Nữ Chính Đã Cướp Mất Năng Lực Hồi Quy Của Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

Web Novel - Chương 22 - Hầm Ngục Mô Phỏng (6)

- Đội Jung Haein thu thập Thánh vật thành công. Nhiệm vụ kết thúc.

Giọng thông báo kết thúc vang vọng khắp khu di tích.

Mãi đến lúc đó, tôi mới thả lỏng tay và ngoảnh đầu nhìn lại.

Hai thành viên chủ lực của đội đối phương đã nằm sõng soài trên đất, còn Sion thì đang đặt tay lên Thánh vật.

Đứng cạnh cô ấy là Kim Daehyun và Yoon Sanghyuk, vẻ mặt cả ba đều hết sức thản nhiên.

“Kết thúc rồi.”

Tôi nói với Han Iri đang đứng trước mặt. Trông cậu ta cũng chẳng còn thiết tha đánh đấm gì nữa. Vẻ mệt mỏi lộ rõ, cậu ta lách qua sau lưng tôi để kéo Ju Hangang đang dính trên tường ra.

Dù có ngất đi chăng nữa thì cũng chẳng bị thương nặng được. Bởi buổi thực hành nào cũng có thiết bị an toàn cả.

Một cánh cổng dịch chuyển hiện ra ở vị trí Thánh vật vừa biến mất. Tôi cất bước định ra ngoài.

Đúng lúc đó, Sion vội vã chạy về phía tôi.

“Haein, cậu không sao chứ?”

Cô ấy vừa đến gần vừa săm soi khắp mặt mũi và tình trạng của tôi.

Có vẻ cô ấy đã lo lắng khi thấy tôi cúi gằm mặt lúc cuối.

“Tôi không sao.”

“Cậu chắc là ổn thật chứ? Có chuyện gì phải không?”

“Chắc là do lọ linh dược lần trước thôi, có vẻ tác dụng mạnh hơn tôi tưởng.”

“Vậy sao…?”

Sion quan sát tôi một lúc rồi gật đầu, ánh mắt chuyển sang cổ tay tôi.

Ở đó, chiếc vòng obsidian đang tỏa ra ánh sáng đen lấp lánh.

Tôi cũng vừa mới để ý.

Gì đây trời?

“Sao cái này lại thế này nữa?”

Tôi vừa nhìn chiếc vòng đang lấp lánh vừa hỏi.

“Biết đâu giờ nó mới bắt đầu phát huy tác dụng thì sao? Vòng ‘Tăng cường sinh lực’ mà.”

Sion dùng đầu ngón tay mân mê chiếc vòng, khẽ lẩm bẩm.

- Ừm, có vẻ ổn rồi....

Tôi cùng cô ấy bước về phía cổng dịch chuyển.

Yoon Sanghyuk và Kim Daehyun đã đi trước rồi.

Ngay khoảnh khắc tôi định đi theo sau họ, Sion đột nhiên áp sát lại gần.

“Để tớ dìu cậu nhé?”

“Không, tôi chưa đến mức đó….”

“Vậy à.”

Sion chẳng thèm nghe tôi nói hết câu đã khoác tay luôn rồi.

Tôi thử giật nhẹ tay ra nhưng chẳng ăn thua, đành bỏ cuộc rồi sánh bước bên cô ấy.

Vừa bước vào cổng dịch chuyển, khung cảnh trước mắt đã thay đổi chóng mặt, để lộ ra phòng thực hành.

Mọi ánh mắt của những học viên đã ngồi sẵn đều đổ dồn về phía chúng tôi.

Dường như chúng tôi là đội cuối cùng.

Sion vẫn khoác tay tôi, vừa vẫy tay vừa chào các học viên khác.

Trông cô ấy như thể đang tận hưởng việc được chú ý, nét mặt ánh lên vẻ tự tin tràn trề.

‘Con bé này lại làm gì thế không biết….’

Đã là tâm điểm của mọi ánh nhìn, lại còn có một mỹ nhân đang khoác tay bên cạnh.

Cái dáng vẻ như tướng quân khải hoàn trở về này khiến mặt tôi nóng ran.

Tôi vội vã đi về chỗ, thì thầm với Sion.

“Bỏ tay ra đi chứ.”

Cô ấy chẳng hề nao núng trước yêu cầu của tôi, mặt không biến sắc mà chỉ mấp máy môi.

“Chắc cậu phải tập làm quen dần đi là vừa?”

“Cậu lại nói linh tinh gì thế.”

Sion không trả lời câu hỏi cuối của tôi.

Cuối cùng, chúng tôi cứ giữ nguyên như vậy mà về tận chỗ ngồi.

Bình thường cô ấy ngoan là thế mà thỉnh thoảng cũng tùy hứng lắm, có điều dạo này tần suất ấy cứ tăng vùn vụt thế nào ấy.

Khi tôi đang ngồi ở chỗ, Han Iri cõng Ju Hangang trên lưng bước ra khỏi cổng dịch chuyển.

“Tên đó còn tỉnh đấy.”

“Ai cơ?”

“Cái thằng được cõng ấy, Ju Hangang.”

Yoon Sanghyuk ngồi bên cạnh thờ ơ buông một câu.

Chắc là muối mặt quá nên cả hai đi thẳng về phía phòng y tế luôn.

“Buổi học hầm ngục mô phỏng đầu tiên hôm nay, mọi người đã vất vả rồi.”

Vị giáo quan phụ trách bước lên bục giảng và cất lời.

“Với tư cách là đội tiên phong đã mang lại kiến thức cho các em, xin hãy cho đội 8 một tràng pháo tay.”

Chặp chặp chặp

Tiếng vỗ tay vang lên trong chốc lát. Sau vài thông báo cho buổi học tiếp theo, giáo quan đóng cổng dịch chuyển và tuyên bố kết thúc buổi học.

Các học viên bắt đầu lần lượt rời khỏi phòng thực hành.

Lúc đó, vài người đi ngang qua và bắt chuyện với tôi.

“Cậu là Jung Haein phải không? Cừ lắm.”

“Không phải diện con ông cháu cha thì chắc cũng vào được trường nhỉ?”

“Haein à, cậu có thể cho tôi xin số….”

Tôi cũng định rời đi, nhưng lại phải dừng giữa chừng để nghe những lời nhận xét ngắn gọn của họ.

Quả đúng là phong cách của Gaon, có thực lực ắt sẽ được công nhận.

Tôi trả lại cây thương vào hộp thu hồi vũ khí cạnh cửa rồi bước ra hành lang. Sion vẫn luôn đi cùng tôi.

Cô ấy bảo nhân tiện học chung thì ăn tối cùng nhau luôn.

Ban đầu tôi chỉ định về thẳng ký túc xá nghỉ ngơi.

‘Không được, tớ với cậu có học chung lớp đâu, chẳng gặp nhau được, cơm cũng không ăn chung được. Không phải lúc này thì còn lúc nào nữa chứ….’

… Tôi đành gật đầu.

Ra đến bên ngoài, nhìn qua ô cửa sổ có thể thấy bầu trời đã sắp lặn. Thời gian trôi nhanh thật.

Trên đường đến nhà ăn của trường, mấy tấm áp phích sặc sỡ dán trên tường đập vào mắt tôi.

Chúng tôi dừng lại ngó nghiêng.

‘Câu lạc bộ….’

Đó là những poster quảng bá câu lạc bộ.

Ở Gaon, học viên được khuyến khích tham gia ít nhất một câu lạc bộ.

Thực ra nói là ‘khuyến khích’ cho sang, chứ nếu tính cả điểm tích lũy kiếm được từ hoạt động câu lạc bộ thì đây là việc bắt buộc.

“Kiểu gì cũng phải tham gia một cái….”

Trong nguyên tác, lựa chọn câu lạc bộ của các nhân vật chính thay đổi theo từng lượt chơi, nên tôi đã định bỏ qua tuần đăng ký đầu tiên, sau đó xem xét thành viên rồi mới đăng ký vào đợt điều chỉnh và bổ sung.

Chắc các nhân vật chính khác đều đã đăng ký xong cả rồi.

Chắc mai phải tìm hiểu rồi đăng ký thôi….

“Haein vẫn chưa đăng ký à? Tớ cũng chưa này.”

Tôi quay đầu lại nhìn cô ấy.

“Ừ, vẫn chưa. Bận quá nên tôi chưa ngó ngàng gì được.”

“Vậy chúng mình tham gia cái này chung nhé?”

Cô ấy chỉ tay vào một tấm poster.

“Hai đứa mình đăng ký cái này đi. Trông có vẻ vui đấy chứ?”

Cái nào cơ?

Tò mò không biết là câu lạc bộ gì, bèn đọc tấm poster mà cô ấy chỉ.

[Cùng chữa lành những mệt mỏi học đường bằng những chuyến du lịch.]

Câu lạc bộ mà cô ấy chọn là câu lạc bộ du lịch.

Khoan đã, nhưng mà….

Ở góc dưới bên phải, dòng chữ nhỏ ‘Bắt buộc xem mặt sau’ kèm theo mũi tên đập vào mắt tôi.

Thấy có gì đó là lạ, tôi lật tấm poster lên xem mặt sau.

[Chỉ nhận đơn đăng ký của các cặp đôi, hãy cùng người thương của bạn…]

Dòng chữ đi kèm biểu tượng trái tim bắt mắt đã kích thích trí tưởng tượng.

“... Hả?”

Ngay lập tức, ký ức trong game mà tôi đã cố chôn vùi chợt ùa về.

A, cái này.

‘Câu lạc bộ X.’

Câu lạc bộ này là một trong những quả Trứng Phục Sinh của game.

Không phải là trông có vẻ bình thường, mà ngay từ cái bìa đã thấy có điềm rồi.

Đây là một câu lạc bộ hoàn toàn phù hợp với đặc tính của Gaon, nơi khuyến khích cả việc hẹn hò và hoạt động câu lạc bộ cùng lúc.

Đây cũng là một tình tiết mà nhân vật chính sẽ rơi vào tình huống dở khóc dở cười nếu đăng ký cùng một nữ chính cụ thể.

Hơn nữa, tất cả học viên nhập học đều đã đủ 19 tuổi nên cũng chẳng có gì to tát.

Có vẻ Sion cũng không biết gì mà lại rủ tôi.

Tôi lật ngược tấm áp phích lại và cho cô ấy xem nội dung.

Sau đó, Sion im lặng khoảng mười giây.

Rồi mặt đỏ bừng lên và vội vàng úp tấm áp phích lại.

“... Tớ không biết.”

Dù đã đoán vậy, nhưng đúng là cô ấy cũng không hề hay biết.

Chúng tôi đã biết nhau được 10 năm dưới sự chăm sóc của ông già.

“Ừ, tôi biết mà.”

Chúng tôi thân nhau như người nhà, nên không có chuyện cô ấy biết mà vẫn rủ rê như vậy.

Chắc chắn là không bao giờ.

***

Sau khi ngâm mình trong nước nóng cho đã, tôi bước ra phòng khách.

“Aizz, mệt chết đi được.”

Một ngày thật ê chề.

Cơ thể mình, tôi là người hiểu rõ nhất.

Suốt 10 năm rèn luyện, tôi đã nắm bắt được một điều về cơ thể mình.

Sức mạnh bộc phát hay hiệu suất tức thời khá ổn. Đây là sự thật mà ngay cả ông già cũng phải công nhận.

Tuy nhiên, vấn đề là….

“Nói thẳng ra là... hao ma lực.”

Không hẳn là tệ, nhưng cũng chẳng tốt đẹp gì.

Nhược điểm là nếu dùng sức liên tục thì sẽ kiệt sức rất nhanh.

Suy cho cùng, điểm yếu của tôi là đánh lâu dài.

Tôi ngồi xuống giữa phòng ký túc xá và bắt đầu quan sát trạng thái toàn thân.

Lần trước ở bệnh viện, tôi đã tự chẩn đoán sơ qua, nhưng có vẻ vẫn chưa nắm bắt được hoàn toàn.

‘Phải xem cho kỹ mới được.’

Khi tôi nhắm mắt và vận ma lực sâu, một luồng ma lực bùng nổ bắt đầu cuộn xoáy và di chuyển điên cuồng trong cơ thể.

Hệt như một con dã thú đang lồng lộn.

Linh dược uống lần trước chắc chắn đã làm tăng tổng lượng ma lực tuyệt đối của tôi.

Nhưng đồng thời, nó cũng khiến dòng chảy trở nên quá mạnh, biến ma lực trong cơ thể thành một thứ khó kiểm soát.

‘Đây chính là vấn đề.’

Ngay khoảnh khắc tôi đang vắt óc suy nghĩ xem phải làm thế nào.

Chiếc vòng obsidian trên cổ tay bắt đầu phát ra ánh sáng dịu nhẹ.

Ánh sáng đặc trưng của obsidian nhấp nháy theo một nhịp điệu đều đặn như mạch đập, và ma lực trong cơ thể dường như cảm ứng với ánh sáng đó mà ngừng chuyển động.

Chiếc vòng obsidian bắt đầu kìm giữ và sắp xếp lại dòng ma lực đang mất kiểm soát, vốn đang càn quét khắp cơ thể tôi.

“Hở?”

Tôi nhìn xuống cổ tay, lẩm bẩm với ánh mắt kinh ngạc.

Luồng ma lực đang lồng lộn bắt đầu di chuyển theo dòng chảy mới do chiếc vòng tạo ra, và dần ổn định lại.

Như thể năng lượng tựa sóng dữ biến thành những gợn sóng lăn tăn, luồng ma lực đang dao động dữ dội bên trong tôi dần trở nên tĩnh lặng.

Cứ như một con đập chứa dòng nước xiết đang điều khiển dòng chảy bằng những cánh cổng được điều chỉnh chắc chắn.

Tôi thử xòe tay ra, bao bọc một chút cương khí để kiểm tra cảm giác.

Cảm giác ổn định, sức mạnh và cả sự rõ nét tỏa ra từ cương khí.

Mọi thứ, so với trước đây, đã hoàn toàn khác biệt.

“Hờ.”

Một tiếng cười khan bất giác bật ra.

Cơ thể mình, tôi là người hiểu rõ nhất.

Tôi từ từ vuốt ve chiếc vòng và lẩm bẩm.

“Lão già, đúng là đỉnh thật sự.”

Đó là khoảnh khắc điểm yếu của tôi tan biến.