Tầng cao nhất của một tòa nhà chọc trời bí ẩn, nơi bầu trời dường như còn gần hơn mặt đất.
Bên trong một căn phòng sang trọng, bốn người phụ nữ ngồi quanh chiếc bàn tròn. Mái tóc mỗi người một màu sắc rực rỡ, không chỉ tôn lên cá tính riêng mà còn tạo ra một áp lực vô hình bao trùm cả không gian. Bất kỳ ai trong số họ cũng đều sở hữu một vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
“Vậy là.”
Người phụ nữ có mái tóc dài màu thiên thanh lên tiếng đầu tiên.
“Mọi chuyện ổn thỏa cả rồi chứ?”
Cô nàng tao nhã vắt chéo chân, khoanh tay rồi liếc nhìn những người còn lại.
Đáp lại cô nàng là người phụ nữ có mái tóc đen tết lệch. Cô khẽ đưa cổ tay lên, nhìn vào chiếc vòng obsidian mình đang đeo.
Thấy ánh sáng lấp lánh trên chiếc vòng tay tắt hẳn, Ha Sion nở một nụ cười mãn nguyện.
“Xem ra là xong rồi. Quá hoàn hảo.”
“May thật đấy. Kiểu này thì phong cách chiến đấu sẽ thay đổi rồi.”
Người phụ nữ tóc màu thiên thanh gật đầu nói.
Cô nàng hoàn toàn tôn trọng người ấy, nhưng cũng tin rằng nếu có phương pháp tốt hơn, người ấy sẽ không ngần ngại lựa chọn.
“Tất nhiên rồi, còn phải xem là ai ra tay điều chỉnh nữa chứ.”
Người phụ nữ tóc ngắn, người toát ra khí tức thánh thiện cất lời.
Từ nãy đến giờ, đầu ngón tay cô vẫn luôn chậm rãi vuốt ve cây thánh giá trên bàn. Sự hiện diện của nó quá đỗi đặc biệt, không thể nào là một món đồ trang trí đơn thuần.
Như thể muốn khoe ‘nhìn đây này’, cô không ngừng mân mê cây thánh giá.
“Khoe khoang đấy à?”
Người phụ nữ tóc thiên thanh mỉm cười hỏi, cô gái tóc ngắn bèn khẽ gật đầu.
“Chẳng phải quá rõ ràng rồi sao?”
Cô gái tóc ngắn cười khẽ, dùng đầu ngón tay đẩy cây thánh giá trên bàn về phía trước một chút. Hành động đó ẩn chứa một niềm tự hào không thể che giấu.
“Haein đã cấp chứng thư chính thức cho điện thờ dưới tên tôi. Ghi rành rành là ‘Chủ sở hữu’ luôn đấy.”
Cô nâng cây thánh giá lên, khoe ra bề mặt sáng bóng của nó rồi nói tiếp.
“Nhờ vậy mà đám già trong điện thờ chẳng hó hé được câu nào, chỉ biết gật đầu lia lịa.”
Dù vậy, đầu ngón tay cô vẫn cẩn thận lướt theo từng đường nét của nó, với thái độ như đang nâng niu một báu vật vô giá.
“Thật sự thì… không cần phải làm đến mức này đâu….”
Giọng cô nhỏ dần, gương mặt nhuốm vẻ ngây ngất.
“Trật tự một chút được không?”
Một giọng nói sắc lẹm đột ngột cắt ngang bầu không khí.
Người phụ nữ có mái tóc đen buộc cao cùng đôi mắt đỏ thẫm lạnh lùng lên tiếng.
“Làm ơn nói chuyện gì đó có tính xây dựng hơn đi. Vụ ký kết cung cấp Thánh Thủy tới đâu rồi?”
Nghe thế, cô gái tóc ngắn từ từ quay sang.
“Bên đó vẫn là địa bàn của mấy lão già nên hơi khó nhằn một chút nhỉ?”
Cô hơi nghiêng đầu, đặt cây thánh giá xuống bàn.
“Nhưng mà cũng sắp xong rồi.”
“Tốt.”
Người phụ nữ tóc đen khẽ gật đầu.
“Mà cậu ấy, quả nhiên là ngay khi Kang Yuseong chết làm giá cổ phiếu tụt dốc đã lập tức thu mua.”
Yu Hana lặng lẽ thốt lên đầy cảm thán.
Ánh mắt cô ánh lên sự ngạc nhiên và vui mừng thuần túy.
“Đó là Jung Haein mà.”
Kang Ahrin đáp lời. Giọng của cô chứa đựng niềm tin tuyệt đối dành cho cậu.
“Sau khi giết chết tên khốn Kang Yuseong đó thì đổ hết tội cho lũ Ma Nhân.”
Cô cười khẩy rồi nói tiếp.
“Vừa đẩy giá cổ phiếu lên giúp Haein đỡ vất vả, lại vừa kiếm được tiền. Quá tốt còn gì?”
Nghe cô nói, những người phụ nữ còn lại trong phòng cũng lặng lẽ gật đầu.
Ai nấy đều lộ rõ vẻ mặt hài lòng.
“Vì vậy.”
Kang Ahrin dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn rồi nói tiếp.
“Có nhớ ra được gì thì nói hết ra đi.”
Giọng nói nhẹ nhàng mà đanh thép vang vọng khắp căn phòng.
“Mọi người cũng biết là dù chúng ta có cố gắng thế nào cũng không thể trả hết món nợ này, đúng không?”
Dù chỉ là một câu nói ngắn nhưng cả căn phòng lập tức chìm vào im lặng.
Lời nói của cô nặng trĩu như một dư âm lắng đọng.
***
“Woa, lại nữa à?”
[‘Yeonggwang’ mà Arcadia ký kết hợp đồng cung cấp Thánh Thủy độc quyền.]
Dạo gần đây, sự giao lưu giữa hai tổ chức này thật sự rất sôi nổi.
Việc Kang Yuseong chết sớm đúng là một nước đi thần sầu.
Đây có vẻ là một phần của hiệu ứng quả cầu tuyết được tạo ra từ cái chết của hắn.
Nhờ vậy mà hôm nay, một quả cầu tuyết khổng lồ cũng đang lăn vào tài khoản của tôi. Nhìn những con số nhảy múa, tôi bất giác mỉm cười.
“Tuyệt thật.”
Gần đây toàn gặp chuyện tốt.
Hôm nay là thứ sáu.
Chỉ cần qua hết hôm nay là đến cuối tuần, nên bước chân cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.
Dù cuối tuần cũng chẳng được nghỉ ngơi gì sất… nhưng chắc do thân xác này là học viên nên đầu óc cũng tự động quay về thời đi học thì phải.
‘Còn phải nhận thanh Đông Bách Kiếm… rồi thương lượng giá cả với Điện thờ….’
Ngoài những việc này ra, tôi còn cả đống thứ phải làm. Danh sách những cơ duyên đã lên sẵn chất cao như núi, mỗi tuần đi thu hoạch một cái có khi còn chẳng xuể.
Hơn nữa, cũng đến lúc phải truyền cho Seong Siwoo một môn võ công phù hợp rồi….
Không biết tên này đã quyết định xong chưa nữa.
Lần trước còn từ chối cả đồng đội, toàn chọn làm mấy trò bướng bỉnh.
Nếu cậu ta vẫn cố chấp dùng kiếm thì….
‘Chắc lại phải đập cho một trận nữa rồi.’
Thôi thì, chuyện đó đến lúc ấy hẵng tính.
Tôi đang đi bộ đến Cheonmugwan, nơi có lớp học hôm nay.
Tên là Cheonmugwan (Thiên Võ Quán), nhưng ngạc nhiên thay, đây lại là giảng đường dành cho các môn lý thuyết.
Hơn nữa, nghe nói hôm nay còn có một anh hùng tại chức được mời đến làm giáo quan đặc biệt.
Tôi cũng khá mong chờ, vì dù sao cũng chưa từng tận mắt thấy một anh hùng hạng nhất nào khác.
Thời gian là đúng chín giờ sáng.
Đến trường đúng giờ chính là tác phong cơ bản của một học viên, chẳng phải sao?
Két
Tôi mở cửa sau của Cheonmugwan.
Rầm!
Rồi lại đóng sầm cửa lại.
“Đệch?”
Quái nào tên đó đó lại ở đây cơ chứ?
Tôi đã nghĩ có lẽ mình nhìn nhầm.
Tôi lại hé cửa ra một chút, cẩn thận liếc vào bên trong.
Dù tôi vừa đóng sầm cửa gây ra tiếng động lớn, ánh mắt của tất cả học viên vẫn đang dồn vào vị anh hùng trên bục giảng.
Một người đàn ông tóc vuốt ngược, đeo kính râm ngay cả khi ở trong nhà.
Vị anh hùng khách mời đặc biệt lại là người tôi cũng biết. Thậm chí là biết rất rõ.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Dù anh ta đang đeo kính râm, tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn của anh ta một cách chính xác.
Rồi anh ta nhoẻn miệng cười toe toét.
Đó chính là người mà tôi đã từng yêu cầu phân tích về Seong Siwoo,
Park Gwangcheol.
***
Vị giáo sư phụ trách môn lý thuyết chỉ vào anh ta đang đứng cạnh bục giảng và nói.
“Hôm nay vị khách đáng quý đã dành thời gian quý báu của mình để đến đây, xin hãy cho một tràng pháo tay chào mừng.”
Bốp bốp bốp bốp!
Giảng đường tràn ngập tiếng vỗ tay như sấm.
“Xin chào các em. Tôi là Park Gwangcheol.”
Park Gwangcheol khẽ nhấc kính râm lên và nói.
Chỉ một câu nói của anh ta đã khiến cả nam lẫn nữ học viên reo hò không ngớt.
Cũng phải thôi. Anh ta không chỉ đơn thuần là một anh hùng, mà còn là một ngôi sao được công chúng yêu mến.
Anh ta mỉm cười nói.
“Về nơi tôi công tác… chắc mọi người đều biết rồi nhỉ? Là Vanquisher.”
Lời anh ta vừa dứt, một lần nữa tiếng vỗ tay và hò reo lại vang lên.
Tôi ngồi xuống, nhìn cảnh tượng ấy mà chỉ biết khẽ thở dài.
Rồi tôi gửi một tin nhắn cho Sion.
[Jung Haein]: Sion, Park Gwangcheol đến rồi này.
Chưa đầy 5 giây sau, tin nhắn trả lời đã tới.
[Sion]: Hở? Ở đâu cơ?
[Jung Haein]: Ngay trước mặt tôi đây.
[Sion]: ?? Anh Gwangcheol đến đó làm gì vậy?
Chết tiệt, tôi cũng thắc mắc đây.
[Jung Haein]: Tôi cũng không biết, nghe nói là buổi giảng đặc biệt gì đó….
[Sion]: À, tớ có nghe ông nói gì đó thì phải? Hình như là có ai đi không~ có muốn đi không~ gì đó.
Vậy ra người đến là anh ta à.
[Jung Haein]: Từ lúc tôi vào đây anh ta cứ nhìn tôi chằm chằm. Làm sao bây giờ?
[Sion]: Uầy… ghê thế. Cố lên nhé….
Tôi cúi gằm mặt xuống, tập trung vào quyển sách trên bàn.
Ưu tiên hàng đầu là không gây chú ý.
Tuy nhiên, trái với lo lắng của tôi, anh ta lại tiến hành buổi học một cách đáng ngạc nhiên.
Thậm chí anh ta còn đề cập đến cả những lý thuyết mới được thiết lập gần đây để tiếp tục bài giảng.
Nhìn một cách khách quan thì bài giảng của anh ta rất thú vị. Đến cả tôi cũng bị cuốn vào.
“Ồ, đã đến giờ này rồi sao? Chúng ta nghỉ 10 phút nhé?”
Park Gwangcheol nhìn đồng hồ và nói.
Thường thì khi giáo quan thông báo giờ giải lao, học viên sẽ ồ ạt kéo ra khỏi giảng đường.
Thế nhưng hôm nay không một ai chịu rời đi.
Lúc đó, một nữ học viên rụt rè giơ tay.
“Thưa giáo quan, em có thể hỏi một câu được không ạ?”
“Được chứ, tất nhiên rồi.”
Park Gwangcheol sảng khoái đáp lời.
“Câu hỏi không liên quan đến bài học ạ….”
“Ay, không sao đâu.”
“Vậy thì… làm thế nào để có thể gia nhập Vanquisher ạ?”
Rõ ràng là cô ấy đặt câu hỏi, nhưng thực chất là đã nói thay cho tất cả mọi người.
Câu hỏi đó chắc chắn đã tồn tại trong tâm trí của mọi học viên.
Đến cả Seong Siwoo ngồi ở hàng đầu cũng đang sáng mắt lên chờ đợi câu trả lời của anh ta.
Vanquisher, đội do ông lão kia lãnh đạo, là một trong những đội mạnh nhất thế giới.
Tuy nhiên, tương xứng với danh tiếng đó, họ nổi tiếng là rất hiếm khi tuyển thành viên.
Do đó, việc gia nhập Vanquisher cũng đồng nghĩa với việc chứng minh mình là anh hùng xuất sắc nhất.
Nhưng đáng tiếc là trong quá trình chơi game, gần như không có cơ hội nào dính líu đến họ.
‘Trong nguyên tác, họ đã bị tiêu diệt ngay từ đầu.’
Ở đầu nguyên tác, Vanquisher bị lũ Ma Nhân đột kích và xóa sổ.
Họ chỉ đơn thuần là một công cụ để báo hiệu sự khởi đầu bi thảm của câu chuyện.
- Đội anh hùng mạnh nhất đã bị tiêu diệt toàn bộ.
Cái chết của họ được miêu tả chỉ bằng một dòng chữ ngắn gọn này.
Họ tồn tại để nhấn mạnh sức mạnh áp đảo của kẻ thù và tình thế tuyệt vọng.
Thế nhưng.
‘Bây giờ thì khác.’
Tôi chậm rãi thở ra.
Sự kiện đó vẫn chưa xảy ra.
Và lần này, tôi có thể ngăn chặn nó.
Bởi vì tôi có đủ thông tin và kế hoạch.
Nếu ngăn chặn được cái chết của họ, chắc chắn sau này họ sẽ trở thành một nguồn sức mạnh to lớn.
Nhưng nói thật, đó không phải là lý do duy nhất.
Từ lúc nào không hay, họ không còn là những nhân vật trong câu chuyện do tôi viết nữa.
Vanquisher, những người từng được thể hiện chỉ bằng một dòng chữ, giờ đây đã thấm sâu vào cuộc sống của tôi.
Dù là vì Sion.
Không phải.
Chỉ đơn giản là vì bản thân tôi.
Tôi sẽ không để họ phải chết.
Nhất định.
