Tôi Trả Lời, Em Lựa Chọn
"Muốn có thêm một tôi nữa ư..."
Một lời thách đấu.
Chiếc găng tay trắng bị ném ra. Và chị từ từ nhặt nó lên.
"Tôi đến rồi đây."
Lời thách đấu mà chính chị cũng không nghĩ sẽ thành hiện thực, giờ đây đã đơm hoa kết trái.
"Nếu gửi cho chính mình thì đâu cần giấu kỹ thế nhỉ..."
"Với một 'tôi' chưa từng trải qua đau khổ thì gánh nặng này quá lớn. Chắc cô ấy nghĩ tôi không xứng đáng... chăng?"
"À... cũng có lý."
Tôi dễ dàng hình dung ra cảnh Haruka nói câu đó với vẻ mặt lạnh tanh.
"Nhưng cậu và tôi đã đến được đây. Đến nơi mà có lẽ tôi đã chuẩn bị sẵn."
Nếu mong muốn "có được tôi của quá khứ" trong nhật ký của chị thực sự đã thành hiện thực, thì việc chúng tôi có mặt ở đây chính là do sự sắp đặt của Shiranui Haruka. Có thể nói, cuối cùng chúng tôi cũng đã đứng ở vạch xuất phát.
"Nào, cùng sắp xếp lại thôi."
Như thể không cần thêm lời dạo đầu nào nữa, chị quay mặt về phía bảng trắng.
Tiền đề: Sự biến mất của Kurimizu Kaoru
"Đây cũng chính là kết luận mà chúng ta đã đạt được."
"Điểm khác biệt là chị ấy đã điều tra đến tận điều kiện xảy ra... phải không ạ?"
"Đúng thế. Có vẻ như tôi vẫn nhìn nhận chuyện này dưới góc độ khoa học."
Như mọi khi, chị ấy đan xen những thí nghiệm và giả định mang tính đối chiếu để cố gắng chạm đến chân tướng. Nhưng chị ấy đã không bao giờ làm được.
"Cách đó đã thất bại. Tôi tin tưởng vào chính mình, tóm lại là..."
"Không phải là khoa học?"
"Cũng có khả năng là nó vượt quá phạm vi yêu cầu của một thí nghiệm."
Haruka đã dành một năm ròng rã để nghiên cứu về tôi. Chỉ một năm thôi, nhưng khoảng thời gian mà một thiên tài kiệt xuất dốc toàn tâm toàn lực để tích lũy ấy mang sức nặng gấp nhiều lần người thường. Dù tôi có đứng ở đây, cùng chị suy nghĩ về một hướng, tôi cũng không cảm thấy mình có thể chạm tới nơi mà chị ấy đã mất cả năm trời để vươn tới.
Vì thế, phải đổi hướng. Nếu không thể leo lên vách núi, thì băng qua hồ cũng phải đến được đích.
"Từ đây có thể là lãnh địa của cậu đấy, trợ lý?"
"Của em?"
"Phải. Có lẽ chỉ có những suy đoán của cậu mới giải được bài toán này."
Thấy Haruka chỉ tay vào mình với vẻ mặt nghiêm túc, tôi bất giác nghiêng đầu. Đúng là nếu tư duy logic không thông, thì có thể cần đến sự suy đoán. Nhưng bảo chỉ có mình tôi giải được thì...
"Quên rồi sao? Người biến mất là cậu đấy."
"...Ý chị là bảo em tưởng tượng ra bản thân lúc chết rồi đoán trúng phóc luôn á?"
"Đại khái là vậy."
"...Hầy."
"Không làm được à?"
"Em sẽ... Em làm được."
Tôi nuốt ngược lời bào chữa vào trong, biến nó thành quyết tâm. Haruka mỉm cười hài lòng.
"Em nghĩ gì sẽ nói nấy. Nếu có phản biện gì chị cứ nói ngay nhé."
"Tất nhiên."
Haruka rời khỏi bảng trắng, ngồi xuống đối diện tôi.
Vị trí này, chúng tôi đã lặp lại bao nhiêu lần. Nơi chúng tôi tranh luận, đôi khi là tán gẫu những chuyện tầm phào. Tại nơi này, tôi sẽ bắt đầu suy đoán về cái chết của chính mình. Haruka đã suy nghĩ về cái chết của mình vô số lần, thậm chí còn tự đọc cả di thư. So với điều đó, việc tôi làm nhẹ nhàng hơn biết bao nhiêu.
"Đầu tiên, trong ghi chép của chị không có mô tả nào về sáu năm từ khi tốt nghiệp cấp ba đến khi em chết."
"Đúng vậy."
"Theo lẽ thường thì có thể nghĩ đến trường hợp chúng ta không còn liên lạc."
Nhưng tôi sẽ loại bỏ khả năng đó.
Hãy đọc kỹ văn cảnh.
“Có lúc xa cách, nhưng nó vẫn luôn hiện hữu bên cạnh.”
“Dựa vào những địa danh cậu ấy từng nhắc đến trong các cuộc trò chuyện”
Cho đến giờ, tôi chưa từng kể cho chị nghe về quê hương hay trường cũ. Kể cả trong một năm tới cho đến khi chị tốt nghiệp, tôi cũng không nghĩ mình sẽ tuôn ra hết những thông tin liên quan đến trường cấp một, cấp hai. Bởi vì ký ức của tôi đã bị đóng nắp. Để nước rò rỉ từ cái nắp đó trở thành thông tin có giá trị, cần một khoảng thời gian tương xứng.
Và tôi đã luôn ở bên cạnh chị.
"Trong sáu năm này, em vẫn luôn ở bên Haruka."
"Nếu thế thì tại sao không có ghi chép?"
"Vì đó là điều hiển nhiên."
Trong di thư có đoạn:
“Chỉ đến khi mất đi " ", tôi mới lần đầu tiên…”
Mất đi rồi mới nhận ra, một cách diễn đạt sáo rỗng. Nhưng nếu điều đó xảy ra với chị, thì giả thuyết này hoàn toàn hợp lý. Chúng tôi đã ở bên nhau thân thiết đến mức chị không buồn viết lại điều đó.
"Cơ mà cũng có thể đơn giản là ký ức bị phai nhạt."
Do sự biến mất của sự tồn tại dẫn đến ký ức bị mất đi, nên chị không thể viết được, khả năng này cũng rất cao.
"Dù là trường hợp nào thì cũng có nghĩa là chúng ta đã ở bên nhau. Điều đó nói lên cái gì?"
"...Nếu không có Time Leap, có lẽ em sẽ không bao giờ nhớ lại được quá khứ."
Chị từng nói một lúc nào đó mình sẽ kể. Nhưng trong những mảnh giấy ghi chú cũng rải rác những câu từ thể hiện mong muốn duy trì mối quan hệ hiện tại. Tức là, có khả năng Haruka đã không nói cho tôi biết về quá khứ.
"Ngay trong chính bản thân mình, em cũng quên mất cốt lõi của mình."
Nếu ký ức đầu tiên hình thành nên con người Kurimizu Kaoru vẫn cứ bị lãng quên mãi mãi thì sao?
"Nhưng em lại tiếp tục ở bên cạnh người kích thích ký ức đó."
Giống như cảm giác trái tim được lấp đầy khi tôi gặp Haruka ở trường cấp ba, có lẽ sự trống rỗng đã được lấp đầy. Nhưng cái hố đó chỉ được lấp lại thôi. Chứ chưa hề lành lặn. Vết thương vẫn sẽ tiếp tục đau nhức.
"Có lẽ em đã ôm trong mình một loại mâu thuẫn, hay những thứ xung đột lẫn nhau."
Một bản thân kìm nén quá khứ.
Một bản thân gào thét muốn nhớ lại.
Cả hai đều bị nhốt chặt trong lồng ngực, và tôi sống qua ngày với nụ cười giả tạo. Một câu chuyện nghe thật chói tai.
"...Đừng làm vẻ mặt đó chứ."
Ngẩng đầu lên, tôi thấy Haruka đang làm vẻ mặt không chỉ như nhai phải bọ, mà như thể đã nghiền nát nó đến tận chân răng.
"Chắc là tôi đã không nhận ra điều đó nhỉ."
"Hòa nhau cả thôi mà."
Tôi đã quên mất quá khứ, nên chị—dù là chị ở một dòng thời gian khác—cũng chẳng cần phải xấu hổ về những gì mình đã làm.
"Đau khổ, dằn vặt... nhưng chắc chắn em đã không tìm đến cái chết."
"Tại sao?"
"Vì có chị ở đó."
Ngược lại với những gì viết trong di thư của chị, sự tồn tại của tôi cũng gắn kết sâu sắc với chị. Nếu chị còn sống và cười vui trên thế giới này, thì tôi sẽ không dễ dàng tìm đến cái chết đâu. Đây không phải suy đoán, mà là niềm tin chắc chắn.
"Này, người tự nhiên buông lời tán tỉnh là cậu đấy chứ?"
"...Tha cho em đi."
Về mặt triển khai logic thì buộc phải nói thế mà.
"Vì thế, em đã sống được sáu năm."
"Nhưng rốt cuộc cậu vẫn chết đúng không?"
"Trong nhật ký của chị có viết nguyên nhân cái chết là ngẫu nhiên."
Nên thực sự tôi đã chết tình cờ, và tình cờ thỏa mãn các điều kiện.
"Một trạng thái tinh thần ôm giữ mâu thuẫn. Và trong trạng thái đó, mất mạng."
"Đó là câu trả lời của cậu sao?"
"Là suy đoán của tụi mình ạ."
Khác với Shiranui Haruka, tôi không phải thiên tài. Không có tư duy nhanh nhạy, cũng chẳng có kiến thức bao la như thư viện.
Nhưng tôi là Kurimizu Kaoru. Tôi đã ở bên cạnh chị nhiều hơn bất cứ ai. Tôi đã tiếp tục là cá thể Kurimizu Kaoru. Đây là suy đoán, hay nói đúng hơn là nguyện vọng, là mong muốn nó như vậy. Mong ước được gặp lại bản thân trong quá khứ của Shiranui Haruka. Điều vốn dĩ không thể thành hiện thực, giờ đây lại đang hiện hữu ngay trước mắt, có lẽ là do tôi của dòng thời gian này đã nỗ lực hết mình.
“Nếu có kẻ nào định can thiệp vào hệ thống để xem trộm, tôi sẽ nguyền rủa hắn đến chết. Sau khi chết mà đi tìm hiểu xem lời nguyền có thật hay không cũng thú vị đấy nhỉ”
Ngược lại với lời nguyền mà chị định thực hiện.
Là lời chúc phúc dành cho chị. Phải chăng đó là lời cầu nguyện từ người đã khuất dành cho thiếu nữ đang chết dần trong nỗi uất hận?
Xoảng! Cửa sổ vỡ tan.
Liên tiếp sau đó, tấm kính trên cửa ra vào cũng vỡ vụn, và khung cảnh lớp học bắt đầu sụp đổ. Như thể ai đó vừa tắt nguồn máy tính, cảnh vật cứ thế biến mất dần. Nhưng không có nỗi sợ hãi nào cả.
"Cậu trợ lý, có vẻ như là đáp án chính xác nhỉ?"
"Vâng, thưa chị."
Nụ cười nở ra từ tận đáy lòng.
Liệu cậu bé đã khóc lóc ngày ấy, giờ đây đã được đền đáp phần nào chưa?
◆
"..."
Một người đàn ông đứng giữa khu phố chẳng có gì đặc biệt.
Shiranui Haruka, ngay khoảnh khắc nhìn thấy, đã hiểu đó là Kurimizu Kaoru của tương lai. Khi cậu ấy bước đi trên vạch kẻ đường nơi xe cộ qua lại tấp nập, tiếng chuông báo tin nhắn vang lên từ chiếc điện thoại trên tay. Đó là tin nhắn từ Shiranui Haruka. Trước khi kịp xem nội dung, cậu ấy đã nở một nụ cười.
"Trợ lý à, cậu đúng là..."
Không biết cậu ấy được nhắn gì. Có thể là sai vặt như mọi khi, hoặc là một chuyện gì đó phiền phức hơn. Dẫu vậy, cậu ấy vẫn cười hạnh phúc đến thế. Tôi chỉ cần thế là đủ. Chỉ cần biết được điều đó là tốt rồi phải không? Đã bõ công nhảy lầu bao nhiêu lần chưa hả tôi?
"...!?"
Vì mải nhìn điện thoại, phản ứng của cậu ấy trước chiếc xe tải đang lao tới bất chấp đèn đỏ đã chậm một nhịp. Khoảng cách đó không thể tránh kịp. Những người xung quanh nín thở... ngay khoảnh khắc đó.
"Nhìn ngó lung tung là nguy hiểm lắm đấy nhé? Cậu trợ lý."
Một bàn tay trắng trẻo, nhỏ nhắn.
Đã kéo mạnh tay cậu ấy. Một hành động mạnh mẽ không giống chị chút nào.
"...Chị Haruka?"
Kaoru ngã ngồi xuống, chân tay bủn rủn. Cậu ấy ngước mắt lên nhìn, nghiêng đầu ngơ ngác y hệt như bây giờ. Shiranui Haruka xác nhận điều đó, rồi mỉm cười hài lòng và cúi xuống.
"Em yêu anh… mãi mãi."
Chụt.
Đặt một nụ hôn nhẹ lên má cậu ấy, chị mỉm cười tinh nghịch. Và đó là lần cuối cùng, chị biến mất khỏi dòng thời gian này.
◆
"..."
Một cô gái đang đứng trên sân thượng trường học, dáng hình cô độc đứng giữa ánh hoàng hôn nhuộm màu cam sẫm đẹp như một bức tranh. Chiếc váy liền thân màu trắng bay phần phật trong gió thu.
"Chị này, ra là vậy."
Tôi vẫn luôn thắc mắc chuyện gì đã xảy ra trong mười lăm phút trước khi chị nhảy lầu. Chị leo cầu thang bộ, hay là... Câu trả lời thật đơn giản, và cũng thật đau lòng.
Nắm tay siết chặt đang run rẩy. Đôi chân run lên bần bật, dường như quá yếu ớt để nâng đỡ cơ thể của một người trưởng thành.
Chị đã sợ hãi. Một thiên tài như Shiranui Haruka, khi đối mặt với cái chết của chính mình, chị cũng chỉ biết run rẩy và sợ hãi.
"Hự...!"
Quyết tâm được củng cố, chị bước một bước vào khoảng không. Không còn gì nâng đỡ chị nữa, cơ thể chị sắp sửa lao xuống mặt đất... ngay trước khoảnh khắc đó.
"Chị làm cái gì thế hả."
Tôi ôm chặt lấy chị từ phía sau. Vì chị đã nói, chị muốn thử được ôm một lần.
"...Haha, cuối cùng thì tôi cũng nhìn thấy ảo giác rồi sao?"
"Có lẽ là vậy đấy ạ."
Shiranui Haruka quay lại, nở nụ cười như đã buông xuôi tất cả.
Nhưng gương mặt ấy trông cũng có vẻ như đã chấp nhận.
"...Cậu đến cứu tôi đấy à."
"Đương nhiên rồi."
Haruka bước lại gần một bước, tôi cũng bước tới theo.
Và rồi, tôi ôm chặt lấy cơ thể ấy một lần nữa. Cảm giác về cơ thể gầy gò, yếu ớt vì mải mê nghiên cứu truyền qua cánh tay tôi. Tôi ôm xiết lấy chị, như để không bao giờ buông tay, không bao giờ quên lãng.
"...Này, cậu trợ lý?"
"Vâng?"
"Cái dấu hôn đó, rốt cuộc là của ai vậy?"
Haruka nói với vẻ mặt hơi hờn dỗi.
Ánh mắt chị hướng về dấu hôn trên cổ tôi. Nó đã từng được đánh dấu, rồi thời gian quay ngược khiến nó biến mất. Nhưng vì chúng tôi đã tiến lên, nên nó vẫn ở đây. Vì chúng tôi đã tiến về phía trước, nên minh chứng cho tình cảm của chị vẫn còn lưu lại nơi này.
"Không sao đâu, chị ơi."
A, cô đơn thật đấy.
Nhưng tôi sẽ mỉm cười và nói. Vì đây chắc chắn là những lời cuối cùng tôi có thể nói với người chị này.
"Shiranui Haruka vẫn luôn ở đây mà."
Tôi vuốt nhẹ lên dấu hôn, rồi nhếch mép cười.
"Anh yêu em."
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
