Mười Lăm Phút Bất Tận

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Legends

(Đang ra)

My Childhood Friend Showed Me a Hypnosis App, So I Pretended to Be Taken by It and She Kissed Me

(Đang ra)

My Childhood Friend Showed Me a Hypnosis App, So I Pretended to Be Taken by It and She Kissed Me

あらばら

Và đó là bắt đầu cho chuỗi ngày giả vờ bị thôi miên của Ryuto cùng với đó là một chuỗi các tình huống rối ren...

21 330

Chuyện về ông anh U30 làm Vtuber

(Đang ra)

Chuyện về ông anh U30 làm Vtuber

Tokumei

Thôi thì, chắc vẫn sướng hơn là làm việc đến chết, đúng không?

2 4

Chillin’ on an Uninhabited Island in Another World

(Đang ra)

Chillin’ on an Uninhabited Island in Another World

ぎうにう

[Nếu chỉ có thể mang 1 thứ đến hòn đảo không một bóng người, bạn sẽ mang gì?] - đó là dòng chữ được viết trên đó.

1 4

Câu chuyện kết thúc của tiểu thư kỳ dị

(Đang ra)

Câu chuyện kết thúc của tiểu thư kỳ dị

夜猫菌

“Tôi tên là Luo Ling.”“Tôi chỉ là một học sinh trung học bình thường.

1 4

Tôi đã trở thành một hiệp sĩ bị ám ảnh bởi các nàng công chúa

(Đang ra)

Tôi đã trở thành một hiệp sĩ bị ám ảnh bởi các nàng công chúa

sajerak (사제락)

Còn hiện tại thì tất cả những gì tôi muốn làm là nghỉ ngơi.

9 143

Toàn Văn - Vòng Lặp Thứ Chín (phần một)

Vòng Lặp Thứ Chín (phần một)

Đúng rồi. Tên tôi là Kurimizu Kaoru.

Tôi đã quên mất ư?

"Kurimizu... Kaoru. Kurimizu...?"

Dù có thốt ra thành lời, cảm giác kỳ lạ vẫn còn đó. Lý trí mách bảo rằng đó là tên mình, nhưng cảm giác lại như đang gọi tên một người xa lạ. Tuy nhiên, cái "Tên" mong manh tưởng chừng như sắp tan biến ấy lại được "Ký ức" chống đỡ.

Hành trình của tôi. Con đường tôi đã đi qua với tư cách là Kurimizu Kaoru. Những dấu chân hằn sâu được khắc ghi bởi đôi chân đã luôn sát cánh bên cạnh Shiranui Haruka. Tất cả những điều đó cho phép tôi được là chính mình.

"...!?"

Haruka kinh ngạc. Và tôi cũng vậy.

Rắc. Một âm thanh khô khốc vang lên. Giống như tiếng nứt vỡ chí mạng của một thứ gì đó. Và rồi, sự sụp đổ bắt đầu. Các ống nghiệm đồng loạt vỡ tung, những mảnh thủy tinh bắn tung tóe trong tủ kính. Hiện tượng đó như thể bây giờ tất cả bọn chúng mới nhận thức được điều gì vừa xảy ra với chính mình, là bằng chứng cho thấy thời gian đã bắt đầu trôi về phía trước. Và rồi, khung cảnh bên ngoài… bị bóp méo.

"C-Cái gì đang diễn ra thế này!?"

Bầu trời đầy sao hiện lên giữa ánh hoàng hôn, hay ráng chiều rực lửa nằm gọn trong màn đêm u tối. Một khung cảnh huyền ảo, tráng lệ, nhưng đồng thời cũng gieo rắc nỗi sợ hãi mơ hồ. Chứng kiến cảnh tượng ấy, Haruka không giấu nổi sự bàng hoàng. Chỉ cần nhìn qua là biết. Đây không phải là hóa học. Cũng chẳng phải vật lý. Chính vì thế, chị ấy không thể hiểu được. Nếu đã vậy, thì việc cần làm đã rõ như ban ngày. Khi Tiến Sĩ gặp phải lĩnh vực không thuộc chuyên môn, thì đó là lúc tôi phải ra tay.

"Chị... không, chị Haruka."

"...!?"

Tôi dùng một cú sốc khác để cưỡng ép lôi ý thức của chị—người đang dần lấy lại bình tĩnh sau cơn chấn động—trở về thực tại.

"Cậu... nhớ ra rồi sao?"

"Cuối cùng em cũng nhớ ra rồi ạ."

Thật đấy, mải miết tìm kiếm người bạn cũ, để rồi khi tìm thấy, người đó lại quên mất mình. Điều đó đau đớn đến nhường nào, tôi không thể tưởng tượng nổi. Tôi biết mình không thể chữa lành vết thương của người con gái đã phải nếm trải sự cô độc đằng đẵng ấy. Nhưng ít nhất, tôi sẽ làm những gì mình có thể.

"Sự kiện này có lẽ xảy ra là do em đã nhớ lại."

"Nhớ lại chuyện của chúng ta ư?"

"Chắc là không phải đâu ạ."

Nói là nhờ đó mà nhớ lại cũng đúng. Nhưng có lẽ bản chất vấn đề nằm ở chỗ khác.

"Em đã quên mất tên của chính mình."

"...Chuyện đó thì quả là..."

"Nhưng nhờ thế mà mọi thứ đã ăn khớp với nhau."

"Giải thích cho tôi nghe được không?"

"Tất nhiên rồi ạ."

Tôi bắt chước chị, đặt ngòi bút lên bảng trắng.

Những gì học được từ chị vẫn hiện lên trong tôi một cách sống động. Ổn thôi, suy nghĩ đi nào. Nếu coi những gì tôi làm ở vòng lặp thứ tư là sắp xếp dữ liệu. Thì đây chính là lúc đưa ra đáp án.

 

Mục 1: " " là gì?

 

"Đây là câu trả lời em tìm ra sau khi nhớ lại tên mình."

Ký tự " " xuất hiện nhiều lần trong di thư của chị mà không có lời giải đáp. Câu trả lời chắc chắn là...

"Trợ lý này, cho tôi ngắt lời chút nhé?"

"Vâng."

"Về vấn đề này, tôi cũng đã có suy luận riêng. Tôi muốn xác nhận xem nó có trùng khớp với cậu không. Với tư cách là một nhà nghiên cứu."

Không biết là do đối mặt với mối đe dọa chưa biết hay do việc tôi nhớ ra chị đã tác động, nhưng Haruka đã "hồi sinh". Trong sâu thẳm đôi mắt ấy, ngọn lửa nhiệt huyết và sức hút mãnh liệt đang bùng cháy trở lại.

"Câu trả lời của tôi cho " ". Đó chính là Cậu."

"...Giống nhau rồi ạ."

Phải. Câu trả lời của tôi là "Kurimizu Kaoru", chính là bản thân tôi.

"Cho tôi nghe logic của cậu đi. Mặc dù, thứ mà tôi mất đi đến mức phải chọn cái chết thì ngoài cậu ra cũng chẳng còn gì khác."

"Ư... Chị có thể tạm hoãn việc tán tỉnh lại được không ạ?"

"Hửm, tôi nói nghiêm túc mà."

Không xong rồi. Thứ tình cảm khó hiểu của chị dành cho tôi giờ đây đã chồng lên mối quan hệ hơn mười năm của chúng tôi, trở thành một thứ gì đó rất dễ hiểu và logic. Lảng tránh, lảng tránh, phải lảng tránh! Nếu thoát được khỏi đây, tôi hứa sẽ nghiêm túc đối diện với bản thân mà!

"Thứ nhất, em là điểm chung giữa quê hương và ngôi trường này của chị. Có lẽ lý do chị mặc váy trắng cũng là vì có sự hiện diện của em—người gắn liền với quê hương chị."

"Đúng thế. Cả hai nơi đều có sự hiện diện sâu sắc của cậu."

"Thứ hai... chính em nói ra thì hơi kỳ, nhưng đúng như chị vừa bảo đấy ạ."

"Sự tồn tại của tôi có liên quan mật thiết đến cậu. Điều đó cũng dễ hiểu."

"Thứ ba. Đây là suy đoán quan trọng nhất."

Và cũng là suy đoán có nhiều lỗ hổng nhất.

Tôi thở hắt ra một hơi. Lắp ráp các suy luận lại với nhau nào.

"Tôi không biết liệu các người có suy nghĩ và tìm ra được không. Thực tế thì thế giới này đã lãng quên nó rồi. Người bình thường sẽ không nhận ra, nếu không phải là tôi thì thậm chí còn chẳng thể biết đến sự tồn tại của nó."

"Đó là đoạn trích trong di thư của tôi. Nó thì sao?"

"Thế giới này đã lãng quên nó rồi. Ban đầu em nghĩ đây chỉ là cách nói ẩn dụ."

Việc cả thế giới lãng quên một điều gì đó là chuyện không tưởng. Vì thế tôi đã nghĩ nó ám chỉ cái chết, hoặc một thứ gì đó tương tự.

"Nhưng nếu hiểu theo nghĩa đen, thì em có thể hiểu được lý do tại sao em lại quên mất tên mình."

"Kurimizu Kaoru" đã bị xóa sổ khỏi thế giới này.

Chính cái tên đó, chính sự tồn tại đó, không còn trên thế giới này nữa.

"Em đã thấy lạ lắm. Vì chị là một nhà khoa học mà."

"Ý cậu là sao?"

"Chị sẽ không bao giờ viết câu trả lời một cách mập mờ như thế."

Nghe tôi nói vậy, Haruka ngẩn người ra một lúc.

Rồi chị phá lên cười.

"Haha, hahahaha!! Ra là vậy! Ra là vậy sao! Một nhà nghiên cứu, người luôn kết nối các dữ kiện để đi đến kết luận, sẽ chẳng đời nào làm cái trò vòng vo tam quốc là dùng ký tự " " cả!"

Khoa học là thứ… không thể thành hình nếu chỉ có một mình. Giống như chị từng nói chị có thể nghiên cứu là nhờ có tôi, chúng ta bù đắp những thiếu sót, lấp đầy những khoảng trống bằng tri thức của người khác, và cuối cùng mới chạm tới được kết luận.

Shiranui Haruka biết rõ điều đó. Chị là thiên tài, nhưng đồng thời cũng là một nhà khoa học xuất sắc và một con mọt sách. Chị hiểu rõ hơn ai hết ý nghĩa của việc học hỏi từ người khác.

"Vì thế, em nghĩ thế này. Không phải Haruka cố tình giấu đi. Mà là chị không thể viết ra được."

Bởi vì sự tồn tại mang tên "Kurimizu Kaoru" đã biến mất, nên việc ghi lại nó bằng văn bản trở nên bất khả thi. Chịu ảnh hưởng của điều đó, tôi, kẻ đã trượt thời gian đến tương lai—cũng không thể nhớ ra chính mình.

"Nhưng nếu thế thì việc tôi vẫn nhớ được cậu lại trở nên vô lý."

"Em nghĩ... đó là vì chị là Shiranui Haruka."

Dù tôi có biến mất, chị vẫn tiếp tục là Shiranui Haruka. Chị đã mất đi "tôi". Và bức di thư này được viết sau đó một năm. Trong khoảng thời gian đó, chị vẫn tiếp tục ghi nhớ. Về sự tồn tại của tôi. Có lẽ nên gọi đây là sự đảo ngược của Hiệu ứng Cánh bướm chăng.

Dù cho quá khứ đã biến mất, nhưng chừng nào hiện tại còn tồn tại, thì mâu thuẫn sẽ nảy sinh. "Tôi"—người đã hòa quyện vào sự tồn tại của chị—không dễ gì bị xóa bỏ. Vì thế chị mới viết:

“Chính tôi cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.

Sự tồn tại của tôi dường như gắn liền với " " mật thiết hơn tôi tưởng.”

Đây không phải sự kinh ngạc trước cái chết của bản thân, mà là sự kinh ngạc trước chính mình—người đã chống lại được sự bất thường đang viết lại cả thế giới.

"Dù em không còn là Kurimizu Kaoru, thì em vẫn luôn ở bên cạnh chị."

"Vì tôi là nhà khoa học, nên nếu không có trợ lý thì tôi cũng chẳng thể ở đây, nhỉ."

Chị vỗ tay cái bộp, gật đầu tán thành.

"Suy luận hay đấy. Tôi không thể nghĩ ra được góc nhìn đó."

"Cảm ơn chị."

"Nhờ cậu mà mọi bí ẩn trong di thư đã được giải mã."

Tại sao lại chọn phòng câu lạc bộ này?

Tại sao lại ngừng nghiên cứu?

Tại sao Shiranui Haruka lại chết?

Tất cả đã được sắp xếp trên một đường thẳng.

"Nói cách khác, giờ mới là lúc bắt đầu."

"...Đúng vậy ạ."

Những bí ẩn được bày ra đã được giải quyết. Giờ không phải lúc ngồi há miệng chờ sung nữa. Phải sắp xếp, xâu chuỗi những điều chưa biết để tìm ra câu trả lời. Tiến vào bóng tối mà không có bất kỳ hành trang nào trong tay, điều bất khả thi ấy, trớ trêu thay… lại là sở trường của Shiranui Haruka.

“Nào, tụi mình cùng tận hưởng thứ khoa học đầy thú vị này nhé!”

Chị nở một nụ cười ngạo nghễ.

Kim đồng hồ bắt đầu nhích dần về phía khoa học cuối cùng. Mười lăm phút trôi qua, nhưng không có dấu hiệu quay ngược trở lại. Điều đó như minh chứng rằng, chúng tôi đã tiến về phía trước.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!