Park Gwangcheol trả lời câu hỏi một cách ngắn gọn và dứt khoát.
“Phải mạnh chứ.”
Ánh mắt của anh ta tự nhiên chuyển sang phía tôi.
“Phải thật mạnh mẽ.”
Lời nói của anh ta tuy đơn giản, nhưng sức nặng ẩn chứa bên trong lại chẳng hề nhẹ nhàng.
Nữ học viên đặt câu hỏi dường như đã chấp nhận câu trả lời ấy và lặng lẽ gật đầu.
Cứ thế, 10 phút giải lao ngắn ngủi trôi qua và tiết học lại tiếp tục.
“A… Lý thuyết khó quá đi….”
Khi tôi chợt bừng tỉnh, Cheon Yeoul đã nhân lúc nghỉ giải lao để chuyển sang ngồi cạnh tôi từ lúc nào.
Cô ấy đang rướn người qua bàn và càu nhàu.
‘Tuy mình là người thiết kế thật nhưng….’
Thân hình đúng là siêu thực.
Tư thế của cô ấy khéo léo khoe ra những đường cong cơ thể, vừa như vô tình lại tựa cố ý, khiến người khác không thể không để tâm.
“Hay là chúng ta trốn học…”
Câu nói đùa của cô ấy còn chưa dứt,
Cốc!
“Ưuu!”
Thấy cái thái độ trơ trẽn đó thật ngứa mắt, tôi không chút do dự mà búng cho cô ấy một cái vào trán.
Cheon Yeoul giật nảy mình, khẽ rên lên một tiếng.
Gương mặt cô ấy thoáng chốc đỏ bừng, nóng ran, hơi thở mỏng manh cũng trở nên gấp gáp.
“Huuuu….”
Ánh mắt cô ấy lấp lánh một cách kỳ lạ.
‘Hơi đau thì phải…?’
Tôi thoáng chút áy náy nhìn cô ấy, nhưng rồi lại vững tâm trách mắng.
“Rốt cuộc tại sao cậu lại làm thế?”
Nhờ vậy mà căn bệnh cố hữu về khả năng duy trì thấp của tôi đã biến mất.
Nhưng chắc chắn cô ấy không hề nhắm đến điều đó… nên việc tôi không thể hiểu nổi là đương nhiên.
Không hiểu cô ấy nghĩ gì mà lại cho tôi uống linh dược quý giá đến thế.
Nghe tôi hỏi, Cheon Yeoul khẽ nhếch môi, rồi chỉ tay lên trời và đáp bằng giọng bông đùa.
“Vì có người bảo tôi làm vậy đó?”
Cô ấy nhắm mắt, chắp hai tay lại, lẩm bẩm như thể đang cầu nguyện.
“A… Nữ thần nhân từ, xin hãy đoái thương chúng con….”
“….”
Đổ tại nữ thần mà mình phụng sự.
Đúng là một lời bao biện vạn năng.
Tôi thở dài nhìn cô ấy.
Vốn dĩ Cheon Yeoul không phải kiểu người có thể kiểm soát được, nên tôi nghĩ tốt hơn hết cứ coi đây là một sự cố phát sinh do ý thích bất chợt của cô ấy.
Hơn nữa, kết quả là tình trạng của tôi đã tốt lên không gì sánh bằng, nên cũng khó mà trách móc gì được.
“…Dù sao thì chắc cậu cũng đã tốn nhiều công sức để điều chỉnh nó. Cảm ơn vì điều đó.”
Nghe lời cảm ơn của tôi, cô ấy mở to mắt, rồi đột nhiên mỉm cười tủm tỉm.
‘Ra là cậu ấy cũng biết làm vẻ mặt này à.’
Đó là một nụ cười có vẻ ngây thơ, hơi khác so với thường ngày.
“Vậy tôi nhờ cậu một việc được không?”
“Gì?”
Cô ấy ngập ngừng một lúc rồi nói với giọng ngượng ngùng.
“Cái búng trán vừa rồi… thêm một lần nữa thôi….”
Lời còn chưa dứt,
“Những người đang làm ồn ở đó?”
Một giọng nói trầm vang khắp giảng đường hướng về phía chúng tôi.
Quay đầu lại, tôi thấy Park Gwangcheol trên bục giảng đang nhìn thẳng vào chúng tôi.
“Thánh Nữ thì thôi, còn cậu học viên đẹp trai kia. Lên đây.”
Park Gwangcheol không giấu nổi nụ cười, chỉ thẳng vào tôi.
Toàn bộ ánh mắt trong giảng đường đồng loạt đổ dồn về phía tôi.
Xem ra, vì mải mê nói chuyện mà chúng tôi đã hơi ồn ào.
Cheon Yeoul nép sang một bên để tôi dễ đi qua, giả vờ như không quen biết.
Tôi nhìn cô ấy với vẻ mặt không thể tin nổi.
Cuối cùng, tôi đành lúng túng bước lên phía bục giảng.
“Nào, cậu học viên đây tên gì nhỉ?”
“Là Jung Haein ạ.”
“Jung Haein… Hôm nay tôi đã được giáo sư ủy thác toàn bộ quyền hạn, nên sẽ xử lý cậu điểm F.”
Cái tên điên này?
“Dạ?”
“Tuy nhiên, nếu cậu giải được bài toán này, tôi sẽ coi như cậu đã hiểu hết bài giảng và cho qua.”
Rồi anh ta chỉ vào bài toán được viết trên bảng.
“Giải đi.”
Từ phía sau, tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích của các học viên.
Những tiếng cười rúc rích.
Ai cũng nghĩ rằng tôi sẽ không thể giải được bài toán này.
Tôi nuốt một tiếng thở dài và xem xét đề bài.
- Hãy định nghĩa bằng công thức toán học về tỷ lệ chuyển đổi tới hạn trong quá trình chuyển hóa lượng năng lượng khổng lồ chứa trong Mảnh Vỡ Hài Hòa thành không gian thực tại và nêu rõ điều kiện giới hạn của nó.
‘Vãi thật.’
Suy nghĩ của họ hoàn toàn chính xác.
Vì đây là một thiết lập cực kỳ quan trọng nên tôi có biết, nhưng không đến mức có thể định nghĩa nó bằng toán học.
Mảnh Vỡ Hài Hòa là một dạng quyền năng, một di sản mà Hệ thống để lại.
Nói một cách đơn giản, đó là sức mạnh ở một chiều không gian cao hơn, vượt qua mọi khái niệm của thế giới này.
Cho đến nay, tổng cộng hai Mảnh Vỡ đã được phát hiện trên toàn thế giới.
Một ở Mỹ và một ở Trung Quốc.
Thực tế thì có tổng cộng 4 mảnh và chúng là phần của nhân vật chính cùng ba nữ chính.
Việc sở hữu nó không giúp người ta mạnh lên một cách đột biến, mà chỉ đơn giản là thêm một thuộc tính cao cấp vào ma lực và các đòn tấn công.
Đây là một thuộc tính chuyên dùng để chiến đấu với Ác Ma.
Những tồn tại như Ác Ma cấp cao hay Ma Nhân chỉ có thể bị đối phó một cách hiệu quả thông qua sức mạnh này.
Hầu như không có phương pháp nào khác.
Nếu có, thì chắc chỉ là phương thức kém hiệu quả như dùng một lượng thần lực hoặc ma lực khổng lồ đến mức không tưởng để tấn công?
‘Nhưng người sử dụng cách đó thì….’
Chắc là gần như không có ai.
Từ trước đến nay, đã có vô số nỗ lực để trích xuất năng lượng của Mảnh Vỡ.
Nhưng tất cả đều thất bại.
Lý do rất rõ ràng.
Mảnh Vỡ, chỉ những người được Hệ thống lựa chọn mới có thể rút ra sức mạnh của nó.
Seong Siwoo là nhân vật chính cũng chính vì cậu ta là một trong những người được Hệ thống chọn.
‘Nhưng có vẻ vấn đề này đã được giải quyết một phần nào đó rồi.’
Tôi nhìn lại bài toán một lần nữa.
Tôi không thể giải nó bằng công thức, nên tôi bắt đầu suy luận theo một hướng khác.
‘Nếu gọi quá trình chuyển hóa thành không gian thực tại là sự trích xuất và giả định điều kiện giới hạn là sự lựa chọn của Hệ thống thì….’
Tôi chậm rãi viết ra vài yếu tố lên bảng.
“Mảnh Vỡ Hài Hòa về bản chất chứa đựng năng lượng cao chiều.”
Giọng tôi vang lên trong giảng đường.
Tôi chỉ vào những giải thích và sơ đồ mình đã viết, cứ thế tiếp tục trình bày.
Tiếng viên phấn lướt ngang trên mặt bảng.
Sau đó, tôi kết thúc một cách hợp lý rồi đặt viên phấn xuống.
“… Vậy nên, kết luận rằng việc trích xuất là bất khả thi nếu không có sự tồn tại của một vật chứa phù hợp, đó chính là điều kiện giới hạn….”
Dứt lời, tôi quay người lại.
‘Sao không khí lại thế này?’
Cả giảng đường im phăng phắc.
Những học viên đã cười nhạo tôi đều ngậm chặt miệng.
Vài người trong số họ còn đang ghi chép lại những gì viết trên bảng.
Tôi quay đầu nhìn Park Gwangcheol.
Anh ta đang lấy tay che miệng, nhưng tôi vẫn nghe rõ tiếng cười khùng khục.
Tiếng cười mà anh ta cố nén đã bật ra ngoài.
“Ku… Vâng… Chắc là miễn cưỡng qua được điểm F rồi nhỉ, thưa giáo sư…?”
Tôi quay đầu nhìn vị giáo sư.
Ông ấy đang đẩy gọng kính lên, mắt dán chặt vào phần công thức tôi đã trình bày trên bảng.
Một sự im lặng kéo dài.
Rồi cuối cùng, ông ấy cũng lên tiếng.
“Học viên Jung Haein.”
Giọng ông trầm và điềm tĩnh, nhưng ẩn chứa một sự nhiệt huyết kỳ lạ.
“Sau giờ học, hãy đến phòng nghiên cứu của tôi.”
Dứt lời, vị giáo sư rời khỏi giảng đường.
“Ahahahaha!!”
Và Park Gwangcheol cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà phá lên cười.
***
6 tiếng.
Suốt 6 tiếng đồng hồ.
Tôi đã phải giải thích cho giáo sư về cách mình giải được một lý thuyết chưa được công bố, cũng như quá trình suy luận để đi đến kết quả đó.
‘Park Gwangcheol, cái tên điên này….’
Tôi cứ đinh ninh rằng đây là một vấn đề đã được giải đáp ở một mức độ nào đó.
Vì gần đây, ngay cả trong nội bộ Vanquisher, chủ đề này cũng được thảo luận thường xuyên.
Vậy mà tôi không ngờ nó lại ở trong tình trạng chưa có gì được chứng minh cả.
‘Quá trình suy luận của học viên Jung Haein có phù hợp hay không thì cần phải xem xét thêm….’
Vị giáo sư vừa lướt qua tài liệu vừa ngập ngừng.
‘Điều thú vị là, nó lại cho thấy một cấu trúc tương tự với giai đoạn nghiên cứu ban đầu đang được tiến hành ở Mỹ.’
Ông ấy không giấu nổi sự phấn khích khi giải thích hết điều này đến điều khác.
Nhưng cuối cùng, kết luận lại rất đơn giản.
‘Cậu có ý định học lên cao học không?’
Tôi đã dứt khoát từ chối rồi ra ngoài.
Tôi không ngờ mình lại phải chứng kiến vẻ mặt sầu não của một vị giáo sư đã gần sáu mươi tuổi.
Khi tôi bước ra ngoài, mặt trời đã ngả về phía tây.
‘Ngày thứ Sáu của tôi….’
Rõ ràng hôm nay tôi đã lên kế hoạch chỉ đơn giản là đi học rồi hoàn tất việc đăng ký câu lạc bộ.
Tất cả đã hoàn toàn đổ bể.
Tôi lê những bước chân nặng trĩu về phía ký túc xá.
Tắm xong, tôi lau khô người qua loa rồi ngồi vào bàn, mở cuốn cẩm nang ra.
Tôi bật TV lên cho có tiếng nền.
Tôi bắt đầu suy nghĩ về cơ duyên sẽ có được vào cuối tuần này.
‘Đầu tiên, sáng mai nhận Đông Bách Kiếm….’
Nên đi lấy thứ gì thì tốt nhất nhỉ.
Tôi lật lật cuốn sổ để tìm kiếm thì chợt dừng lại vì một giọng nói cứng nhắc vang lên bên tai.
- Tin khẩn cấp.
Tôi quay đầu nhìn về phía TV.
[Các Ma Nhân đang đồng loạt tấn công tại Thượng Hải và Đông Phi.]
[Hàng trăm người thương vong, trong đó có Anh hùng cấp A LingChao.]
Trên màn hình là cảnh tượng một thành phố đổ nát với khói đen đỏ bốc lên nghi ngút.
Tiếng gào thét của người dân tại hiện trường, đường phố hỗn loạn như địa ngục, và bóng dáng của một Ma Nhân đứng giữa tâm điểm của sự hỗn loạn đó.
Đó là một khung cảnh quen thuộc với tôi.
Tôi chậm rãi thở ra, mắt vẫn dán vào màn hình.
‘Bắt đầu rồi.’
Từ trước đến nay, Ma Nhân tuy có hoạt động nhưng chưa bao giờ tấn công một cách công khai như thế này.
Cuộc tấn công đồng loạt của Ma Nhân.
Đây không phải là một sự cố đơn thuần, mà là tín hiệu cho thấy chúng đã bắt đầu hành động một cách nghiêm túc.
Và tín hiệu đó cũng có nghĩa là tôi phải nhanh chóng hành động.
Tôi nhặt lấy cuốn cẩm nang trên bàn.
Tôi bắt đầu viết lại kế hoạch cuối tuần từ đầu bằng bút.
‘Nhận Đông Bách Kiếm.’
Trước hết, đây là việc phải làm đầu tiên.
Sau khi có được thanh kiếm, tiếp theo là….
Tôi dừng bút, suy nghĩ một lát.
‘Mảnh Vỡ.’
Cho đến nay, có hai Mảnh Vỡ đã được tìm thấy.
Một ở Mỹ, cái còn lại ở Trung Quốc.
Và một trong hai mảnh còn lại, đang ở Hàn Quốc.
“Núi Baekdu, Cheonji.”
Tôi thở dài mà ôm lấy đầu.
Nói là Cheonji, chứ đó là nơi hiểm trở và đáng sợ nhất Hàn Quốc.
Dù biết vị trí và cách lấy, nhưng để đến đó ngay bây giờ thì….
Tôi lại đưa mắt nhìn màn hình TV, bầu trời Thượng Hải bị bao phủ bởi những đám mây đen kịt.
Thành phố chìm trong biển lửa. Và những con người đang khiếp sợ.
Cảnh tượng đó khắc sâu vào tâm trí tôi.
Tôi cầm bút viết một từ vào sổ.
‘Thu được Mảnh Vỡ.’
Tôi nhấn mạnh tay khi gạch dưới dòng chữ.
Đây là việc sớm muộn gì cũng phải làm.
Tôi đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đã đến lúc phải hành động.
(n%C3%BAi_Tr%C6%B0%E1%BB%9Dng_B%E1%BA%A1ch