Nữ Chính Đã Cướp Mất Năng Lực Hồi Quy Của Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 31

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

Web Novel - Chương 19 - Hầm Ngục Mô Phỏng (3)

Vừa được dịch chuyển tới, trước mắt chúng tôi là một hầm ngục với hai lối đi trái phải bị tường chắn.

Nhìn sơ qua là biết ngay đây là kiểu hầm ngục mê cung điển hình.

Đúng như đã được thông báo trước, buổi ‘Thực hành Chinh phục Hầm ngục Mô phỏng’ này không chỉ đơn giản là đi ải hầm ngục như cái tên của nó đâu.

Tôi không rõ cấu trúc hầm ngục này thế nào, nhưng khả năng cao là ở phía đối diện cũng có một đội khác đang xuất phát.

Tổng cộng có bốn hầm ngục, vậy chắc mỗi nơi sẽ có hai đội.

Cứ đi tiếp thế này, sớm muộn gì chúng tôi cũng đụng mặt nhau thôi.

“…Lúc nãy là sao vậy nhỉ?”

Vừa vào hầm ngục, Yoon Sanghyuk vẫn còn đực mặt ra ngẫm lại lời của giáo quan.

“Thì là bảo chúng ta phải đánh nhau chứ gì nữa.”

Tôi đưa mắt nhìn Ha Sion.

“Bảo chúng ta phải đánh nhau để thắng đội của Kang Ahrin với Johan á?”

Ha Sion đang đặt tay xuống đất, ngồi im nhắm mắt.

Tôi im lặng đứng bên cạnh chờ cô ấy.

“…Đâu có. Đội mình cũng có Haein mà….”

Ngay khi Yoon Sanghyuk định lẩm bẩm tiếp, Kim Daehyun đã đưa ngón trỏ lên môi.

“Suỵt.”

Tiếng lẩm bẩm của Yoon Sanghyuk bị chặn lại.

Đúng lúc đó, Ha Sion từ từ mở mắt rồi đứng dậy.

Cô ấy phủi đất trên tay rồi nhìn tôi.

Tôi liền hỏi.

“Sao rồi? Cậu dùng ‘Điều Phối’ được không?”

Cô ấy lắc đầu đáp lại câu hỏi của tôi.

“Không được rồi, tớ chỉ nắm được phương hướng sơ sơ thôi. Có thứ gì đó đang gây nhiễu cảm quan.”

‘Điều Phối’ là kỹ năng của cung thủ, cho phép cảm nhận cấu trúc hầm ngục và tìm ra lộ trình tối ưu nhất.

Thường thì với các hầm ngục dạng mê cung, chỉ cần nắm được cấu trúc qua ‘Điều Phối’ là việc chinh phục sẽ trở nên cực kỳ đơn giản.

Tuy nhiên, kỹ năng này đòi hỏi trình độ vận dụng ma lực rất cao, gần như là bất khả thi đối với học viên.

Tôi đã nghĩ mọi chuyện sẽ dễ thở hơn, nhưng học viện Gaon quả là cẩn thận. Xem ra họ đã chặn đứng khả năng này rồi.

“Đi thôi.”

Cả đội bắt đầu di chuyển theo hướng Ha Sion chỉ.

Tôi dừng lại một chút rồi quay sang nhìn Yoon Sanghyuk.

“Sanghyuk này, cậu đảm nhận vị trí hộ vệ được không?”

Hộ vệ là vị trí bảo vệ các chủ lực tầm xa và hỗ trợ ở trung tâm đội hình. Vị trí này yêu cầu sự đa năng, vừa phải chặn các đòn tấn công nhắm vào nhân lực chủ chốt, vừa phải linh hoạt chuyển sang tấn công khi cần.

“Tôi á?”

Yoon Sanghyuk vừa chỉ tay vào mình vừa hỏi lại.

Cũng phải thôi. Vì tôi đang tiên phong, nên vị trí hộ vệ để bảo vệ Ha Sion ở giữa sẽ hợp lý hơn nếu giao cho Kim Daehyun, người cầm khiên.

Nhưng đó là khi đối đầu với quái vật.

Hầu hết quái vật, trừ những cá thể cấp cao, đều có trí tuệ thấp và hiếm khi nhắm vào các chủ lực tầm xa hay hỗ trợ ở trung tâm.

Vì vậy, Kim Daehyun là người phù hợp nhất để dùng khiên chặn các đòn tấn công đạn lạc.

Tuy nhiên, PvP lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.

Con người luôn nhắm vào trung tâm đội hình, nơi tập trung những nguồn lực cốt lõi.

Khi đó, chỉ dùng khiên phòng thủ thôi là không đủ.

Đương nhiên tôi sẽ không để đối phương có cơ hội tiếp cận trung tâm, nhưng đây là vấn đề về hiệu quả.

“À, là để đối phó với người.”

Nghe vậy, Kim Daehyun gật gù tỏ vẻ đã hiểu.

‘Được đấy chứ.’

Kim Daehyun không chỉ có kiến thức cơ bản mà còn nắm bắt tình hình rất nhanh.

Ngay cả Ha Sion cũng có vẻ hơi ngạc nhiên.

Xem ra mắt nhìn người của tôi không tệ.

Tôi giải thích ngắn gọn cho Yoon Sanghyuk về vai trò và sự cần thiết của vị trí hộ vệ. Cậu ta vốn có kiến thức nền nên nhanh chóng gật đầu đồng ý.

Tiên phong là tôi, trung tâm là Yoon Sanghyuk và Ha Sion, còn hậu phương là Kim Daehyun.

Sắp xếp lại đội hình xong, chúng tôi lại tiếp tục lên đường.

***

Yoon Sanghyuk di chuyển theo chỉ dẫn của Jung Haein.

Thật ra, cậu không hiểu hết lý thuyết của Jung Haein, nhưng có một điều cậu đã thấm từ lâu.

‘Cứ nghe lời cậu ta là auto ngon.’

Cậu ta chưa nói sai bao giờ. Cứ như há miệng chờ sung, mọi chuyện đều đâu vào đấy.

Nhưng căng thẳng là điều không thể tránh khỏi. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu đảm nhận vai trò hộ vệ.

Hơn nữa, lời của giáo quan lúc nãy càng nghĩ càng thấy bất an.

‘Gặp đối thủ thì phải chiến đấu và giành chiến thắng?’

Tuy không nói thẳng, nhưng chẳng khác nào khẳng định rằng mọi người chắc chắn sẽ chạm trán họ.

Đối phó với quái vật thì không sao, nhưng cậu không tự tin mình có thể làm tốt khi đối đầu với những học viên xuất sắc như Kang Ahrin hay Johan.

Đúng lúc đó, Ha Sion đi bên cạnh lên tiếng.

“Cũng không cần phải lo lắng quá đâu.”

Từ nãy đến giờ, ánh mắt cô ấy vẫn luôn dán chặt vào tấm lưng của Jung Haein đang đi phía trước.

“Vì đằng nào thì Haein cũng sẽ giải quyết gần hết mọi chuyện thôi mà.”

Yoon Sanghyuk chỉ biết gật đầu. Bất cứ ai từng chung đội với Jung Haein đều khó lòng phủ nhận điều đó.

Bất thình lình, Jung Haein dừng bước.

“Khoan đã.”

Cậu giơ tay ra hiệu cho cả đám dừng lại.

Ngay lập tức, ánh mắt Jung Haein trở nên sắc lẹm, ghim chặt vào một khe hở trên tường.

Rồi cậu hét lên.

“Daehyun!”

Kim Daehyun nhanh chóng di chuyển vào trung tâm, giơ cao chiếc khiên.

Xoẹt!

Ánh sáng từ chiếc khiên loé lên, tạo thành một lớp màng chắn. Ngay lập tức, vô số mũi tên từ nỏ bắn tới, những mảnh kim loại sắc nhọn găm vào màng chắn và phát ra tiếng nổ lách tách.

Phập phập phập phập!

“Gruuuuu….”

Kim Daehyun gầm gừ.

Xuyên qua lớp màng chắn, bóng dáng của Jung Haein hiện ra trong tầm mắt.

Lũ Troll vung rìu khổng lồ lao về phía Jung Haein, nhưng cậu vẫn bình tĩnh đến lạ thường.

Ngay khoảnh khắc chiếc rìu của một tên Troll bổ xuống, Jung Haein liền hạ thấp người, lách vào điểm mù bên hông nó.

Vút!

Cây thương của cậu vạch một đường chéo, xé toạc cổ họng con Troll đầu tiên khiến máu tươi phun xối xả.

Nhưng trước cả khi con Troll đó kịp ngã xuống, Jung Haein đã lao đến mục tiêu tiếp theo.

‘Wow….’

Một pha chuyển động khiến người ta phải ngẩn ngơ thán phục.

Né tránh và tấn công nối liền thành một dòng chảy duy nhất, và mũi thương của cậu chỉ nhắm vào những điểm chí mạng.

Bất thình lình, một con Troll khác xuất hiện từ phía sau, nhắm vào sơ hở của Jung Haein mà vung chùy.

Jung Haein xoay người định né đòn, nhưng trước hai đòn tấn công gọng kìm, đầu chùy đã sượt qua hông cậu trong gang tấc.

Nhưng chính vào lúc đó.

Kéeeet

“Tên... khốn kiếp đó….”

Từ bên cạnh, cùng với tiếng chửi thề là âm thanh dây cung được kéo căng đến cực hạn.

“C-cái gì vậy?”

Yoon Sanghyuk giật nảy mình quay sang nhìn Ha Sion.

Cây cung trên tay Ha Sion đã được giương lên hết cỡ, ánh mắt cô ấy vẫn dán chặt vào Jung Haein.

“Này, khoan đã—!”

Yoon Sanghyuk còn chưa kịp dứt lời—

Vụt!

Mũi tên đã bay đi nhanh như một tia chớp.

Mũi tên lao thẳng về phía lưng của Jung Haein và một cảm giác căng thẳng đến nghẹt thở bóp chặt lấy trái tim Yoon Sanghyuk.

Nhưng Jung Haein phản ứng cực nhanh.

Cậu không cần nhìn lại, như thể đã biết trước theo bản năng, chỉ khẽ nghiêng đầu sang một bên.

Phập!

Mũi tên sượt qua tai Jung Haein, xuyên thủng chính xác giữa hai hàng lông mày của con Troll ở cuối quỹ đạo.

Jung Haein quay lại, khẽ giơ ngón tay cái lên.

Thấy vậy, một nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt Ha Sion.

Yoon Sanghyuk hít một hơi thật sâu khi nhớ lại tình huống ban nãy.

Troll mạnh hơn Goblin một trời một vực. Con nào con nấy cũng sở hữu thân hình to lớn và sức mạnh áp đảo.

Liệu trong số các học viên, có ai có thể một mình cân cả bầy Troll như vậy không?

Cậu lướt qua những cái tên trong đầu rồi lắc đầu nguầy nguậy.

Hơn nữa, phát bắn điên rồ vừa rồi, cùng pha né tránh còn điên rồ hơn, đã đủ để cậu ngừng suy nghĩ vẩn vơ.

“Chuyện này có thật luôn sao….”

Cậu ta khẽ lẩm bẩm.

***

Cái lũ giáo quan điên này.

Bẫy đúng là tinh hoa của hầm ngục, nhưng tôi không ngờ chúng lại được bố trí hiểm hóc đến thế.

Thêm cả thứ chất lỏng sền sệt trên mũi tên, chắc chắn là độc gây tê liệt.

‘Điên thật rồi.’

Tôi thu hẹp khoảng cách với đội hình chính một chút.

Độ khó của hầm ngục có vẻ cao hơn tôi nghĩ, nên tôi cần kiểm soát các biến số tốt hơn.

Thế nhưng, như thể để chế giễu những lo lắng đó, chúng tôi đã nhanh chóng đến được khu vực an toàn.

Vài chiếc ghế và một chiếc bàn xếp được đặt trong một không gian hẹp, một bên tường có chuẩn bị sẵn các vật phẩm bổ sung đơn giản như nước khoáng.

Bấy nhiêu cũng quá đủ để nghỉ ngơi rồi.

Yoon Sanghyuk ngồi phịch xuống ghế thở hổn hển rồi hỏi tôi.

“Mà này Haein.”

“Hửm?”

“Cậu với Sion… quen nhau từ trước à?”

Nghe cậu ta hỏi, tôi bèn liếc nhìn Ha Sion.

Cô ấy đang ngồi ở một góc kiểm tra lại dây cung. Vẫn là dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày, đầu hơi cúi xuống.

“Sao thế?”

“Không… chỉ là hai người phối hợp ăn ý quá….”

Tôi khẽ lắc đầu và trả lời cho qua.

“Thì cũng quen biết lâu rồi.”

Dù vậy, một cảm giác kỳ lạ vẫn thoáng qua trong đầu tôi.

Nghĩ lại thì, tại sao Ha Sion lại không được chọn làm hạt giống nhỉ?

Thứ hạng 19 là quá đủ để được chọn. Và tôi có thể chắc chắn rằng thực lực của Ha Sion không chỉ dừng ở con số đó.

Tôi hỏi Ha Sion.

“Sion này.”

Cô ấy ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Hửm?”

“Trong buổi học đơn vị có chuyện gì à? Tôi thấy lạ vì cậu không được chọn làm hạt giống.”

Ha Sion suy nghĩ một lúc trước câu hỏi của tôi, rồi mỉm cười nhẹ nhõm như thể đó không phải là chuyện gì to tát.

“Chỉ là lúc đó mấy người ở trên tự quyết định với nhau, nên tớ cũng im lặng làm theo… thành ra bị xếp chót luôn.”

Ra là vậy.

“Cậu cũng hơi thụ động nhỉ.”

Nghĩ đến tính cách của Ha Sion thì chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra.

Cái tính ngại va chạm với người khác của cô ấy đôi khi lại khiến thực lực của cô ấy không được đánh giá đúng.

“Thụ động…?”

Yoon Sanghyuk đang nghe lỏm bên cạnh lẩm bẩm với vẻ khó hiểu.

“Sao thế? Có chuyện gì à?”

Ha Sion dịu dàng mỉm cười hỏi lại Yoon Sanghyuk.

“À, không. Không có gì đâu.”

Cô ấy lại quay sang nhìn tôi với một nụ cười nhẹ.

“Với lại, nếu tớ là hạt giống thì đã không được chung đội với cậu rồi, đúng không?”

Nụ cười của Ha Sion vừa có chút tinh nghịch lại phảng phất vẻ dịu dàng.

“Tớ thích thế này hơn.”