===========================================
24.
"Như vậy là được rồi chứ?"
Marigold đóng dấu cuối cùng lên lá thư. Tinh linh Fina đang nằm ườn trên vai nàng lười biếng cất lời.
"Hoàng thất sẽ chấp nhận một lá thư như thế này sao?"
"Chắc là sẽ chấp nhận thôi. Nếu họ biết chị là ai."
"Nhưng Hoàng Thái tử có phải là người dễ nói chuyện đến vậy không? Sẽ vì một tấm thiệp mời thế này mà đến vũ hội sao?"
"...Ai mà biết được chứ?"
Lá thư của Marigold - "thiệp mời" - cứ như vậy được người của Công hội Đạo tặc gửi đến địa điểm đã định.
Từ bây giờ có rất nhiều việc phải chuẩn bị.
Đây là việc cuối cùng nàng phải hoàn thành trong kiếp này.
"Giờ thì đi thôi."
Marigold đột nhiên lắc đầu, gạt đi hình bóng của người nào đó đang hiện lên trong tâm trí.
"A a a a a!"
Nhanh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió rít bên tai.
"Ngài đang làm gì vậy?"
"A a a a a a a a!"
25.
Ngày con đường dẫn đến hoàng cung được thắp sáng đèn hoa.
Đêm trước vũ hội Hoàng gia, giới quý tộc Quần đảo như đã hẹn trước, lũ lượt đổ về hoàng cung.
"Chờ một chút! Xin cho tôi đi nhờ một chuyến! Tôi!"
Một người phụ nữ mặc lễ phục giơ tay, lao ra con đường xe ngựa đang phi nước đại.
Một cô gái với đôi giày trang trí bằng thủy tinh, chiếc vòng cổ đá quý lấp lánh, và mái tóc vàng cài hoa tung bay trong gió.
"Hây da!"
Người phu xe phanh gấp, lau vội mồ hôi lạnh.
Chưa kịp để ông hỏi, cô gái đã trèo vào trong xe.
"Xin hãy đưa tôi đến vũ phòng!"
"Ấy, vị tiểu thư tôn quý này...! Đột nhiên lao ra đường nguy hiểm lắm ạ?"
"Cái này. Gửi ngài. Xin hãy nhanh lên ạ!"
"Nhất định sẽ phục vụ hết lòng, thưa tiểu thư!"
Ngay khoảnh khắc nhận lấy năm đồng bạc, vẻ mặt người phu xe lập tức giãn ra.
"Chà, năm nay vũ hội có nhiều người ăn diện thật. Quả nhiên là vì có các thành viên hoàng tộc tham dự nhỉ."
Đúng như lời ông ta nói, con đường dẫn đến hoàng cung chật ních những người ăn vận lộng lẫy.
Đây là ngày mà tất cả những người thuộc giới thượng lưu của Quần đảo đều tụ họp tại vũ phòng hoàng gia.
"Nếu tôi mà trẻ hơn, xuất thân tốt hơn, chắc cũng sẽ phát cuồng vì vũ hội mất. Chẳng trách các văn nhân nổi tiếng đều nói, Quần đảo chính là một chiến trường lãng mạn hoành tráng..."
Phải rồi.
Chuyện xảy ra ở biên cương Đế quốc, hoàn toàn không liên quan gì đến những người ở đây.
Dù cho thôn quê đại lục có người chết đói đầy đường, dù cho mỗi ngày đều có những ngôi làng bị chiến loạn và cướp bóc thiêu rụi cũng chẳng sao cả.
Bởi vì Quần đảo Rodnes lúc nào cũng yên bình như vậy.
Đêm nay sẽ qua đêm cùng ai, có thể bắt chuyện với nhân vật tai to mặt lớn nào và có được một cuộc gặp gỡ lãng mạn.
Chỉ có những điều đó mới là chuyện họ quan tâm.
"Mà hình như cô đã kết hôn rồi sao? Chiếc nhẫn trên tay này..."
"Nhanh, nhanh lên đường đi ạ."
"A, vâng."
Nàng tiểu thư tóc vàng vội vàng rụt tay về giấu đi.
Người phu xe không muốn dính vào những chuyện tình cảm phức tạp của giới quý tộc.
Xe ngựa vừa đi qua cổng thành, nàng tiểu thư tóc vàng đã đạp cửa lao ra ngoài.
"Vất vả cho ngài rồi!"
"Tiểu thư?"
Nàng đang chạy như bay về phía con đường nhỏ trong vườn hoa dẫn đến vũ phòng.
"Ấy, cẩn thận chút."
"Nếu không bận, hay là chúng ta cùng nhau trò chuyện một lát..."
"A! Tôi đã yêu ngài từ cái nhìn đầu tiên. Tên tôi là Long Scher Baba... Tiểu thư! Chờ đã, tiểu thư!"
Đối với những kẻ cố gắng chặn đường, nàng thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt lấy một cái.
Giữa khung cảnh lướt qua nhanh như gió, nàng như đã có mục tiêu rõ ràng, đi thẳng vào trong hoàng cung.
Đám đông ồn ã. Hành lang chói lọi. Một đôi nam nữ đột nhiên lướt qua vai nàng.
.
.
.
"Nhìn gì vậy, Lancel Dante."
"...Không có gì."
Lancel vì một cảm giác quen thuộc mà quay đầu nhìn lại, nhưng rất nhanh đã thu hồi tầm mắt.
Anh mặc một bộ lễ phục đuôi tôm trắng muốt, bên cạnh là một người phụ nữ trong bộ lễ phục màu đỏ đang khoác tay anh.
Đại Hoàng nữ Violet, người đang đeo mạng che mặt.
"Hộ tống một người phụ nữ quyến rũ như ta mà còn dám nhìn người phụ nữ khác. Xem ra ngươi cũng chẳng phải người đàn ông tốt lành gì. Thật tội nghiệp cho Marigold."
"……."
Khi Lancel nhíu mày định rút tay ra, Đại Hoàng nữ lại càng khoác chặt tay anh hơn.
"Thấy chưa?"
"Ý người là gì ạ?"
"Mấy tên Kị sĩ đó."
Lancel đưa mắt nhìn quanh vũ phòng.
Giữa bữa tiệc nơi giới quý tộc Quần đảo qua lại, có thể thấy những Kị sĩ mặc áo giáp. Tất cả đều đeo kiếm nghi lễ bên hông.
"Đây là Kị sĩ đoàn phụ trách bảo vệ vũ phòng. Theo quy định chính thức của hoàng thất, những ngày như hôm nay chỉ nên triển khai một Kị sĩ đoàn. Khoảng ba mươi người."
"Trông có vẻ hơn một trăm người."
"Ngươi nghĩ là tại sao?"
"Vì hoàng thất quản lý hỗn loạn?"
"Đó cũng được xem là một lý do. Ngoài ra thì sao."
Lancel rõ ràng đã biết câu trả lời, nhưng cố tình im lặng không nói.
"Marigold."
Đại Hoàng nữ cố ý hạ thấp giọng.
"Người biết Marigold ở đây, ngoài ta ra còn có rất nhiều đứa em khác, đây chính là bằng chứng. Biết đâu chúng còn biết cả trái ngọt sẽ nhận được sau khi có được con bé..."
"Đây đúng là không biết ai đã tung tin đồn nhảm này ra nữa."
"Ngươi đang nghi ngờ bản cung sao? Thật khiến người ta đau lòng, Lancel Dante. Tình giao của chúng ta chỉ đến mức này thôi sao?"
"Không chỉ đến mức đó. Mà là một nghiệt duyên vô cùng sâu đậm."
"Ha ha ha!"
Nàng tuy cười cho qua chuyện, nhưng sự nghi ngờ của Lancel đối với Đại Hoàng nữ là thật.
Vì hoàng quyền, nàng hoàn toàn có thể không chút do dự mà lợi dụng Marigold.
Biết đâu nàng đang định tự mình xác nhận, sau khi tập hợp các em lại, rốt cuộc ai đang thèm muốn Marigold.
Ai là địch.
Ai là bạn.
"Vậy Điện hạ không cần chuẩn bị gì cũng không sao ạ?"
"Không phải có ngươi ở đây rồi sao?"
"Lúc cần thiết tôi sẽ bỏ rơi người."
"Không, ngươi không thể bỏ rơi ta. Ít nhất bây giờ chúng ta vẫn đang trong mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau không phải sao? Ta cần sức mạnh, còn ngươi cần quyền lực."
"Nghe như đang nói, một khi mất đi giá trị lợi dụng thì lúc nào cũng có thể trở thành kẻ thù nhỉ."
"Điều đó phụ thuộc vào lựa chọn của ngươi, Lancel Dante."
Hê hê hê, nàng bật ra một tiếng cười trầm.
"Trên đời này ngoài ta ra, không ai có thể bảo vệ Marigold."
Nhìn lại, nàng vẫn là một người phụ nữ âm hiểm xảo quyệt.
Lancel cùng nàng tiến vào sâu bên trong nơi tổ chức tiệc. Người xuất hiện trước mặt anh sớm hơn cả Marigold, lại là một gương mặt quen thuộc.
"Lancel?"
Anh trai của anh.
Leo Dante.
"Tại sao em lại ở đây?"
Ánh mắt anh ta rời khỏi Lancel, ngay lập tức chuyển sang người bên cạnh.
"Người phụ nữ bên cạnh là..."
Trong mắt Leo Dante hiện lên vẻ nghi hoặc.
Bởi vì anh ta nhận ra người phụ nữ đeo mạng che mặt không phải là Mary.
"Ngoại tình nhanh vậy sao... thảo nào không đi cùng Mary, thì ra là vì lý do này. Cái tên phóng đãng này. Mới đính hôn được bao lâu mà đã như vậy."
"……."
Ngón tay vô tình chỉ thẳng vào giữa trán Lancel.
"Đừng nhìn thằng nhóc này như vậy, nó là người đã có vị hôn thê rồi. Tiểu thư đây cũng đừng quá ngây thơ, tốt nhất là nên dừng lại đúng lúc mà tìm người khác đi."
"Xin ngài đừng lo. Tôi biết rõ mọi chuyện nhưng vẫn qua lại với anh ấy đấy ạ."
Giọng nói đầy ý cười của Đại Hoàng nữ truyền đến.
"...Haizz, Lancel. Rốt cuộc em đang giở trò gì vậy."
"Em có làm gì đâu."
Phải. Chẳng qua chỉ là đột kích doanh trại của Đại Hoàng nữ, tàn sát đội hộ vệ, rồi đưa nàng đến đây thôi.
Ngoài ra không có chuyện gì xảy ra cả.
"Anh hùng thì nên có vài hồng nhan tri kỷ."
"Ai là anh hùng chứ."
Lancel cố gắng rút tay ra.
Đại Hoàng nữ nắm chặt lấy nó.
26.
"Tại sao Lancel đại nhân lại ở đây...!"
Tầng hai của vũ phòng.
Marigold chỉ để lộ đôi mắt đang chấn động.
Nguyên nhân là bóng hình quen thuộc ở tầng một.
"Lại còn cùng với người phụ nữ không biết liêm sỉ đó...!"
Lancel và người phụ nữ đeo mặt nạ đang đứng sát vào nhau.
Nhìn thấy cảnh hai người ghé tai thì thầm, Marigold cảm thấy có thứ gì đó đang sôi sục trong người.
Nàng nghiến răng ken két, mồ hôi lạnh túa ra. Không biết từ lúc nào nàng đã bắt đầu cắn móng tay mình.
'Tuy mình mong Lancel đại nhân được hạnh phúc... nhưng hạnh phúc này đến nhanh quá rồi!'
Trong lúc nội tâm đang thổ huyết, Fina vỗ cánh bay đến bên cạnh nàng.
"Làm được rồi, thật sự làm được rồi."
"Làm được cái gì?!"
"Những gì cần thấy cũng đã thấy đủ rồi chứ. Đến mức này rồi thì."
"Quá đáng lắm... Lancel đại nhân..."
Khóe mắt Marigold khẽ hoe đỏ.
"Tiểu thư."
"……?"
"Chẳng phải đã nói sau này sẽ không gặp lại nữa sao? Tại sao vẫn còn vương vấn như vậy? Chẳng phải chính tiểu thư đã nói mối quan hệ này đã kết thúc rồi sao?"
"Kết, kết thúc gì chứ, không phải như vậy..."
"Chẳng phải đã nói là hoàn toàn buông bỏ rồi sao?"
"Ư..."
"Chẳng phải đã nói là không còn gì lưu luyến nữa sao?"
"Huhu..."
"Chẳng phải đã nói những chuyện muốn làm đều đã làm xong cả rồi thì nên mãn nguyện sao?"
"……."
Đối mặt với lời chỉ trích của Fina, Marigold dời tầm mắt đi.
Nàng chưa bao giờ nói mối quan hệ đã kết thúc. Để nói ra những lời đó, tinh thần của Marigold vẫn chưa chịu đựng nổi.
"Chị chỉ nói... sau này có lẽ sẽ không gặp lại được nữa..."
"Thì như nhau mà."
Nhưng Fina nghe vậy quả thực có thể hiểu như thế. Dù sao thì "sau này không gặp lại" và "hoàn toàn kết thúc" cũng không có gì khác biệt.
Marigold cố gắng trấn tĩnh lại trái tim đang đập loạn nhịp.
Những cảm xúc khó khăn lắm mới kìm nén được suýt chút nữa đã bùng nổ. Nàng lại một lần nữa dùng sức ấn những cảm xúc đang cuộn trào ấy trở lại đáy lòng.
"Vũ hội chính thức bắt đầu!"
Trong vũ phòng sáng rực, tiếng hát du dương vang lên.
Những đôi nam nữ quý tộc tâm đầu ý hợp nắm tay nhau tiến ra giữa đại sảnh.
Marigold co ro trước lan can tầng hai, ôm chặt lấy đầu gối, vùi sâu mặt vào trong đó.
Người mà nàng đang chờ đợi sẽ sớm đến tầng hai này. Nếu đã nhận được thiệp mời, chắc chắn ngài ta sẽ tìm được nàng.
Nhưng có lẽ là vì hình ảnh của Lancel ban nãy. Không hiểu sao đôi chân nàng lại mềm nhũn.
Giờ này có lẽ Lancel đang khiêu vũ cùng người phụ nữ đeo mặt nạ không rõ danh tính kia, ý nghĩ đó không ngừng giày vò tâm trí nàng.
'Rốt cuộc mình vẫn không thể tháo nó ra được.'
Bất chợt, nàng nhìn thấy chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út. Chiếc nhẫn rẻ tiền chỉ tốn vài đồng xu mua ở lễ hội bia Ale Borland.
Ngay cả khi đã đoạn tuyệt với Lancel, Marigold cuối cùng vẫn không thể tháo chiếc nhẫn này ra.
"Vị phu nhân đây, có thể cùng tôi khiêu vũ một bản không?"
"Hừm, vậy xin nhảy cùng ngài một bản."
"Ha ha ha!"
"Hì hì hì!"
Tiếng ồn ào của vũ hội dường như đang dần xa.
Bất giác, một ký ức xa xăm dần hiện về trong tâm trí Marigold.
Một ngôi làng chài nhỏ.
Đống lửa trại bùng cháy.
Những con người nồng nặc mùi rượu và mồ hôi.
Những người trong bộ quần áo cũ kỹ, rách rưới nhưng vẫn nắm tay nhau nhảy múa.
Marigold cười rạng rỡ hòa mình vào trong đó.
Lancel Dante nắm tay nàng cùng khiêu vũ.
Ký ức về vũ hội ở Borland.
"Vui thật đấy. Hì hì."
Marigold chợt nhận ra mình đang mỉm cười.
Đây không phải là ký ức có thể quên đi chỉ vì muốn quên. Dù có hoảng hốt muốn rũ bỏ cũng không thể.
"Marigold."
Ngay lúc đó.
Giọng nói vang lên từ sau lưng khiến sắc mặt Marigold lạnh đi trong phút chốc.
Đó là một giọng nói thô ráp và xa lạ.
Tim nàng như thắt lại.
Tựa như bừng tỉnh khỏi một giấc mơ.
Tiếng ồn ào của vũ phòng vốn đang xa dần lại bắt đầu vọng lại bên tai.
"Cô là Marigold sao?"
Đầu ngón tay khẽ run, Marigold ngẩng đầu lên.
Nàng biết thời khắc đã đến.
Thân hình đang co ro của nàng từ từ thẳng dậy.
'Vậy nên, Lancel đại nhân.'
Nàng hít một hơi thật sâu.
Cơn run rẩy nơi tay chân lắng xuống, hơi thở cũng trở nên vững vàng.
Marigold dần lấy lại dũng khí. Phải rồi, chỉ cần nghĩ rằng tất cả những điều này là vì "chủ quân", thì chẳng có gì to tát cả. Nghĩ rằng đây là điều ngài ấy mong muốn, thì ngược lại, không có gì là không thể làm được.
Ngay từ đầu, đây đã là ý nghĩa cho cả cuộc đời nàng.
"Phải."
Ánh mắt Marigold trở nên tĩnh lặng như mặt hồ sâu.
'Em sẽ dâng hiến cả cuộc đời mình.'
Nàng chậm rãi xoay người lại.
Hướng về phía người đàn ông xuất hiện sau lưng mình.
"Tôi là Marigo..."
"Bắt được em rồi."
"Á!"
Một cú cốc đầu trời giáng giáng mạnh xuống đỉnh đầu Marigold.
