Vòng Lặp Thứ Chín (phần hai)
Tiếp nối tôi, Haruka cũng bắt đầu mài sắc nanh vuốt logic của mình.
"Có thể coi đây là ranh giới giữa khoa học và viễn tưởng. Lý thuyết thì thông, nhưng thường thức thì tắc."
Chị gõ nhẹ ngón trỏ lên đầu, rồi từ từ di chuyển ngón tay như đang khuấy động mái tóc đen nhánh.
"Việc cậu nhận ra sự bất thường của thế giới đã khiến thế giới trở nên bất thường."
"Nhưng thế thì chẳng phải kỳ lạ lắm sao? Chị đã nhận ra điều đó trước cả em mà?"
Tôi đã gây ra sự bất thường cho thế giới bằng cách nhớ lại tên mình. Nhưng Haruka đã gọi tên "Kaoru" trước cả tôi. Nếu vậy thì thế giới phải vỡ vụn từ lúc đó mới đúng chứ?
"Chính là chỗ đó. Tôi... không, tụi mình không hề 'nhớ lại'. Chúng ta chỉ đơn thuần là tìm thấy những phần đã mất từ chính mình, giống như lần theo đường viền để định hình một vật thể trong suốt mà thôi."
"Ra là vậy... Hả?"
“Tìm thấy những phần đã mất...”
Không, ý là... về lý thuyết thì hiểu, nhưng thực tế có làm được như thế không? Nghe cứ sai sai thế nào ấy...
"Được rồi, nói thế này cho dễ hiểu nhé. Giả sử có một cuốn sách. Cậu là người viết lại những dòng chữ đã biến mất. Còn tôi là người suy luận ra nội dung đã mất từ những khoảng trống đó. OK chưa?"
"Ưm, dạ..."
Tóm lại là cách tiếp cận khác nhau. Nghĩa là nếu không phải bằng cách tiếp cận của tôi, hiện tượng này sẽ không xảy ra.
"Sở dĩ nơi này không bị ảnh hưởng có lẽ là do nó vốn đã bị cô lập. Nên gọi là trong cái rủi có cái may chăng..."
"Nhưng nhờ đó mà chúng ta biết được một tin tốt đấy chứ ạ?"
"Đúng vậy. Giờ thì chúng ta biết rằng có thể can thiệp ra bên ngoài ngay cả khi ở bên trong."
Có lẽ do trục thời gian bị rối loạn nên khung cảnh bên ngoài trở nên dị thường. Tuy nhiên, bên trong vẫn không đổi. Điều này cho thấy chúng tôi không chịu ảnh hưởng từ bên ngoài, nhưng lại có thể tác động ra thế giới bên ngoài.
"Làm loạn ở nơi không ảnh hưởng đến mình cũng thú vị đấy chứ."
"Em hiểu cảm giác đó."
Bị đuổi khỏi sân khấu, rồi lại quay trở về hàng ghế khán giả. Câu chuyện tương lai lẽ ra đã kết thúc. Cái kết tồi tệ mà Shiranui Haruka chết và Kurimizu Kaoru biến mất, giờ đây chúng tôi sẽ đứng từ bên ngoài mà quấy tung nó lên. Còn gì thú vị hơn thế nữa.
"Nhưng vấn đề là quấy tung thế nào đây..."
"Đúng là vấn đề nan giải..."
Dù là la ó hay ném đồ vật, muốn tác động lên sân khấu thì phải có cách tiếp cận. Và mục đích của chúng tôi là dùng khoa học để tìm ra cách tiếp cận đó.
"Theo lẽ thường thì chúng ta nên tìm ra nguyên nhân tự sát đúng không ạ?"
"Nhưng chuyện đó đã kết thúc rồi... khoan đã, hay là chưa kết thúc?"
Haruka nhìn chằm chằm vào bảng trắng, lẩm bẩm một mình.
"Lý do cậu biến mất vẫn chưa được làm rõ. Liệu đó có phải là nguyên nhân gián tiếp dẫn đến cái chết của tôi không?"
"Chẳng lẽ không có lấy một manh mối nào sao?"
"Không, chắc chắn phải có... không, thật sự là có không nhỉ."
Haruka đứng dậy, đi về phía chiếc kệ nơi đặt túi xách của chị. Vừa đi, chị vừa nói.
"Tôi vẫn luôn thắc mắc. Liệu có bao giờ tôi ngừng nghiên cứu không?"
Chị cầm lấy chiếc túi.
"Đúng là nếu cậu biến mất, tôi sẽ rất đau khổ. Tinh thần chắc chắn sẽ suy sụp. Nhưng ngược lại, tôi sẽ tiếp tục nghiên cứu vì cậu. Cậu đâu có muốn thấy tôi cúi đầu ủ rũ đâu, phải không?"
"...Đúng là vậy ạ."
Dù một ngày nào đó tôi chết đi và để lại chị một mình, tôi chỉ mong chị đừng mãi chìm đắm trong quá khứ. Dù ngoài miệng nói sợ tài năng của chị bị mai một, nhưng thật tâm... tôi chỉ đơn giản là không muốn thấy chị đau khổ vì tôi. Và chị cũng biết điều đó.
Chiếc túi được đặt lên bàn.
"Thế nên tôi đã ngừng nghiên cứu. Tôi không có ý định để lại những di vật như các người mong đợi đâu."
Chị trích dẫn lại di thư của chính mình.
"Tôi không bao giờ nói dối. Vì thế, đây không phải là nghiên cứu, cũng chẳng phải phát kiến vĩ đại mà thế giới mong chờ. Nếu buộc phải gọi tên, thì có lẽ..."
Chị mỉm cười dịu dàng. Nét mặt ấy vẫn giữ nguyên vẻ ngây thơ thuở bé, nhưng giờ đây trông còn rạng rỡ hơn bao giờ hết.
"Đó là những suy luận tôi học được, nhận được từ cậu."
Chính vì là người trong cuộc, chính vì là Shiranui Haruka, nên chị mới có thể vạch ra con đường rõ ràng: bản thân sẽ đối ứng thế nào với những điều chưa biết, và sẽ để lại dấu vết đó ra sao. Không chút do dự, chị lần theo con đường ấy.
"Tôi là người theo chủ nghĩa bí mật mà... rốt cuộc tôi đã giấu nó ở đâu..."
Ít nhất thì chúng tôi đã kiểm tra ghi chú và hình ảnh. Không còn phương tiện lưu trữ nào mà người bình thường hay dùng. Nhưng nếu là thứ Shiranui Haruka sẽ dùng...
"A, chị ơi."
"Hửm?"
"Hồi trước chị hay viết văn bản trên điện thoại đúng không?"
"À, đúng là thỉnh thoảng tôi có ghi chú trên điện thoại, nhưng cái đó thì..."
"Không, ý em là luận văn hay gì đó cơ."
"...Phải rồi. Nếu là cái đó!"
Sức lực của Haruka nói không ngoa thì chỉ ngang tầm động vật nhỏ, nên việc mang vác laptop hay các thiết bị tương tự cũng là cả một cực hình. Do đó, hầu hết các tài liệu văn bản—kể cả luận văn—đều được chị giải quyết trên điện thoại.
"A, thấy rồi. Một tập tin không tên...!"
"Có xem được không ạ?"
"Không, bị khóa rồi. Gay go đây, món này không thuộc chuyên môn của tôi..."
"Khóa kiểu gì ạ?"
"Để xem nào... chỉ có chữ cái và số thôi. Tôi chưa bao giờ đặt khóa cho mấy thứ này cả..."
Ý thức bảo mật kém của Haruka giờ lại phản tác dụng. Chị từng bảo đằng nào cũng công bố hết, mà dù có bị đánh cắp thì nội dung cũng nằm hết trong đầu rồi nên chả sao, nhưng thú thật là tôi lo lắm. Có vẻ ở tương lai chị đã cải thiện được vấn đề này, vừa mừng lại vừa lo vì giờ nó lại trở thành rào cản.
"Nếu không dùng kỹ thuật được, thì chị thử nhập mấy cái mật khẩu mà chị có khả năng đặt xem?"
"Mấy cái đơn giản như ngày sinh tôi thử hết rồi. Không được."
"Hừm..."
Vậy phải làm sao đây?
Nhớ lại... cũng không hẳn. Nếu là chị thì chị sẽ làm gì? Với một người theo chủ nghĩa hợp lý nhưng cũng hiểu phần nào về các nghi thức như chị. Nghĩ đến đó, hình ảnh chiếc váy trắng hiện lên trong đầu tôi.
"Hay là tụi mình thử 'lần theo dấu vết' xem sao? Giống như cách chị mặc chiếc váy trắng ấy."
"Hừm, cái đó là để khơi gợi quá khứ, nhưng dùng để tưởng tượng về tương lai cũng không tệ. Duyệt."
Nói rồi, chị hít một hơi, ném chiếc điện thoại lên bàn.
"Bắt đầu sàng lọc thông tin nào."
Mặc váy trắng đồng nghĩa với việc tái hiện lại bản thân của thời điểm đó. Nếu việc đó giúp gọi về ký ức, thì việc chúng tôi sắp làm là ngược lại. Sàng lọc ký ức và ghi chép để tìm ra lỗ khóa dẫn đến đó.
"Luận văn này là thứ chị viết khi nghĩ về em lúc em đã biến mất, đúng không ạ?"
"Ừ, tôi đoán là vậy."
"Và chị khóa nó lại để không ai nhìn thấy."
"Nếu là tôi thì tôi sẽ làm thế."
Đáng nghi nhất vẫn là tên hoặc ngày sinh, nhưng có vẻ đã thử rồi. Shiranui Haruka sẽ làm gì? Với trí nhớ siêu phàm của chị. Nếu chị nhớ một chuỗi ký tự ngẫu nhiên và dùng nó làm mật khẩu thì... chỉ còn cách thử từng cái một. Nhưng đó là giải pháp cuối cùng.
"Nếu là tôi thì tôi sẽ làm thế... Nếu là tôi ư."
Lẩm bẩm như người mê sảng, ngón trỏ của chị lướt trên màn hình. Rồi chị bật cười như thể đã bỏ cuộc.
"Xin lỗi nhé, cậu trợ lý."
Chiếc điện thoại xoay một vòng, màn hình hướng về phía tôi.
Khóa đã được mở.
"Hả!? Mật khẩu là gì vậy ạ!?"
"Ngày sinh của cậu. Tôi nghĩ chắc là không nhập tên được, và quả nhiên là không được thật."
"Sao lại..."
"Đơn giản thôi. Chính cậu đã nói mà? Giống như cách chị mặc chiếc váy trắng ấy."
"A."
Ngày sinh.
Một yếu tố không đủ rõ ràng để xác định danh tính, nhưng lại đủ để duy trì niềm tin rằng cá nhân đó đã từng tồn tại. Dù có quên đi cái tên, chị vẫn vùng vẫy trong tuyệt vọng để không quên đi "tôi"—một cá thể riêng biệt.
Đây chỉ là suy đoán của tôi thôi, nhưng giả sử chiếc khóa này không phải để ngăn người khác nhìn thấy, mà nó chính là lỗ khóa để chị liên tục xác nhận, để không đánh rơi chiếc chìa khóa mà mình đang nắm giữ thì sao? Một mình chị đã tiếp tục tìm kiếm tôi chỉ với những mảnh ký ức mong manh, về một sự tồn tại mà chị thậm chí còn không biết có thật hay không.
Ước nguyện mong manh nhưng kiên cường ấy của chị, giờ đây đã được hiện thực hóa. Trớ trêu thay, lại bởi chính đôi tay của chị.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
