Mười Lăm Phút Bất Tận

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Legends

(Đang ra)

My Childhood Friend Showed Me a Hypnosis App, So I Pretended to Be Taken by It and She Kissed Me

(Đang ra)

My Childhood Friend Showed Me a Hypnosis App, So I Pretended to Be Taken by It and She Kissed Me

あらばら

Và đó là bắt đầu cho chuỗi ngày giả vờ bị thôi miên của Ryuto cùng với đó là một chuỗi các tình huống rối ren...

21 330

Chuyện về ông anh U30 làm Vtuber

(Đang ra)

Chuyện về ông anh U30 làm Vtuber

Tokumei

Thôi thì, chắc vẫn sướng hơn là làm việc đến chết, đúng không?

2 4

Chillin’ on an Uninhabited Island in Another World

(Đang ra)

Chillin’ on an Uninhabited Island in Another World

ぎうにう

[Nếu chỉ có thể mang 1 thứ đến hòn đảo không một bóng người, bạn sẽ mang gì?] - đó là dòng chữ được viết trên đó.

1 4

Câu chuyện kết thúc của tiểu thư kỳ dị

(Đang ra)

Câu chuyện kết thúc của tiểu thư kỳ dị

夜猫菌

“Tôi tên là Luo Ling.”“Tôi chỉ là một học sinh trung học bình thường.

1 4

Tôi đã trở thành một hiệp sĩ bị ám ảnh bởi các nàng công chúa

(Đang ra)

Tôi đã trở thành một hiệp sĩ bị ám ảnh bởi các nàng công chúa

sajerak (사제락)

Còn hiện tại thì tất cả những gì tôi muốn làm là nghỉ ngơi.

9 143

Toàn Văn - Nhật Ký Của Shiranui Haruka

Nhật Ký Của Shiranui Haruka

Vốn dĩ tôi định dùng tiếng Anh hoặc lối hành văn trang trọng vì sử dụng phần mềm này, nhưng đây chẳng phải luận văn hay nghiên cứu gì, nên tôi sẽ viết bình thường thôi. Thế này hiệu quả hơn. Tôi quyết định sẽ ghi lại toàn bộ suy nghĩ, nên sẽ dùng văn nói.

Ba tháng trước, " " đã chết.

A, vẫn không được. Dù dùng cách này cũng không viết được tên của " ". Để tiện xưng hô, tôi sẽ gọi là cậu ấy. Đến ký ức cũng đang dần phai nhạt, nên việc dùng đại từ thay thế thật đáng sợ.

Cậu ấy chết, tôi đau khổ. Sau một hồi khóc lóc, tôi nhận ra sự bất thường. Tôi đã đến dự đám tang với tư cách bạn bè, nhưng ghi chép về ngày hôm đó đã biến mất sạch sẽ. Ký ức cũng mơ hồ. Tôi gọi điện cho những người tham dự lúc đó, nhưng họ không nhớ. Không, thái độ của họ như là không hề biết gì cả. Đã nói là không biết cái thứ đó, nhưng lại quay sang xin chữ ký. Buồn nôn. Tôi cúp máy.

Có gì đó không ổn.

Tôi kiểm tra điện thoại của mình. Bức ảnh chụp cùng cậu ấy vào ngày tốt nghiệp cấp ba đã biến mất. Bản sao lưu, ảnh rửa, tất cả đều không còn. Tuyệt vọng thật sự. Đừng có đùa với tôi. Ký ức của tôi, thế giới của tôi đã bị vấy bẩn. Hành động sau đó của tôi nhanh đến mức chính tôi cũng phải ngạc nhiên. Tôi lùng sục tất cả những nơi mà thông tin của cậu ấy có thể còn sót lại. Cấp ba, cấp hai, cấp một, v.v. Cuối cùng thì trí nhớ vô dụng của tôi cũng có ích. Dựa vào những địa danh cậu ấy từng nhắc đến trong các cuộc trò chuyện... tôi dùng cái danh Shiranui Haruka để đột nhập vào đó.

Tôi vừa viết là có ích ư? Không hề. Có thể nói là vô ích thì đúng hơn.

Biến mất rồi.

Tài liệu, ký ức, thông tin, sự tồn tại của cậu ấy. Chẳng còn gì cả.

Ban đầu tôi nghĩ mình bị cuốn vào âm mưu nào đó. Cái tên Shiranui Haruka đã đi đến mức vượt tầm kiểm soát của tôi. Tôi nghĩ hay là cậu ấy bị dính líu vào chuyện đó... nhưng cũng không phải.

Sáng dậy, trong một khoảnh khắc. Tôi không thể nhớ nổi tên cậu ấy. Là tôi đấy, tin được không?

Tôi nằm trên giường, lẩm bẩm tên cậu ấy như muốn khắc cốt ghi tâm. Tôi cố kìm nén nhịp tim đang đập loạn xạ để ghi chú vào điện thoại. Nhưng không được. Nếu nhập vô thức thì vẫn gõ được những ký tự trong tên cậu ấy. Nhưng khoảnh khắc tôi nhận thức đó là tên cậu ấy, nó biến mất.

Lúc đó tôi mới nhận ra. Có vẻ như cậu ấy đã bị xóa sổ khỏi thế giới này.

Nhận ra điều đó rồi thì hành động nhanh thôi. Không phải lúc nghiên cứu cái khác. Phải giải mã bí ẩn này, không thể tha thứ được. Cậu ấy là của tôi. Là của tôi, thế mà chỉ vì thế giới quên lãng mà để mất sao. Còn lâu tôi mới chịu.

Thí nghiệm 1: Chuột

Đầu tiên, tôi thử với chuột. Đặt tên tiếng Nhật gần giống tên cậu ấy cho lũ chuột, rồi giết hàng loạt. Kết luận: Không được. Tôi nhớ tên tất cả lũ chuột chết thảm hại dưới tay tôi. Vĩ nhân chết đi đâu có bị lãng quên. Tôi cũng thử tái hiện nguyên nhân cái chết của cậu ấy, nhưng có vẻ nguyên nhân cái chết không phải là vấn đề.

Chuyển sang bước tiếp theo.

Thí nghiệm 2: Địa điểm

Điều tôi chú ý tiếp theo là địa điểm. Nơi cậu ấy chết... giờ không nhớ nổi nữa. Nhưng tôi đã đến đó. Tôi nhớ đó là một nơi chẳng có gì đặc biệt. Nguyên nhân cái chết cũng mang tính ngẫu nhiên, khó có thể nghĩ là do con người tác động. Tôi thả vài con chuột ở đó và cho chúng chết. Kết quả thất bại. Địa điểm cũng không phải.

Chuyển sang bước tiếp theo.

Thí nghiệm 3: Thời gian

Phiền phức quá. Thất bại.

Thí nghiệm 4: Con người... không thực hiện. Cậu ấy không phải người sẽ vui vẻ gì với việc này.

Sau đó tôi đã thử mọi khả năng có thể nghĩ ra. Ngu ngốc và thật thà. Tôi biết đó là khoa học, vì cậu ấy đã dạy tôi. Nhưng tôi cũng đến giới hạn rồi. Mất đi cậu ấy, tôi cứ thế tiến bước trong bóng tối không nơi nương tựa, mà ánh sáng vẫn chưa thấy đâu.

Đã bao lần tôi nghĩ, giá mà có nhiều "tôi" thì tốt biết mấy.

Một "tôi" chết đi cũng không sao. Dù có mất đi, thế giới cũng chẳng nhận ra "tôi"... Giá mà có thể lôi được một người từ quá khứ đến. Tôi muốn có người suy nghĩ về tôi sau khi tôi chết.

A, nhưng tôi cũng không muốn thuê ai.

Đây chỉ là Ego của riêng tôi thôi.

Cũng đúng là tôi đang cảm thấy một niềm vui đen tối khi được độc chiếm cậu ấy trong tình cảnh này. Tôi của quá khứ chắc sẽ hiểu điều này. Tôi muốn bí ẩn này giữ cho riêng mình. Không muốn cho ai khác biết.

Nhưng tôi không giải được.

Tôi vẫn thiếu một mảnh ghép.

Muốn giữ mãi bí ẩn. Điều đó có thể giải quyết bằng cách nắm giữ một bí ẩn không lời giải. Nhưng Ego của tôi lại muốn giải nó. Vậy thì, tôi đã biết mình cần làm gì tiếp theo.

Tôi chết là được.

Thế giới có nhận ra hay không, không còn quan trọng nữa. Nếu tôi chết và bị thế giới lãng quên, điều đó cũng sẽ đạt được mục đích. Logic đơn giản thế mà không nhận ra. Có vẻ tôi mệt rồi.

Thực hiện ngay thôi.

...Tôi biết.

Đây là sự loạn trí. Gần như là điên rồ. Làm thế này thì được gì chứ. Khả năng tái hiện hiện tượng cậu ấy gây ra gần như bằng không. Nên chắc chỉ kết thúc bằng một vụ tự sát đơn thuần thôi.

Nhưng chỉ còn cách này. Tinh thần tôi đã đến giới hạn. Tôi mệt mỏi khi phải tiếp tục vùng vẫy, tiếp tục giãy giụa trong thế giới không có cậu ấy. Một năm qua, giờ ngẫm lại thấy như một khoảnh khắc dài đằng đẵng vĩnh cửu.

Tôi đang sợ hãi.

Không phải sợ chết. Tôi đâu có sợ mấy chuyện đó.

Nếu tôi chết đi, cậu ấy sẽ thực sự biến mất. Quỹ đạo về việc cậu ấy từng tồn tại trên thế giới này sẽ biến mất sao? Sợ quá. Sợ đến mức không chịu nổi.

Nhưng tôi không đủ mạnh mẽ để sống tiếp với nỗi sợ đó. Nỗi sợ này quá lớn để tôi có thể ôm giữ...

Tôi ghét bản thân mình. Một kẻ mâu thuẫn, hỗn độn như tôi mà là thiên tài cái gì, mà là nhà khoa học cái gì. Chết đi mà không để lại bất cứ thứ gì để kết nối, đúng là nỗi nhục nhã ê chề.

Tôi ghét bản thân mình.

Tôi ghét cái tôi đang giãy giụa trong vô vọng này.

Ghi chú để lại trong điện thoại này, cuốn nhật ký này nữa, chúng là những giãy giụa cuối cùng mà ngoài tôi ra sẽ không ai nhận ra, không ai nhìn thấy. Nếu có kẻ nào định can thiệp vào hệ thống để xem trộm, tôi sẽ nguyền rủa hắn đến chết. Sau khi chết mà đi tìm hiểu xem lời nguyền có thật hay không cũng thú vị đấy nhỉ. À không, chẳng thú vị tẹo nào.

Lạc đề rồi.

Vì thế, giả sử "Tôi" đang đọc những dòng này.

Ở tận cùng của nhân quả không thể xảy ra, nếu một tôi của khi nào đó đã chạm tới chân tướng sự việc. Thì đây là nguyện cầu của tôi... không, diễn đạt thế thì chán lắm.

Đây là thư thách đấu.

Giải đi. Tại sao cậu ấy lại xóa bỏ sự tồn tại của mình?

Kẻ kiêu ngạo với danh thiên tài nhưng thậm chí không thể khiến cậu ấy nhớ lại chuyện ở ngôi làng như tôi chắc không làm được đâu nhỉ. Cho đến khi trận đấu này kết thúc, tôi sẽ không thỏa mãn đâu. Dù là vượt thời gian hay thế giới, tôi sẽ bắt các người ở lại mãi.

…Tôi thấy trống rỗng quá.

Đến cuối cùng mà tôi lại sa vào suy nghĩ tâm linh thế này.

Kết thúc ở đây thôi.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!