển sang phía đối diện ngồi, nhưng lại bị giữ lại.

“Mảnh Vỡ, tôi đưa cho cậu nhé?”

Tôi ngỡ ngàng nhìn cô ấy.

Không, nhưng mà con người này thật sự…

Đâu phải tôi muốn có Mảnh Vỡ vì lợi ích cá nhân. Tất cả là vì thế giới này cơ mà.

Dù có được nó thì cũng là vật phẩm độc quyền của Seong Siwoo, tôi còn chẳng thể hấp thụ nổi.

Nếu có thể hấp thụ Mảnh Vỡ, có lẽ tôi đã sớm lên kế hoạch hốt trọn nó rồi dùng hồi quy vô hạn để giải quyết mọi chuyện.

Dù giờ khả năng hồi quy đã mất rồi…

“… Cậu mà đưa thì còn gì bằng.”

Đương nhiên, tôi chỉ dám lẩm bẩm trong lòng.

Với một người phải tự tay giành lấy toàn bộ Mảnh Vỡ như tôi, tôi hoàn toàn ở thế yếu.

Nếu cô ấy quyết tâm giành lấy Mảnh Vỡ, sớm muộn gì chúng tôi cũng phải dùng vũ lực với nhau.

Nhưng tôi muốn tránh phải đối đầu kiểu đó với nhân vật do chính mình tạo ra.

Dường như hài lòng với câu trả lời của tôi, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt tinh nghịch rồi mỉm cười.

Khóe miệng cô ấy khẽ nhếch lên, trông như đang trêu chọc người khác.

“Tôi sẽ đưa nó cho cậu.”

Kang Ahrin gật đầu, thản nhiên nói.

Thái độ như thể có thể đưa ngay và luôn.

“Nhưng có điều kiện.”

“Điều kiện là gì.”

Nếu không có điều kiện mới là lừa đảo ấy.

Rốt cuộc cô ấy định yêu cầu cái gì đây.

Đông Bách Kiếm?

Hay là Thánh giá của Iano?

Cô ấy nhìn phản ứng của tôi, nở một nụ cười thích thú rồi lên tiếng.

“Sau khi tốt nghiệp… hãy gia nhập Glory.”

Trong thoáng chốc, đầu óc tôi ngừng hoạt động.

Glory đội tiên phong của guild trực thuộc Yeonggwang.

Là Guild số 1 thế giới cả trên danh nghĩa lẫn thực lực.

Nói cách khác, đây không hẳn là một điều kiện, mà gần như là một lời đề nghị khổng lồ.

“Cậu nghiêm túc chứ?”

“Ừ.”

Kang Ahrin vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh.

Rồi cô ấy lùi ra một chút, tựa vào bên cạnh lò sưởi và nói tiếp.

“Tôi biết rõ cậu chính là Mukgwi.”

“Và, từ Lăng mộ của Iano cho đến vị trí của Mảnh Vỡ. Tôi cũng biết cậu đã đến được đây bằng chính mạng lưới thông tin của mình.”

Cô ấy ung dung nói tiếp rồi mỉm cười.

“Tôi chỉ đơn giản phán đoán rằng, một nhân tài thực thụ còn có giá trị hơn một Mảnh Vỡ mà chúng tôi còn chưa biết cách sử dụng.”

Rồi cô ấy dừng lại một nhịp, đôi mắt khẽ nheo lại.

“Vả lại, nếu cậu đã là người của tôi, thì Mảnh Vỡ chẳng phải cũng sẽ là của tôi sao?”

Kang Ahrin mỉm cười, một bên khóe môi nhếch lên.

“Thế nào?”

Thực ra, đây là một lời đề nghị không cần phải đắn đo.

“Được thôi….”

Dù sao thì, tôi vốn đã định gia nhập Glory sau khi tốt nghiệp.