Nữ Chính Đã Cướp Mất Năng Lực Hồi Quy Của Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 142

Web Novel - Chương 20 - Hầm Ngục Mô Phỏng (4)

Ju Hangang liếc nhìn xung quanh rồi hừ mũi một tiếng.

“Thế này mà gọi là hầm ngục á?”

“Công nhận thật.”

Đường đi đơn giản đến mức khó tin. Lượn qua vài ngã rẽ, đừng nói đến một cái bẫy ra hồn, đến một con quái vật cũng chẳng thấy đâu, ngoài con goblin ban nãy ra thì chẳng còn mống nào. Cứ cái đà này thì chẳng mấy chốc là tới khu trung tâm thôi.

Trên vách tường có khắc mấy hoa văn cổ xưa, nhưng chừng đó chẳng đủ để tạo ra cảm giác căng thẳng chút nào.

“Anh tôi cứ bảo tiết học hầm ngục ở Gaon khó vãi chưởng, hóa ra cũng thường thôi nhỉ?”

Han Iri vừa lẩm bẩm một cách bâng quơ vừa sải bước.

“Giờ chỉ cần nghĩ xem sẽ đụng phải đội nào thôi.”

Ju Hangang nói với vẻ mặt đanh lại.

Han Iri dừng bước, ngẫm nghĩ lời cậu ta nói rồi hỏi.

“Cậu muốn gặp ai? Johan à?”

“Solo một chọi một với Johan thì chưa chắc, nhưng cả đội của cậu ta thì không ăn nổi đâu.”

Những thành viên mà Johan dẫn vào hầm ngục mô phỏng cũng chính là những người sẽ kề vai sát cánh cùng cậu ta sau này.

Bởi họ là Dũng Sĩ và Thánh Kỵ Sĩ bảo vệ cho cậu ta.

“Thế thì là ai?”

Han Iri hỏi lại.

“Jung Haein.”

“Thiệt tình, Cheon Yeoul cũng rút lui rồi. Tôi còn tưởng mình được chọn làm hạt giống cơ chứ? Ai ngờ lại có thằng con ông cháu cha nào đó nhảy dù vào... Nghe đồn trước đây thằng đó còn lập đội với cả Yu Hana nữa đúng không?”

“Ừ. Nghe nói thế.”

Ju Hangang cười khẩy rồi nói tiếp.

“Được gánh chứ gì nữa.”

Han Iri khẽ cười rồi gật đầu.

“Cậu thì muốn gặp ai?”

Trước câu hỏi của Ju Hangang, Han Iri tỏ vẻ đắn đo một lúc rồi quay đầu đi như thể chẳng bận tâm.

Nhưng trong lòng cậu ta đã có câu trả lời.

Thú thật, cậu ta đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên khi học kỳ bắt đầu. Han Iri vốn thuộc tuýp người chỉ được tỏ tình chứ chưa bao giờ chủ động thổ lộ.

Vậy mà lần này, cậu ta đã cố dẹp bỏ sự ngượng ngùng để tiếp cận cô ấy.

Thế nhưng, mỗi lần hạ quyết tâm đến gần, câu trả lời của cô ấy đều như một.

‘Xin lỗi, tôi phải đi gặp bạn rồi.’

Hơn nữa.

‘Bảo mình phải gọi cả họ tên...’

Có lần cậu ta đã mạnh dạn gọi tên cô ấy.

‘Cứ gọi là Ha Sion đi.’

Cậu ta không tài nào quên được ánh mắt lạnh lùng của cô ấy ngày hôm đó.

Từ giây phút ấy, người ‘bạn’ mà cô ấy luôn miệng tìm đến đã trở thành cái gai trong mắt cậu ta.

“Tôi cũng vậy.”

Cuối cùng, cậu ta đáp lại một cách hờ hững.

“Tôi cũng muốn gặp Jung Haein.”

Chẳng thể xác định rõ đó là ghen tuông, phẫn nộ hay chỉ đơn thuần là sự hiếu thắng.

Nhưng có một điều chắc chắn.

Cậu ta muốn cho cô ấy thấy cảnh mình hạ gục ‘Jung Haein’.

“Chà, chỉ là... tò mò xem thằng đó là người thế nào thôi.”

Han Iri nói vậy và nở một nụ cười điềm tĩnh, nhưng ánh mắt cậu ta đã dao động dữ dội.

Trong khi đó, ở phía đối diện, đội của Jung Haein đang ở trong khu vực an toàn.

“Hộc… Haein à….”

Đội của Jung Haein vừa dính cái bẫy thứ bảy.

Quái vật thì nhiều vô số kể, Kim Daehyun cảm thấy kiệt sức hơn bất kỳ buổi huấn luyện hay trận chiến nào mà cậu từng trải qua.

“Hầm ngục dạng mê cung vốn khó thế này sao…?”

- Hahaha, thôi chết quách đi cho rồi!!

Yoon Sanghyuk đứng bên cạnh họ đã phát điên.

Sau khi vượt qua cửa ải thứ sáu, mũi tên sượt qua háng dường như là giọt nước tràn ly.

“Không phải đâu.”

Jung Haein cũng bối rối không kém.

Nhưng Sion đứng bên cạnh đã hít một hơi thật sâu rồi trả lời.

“Đây đúng là hầm ngục dạng mê cung, nhưng có vẻ nó còn kết hợp cả dạng lối ra nữa.”

Hầm ngục dạng lối ra có sự phân biệt rõ ràng giữa lối vào và lối ra, vì vậy sẽ có hai cổng dịch chuyển ở cả hai phía.

Từ lối vào đến khu trung tâm tập trung nhiều thử thách và cạm bẫy, trong khi lối ra lại có cấu trúc dễ dàng đi qua mà gần như không có chướng ngại vật nào.

Vì vậy, trong thực chiến, nó còn được gọi là hầm ngục ‘ngon ăn’ vì có thể công phá ngược bằng cách tìm ra lối ra trước.

Hầm ngục thường được thiết kế xoay quanh một đặc tính duy nhất, nhưng đôi khi cũng xuất hiện dưới dạng kết hợp hai hoặc nhiều đặc tính.

“Càng đến gần trung tâm tôi càng cảm nhận được. Hầm ngục này không kết thúc ở khu trung tâm đâu. Hình như còn có con đường dẫn đến lối ra nữa.”

Vậy nên, hầm ngục lần này là một dạng kết hợp độc địa, bổ sung cho nhau giữa dạng mê cung hiếm quái vật và dạng lối ra đầy rẫy cạm bẫy và quái vật.

Khi Sion giải thích điều này, Yoon Sanghyuk, người tưởng chừng đã hóa điên, lại nhảy dựng lên.

“Đùa à, vậy có nghĩa là chúng ta đang ở phe cửa vào, còn mấy đứa đi từ hướng ngược lại thì đang đi đường dễ sao?”

“Cũng có thể coi là vậy.”

Trước tiếng hét đầy bất mãn của Yoon Sanghyuk, Jung Haein gật đầu đáp lại.

“Cái quái gì thế này…!”

“Và…”

Đúng lúc đó, Sion ngắt lời Yoon Sanghyuk và lặng lẽ giơ tay lên.

“Có lẽ chỉ cần vượt qua một lần nữa là đến khu trung tâm.”

***

Đối với những học viên không được chọn, hầm ngục mô phỏng mang lại nhiều niềm vui hơn là một buổi thực hành đơn thuần. Hình ảnh của mỗi đội mà họ có thể xem từ chỗ ngồi của mình không chỉ là tài liệu học tập mà còn là một màn trình diễn đỉnh cao.

“Woa, vãi thật. Yu Hana sắp thắng Johan rồi kìa?”

“Kang Ahrin kia có thật là học viên không vậy…?”

Màn hình trung tâm đã chiếu cảnh một vài đội va chạm nhau ở khu vực trung tâm.

Có lẽ ngay từ đầu mục đích đã là để họ bắt buộc phải đối đầu.

Tuy nhiên, Yong Hyunseong, một học viên trong top 100, lại đang xem video của một đội có phần bị lãng quên.

Hai đội vẫn chưa gặp nhau.

“Gì vậy? Bọn họ vẫn chưa đến nơi à? Chậm thật đấy.”

Một học viên hỏi cậu ta.

“Đúng là thế, nhưng…”

Ánh mắt cậu ta bất giác chuyển sang màn hình chiếu hầm ngục dạng mê cung.

‘Độ khó của hai bên chênh lệch quá nhiều...’

Ban đầu, cậu chỉ đơn giản nghĩ rằng tốc độ công phá của đội Jung Haein chậm, nhưng nếu nhìn kỹ thì sự khác biệt rất rõ ràng.

Hầm ngục của đội Han Iri quá dễ. Đừng nói đến cạm bẫy, ngay cả quái vật đáng gờm cũng không có, dường như chỉ cần đi bộ là có thể đến được khu trung tâm.

Ngược lại, hầm ngục của đội Jung Haein thì hoàn toàn khác.

Sự kết hợp giữa cạm bẫy và quái vật là một chuyện, nhưng sự khác biệt về độ khó tổng thể là điều không thể chối cãi.

Thế nhưng, tâm điểm của việc từ tốn phá giải những khó khăn ấy lại là Jung Haein.

Dáng vẻ của cậu ta khi chém quái vật, né tránh cạm bẫy để vượt qua trông chẳng khác nào một trận chiến của những anh hùng chuyên nghiệp thực thụ, vượt xa khuôn khổ của một buổi thực hành.

Ánh mắt của Yong Hyunseong dần dần dán chặt vào từng chuyển động của Jung Haein trên màn hình.

Nhận thấy xung quanh đã im phăng phắc, Yong Hyunseong ngẩng đầu nhìn quanh.

“Woa… gì thế này?”

Từ lúc nào, ánh mắt của các học viên đã lần lượt đổ dồn về màn hình của Jung Haein.

Ngay cả những người vừa xem video vừa cười nhạo lúc nãy, bây giờ cũng đang lặng lẽ dõi theo từng cử động của cậu ta.

Ban đầu chỉ có vài người. Nhưng chẳng mấy chốc, cả lớp bắt đầu dán mắt vào màn hình đó.

“….”

Không ai nói lời nào, nhưng chính sự im lặng đó lại vô cùng mãnh liệt.

“Gì vậy, cậu ta là ai…?”

Ai đó thì thầm bằng một giọng rất nhỏ.

Câu nói đó vang lên như một tín hiệu. Những học viên xung quanh liếc nhìn nhau rồi gật đầu như thể đồng tình.

Cậu ta, không, Jung Haein, chắc chắn là.

Có gì đó khác biệt.

***

Cuối cùng, chúng tôi cũng đã vượt qua được thử thách cuối cùng và đang nghỉ ngơi tại khu vực an toàn sau cuối.

Tuy nhiên, khu vực an toàn cuối cùng này lại có một bộ đếm thời gian đang chạy, khác với những lần trước.

Hẳn đây là sự quan tâm “ấm áp” của giáo quan, bảo chúng tôi đừng nghỉ ngơi nữa mà hãy nhanh chóng vào khu trung tâm để chiến đấu.

“119… 118… 117….”

Yoon Sanghyuk đang nằm sõng soài trên sàn, đếm ngược thời gian đang trôi trên đồng hồ.

“Muốn chết quá đi….”

Tôi nhìn cánh cửa đóng chặt dẫn vào khu trung tâm, rồi cuối cùng cũng lên tiếng.

“Chắc mọi người đều biết, nhưng sau cánh cửa này sẽ có đội đối thủ đang chờ chúng ta.”

“Và khả năng cao là họ đã đi từ phía lối ra. Thể lực của họ chắc chắn còn nhiều hơn chúng ta.”

Sion và Kim Daehyun lặng lẽ lắng nghe lời tôi nói.

Chiếc khiên của Daehyun đã vỡ một nửa, còn Sion, ngoài mái tóc hơi rối ra thì vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.

“Vậy thì sao?”

Thấy tôi do dự, Yoon Sanghyuk đang nằm liền ngẩng đầu lên, nhìn về phía tôi rồi hỏi.

Tôi đang phân vân không biết có nên nói ra điều tiếp theo hay không.

Khả năng này có tồn tại, nhưng trong lòng tôi cũng có một nửa là hoài nghi.

Thấy tôi im lặng hồi lâu, Sion liền cất giọng nhẹ nhàng thúc giục.

“Haein, nếu có gì muốn nói thì cậu cứ tiếp tục đi.”

Tôi gật đầu rồi nói.

“Vậy, họ đã dùng khoảng thời gian còn lại để làm gì?”

Yoon Sanghyuk ngẩng đầu suy nghĩ một lúc, rồi mắt mở to, ngã vật ra sàn và lẩm bẩm.

“…Chà, không lẽ nào… Chắc bọn nó không phải lũ khốn nạn đến thế đâu nhỉ.”

Tôi không phải là không hiểu phản ứng của cậu ta.

Kim Daehyun đứng bên cạnh hỏi với vẻ mặt nghiêm trọng.

“Không lẽ… cậu đang nói đến bẫy sao?”

Suy đoán của cậu ấy hoàn toàn chính xác.

Trong chiến đấu đối kháng, cạm bẫy là một yếu tố không thể thiếu.

Đặc biệt trong các tình huống như trận chiến chiếm đóng, bẫy đóng một vai trò chiến thuật cực kỳ lớn.

Vì thế, trong các buổi học đối kháng, cách sử dụng bẫy luôn được dạy.

Nhưng đây là buổi học về hầm ngục mô phỏng.

Không có tiền đề về các mối đe dọa như kẻ xâm nhập từ bên ngoài hay tội phạm ma thuật, mà chỉ đơn thuần giả định tình huống giao chiến khi các đội gặp nhau.

Vậy mà đối thủ lại đặt bẫy, điều đó cho thấy họ không chỉ tập trung vào việc công phá được giao, mà còn quan tâm nhiều hơn đến trận chiến sắp tới.

Hơn nữa, bẫy thường là một biện pháp cực đoan được sử dụng đối với những đối tượng nguy hiểm cao như tội phạm bị truy nã hoặc tội phạm ma thuật, hay với quái vật.

Trong một buổi học giao chiến thông thường, việc dùng nó đối với học viên là hơi quá đà.

“Vậy Haein, cậu định làm thế nào?”

Sion vẫn giữ giọng nói dịu dàng, ánh mắt hướng thẳng về phía tôi và hỏi.

Những con số trên đồng hồ đếm ngược dần dần giảm xuống, vang vọng bên tai.

Thời gian không còn nhiều.

“Tôi…”

***

“Được rồi, dừng lại đi và mau lên đây!”

Khu trung tâm của hầm ngục.

Đội của Han Iri đã đến nơi từ trước.

Dường như, để nhận được phần thưởng của hầm ngục, cả hai cánh cửa đều phải được mở.

Nhưng dù có chờ đợi bao lâu, đội đối thủ vẫn không xuất hiện.

Lúc này, Ju Hangang đã đề xuất một ý tưởng.

‘Hãy đặt bẫy.’

Ban đầu, các thành viên trong đội còn tỏ ra ngần ngại.

Nhưng Ju Hangang đã trích dẫn lời của giáo quan “nhất định phải thắng” và hùng hồn diễn thuyết một tràng, cuối cùng ý kiến của cậu ta cũng được thông qua.

Trong đầu họ, câu hỏi ‘liệu ý thực sự của giáo quan có phải là dự đoán đối thủ sẽ đến và đặt bẫy để vô hiệu hóa họ không?’ đã tan biến từ lúc nào.

Chỉ còn lại khát khao chiến thắng chiếm lấy vị trí đó.

Sau khi hoàn tất việc đặt bẫy một cách tỉ mỉ, Ju Hangang cùng đồng đội bám vào lan can tầng hai của khu trung tâm hầm ngục trông như một di tích để chờ đợi.

Ánh mắt của họ chỉ hướng về cánh cửa đối diện.

“Nhưng mà… lỡ họ bị thương nặng thì sao?”

Một thành viên đã phản đối từ đầu lo lắng hỏi Ju Hangang.

“Dù gì cũng là thực hành thôi, không bị thương nặng được đâu.”

Ju Hangang đáp lại một cách thờ ơ và Han Iri thêm vào một nụ cười.

“Với lại, chẳng phải vấn đề nằm ở mấy đứa chậm chạp lê lết qua một cái hầm ngục thế này sao?”

“Cũng đúng. Chắc chỉ cần cái bẫy là xong rồi nhỉ?”

Họ nhìn nhau rồi cười phá lên.

Cạch

Chính lúc đó.

Cánh cửa ở phía đối diện khu trung tâm mở ra đồng thời phần thưởng của hầm ngục hiện ra ở chính giữa.

“Đến rồi.”

Trong khoảnh khắc căng thẳng, bốn bóng người nhanh chóng tiến vào.

Và rồi, ngay lập tức.

RẦM RẦM RẦM RẦM!

Một vụ nổ.

Tiếng nổ inh tai nhức óc vang lên, cát bụi bao trùm khắp nơi.

Tầm nhìn tối sầm lại, không khí rung chuyển vì áp lực.

“Yah! Đỉnh thật!”

Hiệu quả của vụ nổ vượt xa sức tưởng tượng. Thật may là đã đặt loại bẫy dùng cho quái vật.

Quả bom ma lực tự chế do một thành viên chuyên ngành giả kim thuật trong đội làm ra đã hoàn toàn đáp ứng kỳ vọng của họ.

‘Cỡ này thì dù là Johan cũng thắng được.’

Ju Hangang chờ đợi cát bụi tan đi với vẻ mặt tràn đầy hy vọng.

Bụi bặm dần dần lắng xuống.

Bóng người dần hiện ra trong làn bụi mờ ảo.

Và họ... vẫn đang đứng.

‘Vẫn đứng?’

Ju Hangang sững sờ.

Khi lớp bụi tan đi một nửa, hình ảnh Jung Haein với vẻ mặt cau có đang phẩy tay để xua bụi đập vào mắt cậu ta.

Và bên cạnh cậu ta là Ha Sion, người đã xác định được vị trí của họ ngay lập tức bằng ánh mắt sắc lẹm. Miệng cô ấy mấp máy, dường như đang thông báo vị trí của họ.

“Lũ khốn không có lương tâm này!!!”

Tiếng hét của Yoon Sanghyuk văng ra từ bên cạnh, vang dội khắp khu thực hành.

Tóc tai cậu ta ướt đẫm mồ hôi xen lẫn rối bù, cậu ta gào lên không ngớt.

“Lũ chúng mày tính giết người hay sao mà đặt cái thứ này ở đây hả??”

Cả bốn người đều hoàn toàn bình an vô sự. Ju Hangang nuốt nước bọt nhìn quanh.

Và cậu ta phát hiện ra.

Những mảnh xác của con Troll bị nổ tan tành.

Không phải là bốn bóng người.

‘À.’

Bốn cái xác quái vật được ném vào chớp nhoáng chính là thứ đã kích hoạt bẫy.

‘Bị phát hiện rồi.’

Ánh mắt của Jung Haein cuối cùng cũng hướng về phía họ.

Ánh nhìn lạnh lùng dán chặt vào vị trí của họ như thể muốn xuyên thủng.

Cậu ta giơ tay, ngoắc ngón tay ra hiệu cho họ đi xuống.

“Xuống đây.”

Trước vẻ mặt lạnh lẽo đến buốt giá ấy, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Han Iri và Ju Hangang.