“Bắt đầu từ học viên hạt giống số 1, mỗi người sẽ lần lượt chọn thành viên theo thứ tự từ 1 đến 8. Sau đó, chúng ta sẽ đảo ngược lượt chọn từ học viên số 8 về lại số 1. Tổng cộng mỗi người sẽ có ba lượt chọn.”
Vị giáo quan tiếp tục giải thích.
“Mời học viên Yu Hana. Cứ tự do lựa chọn, lớp A hay lớp B đều được.”
Nghe vậy, Yu Hana chậm rãi ngẩng đầu, đưa mắt nhìn quanh các học viên khác.
Mỗi khi ánh mắt cô ấy lướt qua, ai nấy đều bất giác rụt vai lại.
Vốn dĩ Yu Hana đã mang vẻ ngoài lạnh lùng và sắc sảo. Nụ cười có thể làm dịu đi những đường nét sắc bén đó, nhưng gương mặt vô cảm như lúc này lại tạo ra một áp lực lạ thường cho người đối diện.
Cô ấy hờ hững đưa ngón tay chỉ về phía một người.
Đó là một nữ sinh có thứ hạng tầm trung.
Nữ sinh được gọi tên đứng dậy với gương mặt cứng đờ rồi tiến về phía Yu Hana.
Tiếp theo là lượt của Johan.
Lựa chọn của cậu ta là Jang Hoyeon, một nam sinh lớp B.
Cậu học viên này vốn là người hay đi cùng Johan và sở hữu thể chất vượt trội.
‘Cũng chẳng có gì đặc biệt.’
Tôi thản nhiên nghĩ thầm trong khi theo dõi lượt chọn tiếp theo.
Trong khi các hạt giống lần lượt đưa ra lựa chọn mà không có bất ngờ nào, vẻ mặt của những người còn lại ngày một căng thẳng.
“Ha Sion, làm chung không?”
Giữa lúc đó, một người vừa lơ đãng nhìn đi đâu đó vừa chọn Ha Sion.
Là Han Iri, hạng 13.
Bất ngờ được gọi tên, Ha Sion có vẻ ngỡ ngàng, đôi mắt mở to.
Cô ấy tỏ ra lúng túng, không đứng dậy ngay mà thận trọng hỏi vị giáo quan.
“Thưa giáo quan, em có thể từ chối được không ạ?”
Giáo quan gật đầu đáp.
“Dĩ nhiên là được. Tham gia hay chỉ quan sát là quyền của học viên.”
Ha Sion cúi đầu áy náy rồi nở một nụ cười gượng với Han Iri.
“Xin lỗi nhé, hôm nay tôi chỉ muốn quan sát thôi.”
Han Iri ngẩn người nhìn cô ấy một lúc rồi cố tỏ ra thật ngầu bằng cách gật đầu.
“Ờ, ờ! Không sao đâu!”
‘Đúng là một cú từ chối phũ phàng.’
Một màn từ chối khiến người ngoài nhìn vào cũng thấy tội nghiệp.
Sion cũng nổi tiếng ghê nhỉ.
“Vậy thì, Ju Hangang ra đây.”
Han Iri vội vàng chọn một người khác để chữa cháy cho tình huống khó xử.
Người được cậu ta chọn là Ju Hangang, hạng 36. Cậu học viên này đã nhìn tôi chằm chằm kể từ khi việc gọi tên các hạt giống kết thúc.
Có vẻ như cậu ta nghĩ rằng vị trí hạt giống thứ tám đáng lẽ phải thuộc về mình.
Sắp đến lượt tôi rồi.
Hai trong ba thành viên đã được xếp sẵn, còn người tôi chọn thì cũng đã quyết rồi.
“Tiếp theo, học viên Jung Haein.”
Nghe giáo quan gọi tên, tôi từ từ đứng dậy.
Cảm nhận mọi ánh mắt đang đổ dồn về mình, tôi bước lên.
“Seong Siwoo.”
Kế hoạch đã được định sẵn.
Tôi không chút do dự mà gọi tên.
Lựa chọn của tôi là Seong Siwoo.
Dạo gần đây trông cậu ta cũng trầm tính hơn, tính cách cũng bớt xốc nổi đi nhiều. Dù vẫn cứ kè kè thanh kiếm bên mình...
Thôi thì, đằng nào cũng cần kinh nghiệm làm việc nhóm nên tôi đã gọi cậu ta.
Hơn nữa, buổi thực hành hôm nay chắc chắn không chỉ đơn thuần là chinh phục hầm ngục.
Thế nhưng, Seong Siwoo lại chẳng những không đứng dậy mà còn quay đầu về phía giáo quan.
“Tôi từ chối.”
Thằng ranh này?
Cảm giác bị một thằng con trai từ chối là thế này đây sao.
Một cảm giác mà tôi chẳng bao giờ muốn nếm trải lại.
“Học viên Jung Haein, hãy chọn người khác.”
Vị giáo quan bình thản thông báo.
Tôi thở dài và nghĩ đến phương án B.
“Kim Daehyun.”
Kim Daehyun?
Là ai thế?
Tiếng xì xào bàn tán vang lên xung quanh.
Tất cả những học viên được chọn từ đầu đến giờ đều nằm trong top 100, nhưng Kim Daehyun lại là một học viên ở top 500 lận.
Ngay cả chính chủ cũng có vẻ ngạc nhiên khi được gọi tên.
Kim Daehyun, trong buổi học đơn vị lần trước đã thể hiện rất tốt. Không chỉ đơn giản là tốt hơn so với thứ hạng của mình.
Khi đó, tôi đã ra lệnh như một đội trưởng, cậu ta đã tin tưởng tuyệt đối vào chỉ thị của tôi và di chuyển một cách hoàn hảo.
Tôi đánh giá rằng cậu học viên này đang bị xếp hạng thấp hơn so với thực lực.
Kim Daehyun đứng cạnh tôi và thì thầm.
“Cảm ơn nhé, Haein à….”
Tôi lặng lẽ vỗ vai cậu ta hai cái.
Nhưng vì đã bị người trong dự tính từ chối, việc suy nghĩ xem nên chọn ai tiếp theo trở nên lâu hơn.
Khi ánh mắt tôi vô tình lướt quanh phòng thực hành, một bóng người đã lọt vào tầm ngắm.
‘Sion?’
Cô ấy đang nhìn tôi.
Người vừa từ chối lời mời của Han Iri lúc nãy, giờ lại đang công khai nhìn thẳng về phía này.
‘A, kệ vậy.’
Tôi chỉ bừa một người, chọn cô ấy với tâm thế phó mặc.
“Ha Sion, cậu có hứng thú không?”
Bị từ chối một lần rồi, chẳng lẽ lại không thể bị từ chối lần thứ hai.
Bầu không khí trong phòng học thoáng chốc đông cứng.
Han Iri nhìn cô ấy với ánh mắt không thể tin nổi.
Thật ra, tôi đã loại Sion khỏi danh sách lựa chọn ngay từ đầu vì quá gian lận.
Tôi và cô ấy đã có một khoảng thời gian khá dài cùng nhau luyện tập dưới sự chỉ dạy của ông.
‘5 năm? Hay 6 năm nhỉ?’
Nếu chỉ tính theo năm thì cũng đã ngần ấy thời gian trôi qua.
Giữa ánh nhìn của mọi người, cô ấy từ từ đứng dậy.
“Không phải Ha Sion.”
Rồi cô ấy bước về phía tôi.
“Là Sion cơ mà. Cậu phải gọi tớ là Sion chứ.”
May mắn là thảm cảnh bị từ chối hai lần liên tiếp đã không xảy ra.
Sion đứng vào vị trí cạnh tôi và mỉm cười dịu dàng.
Trong phòng lại bắt đầu vang lên những tiếng xì xào.
“Cậu ổn chứ?”
Tôi hỏi Sion.
Han Iri vẫn đang chết trân nhìn tôi và cô ấy.
“Phải làm đến mức này... thì người ta mới chịu hiểu ra được.”
Cô ấy nhún vai nhẹ tênh như thể chẳng có gì to tát.
“... Tôi hiểu sơ sơ rồi.”
Tôi thở hắt ra một hơi và gật đầu.
Giờ nhìn lại, có vẻ đây là một cuộc theo đuổi đơn phương.
Sion dường như không bận tâm đến bầu không khí đó rồi bình thản quay đầu đi.
Cứ thế, một vòng lựa chọn nữa trôi qua và cuối cùng chỉ cần chọn thêm một người là xong.
Tôi thử hỏi ý kiến các thành viên trong nhóm, nhưng không ai có đề xuất gì đặc biệt.
Nếu không có ý định gì lớn lao, thì chọn một gương mặt quen thuộc vẫn tốt hơn.
“Yoon Sanghyuk.”
Ngay lập tức, từ hàng ghế chờ, Yoon Sanghyuk bật dậy và hét lên.
“Tuyệt vời!!”
Tuyệt vời…?
Cậu ta lao ra ngay tắp lự như thể đã chờ sẵn.
Phản ứng bất ngờ này khiến tôi nhất thời ngẩn người.
Yoon Sanghyuk chạy ra trước mặt tôi và hùng hồn tuyên bố.
“Tôi sẽ làm việc thật chăm chỉ!”
Cậu ta đâu phải kiểu người này.
Trông có phần hơi lố.
Tôi nhìn cậu ta với vẻ mặt đầy thắc mắc.
Thấy vậy, Yoon Sanghyuk gãi đầu và cười ngượng nghịu.
.
“À thì… điểm số buổi học đơn vị lần trước đúng là không đùa được đâu….”
“Lúc đó thực sự xin lỗi cậu!”
Đến lúc này tôi mới gật gù.
Có vẻ như kết quả buổi học đơn vị đã được công bố trong lúc tôi nằm viện.
Tôi cũng hỏi Kim Daehyun đang đứng bên cạnh.
“Cậu cũng vậy à?”
Cậu ta khẽ gật đầu và gãi đầu.
“Ừm… người ta gọi tên từng người lên cho xem kết quả, điểm khá cao.”
Ra là vì thế mà cậu ta mừng như vậy.
Nhưng chợt một thắc mắc nảy ra trong đầu tôi.
Nhìn phản ứng của Ju Hangang và một vài học viên khác lúc nãy, rõ ràng họ đang nghi ngờ việc một người không có thứ hạng như tôi lại được chọn làm hạt giống.
Bởi trong giới học viên, “không có thứ hạng” thường được ngầm hiểu là con ông cháu cha, đều đi cửa sau hết.
Nói cách khác, điều đó có nghĩa là họ vẫn chưa biết thân phận thực sự của tôi.
Kim Daehyun có vẻ là người thận trọng nên chắc không nghĩ ngợi nhiều.
Còn Yoon Sanghyuk và Lee Sangbong thì….
‘Hừm….’
Tôi đã nghĩ chắc chắn họ sẽ đi rêu rao khắp nơi.
Tôi quay sang nhìn cậu ta.
“Nhưng mà này.”
“Hửm?”
“Cậu cũng kín miệng phết nhỉ?”
Yoon Sanghyuk nhún vai, khóe miệng nở một nụ cười tinh nghịch.
“Ai lại đi đồn mấy chuyện đó làm gì.”
Hóa ra cậu ta kín tiếng hơn mình tưởng?
Có lẽ mình đã trông mặt mà bắt hình dong….
“Nếu cậu nổi tiếng thì làm gì còn chỗ cho tôi nữa.”
“?”
“Phải tranh thủ ké fame một lần trước khi cậu nổi hơn nữa chứ.”
Cậu ta nắm chặt tay và nhìn tôi.
“Thế nên, xin cảm ơn vì đã cho tôi cơ hội này!”
Tôi thở dài, lắc đầu.
“Cậu có người bạn tốt ghê nhỉ…?”
Sion đứng bên cạnh khẽ cười, giọng có chút chua chát.
“Đúng vậy thật.”
Kuuung-!!
Khi việc lập nhóm hoàn tất, thiết bị khổng lồ đặt ở chính diện phòng thực hành bắt đầu khởi động.
Những tấm kim loại khổng lồ khớp vào nhau và bắt đầu xoay tròn, chẳng mấy chốc một cánh cổng lấp lánh ánh sáng xanh lam hiện ra.
Cánh cổng này mang lại cảm giác tương tự như ‘Lăng mộ của Iano’ tôi từng thấy, trông vô cùng tinh xảo.
“Từ bây giờ, 8 đội sẽ tiến vào hầm ngục và bắt đầu cuộc chinh phục.”
Giọng của giáo quan vang vọng khắp phòng.
“Buổi thực hành sẽ kết thúc khi các em chinh phục được hầm ngục và nhận phần thưởng, hoặc khi rơi vào trạng thái không thể chiến đấu, hoặc khi hết thời gian quy định.”
Các học viên dần dần tập trung lại theo từng đội.
Tám đội đứng trước cánh cổng, thiết bị cơ học dưới chân bắt đầu hoạt động và đếm ngược.
Dường như đây là một khoảnh khắc căng thẳng.
Gương mặt các học viên đều cứng lại.
Nhưng đúng lúc đó, vị giáo quan bước lên một bước, thu hút ánh nhìn của chúng tôi.
“Trước khi bắt đầu, chúng ta hãy thử giả định một tình huống nhé?”
Giọng của giáo quan rất điềm tĩnh, nhưng lại có một sự vang vọng rờn rợn đến kỳ lạ.
“Các em đã chính thức nhận được quyền chinh phục hoặc giấy phép thám hiểm, rồi tiến vào hầm ngục.”
- 10
- 9
- 8
Cô ấy chậm rãi bước về phía chúng tôi và nói tiếp.
“Nhưng, nếu trong quá trình chinh phục, các em phát hiện ra một đội khác ở bên trong thì sao?”
- 7
- 6
- 5
“Nếu tình huống đó xảy ra, tôi có thể khẳng định rằng.”
- 3
- 2
- 1
Giọng cô ấy hơi trầm xuống.
“Họ chắc chắn là kẻ địch của các em.”
- 0
“Có thể là Tín Đồ Hắc Ám, cũng có thể là những kẻ trộm mộ. Hoặc cũng có thể là những tội phạm bị truy nã đang lẩn trốn.”
Khóe miệng cô ấy từ từ nhếch lên.
Tái hiện hoàn tất.
“Vì vậy, nếu như hôm nay trong hầm ngục mô phỏng, các em tình cờ gặp một đội khác.”
Bắt đầu tiến vào.
“Trong cuộc chiến với kẻ thù, mong các em sẽ giành chiến thắng.”
Lời nói vừa dứt, cánh cổng xanh lam bừng sáng dữ dội và dịch chuyển tất cả mọi người đi.
