Vòng Lặp Thứ Tám
"Phiên bản tương lai của chị đã thay đổi nội thất của căn phòng này cho giống hệt với thời đại của chúng ta. Nhưng riêng cái túi xách thì không thể tái hiện được, vì chị ấy không có vật thật."
"...Tức là, căn phòng này đang tồn tại ở trục thời gian tương lai?"
Tôi đã hiểu lầm nghiêm trọng. Tôi cứ ngỡ không gian bên ngoài phòng học bị biến đổi, còn bên trong phòng học vẫn giữ nguyên. Hóa ra đó là một sai lầm chết người.
"Có lẽ... à không, chắc chắn là tôi của tương lai không hề có chủ ý làm điều này."
Trong bản ghi chép cuối cùng không hề đề cập đến Time Leap. Nghĩa là Haruka của tương lai không hề biết chúng tôi đang ở đây. Chị ấy chỉ đơn giản là muốn sắp đặt căn phòng này sao cho giống hệt với thời điểm mình từng ở vì một mục đích nào đó. Và tình cờ thay, điều đó đã trở thành cái bẫy đánh lừa chúng tôi.
"...Xin lỗi trợ lý. Lỗi của tôi."
"Là do em không nhận ra thôi ạ."
Lẽ ra tôi nên nghi ngờ sớm hơn. Nhưng giờ không phải lúc để hối tiếc.
"Đừng có ủ rũ thế chứ chị?"
"Chà, cậu cũng biết ăn nói đấy nhỉ."
Sau nụ cười dịu dàng, chị đưa ngón tay lên trán, lấy lại vẻ nghiêm túc.
"Sắp xếp lại nào. Điều này đồng nghĩa với việc một giả thuyết đã bị bác bỏ: giả thuyết 'Phòng câu lạc bộ và bên ngoài là hai thế giới khác nhau nên chúng ta không thể ra ngoài'."
Chúng tôi đã xác định được rằng nơi đây và bên ngoài nằm trên cùng một mặt phẳng không gian. Nghĩa là, lý do "cửa không mở để tránh mâu thuẫn khi kết nối hai thế giới khác biệt" đã trở nên vô lý.
"Do đó, khả năng chỉ còn lại rất ít. Sự bất thường duy nhất còn sót lại ở đây, chính là chúng ta."
"Cửa không mở là để ngăn chúng ta ra ngoài sao?"
"Nếu coi đó là cơ chế tự bảo vệ của thế giới thì cũng hợp lý. Time Travel là một hiện tượng bất định và chưa được biết đến. Có những khả năng xảy ra vượt quá phạm vi hiểu biết của khoa học."
Để giam giữ chúng tôi, căn phòng này đã bị phong tỏa.
"Tuy nhiên, mối lo ngại lớn nhất nảy sinh từ lý thuyết này là..."
Haruka bỗng ngập ngừng. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy chị đang sợ hãi. Cảm giác như chị đang sợ phải đối diện với sự thật. Lần đầu tiên tôi thấy chị như vậy. Chị dùng hết sức bình sinh để cạy mở đôi môi đang mím chặt, thốt ra từng lời:
"Có thể chúng ta sẽ không quay về được nữa."
"...!"
"Vì nghĩ rằng căn phòng này thuộc về quá khứ nên tôi đã chủ quan. Tôi cứ nghĩ là vẫn có thể quay lại, mọi thứ vẫn chưa hoàn toàn thay đổi."
Bằng giọng đều đều, Haruka kể ra sai lầm của chính mình.
"Nếu căn phòng thuộc về quá khứ, tôi đã nghĩ rằng bằng việc triệt tiêu 'Nguyên nhân', tương lai có thể thay đổi."
Hiệu ứng cánh bướm
Một cái vỗ cánh của con bướm ở quá khứ có thể gây ra cơn bão ở tương lai. Một hành động nhỏ trong quá khứ có thể thay đổi hoàn toàn cục diện tương lai. Có vẻ chị đã nghĩ rằng nếu cố tình tạo ra thay đổi đó, Time Leap cũng sẽ chấm dứt. Việc chị chọn tìm kiếm "Nguyên nhân" thay vì "Sự thật" chắc cũng vì ý đồ đó. Chị muốn bẻ cong sự bất thường của trục thời gian một lần nữa để đưa nó về trạng thái bình thường. Nhưng điều đó chỉ khả thi khi và chỉ khi đây là quá khứ.
"Nhưng đây không còn là quá khứ nữa."
Tương lai... không, chừng nào chúng tôi còn đang ở hiện tại của mốc thời gian này, điều đó là bất khả thi.
"Hơn nữa, nếu Time Leap chỉ là hiện tượng đi kèm với Time Slip (trượt thời gian) của chúng ta, thì không biết bao giờ nó mới kết thúc. Và khi nó kết thúc, liệu có gì đảm bảo chúng ta sẽ ra ngoài được không?"
Nếu sự bất thường xảy ra do chúng tôi đã tiến đến tương lai thì khi nào nó mới chấm dứt? Liệu có kéo dài vĩnh viễn không? Hay có điểm dừng nào đó? Và giả sử nó kết thúc, liệu chúng tôi có thể rời khỏi căn phòng này không?
Nếu Time Leap kết thúc, Shiranui Haruka của tương lai sẽ nhảy lầu và chết. Còn chúng tôi bị nhốt trong căn phòng không lối thoát, không thức ăn, không nước uống, rồi sẽ lặng lẽ mục rữa ở đây. Một bước sai lầm là rơi thẳng xuống vực thẳm của cái chết.
"Tôi đã quá lạc quan. Rõ ràng là chẳng có gì đảm bảo cả, vậy mà..."
Haruka lẩm bẩm với giọng run rẩy. Bị lôi tuột khỏi hàng ghế khán giả, khỏi phòng thí nghiệm an toàn, giờ đây chị mới thực sự nhận thức được mình đang đứng trên bờ vực thẳm.
Nhưng tại sao thế nhỉ? Nhìn Haruka đang run rẩy mong manh như sắp sụp đổ, não bộ tôi lại bắt đầu vận hành trơn tru đến lạ. Chị bảo là thất bại, là sai lầm. Thực tế có lẽ đúng là vậy... nếu cứ để nguyên thế này. Nếu cứ hối hận vì chọn sai, vì suy nghĩ lệch lạc mà đứng yên chờ chết, thì đó mới là sai lầm lớn nhất. Chẳng phải trợ lý là tôi ở đây là để ngăn chuyện đó xảy ra sao.
Tôi sẽ gột rửa thất bại của Tiến Sĩ. Tôi sẽ làm lại bao nhiêu lần cũng được, cho đến khi nó trở thành thành công, thành đáp án chính xác. Tôi chưa từng gặp ai có tư duy sắc bén hơn chị. Vậy làm thế nào để vươn tới nơi mà chị không thể chạm tới? Đơn giản thôi. Không phải bằng tư duy logic. Mà bằng Ego, bằng những suy đoán áp đặt đầy ích kỷ. "Chắc là...", "Có lẽ là...", hãy xoáy sâu vào những thứ đó.
Có ba điều cần suy nghĩ.
Tại sao Shiranui Haruka lại chọn phòng câu lạc bộ này?
Tại sao Shiranui Haruka lại ngừng nghiên cứu?
Tại sao Shiranui Haruka lại chọn tự sát?
Từ khóa là " ".
Nó bị bỏ trống. Nhưng chính vì thế nên mới quan trọng. Một ký tự trống rỗng không tồn tại trong văn bản, không hiện hữu ở đó. Nếu chị giả định " " là số ảo, thì chắc chắn phải có cách để tìm ra giá trị của nó.
Và một từ khóa nữa: Chiếc váy liền thân màu trắng. Chị chỉ mặc nó khi điều kiện "Hoài niệm” và “Nỗi nhớ quê hương" được thỏa mãn. Hai khái niệm tưởng chừng như nằm ở hai nơi hoàn toàn khác biệt, thực ra lại đang ở rất gần nhau. Bởi vì trong bản ghi chép cuối cùng có viết:
“" " đã ở đó từ lúc nào không hay. Lần đầu tiên tôi nhận ra sự hiện diện đó chắc là khi tôi vừa mới nhận thức về thế giới xung quanh.”
Tức là, thời thơ ấu của Haruka và " " có mối liên hệ mật thiết. Lý do chọn phòng câu lạc bộ này, nếu coi đó là vì " " thì nó là thứ tồn tại chung ở cả trường cấp ba (đây) và quê nhà (đâu đó), và là thứ rồi sẽ bị mất đi.
"...AAA!!"
Đến đi. Còn chút nữa thôi.
Tôi vò đầu bứt tai, sục tay vào mái tóc rối bù, điên cuồng suy nghĩ.
"Kaoru...?"
"Tên em...!"
Haruka cất tiếng gọi với giọng điệu nhẹ bẫng như bông. Tôi như người mất hồn ư. Nhớ lại thì, trong lúc tôi đang mải mê suy nghĩ, chị không hề nói một lời nào. Thậm chí không phát ra một tiếng động. Và hơn hết, chị vừa gọi tên tôi.
Chị chưa bao giờ gọi tên tôi cả.
Kỳ lạ, có gì đó rất kỳ lạ.
"Cậu ổn không? Cần giúp gì không?"
"Không, em nghĩ là em ổn..."
Dòng suy nghĩ đang nóng hổi như bị dội một gáo nước lạnh. Chị vẫn hỏi han bằng giọng điệu không đổi, nhưng có gì đó rất trẻ con. Dù có bị sốc tinh thần đi nữa thì cũng thật kỳ quái. Chỉ vì mạng sống bị đe dọa mà chị lại trở nên thế này sao?
"Chị thì sao, chị có ổn không đấy?"
"Hửm? Tôi á? Sao lại hỏi thế?"
"Sao là sao, thì..."
"Kaoru, lâu lắm rồi tụi mình mới gặp lại nhỉ."
"...Lâu lắm, rồi?"
Cắt ngang lời tôi, Haruka bắt đầu nói chuyện với giọng điệu như một bà lão.
Lâu lắm rồi ư? Tôi và Haruka mới chỉ gặp nhau vài tháng trước thôi mà.
"Thì đúng là thế còn gì? Bao nhiêu năm rồi nhỉ. Tôi đã tìm cậu suốt đấy?"
"...!?"
Ký ức ùa về như thác lũ.
Bình thường chẳng có lý do gì để một người có chỉ số thông minh như chị lại chọn ngôi trường này. Khi được hỏi, chị đã trả lời:
“Thú thật thì chẳng có lý do gì thú vị đâu. Chỉ vì đây là trường cấp ba gần nhà mới nhất, với lại…”
“Tạm thời chưa nói được. Một lúc nào đó tôi sẽ kể cho cậu nghe.”
Chỗ ở mới. Đã tìm kiếm suốt.
Chị biết tôi sống ở vùng này sao? Vì thế nên chị mới chọn trường này? Nhưng mà, vô lý quá. Không thể nào có chuyện tôi và Haruka đã từng gặp nhau. Haruka chuyển đến từ nơi khác, còn tôi sống ở thị trấn này từ nhỏ...
“Thật đấy ư?”
"...Hả?"
Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Một thiếu nữ đang đứng đó. Váy liền thân màu trắng, mũ rơm rực rỡ như mặt trời. Phía sau vành mũ, đôi đồng tử sâu thẳm như muốn hút hồn người đối diện đang lấp lánh.
"Ai... vậy."
“Cậu biết mà, đúng không?”
Ở phía bên kia tầm mắt, tôi thấy Haruka đang gieo mình xuống.
Không hiểu sao, trong mắt tôi, thiếu nữ đó, lại trông giống hệt Haruka.
"Chị ơi?"
Ý thức của tôi vụt tắt.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
